Đơn Từ Chức Của Vạn Người Ghét
Chương 84
Phó Kiến Đình không đi thang máy mà đi đến cầu thang bộ, nắm tay vịn cầu thang, bước từng bước xuống phía dưới, giẫm lên ánh trăng đi
xuống tầng mười hai. Hoàn cảnh của tầng mười hai khác biệt rõ rệt với tầng trên. Không có sự xa hoa và yên tĩnh như tầng trên, gần như ngay lập tức trở nên
chen chúc và ồn ào. Phó Kiến Đình không biết Yến Thu ở phòng nào, thế nên ông ta chỉ có thể nhìn qua ô cửa sổ
kính trên cửa, nhìn từng phòng một. Trong đó có phòng là phòng đôi, có phòng là phòng ba, giữa các giường bệnh có đặt thêm một chiếc giường thấp, để người nhà đi the0 co
ro ở đó. Nhưng cho dù chen chúc trong phòng bệnh đên mức nào, bên cạnh mỗi bệnh nhân đều có
người nhà ở bên.
Vậy Yến Thu thì sao?
Khi đó cũng có người ở bên cạnh nó sao? Phó Kiến Đình còng lưng, vừa đi, vừa thò đầy
vào bên trong nhìn.
Đã trôi qua quá lâu rồi, Phó Kiến Đình cũng biết sự quan tâm hôm nay của mình dư thừa
biết bao. Nhưng ông ta vẫn không khống chế được (b)ắt đầu nghĩ ngợi, trước đây Yến Thu ở phòng bệnh nào? Khi phẫu thuật nó có sợ không? Ai sẽ chăm sóc nó sau khi phẫu thuật? Vì sao thà
rằng tự mình làm phẫu thuật cũng không nói
cho người nhà biết? Nghĩ đến câu hỏi cuối cùng, bản thân Phó Kiến
Đình cũng cảm thấy buồn cười.
Tại sao à? Có lẽ là giông như lời ông cụ nói, con trai ruột của ông ta hơn mười ngày không có tin tức gì, ông ta vừa không sốt ruột, lại vừa không nghĩ đến việc liên lạc với nó. Chuyện đầy tiên nhìn thấy con mình trở về cũng không phải quan tâm, mà là chất vấn nó vì sao không đến bệnh
viện thăm mình? Cho dù cho đến tận ngày hôm nay, thế nhưng hình tượng của Yến Thu trong đầy ông ta vẫn
mơ hồ.
Hai mươi năm trước cậu không có lớn lên ở bên cạnh mình, sau này kho" khăn lắm mới trở về, chính lông ta thậm chí không nhìn cậu đàng hoàng lấy một lần, không nói chuyện riêng với cậu, chưa từng hỏi sở thích của cậu, cũng chưa
từng nói chuyện với cậu về dự định trong
tương lai. Thậm chí ông ta ngay cả họ cũng không đổi lại
cho Yến Thu. Chẳng lẽ là không có thời gian? Đương nhiên là không phải, chẳng qua là ông không quan
tâm mà thôi. Ông ta biết rõ cuộc sống hai mươi năm đầy đời rất có sức ảnh hưởng với một người, cho nên
đã sớm đánh giá Yến Thu ở trong lòng. Cậu không thể trợ giúp được cho ông ta, tương
lai cũng sẽ không có tiền đồ quá lớn. Để cho cậu đến công ty chẳng qua là nể tình
huyết thống mà cho cậu một miếng cơm. Sau này càng ngày càng coi trọng cậu hơn cũng
chí vì Lê tiên sinh.
Cho nên rốt cuộc thì con của ông ta trông như
thế nào đây? Phó Kiến Đình đi hết tất cả phòng bệnh, có chút mệt mỏi ngồi trên ghế hành lang suy nghĩ, nhưng cho dù ông ta có vắt hết đầu óc, cũng
không thể ghép lại được hình dáng của Yến
Thu. Ông ta đưa tay lên che mắt, ngay lập tức chìm
vào trong bóng tối. Bên tai lại vang lên câu nói kia của trợ lý: "Như bây giờ là kết quả Chủ tịch muốn sao? Chủ tịch
sẽ hối hận chứ? Chủ tịch sẽ hối hận chứ?" Lúc đầy là giọng của trợ lý, nhưng trong chốc
lát lại trở thành giọng của Phó Trầm Trạch và
Yến Thu. Bọn họ liên tục nói bên tai của ông ta, lặp đi lặp lại hỏi:
"Cha sẽ hối hận chứ? Cha sẽ hối hận chứ?"
