Đơn Từ Chức Của Vạn Người Ghét
Chương 76
"Được rồi, cảm ơn cậu." Lê Chất chịu không nổi bộ dáng ra vẻ tủi thân của anh ấy, vội vàng
nói: "Nhưng có một điểm tôi muốn cậu sửa lại."
Lê Chất nói xong, ngẩng đầy nhìn anh ấy.
"Cái gì?" Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của anh,
Lâm Kim cũng nghiêm mặt:. Sau đó chợt nghe Lê Chất gẵn từng chữ: "Lần sau đổi cách xưng hô, phải học cách tôn trọng
trưởng bối."
Lâm Kim sửng sôt một chút, lúc này mới phản
1040 ứng lại "trưởng bối" trong miệng anh là ai, có chút buồn cười, nhưng vẫn phối hợp nói: "Bây giờ cậu thật đúng là cây vạn tuế nở hoa* có khác, lúc đầu tôi còn tưởng rằng cậu chính là tảng đá, hoàn toàn không nóng lên được, hóa
ra là chọn người thôi."' *Ám chỉ một người đàn ông khô khan, vô cảm,
vô tình bỗng dưng động lòng với người nào đó. Sự kiện này quả là một điều vui vẻ, đem lại
mùa xuân, hạnh phúc cho con người.
Lâm Kim từ trước đến nay không biết giữ mồm miệng, Lê Chất cũng quen rồi, bởi vậy cũng
mặc kệ anh ấy. Ai ngờ câu tiếp the0 của anh ấy là: "Cũng may cái cô ở nhà họ Thủy đó không nhìn thấy dáng vẻ này của cậu, nếu không khắc chắn lại đau
lòng một hồi." Lời còn chưa nói hết, đã đối diện với ánh mắt của Lê Chất, Lâm Kim vội vàng đưa tay vả
miệng mình. "Được rồi, không nhắc tới không nhắc tới, cậu và nhóc... chị dâu cứ yêu nhau đi. Đúng rồi,
gần đây các cậu vẫn tốt chú?"
Lê Chất nghe thế, lập tức nhớ tới chuyện tối
hôm qua. Sau khi tháo gỡ hiểu lầm, Yến Thu ngọt ngào
nói với anh: "Lê tiên sinh, ngủ ngon." Nghĩ tới đây, ý cười bên kho"e môi làm sao
cũng không kìm nén được: "Rất tốt." Lâm Kim trông thấy vẻ mặt của anh, giả vờ ghét bỏ khoát tay áo một cái: "Được rồi, được rồi, tôi biết rồi. Thật là ghét những cặp đôi yêu đương không thèm quan tâm tới sống chết của
người khác." Nói xong, gật đầy trêu chọc anh: "Đây không phải là lý do để gặp chị dâu sao? Nhanh Gọi
điện, hẹn ăn tối gì đó." Lê Chất không phải là người thích nghe đề nghị của người khác, nhưng hôm nay nghe được đề nghị của anh ấy, thế nhưng cảm thấy rất có lý, lập tức cầm điện thoại lên, tìm được ghi chú
quen thuộc đó nhấn xuống. Ngay khi cuộc Gọi được bấm, mắt của hai người không hẹn mà cùng rơi xuống trên điện
thoại di động. Có điều không ngờ tới điện thoại vừa vang lên hai tiếng, chợt nghe thấy một giọng nữ lạnh lùng máy móc vang lên: "Xin lỗi, số điện thoại
bạn gọi tạm thời không liên lạc được..."
Lâm Kim ngước mắt lên nhìn về phía anh:
"Đây là ý gì? Cậu bị cúp máy rồi à?" Lê Chất không lên tiếng, chỉ lặng lẽ tắt điện thoại, sau đó cụp mắt tiếp tục xem văn kiện, vẻ
mặt lạnh lùng nói: "Đi ra ngoài."
Lâm Kim: ???