"Ông sẽ hối hận chứ?"
"Ông sẽ hối hận chứ?"
…
Y tá trực ca bước ra từ phòng bệnh bên cạnh, nhìn thấy trên ghế hành lang có một ông lão hơn năm mươi tuổi, mặc quần áo bệnh nhân, hai tay che mắt, ngồi bất động ở đó, vì vậy vội vàng đi tới: "Đã muộn thế này rồi sao ông vẫn
chưa ngủ? Ông ở phòng bệnh nào?" Nhưng ông lão cũng không trả lời, có điều bờ
vai run lên một cái.
"Ông..." Y tá còn chưa nói xong, đã thấy ông lão rốt
cuộc bỏ tay đang che mặt xuống Y tá nhìn thấy mặt ông ta, trong nháy mắt
nghẹn lời. Vốn dĩ từ mái tóc hoa râm và tấm lưng còng xuống của ông ta, cô còn tưởng rằng ông ta là một ông lão, thế nhưng khi ông ta vừa ngẩng đầy lên mới nhận ra, thật ra ông ta cũng không
già. Thoạt nhìn bề ngoài chừng bốn năm mươi tuổi, khuôn mặt nho nhã đoan chính, nếu như trẻ hơn mấy tuổi, thắc chắn còn có thể gọi là
người đàn ông đẹp trai.
Chỉ là không biết vì sao, trên mặt lại tràn đầy nước mắt.
"Ông không sao chứ?" cô y tá hỏi. Nhưng mà người đàn ông vẫn không trả lời, chỉ che mặt, dường như muốn che giấu sự chật vật
của mình. Y tá lần đầy tiên nhìn thấy một người đàn ông hơn năm mươi tuối kho"c thành như vậy, dường như tất cả đau khổ trên đời đều đè lên
người ông ta. "Cháu đưa ông về phòng bệnh nhé?" Y tá cẩn
thận hỏi. Người đàn ông vẫn không trả lời, chỉ che mặt,
trong miệng lẩm bẩm. Y tá nghe thật lâu mới miễn cưỡng nghe rõ một
câu, hình như là: "Cha hối hận rồi."
-
Phó Kiến Đình chỉ cho phép mình thất thố một buổi tối, sáng sớm hôm sau đã đổi lại thành bộ
vest, để trợ lý làm thủ tục xuất viện. Bác sĩ đề nghị ông ta ở lại the0 dõi thêm vài ngày, Phó Kiến Đình cũng biết, thế nhưng ông
ta không có thời gian. Rất nhiều chuyện trong công ty còn đang chờ ông ta, ngoài ra, dì giúp việc ở nhà cũ lại gọi
điện thoại tới, nói ông cụ Phó bị bệnh. Phó Kiến Đình vừa nghe thấy thế lập tức vội vã chạy về nhà cũ, thế nhưng không ngờ tới ngay
cả cửa cũng không được vào. Gần đây những chuyện này từ lâu đã phát triển khỏi phạm vi ông ta có thể khống chế, hOàn toàn không giấu được, ông cụ Phó cũng đã biết
tất cả.
Bởi vậy cơ bản không chịu gặp ông ta. Phó Kiến Đình ở ngoài cửa gõ rất lâu nhưng cũng không có ai mở cửa, cuối cùng chỉ có thể
ảm đạm rời đi.
Chỉ là lúc rời đi đứng ở cửa cam đoan ông cụ Phó.
Bất kể như thế nào, ông ta đều sẽ bảo vệ nhà họ Phó.
Năm đó ông cụ giao một Phó thị hưng thịnh vào tay ông ta, chẳng những ông ta không phát triển nó lên thì thôi, nhưng nhất quyết không
được để nó sụp đổ.
Có điều làm sao có thể dễ dàng như trong lời
nói được. Gần đây tin tức về nhà họ Phó liên tục lộ ra, danh tiếng có thể nói trực tiếp giảm tới đáy, rất nhiều cư dân mạng thậm chí còn (b)ắt đầy tẩy chay, dưới hình thức này, tất cả lời giải thích của bộ phận quan hệ công chúng đều có vẻ bất
lực. Giá cổ phiếu cũng bị ảnh hưởng, giảm liên tục, hội đồng quản trị thấy có cơ hội ngay lập tức
tạo áp lực cho ông ta, cộng thêm cái chết của Phó Trầm Trạch, ông ta thiếu đi một trợ thủ đắc lực, bởi vậy cho dù ông ta hận không thể chia đôi chính mình ra, thế nhưng vẫn không có cách nào xoay chuyển trời đất, có lòng
nhưng không có sức.