Yến Thu nhìn màn hình điện thoại đã cúp máy,
có chút luống cuống tắt nguồn, sợ Lê Chất lại
Gọi tới, thế là trực tiếp tắt nguồn luôn. Sau đó nhét điện thoại di động vào trong ngăn
kéo.
Yến Thu không ngờ tới Lê Chất lại đột nhiên Gọi điện thoại cho mình, càng không biết nên
đối mặt thế nào với anh.
Dù sao cậu vừa mới biết được tin tức Lê Chất Muốn đính hôn. Trong lòng hiếu là một chuyện,
khống chế chính mình lại là một chuyện khác. Cậu sợ lúc mình nhận điện thoại sẽ không
khống chế được cảm xúc. Thật ra đạo lý này cậu đều hiểu hết, thế nhưng
khi thật sự tiếp nhận lại chẳng hề dễ dàng. Ít nhất là bây giờ, cậu chưa có cách nào thoải
mái nói ra câu "Chúc mừng" đó với anh. Bởi vì chuyện này, cả ngày Yến Thu đều có hơi mất tập trung, có chút muốn mở di động ra, nhưng lại sợ mở di động ra sẽ nhìn thấy một
chuỗi tin nhắn dài đến từ Lê tiên sinh.
Cứ như vậy rối rắm cả ngày, mãi cho đến tận khi tan làm vào buổi tối cậu cũng không dám
khởi động máy.
"Anh Yến, anh vẫn chưa về hả?" Cô bé nhấc túi chuẩn bị rời đi, thấy Yến Thu vẫn còn ngồi tại
chỗ, có hơi kỳ lạ nên hỏi. Lúc này Yến Thu mới phục hồi lại tinh thần, ngẩng đầu nhìn thoáng qua đồng hồ trên tường, đã sáu giờ rưỡi, qua thời gian tan làm nửa tiếng
rồi. "Anh... về ngay, em về trước đi, trên đường cẩn
thận.." Yến Thu nói với cô bé. "Vâng, anh đừng về muộn quá, hình như tối
nay có mưa." "Ừ, anh biết rồi." Yến Thu nói, cũng (b)ắt đầy
thu dọn đồ đạc. Lúc cậu xuống lầu người của công ty đã sắp về
hết, cả tòa nhà trống rỗng. Bên ngoài trời đã tối, đúng như đồng nghiệp
nói, quả thật mưa đã (b)ắt đầy tí tách rơi.
Yến Thu thở dài đang chuẩn bị bước ra ngoài, thế nhưng vừa ngẩng đầy lên, lại nhìn thấy một
bóng lưng quen thuộc ở cửa công ty.
Cậu đột nhiên dừng bước lại. Người nọ dường như nhận ra gì đó, từ từ quay
người lại.
Hôm nay Lê Chất mặc một chiếc áo sơ mi đen
09.0 mỏng manh, cúc áo vẫn cài cẩn thận tỉ mỉ lên tới cổ như cũ, chỗ cổ tay áo mơ hồ có thể nhìn thấy sợi kim tuyến được may thủ công, đường nét uyển chuyển, phác họa ra dáng người thẳng
tắp của anh. Ngón tay thon dài cầm một cây dù màu đen cán
thẳng.
Thấy Yến Thu đi ra, Lê Chất đưa ngón tay đẩy
mắt kính lên, ra hiệu cậu lại đây. Yến Thu nhìn thấy anh, lập tức nhớ tới chính mình tắt máy nguyên một ngày, có hơi căng
thẳng, vô thức muốn quay người quay trở lại. Nhưng bây giờ Lê Chất đang đứng ở trước mặt cậu, tránh cũng không tránh được, bởi vậy
chỉ có thể nhắm mắt đi về phía anh.
"Lê tiên sinh." Yến Thu dừng lại trước mặt Lê Chất, hOàn toàn không dám ngẩng đầy lên nhìn
vào mắt anh.
Cậu còn tưởng rằng Lê Chất đối với chuyện
hôm nay ít nhiều sẽ hỏi vài câu. Thế nhưng không có gì cả, anh chỉ mở chiếc dù màu đen trong tay ra che lên đầy hai người, nói
với Yến Thu: "Trời mưa, tôi đưa em về." Ngay khi Lê Chất đứng trước mặt cậu, Yến Thu đã mất đi can đảm từ chối, bởi vậy dừng
một lát, vẫn trả lời: ".
... Vâng." "Đi thôi." Lê Chất nói xong, cùng cậu sóng vai
đi vào trong màn mưa.
Bầu trời một mảnh âm u, mưa dày đặc không mệt mỏi rơi xuống, từng giọt mưa to rơi trên mặt dù rồi lại nhanh chóng văng ra, phát ra tiếng than nhẹ nặng nề, tựa như một khúc nhạc
đau buồn. Có lẽ vì thời tiết hôm nay quá ảm đạm, tâm
trạng của Yến Thu cũng đi xuống. Mãi cho đến khi lên xe, Yến Thu cũng vẫn
không phát ra một tiếng nào. Cuối cùng vẫn là Lê Chất phá vỡ sự yên tĩnh
giữa hai người trước: "Tối nay em rảnh không?
Tôi..." "Không rảnh." Bộ não còn chưa kịp phản ứng,
miệng đã trả lời trước một bước. Ngày hôm nay Lê Chất vẫn luôn tìm mình, có
lẽ là vì nói cho cậu biết chuyện đính hôn. Biết được từ chỗ đồng nghiệp đã đủ rồi, cậu không muốn nghe Lê Chất tự mình nói ra điều
đó. Lê Chất nghe vậy im lặng một lát, hỏi: "Có
phải em mệt không?"
"Ừm." Yến Thu có chút mệt mỏi gật đầy, quả thật cậu có hơi mệt mỏi, quả thật cả thế xác và
tinh thần đều mệt mỏi. Lê thấy thế cũng không nói gì nữa, hai người
cứ như vậy yên lặng cả quãng đường. Không bao lâu đã về đến nhà, dọc đường Yến Thu sắp xếp từ ngữ ở trên xe, trước khi xuống xe Muốn nói một câu: "Chúc mừng anh đính
hôn." Nhưng trong nháy mắt xe dừng lại, cậu vẫn
không thể thốt thành lời. Cậu chỉ nói một câu: "Tạm biệt Lê tiên sinh"
rồi vội vàng xuống xe đi lên lầu. Yến Thu về đến nhà, ngay cả đèn cũng không
bật đã nằm trên ghế sô pha. Rõ ràng cả người cực kỳ mệt mỏi, thế nhưng làm sao cậu cũng không ngủ được, vì thế đành
phải mở mắt, mờ mịt nhìn trần nhà. Bé Mướp dường như nhận ra cảm xúc của cậu
đang suy sụp, đi tới dùng đầy cọ cọ vào cậu.
Yến Thu đưa tay ra ôm nó vào trong lòng, vươn tay vuốt ve cái đầu lông xù của nó, thở dài thật dài, dường như chỉ có ở trong bóng tối,
cậu mới dám nhìn thẳng vào nội tâm của mình. "Bé Mướp." Yến Thu thì thào nói, giọng rất nhỏ rất thấp, dù cho chỉ có một mình cậu,
nhưng cậu vẫn sợ người ngoài nghe thấy:
"Hình như tao thích một người."
"Nhưng mà... anh ấy sắp đính hôn rồi."
*** Yến Thu tỉnh dậy vì lạnh, mặc dù đã vào mùa hè, nhưng chập tối vừa mới đổ mưa, cho nên nhiệt độ giữa ngày và đêm vẫn có sự chênh
lệch. Yến Thu mở mắt ra ngồi dậy từ trên ghế sô pha, nửa người bên phải bởi vì thời gian dài giữ nguyên một tư thế mà trở nên tê dại, xung quanh tối đen như mực, chỉ có thể nhìn thấy
hình dáng mơ hồ của đồ vật trong nhà. Cửa sổ ban công mở rộng, gió đêm lạnh lẽo lùa vào the0 kẽ hở, quần áo trên giá phơi quần áo
bị gió thổi nhẹ nhàng đung đưa.