Chỉ trong vòng mười ngày, công ty đã đến giai
đoạn nộp đơn xin giải thể phá sản. Nhưng chưa đến giây phút cuối cùng, Phó Kiến
Đình thật sự không muốn bỏ cuộc. Có điều từ trước đến nay người dệt hoa trên gấm thì nhiều, nhưng đưa than sưởi ấm trong
ngày tuyết rơi cũng chẳng có mấy người. Không phải ông ta không đến gặp những người có quan hệ tốt với mình, thế nhưng bây giờ ai cũng tránh mặt ông ta như rắn rết, có người
còn không cho gặp. Phó Kiến Đình biết rõ Phó thị sẽ sụp đổ, nhưng
ông ta thật sự không Tâm huyết nhiều năm như vậy, làm sao có thể trơ mắt nhìn nó mất đi trơng tay chính mình
được chứ.
Kế hoạch hiện nay, dường như chỉ có đi cầu xin
Yến Thu.
Từ sau đêm đó, Yến Thu cũng không trở lại công ty, lúc đầu còn tưởng rằng có thể tới nhà cũ tìm cậu, nhưng nghe di giúp việc nói cậu đã dọn ra ngoài từ lâu. Cậu không cần nhà của gia
đình, ngay cả ông cụ cũng không biết hiện tại
CU Ở Đâu?
Số điện thoại cũng bị cậu kéo vào sổ đen. Bởi vậy Phó Kiến Đình hOàn toàn không biết
làm sao mới có thế tìm được cậu. Cuối cùng chỉ có thể hàng ngày đến cửa trụ sở chính của Lê thị cùng với bãi đỗ xe ngầm dạo
một vòng, hy vọng có thể gặp được cậu.
Nhưng cơ hội như vậy cũng rất xa vời. Phó Kiến Đình liên tiếp đợi hơn mười ngày
cũng không đợi được Yến Thu. Thế nhưng ngay khi ông ta đã không ôm hy vọng nào, không ngờ rằng ông ta thật sự đợi
được. Mặc dù mấy ngày nay Lê Chất làm việc ở nhà nhưng vẫn có nhiều việc bị trì hoãn cần anh phải đích thân đến công ty, thế nên đúng lúc
anh cũng đến công ty.
Có điều Lê Chất vẫn chưa hOàn toàn khôi phụe, Yến Thu lo lắng anh bận rộn sẽ không chú ý tới sức khỏe, vì thế mỗi ngày đều sẽ hầm một ít
canh bổ dưỡng đưa tới. Từ sau chuyện lần trước, bởi vì cần phải chăm sóc Lê tiên sinh, Yến Thu tạm thời đến ở tại
nhà họ Lê.
Cho nên mỗi ngày đều có tài xế đến đón. Hôm nay cậu hầm canh như thường lệ, chuẩn bị mang đến cho Lê Chất, nhưng vừa mới xuống xe, cậu đã nhìn thấy một bóng người đột nhiên từ cách đó không xa bước ra, sải bước đi
về phía mình.
Tài xế thấy thế, vội vàng chắn trước người cậu. Đến khi Yến Thu lấy lại tinh thần, lúc này mới phát hiện người trước mặt thì ra là Phó Kiến
Đình. Thật ra cũng mới không gặp nhau chưa bao lâu, thế nhưng Yến Thu gần như không nhận ra ông
ta.
Phó Kiến Đình không còn dáng vẻ cao ngạo như trước đây nữa, mái tóc vốn màu đen nay đã chuyển sang màu trắng, kho"e mắt có rất nhiều nếp nhăn, thậm chí ngay cả lưng cũng
còng xuống. Xem ra những chuyện mấy ngày gần đây đã
ảnh hưởng nặng nề đến ông ta. Phó Kiến Đình nhìn về phía Yến Thu với vẻ
mặt mang theo cố ý lấy lòng, có chút lúng túng
GọI: "Yến Thu." Yến Thu không lên tiếng, chỉ lắng lặng nhìn
ông ta. Phó Kiến Đình cũng biết bây giờ mình nói những lời này với Yến Thu là châm chọc nhường nào, bởi vậy lời ở trong miệng vòng vo
mấy vòng cũng không có nói ra khỏi miệng.
xuống tầng mười hai. Hoàn cảnh của tầng mười hai khác biệt rõ rệt với tầng trên. Không có sự xa hoa và yên tĩnh như tầng trên, gần như ngay lập tức trở nên
chen chúc và ồn ào. Phó Kiến Đình không biết Yến Thu ở phòng nào, thế nên ông ta chỉ có thể nhìn qua ô cửa sổ
kính trên cửa, nhìn từng phòng một. Trong đó có phòng là phòng đôi, có phòng là phòng ba, giữa các giường bệnh có đặt thêm một chiếc giường thấp, để người nhà đi the0 co
ro ở đó. Nhưng cho dù chen chúc trong phòng bệnh đên mức nào, bên cạnh mỗi bệnh nhân đều có
người nhà ở bên.