Lúc này Yến Thu mới nhớ tới buổi sáng mình ra khỏi nhà quên đóng cửa sổ. Cậu đứng dậy đi tới ban công, đưa tay lên sờ một cái, quần áo phơi ngày hôm qua quả nhiên đã bị mưa tạt làm
ướt lại.
Phải giặt lại một lần nữa rồi. Yến Thu khẽ thở dài, kiếng chân lấy quần áo
trên giá phơi quần áo xuống. Tuy nhiên ngay khi cậu vừa lấy quần áo xong chuẩn bị rời đi, ánh mắt vô tình liếc về phía ngoài cửa sổ, bước chân vốn đã cất bước bỗng dừng lại, Yến Thu quay lại, quay đầu nhìn về
phía ngoài cửa sổ. Lúc này màn đêm vừa khuya vừa tĩnh lặng, ánh đèn của hàng nghìn ngôi nhà đã tắt từ lâu, yên tĩnh thanh vắng, dưới lầu chỉ có một gốc
cây già lẻ loi và ngọn đèn đường lờ mờ. Gió mát thổi qua, ánh đèn đường màu vàng mờ ảo phản chiếu bóng cây đu đưa qua lại xuống mặt đất, dưới bóng cây có một người lẻ loi
đứng đó.
Là Lê tiên sinh.
Anh vẫn mặc chiếc áo sơ mi đen mỏng manh,
gần như hòa vào bóng tối xung quanh. Yến Thu vô thức bước về phía trước vài bước, quần áo trong tay suýt chút nữa rơi trên mặt đất, câu vội vàng siết chặt các ngón tay ôm chặt quần áo trong lòng, lúc này mới nhìn xuống phía dưới, sau đó đối diện với một đôi
mắt. Bọn họ cách nhau tận mười hai tầng, nên thật
ra hoàn toàn không thể thấy rõ được như vậy Thế nhưng chẳng biết vì sao Yến Thu lại dường
như có thể cảm giác được, anh đang nhìn mình.
nói: "Nhưng có một điểm tôi muốn cậu sửa lại."
Lê Chất nói xong, ngẩng đầy nhìn anh ấy.
"Cái gì?" Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của anh,
Lâm Kim cũng nghiêm mặt:. Sau đó chợt nghe Lê Chất gẵn từng chữ: "Lần sau đổi cách xưng hô, phải học cách tôn trọng
trưởng bối."
Lâm Kim sửng sôt một chút, lúc này mới phản
1040 ứng lại "trưởng bối" trong miệng anh là ai, có chút buồn cười, nhưng vẫn phối hợp nói: "Bây giờ cậu thật đúng là cây vạn tuế nở hoa* có khác, lúc đầu tôi còn tưởng rằng cậu chính là tảng đá, hoàn toàn không nóng lên được, hóa
ra là chọn người thôi."' *Ám chỉ một người đàn ông khô khan, vô cảm,
vô tình bỗng dưng động lòng với người nào đó. Sự kiện này quả là một điều vui vẻ, đem lại
mùa xuân, hạnh phúc cho con người.
Lâm Kim từ trước đến nay không biết giữ mồm miệng, Lê Chất cũng quen rồi, bởi vậy cũng
mặc kệ anh ấy. Ai ngờ câu tiếp the0 của anh ấy là: "Cũng may cái cô ở nhà họ Thủy đó không nhìn thấy dáng vẻ này của cậu, nếu không khắc chắn lại đau
lòng một hồi." Lời còn chưa nói hết, đã đối diện với ánh mắt của Lê Chất, Lâm Kim vội vàng đưa tay vả
miệng mình. "Được rồi, không nhắc tới không nhắc tới, cậu và nhóc... chị dâu cứ yêu nhau đi. Đúng rồi,
gần đây các cậu vẫn tốt chú?"
Lê Chất nghe thế, lập tức nhớ tới chuyện tối
hôm qua. Sau khi tháo gỡ hiểu lầm, Yến Thu ngọt ngào
nói với anh: "Lê tiên sinh, ngủ ngon." Nghĩ tới đây, ý cười bên kho"e môi làm sao
cũng không kìm nén được: "Rất tốt." Lâm Kim trông thấy vẻ mặt của anh, giả vờ ghét bỏ khoát tay áo một cái: "Được rồi, được rồi, tôi biết rồi. Thật là ghét những cặp đôi yêu đương không thèm quan tâm tới sống chết của
người khác." Nói xong, gật đầy trêu chọc anh: "Đây không phải là lý do để gặp chị dâu sao? Nhanh Gọi
điện, hẹn ăn tối gì đó." Lê Chất không phải là người thích nghe đề nghị của người khác, nhưng hôm nay nghe được đề nghị của anh ấy, thế nhưng cảm thấy rất có lý, lập tức cầm điện thoại lên, tìm được ghi chú
quen thuộc đó nhấn xuống. Ngay khi cuộc Gọi được bấm, mắt của hai người không hẹn mà cùng rơi xuống trên điện
thoại di động. Có điều không ngờ tới điện thoại vừa vang lên hai tiếng, chợt nghe thấy một giọng nữ lạnh lùng máy móc vang lên: "Xin lỗi, số điện thoại
bạn gọi tạm thời không liên lạc được..."
Lâm Kim ngước mắt lên nhìn về phía anh:
"Đây là ý gì? Cậu bị cúp máy rồi à?" Lê Chất không lên tiếng, chỉ lặng lẽ tắt điện thoại, sau đó cụp mắt tiếp tục xem văn kiện, vẻ
mặt lạnh lùng nói: "Đi ra ngoài."
Lâm Kim: ???
Yến Thu nhìn màn hình điện thoại đã cúp máy,
có chút luống cuống tắt nguồn, sợ Lê Chất lại
Gọi tới, thế là trực tiếp tắt nguồn luôn. Sau đó nhét điện thoại di động vào trong ngăn
kéo.
Yến Thu không ngờ tới Lê Chất lại đột nhiên Gọi điện thoại cho mình, càng không biết nên
đối mặt thế nào với anh.
Dù sao cậu vừa mới biết được tin tức Lê Chất Muốn đính hôn. Trong lòng hiếu là một chuyện,
khống chế chính mình lại là một chuyện khác. Cậu sợ lúc mình nhận điện thoại sẽ không
khống chế được cảm xúc. Thật ra đạo lý này cậu đều hiểu hết, thế nhưng
khi thật sự tiếp nhận lại chẳng hề dễ dàng. Ít nhất là bây giờ, cậu chưa có cách nào thoải
mái nói ra câu "Chúc mừng" đó với anh. Bởi vì chuyện này, cả ngày Yến Thu đều có hơi mất tập trung, có chút muốn mở di động ra, nhưng lại sợ mở di động ra sẽ nhìn thấy một
chuỗi tin nhắn dài đến từ Lê tiên sinh.
Cứ như vậy rối rắm cả ngày, mãi cho đến tận khi tan làm vào buổi tối cậu cũng không dám
khởi động máy.
"Anh Yến, anh vẫn chưa về hả?" Cô bé nhấc túi chuẩn bị rời đi, thấy Yến Thu vẫn còn ngồi tại
chỗ, có hơi kỳ lạ nên hỏi. Lúc này Yến Thu mới phục hồi lại tinh thần, ngẩng đầu nhìn thoáng qua đồng hồ trên tường, đã sáu giờ rưỡi, qua thời gian tan làm nửa tiếng
rồi. "Anh... về ngay, em về trước đi, trên đường cẩn
thận.." Yến Thu nói với cô bé. "Vâng, anh đừng về muộn quá, hình như tối
nay có mưa." "Ừ, anh biết rồi." Yến Thu nói, cũng (b)ắt đầy
thu dọn đồ đạc. Lúc cậu xuống lầu người của công ty đã sắp về
hết, cả tòa nhà trống rỗng. Bên ngoài trời đã tối, đúng như đồng nghiệp
nói, quả thật mưa đã (b)ắt đầy tí tách rơi.