Vậy Yến Thu thì sao?
Khi đó cũng có người ở bên cạnh nó sao? Phó Kiến Đình còng lưng, vừa đi, vừa thò đầy
vào bên trong nhìn.
Đã trôi qua quá lâu rồi, Phó Kiến Đình cũng biết sự quan tâm hôm nay của mình dư thừa
biết bao. Nhưng ông ta vẫn không khống chế được (b)ắt đầu nghĩ ngợi, trước đây Yến Thu ở phòng bệnh nào? Khi phẫu thuật nó có sợ không? Ai sẽ chăm sóc nó sau khi phẫu thuật? Vì sao thà
rằng tự mình làm phẫu thuật cũng không nói
cho người nhà biết? Nghĩ đến câu hỏi cuối cùng, bản thân Phó Kiến
Đình cũng cảm thấy buồn cười.
Tại sao à? Có lẽ là giông như lời ông cụ nói, con trai ruột của ông ta hơn mười ngày không có tin tức gì, ông ta vừa không sốt ruột, lại vừa không nghĩ đến việc liên lạc với nó. Chuyện đầy tiên nhìn thấy con mình trở về cũng không phải quan tâm, mà là chất vấn nó vì sao không đến bệnh
viện thăm mình? Cho dù cho đến tận ngày hôm nay, thế nhưng hình tượng của Yến Thu trong đầy ông ta vẫn
mơ hồ.
Hai mươi năm trước cậu không có lớn lên ở bên cạnh mình, sau này kho" khăn lắm mới trở về, chính lông ta thậm chí không nhìn cậu đàng hoàng lấy một lần, không nói chuyện riêng với cậu, chưa từng hỏi sở thích của cậu, cũng chưa
từng nói chuyện với cậu về dự định trong
tương lai. Thậm chí ông ta ngay cả họ cũng không đổi lại
cho Yến Thu. Chẳng lẽ là không có thời gian? Đương nhiên là không phải, chẳng qua là ông không quan
tâm mà thôi. Ông ta biết rõ cuộc sống hai mươi năm đầy đời rất có sức ảnh hưởng với một người, cho nên
đã sớm đánh giá Yến Thu ở trong lòng. Cậu không thể trợ giúp được cho ông ta, tương
lai cũng sẽ không có tiền đồ quá lớn. Để cho cậu đến công ty chẳng qua là nể tình
huyết thống mà cho cậu một miếng cơm. Sau này càng ngày càng coi trọng cậu hơn cũng
chí vì Lê tiên sinh.
Cho nên rốt cuộc thì con của ông ta trông như
thế nào đây? Phó Kiến Đình đi hết tất cả phòng bệnh, có chút mệt mỏi ngồi trên ghế hành lang suy nghĩ, nhưng cho dù ông ta có vắt hết đầu óc, cũng
không thể ghép lại được hình dáng của Yến
Thu. Ông ta đưa tay lên che mắt, ngay lập tức chìm
vào trong bóng tối. Bên tai lại vang lên câu nói kia của trợ lý: "Như bây giờ là kết quả Chủ tịch muốn sao? Chủ tịch
sẽ hối hận chứ? Chủ tịch sẽ hối hận chứ?" Lúc đầy là giọng của trợ lý, nhưng trong chốc
lát lại trở thành giọng của Phó Trầm Trạch và
Yến Thu. Bọn họ liên tục nói bên tai của ông ta, lặp đi lặp lại hỏi:
"Cha sẽ hối hận chứ? Cha sẽ hối hận chứ?"
"Ông sẽ hối hận chứ?"
"Ông sẽ hối hận chứ?"
…
Y tá trực ca bước ra từ phòng bệnh bên cạnh, nhìn thấy trên ghế hành lang có một ông lão hơn năm mươi tuổi, mặc quần áo bệnh nhân, hai tay che mắt, ngồi bất động ở đó, vì vậy vội vàng đi tới: "Đã muộn thế này rồi sao ông vẫn
chưa ngủ? Ông ở phòng bệnh nào?" Nhưng ông lão cũng không trả lời, có điều bờ
vai run lên một cái.
"Ông..." Y tá còn chưa nói xong, đã thấy ông lão rốt
cuộc bỏ tay đang che mặt xuống Y tá nhìn thấy mặt ông ta, trong nháy mắt
nghẹn lời. Vốn dĩ từ mái tóc hoa râm và tấm lưng còng xuống của ông ta, cô còn tưởng rằng ông ta là một ông lão, thế nhưng khi ông ta vừa ngẩng đầy lên mới nhận ra, thật ra ông ta cũng không
già. Thoạt nhìn bề ngoài chừng bốn năm mươi tuổi, khuôn mặt nho nhã đoan chính, nếu như trẻ hơn mấy tuổi, thắc chắn còn có thể gọi là
người đàn ông đẹp trai.
Chỉ là không biết vì sao, trên mặt lại tràn đầy nước mắt.
"Ông không sao chứ?" cô y tá hỏi. Nhưng mà người đàn ông vẫn không trả lời, chỉ che mặt, dường như muốn che giấu sự chật vật
của mình. Y tá lần đầy tiên nhìn thấy một người đàn ông hơn năm mươi tuối kho"c thành như vậy, dường như tất cả đau khổ trên đời đều đè lên
người ông ta. "Cháu đưa ông về phòng bệnh nhé?" Y tá cẩn
thận hỏi. Người đàn ông vẫn không trả lời, chỉ che mặt,
trong miệng lẩm bẩm. Y tá nghe thật lâu mới miễn cưỡng nghe rõ một
câu, hình như là: "Cha hối hận rồi."
-
Phó Kiến Đình chỉ cho phép mình thất thố một buổi tối, sáng sớm hôm sau đã đổi lại thành bộ
vest, để trợ lý làm thủ tục xuất viện. Bác sĩ đề nghị ông ta ở lại the0 dõi thêm vài ngày, Phó Kiến Đình cũng biết, thế nhưng ông
ta không có thời gian. Rất nhiều chuyện trong công ty còn đang chờ ông ta, ngoài ra, dì giúp việc ở nhà cũ lại gọi
điện thoại tới, nói ông cụ Phó bị bệnh. Phó Kiến Đình vừa nghe thấy thế lập tức vội vã chạy về nhà cũ, thế nhưng không ngờ tới ngay
cả cửa cũng không được vào. Gần đây những chuyện này từ lâu đã phát triển khỏi phạm vi ông ta có thể khống chế, hOàn toàn không giấu được, ông cụ Phó cũng đã biết
tất cả.
Bởi vậy cơ bản không chịu gặp ông ta. Phó Kiến Đình ở ngoài cửa gõ rất lâu nhưng cũng không có ai mở cửa, cuối cùng chỉ có thể
ảm đạm rời đi.
Chỉ là lúc rời đi đứng ở cửa cam đoan ông cụ Phó.
Bất kể như thế nào, ông ta đều sẽ bảo vệ nhà họ Phó.
Năm đó ông cụ giao một Phó thị hưng thịnh vào tay ông ta, chẳng những ông ta không phát triển nó lên thì thôi, nhưng nhất quyết không
được để nó sụp đổ.
Có điều làm sao có thể dễ dàng như trong lời
nói được. Gần đây tin tức về nhà họ Phó liên tục lộ ra, danh tiếng có thể nói trực tiếp giảm tới đáy, rất nhiều cư dân mạng thậm chí còn (b)ắt đầy tẩy chay, dưới hình thức này, tất cả lời giải thích của bộ phận quan hệ công chúng đều có vẻ bất
lực. Giá cổ phiếu cũng bị ảnh hưởng, giảm liên tục, hội đồng quản trị thấy có cơ hội ngay lập tức
tạo áp lực cho ông ta, cộng thêm cái chết của Phó Trầm Trạch, ông ta thiếu đi một trợ thủ đắc lực, bởi vậy cho dù ông ta hận không thể chia đôi chính mình ra, thế nhưng vẫn không có cách nào xoay chuyển trời đất, có lòng
nhưng không có sức.
Chỉ trong vòng mười ngày, công ty đã đến giai
đoạn nộp đơn xin giải thể phá sản. Nhưng chưa đến giây phút cuối cùng, Phó Kiến
Đình thật sự không muốn bỏ cuộc. Có điều từ trước đến nay người dệt hoa trên gấm thì nhiều, nhưng đưa than sưởi ấm trong
ngày tuyết rơi cũng chẳng có mấy người. Không phải ông ta không đến gặp những người có quan hệ tốt với mình