Yến Thu thở dài đang chuẩn bị bước ra ngoài, thế nhưng vừa ngẩng đầy lên, lại nhìn thấy một
bóng lưng quen thuộc ở cửa công ty.
Cậu đột nhiên dừng bước lại. Người nọ dường như nhận ra gì đó, từ từ quay
người lại.
Hôm nay Lê Chất mặc một chiếc áo sơ mi đen
09.0 mỏng manh, cúc áo vẫn cài cẩn thận tỉ mỉ lên tới cổ như cũ, chỗ cổ tay áo mơ hồ có thể nhìn thấy sợi kim tuyến được may thủ công, đường nét uyển chuyển, phác họa ra dáng người thẳng
tắp của anh. Ngón tay thon dài cầm một cây dù màu đen cán
thẳng.
Thấy Yến Thu đi ra, Lê Chất đưa ngón tay đẩy
mắt kính lên, ra hiệu cậu lại đây. Yến Thu nhìn thấy anh, lập tức nhớ tới chính mình tắt máy nguyên một ngày, có hơi căng
thẳng, vô thức muốn quay người quay trở lại. Nhưng bây giờ Lê Chất đang đứng ở trước mặt cậu, tránh cũng không tránh được, bởi vậy
chỉ có thể nhắm mắt đi về phía anh.
"Lê tiên sinh." Yến Thu dừng lại trước mặt Lê Chất, hOàn toàn không dám ngẩng đầy lên nhìn
vào mắt anh.
Cậu còn tưởng rằng Lê Chất đối với chuyện
hôm nay ít nhiều sẽ hỏi vài câu. Thế nhưng không có gì cả, anh chỉ mở chiếc dù màu đen trong tay ra che lên đầy hai người, nói
với Yến Thu: "Trời mưa, tôi đưa em về." Ngay khi Lê Chất đứng trước mặt cậu, Yến Thu đã mất đi can đảm từ chối, bởi vậy dừng
một lát, vẫn trả lời: ".
... Vâng." "Đi thôi." Lê Chất nói xong, cùng cậu sóng vai
đi vào trong màn mưa.
Bầu trời một mảnh âm u, mưa dày đặc không mệt mỏi rơi xuống, từng giọt mưa to rơi trên mặt dù rồi lại nhanh chóng văng ra, phát ra tiếng than nhẹ nặng nề, tựa như một khúc nhạc
đau buồn. Có lẽ vì thời tiết hôm nay quá ảm đạm, tâm
trạng của Yến Thu cũng đi xuống. Mãi cho đến khi lên xe, Yến Thu cũng vẫn
không phát ra một tiếng nào. Cuối cùng vẫn là Lê Chất phá vỡ sự yên tĩnh
giữa hai người trước: "Tối nay em rảnh không?
Tôi..." "Không rảnh." Bộ não còn chưa kịp phản ứng,
miệng đã trả lời trước một bước. Ngày hôm nay Lê Chất vẫn luôn tìm mình, có
lẽ là vì nói cho cậu biết chuyện đính hôn. Biết được từ chỗ đồng nghiệp đã đủ rồi, cậu không muốn nghe Lê Chất tự mình nói ra điều
đó. Lê Chất nghe vậy im lặng một lát, hỏi: "Có
phải em mệt không?"
"Ừm." Yến Thu có chút mệt mỏi gật đầy, quả thật cậu có hơi mệt mỏi, quả thật cả thế xác và
tinh thần đều mệt mỏi. Lê thấy thế cũng không nói gì nữa, hai người
cứ như vậy yên lặng cả quãng đường. Không bao lâu đã về đến nhà, dọc đường Yến Thu sắp xếp từ ngữ ở trên xe, trước khi xuống xe Muốn nói một câu: "Chúc mừng anh đính
hôn." Nhưng trong nháy mắt xe dừng lại, cậu vẫn
không thể thốt thành lời. Cậu chỉ nói một câu: "Tạm biệt Lê tiên sinh"
rồi vội vàng xuống xe đi lên lầu. Yến Thu về đến nhà, ngay cả đèn cũng không
bật đã nằm trên ghế sô pha. Rõ ràng cả người cực kỳ mệt mỏi, thế nhưng làm sao cậu cũng không ngủ được, vì thế đành
phải mở mắt, mờ mịt nhìn trần nhà. Bé Mướp dường như nhận ra cảm xúc của cậu
đang suy sụp, đi tới dùng đầy cọ cọ vào cậu.
Yến Thu đưa tay ra ôm nó vào trong lòng, vươn tay vuốt ve cái đầu lông xù của nó, thở dài thật dài, dường như chỉ có ở trong bóng tối,
cậu mới dám nhìn thẳng vào nội tâm của mình. "Bé Mướp." Yến Thu thì thào nói, giọng rất nhỏ rất thấp, dù cho chỉ có một mình cậu,
nhưng cậu vẫn sợ người ngoài nghe thấy:
"Hình như tao thích một người."
"Nhưng mà... anh ấy sắp đính hôn rồi."
*** Yến Thu tỉnh dậy vì lạnh, mặc dù đã vào mùa hè, nhưng chập tối vừa mới đổ mưa, cho nên nhiệt độ giữa ngày và đêm vẫn có sự chênh
lệch. Yến Thu mở mắt ra ngồi dậy từ trên ghế sô pha, nửa người bên phải bởi vì thời gian dài giữ nguyên một tư thế mà trở nên tê dại, xung quanh tối đen như mực, chỉ có thể nhìn thấy
hình dáng mơ hồ của đồ vật trong nhà. Cửa sổ ban công mở rộng, gió đêm lạnh lẽo lùa vào the0 kẽ hở, quần áo trên giá phơi quần áo
bị gió thổi nhẹ nhàng đung đưa.
Lúc này Yến Thu mới nhớ tới buổi sáng mình ra khỏi nhà quên đóng cửa sổ. Cậu đứng dậy đi tới ban công, đưa tay lên sờ một cái, quần áo phơi ngày hôm qua quả nhiên đã bị mưa tạt làm
ướt lại.
Phải giặt lại một lần nữa rồi. Yến Thu khẽ thở dài, kiếng chân lấy quần áo
trên giá phơi quần áo xuống. Tuy nhiên ngay khi cậu vừa lấy quần áo xong chuẩn bị rời đi, ánh mắt vô tình liếc về phía ngoài cửa sổ, bước chân vốn đã cất bước bỗng dừng lại, Yến Thu quay lại, quay đầu nhìn về
phía ngoài cửa sổ. Lúc này màn đêm vừa khuya vừa tĩnh lặng, ánh đèn của hàng nghìn ngôi nhà đã tắt từ lâu, yên tĩnh thanh vắng, dưới lầu chỉ có một gốc
cây già lẻ loi và ngọn đèn đường lờ mờ. Gió mát thổi qua, ánh đèn đường màu vàng mờ ảo phản chiếu bóng cây đu đưa qua lại xuống mặt đất, dưới bóng cây có một người lẻ loi
đứng đó.
Là Lê tiên sinh.
Anh vẫn mặc chiếc áo sơ mi đen mỏng manh,
gần như hòa vào bóng tối xung quanh. Yến Thu vô thức bước về phía trước vài bước, quần áo trong tay suýt chút nữa rơi trên mặt đất, câu vội vàng siết chặt các ngón tay ôm chặt quần áo trong lòng, lúc này mới nhìn xuống phía dưới, sau đó đối diện với một đôi
mắt. Bọn họ cách nhau tận mười hai tầng, nên thật
ra hoàn toàn không thể thấy rõ được như vậy Thế nhưng chẳng biết vì sao Yến Thu lại dường
như có thể cảm giác được, anh đang nhìn mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất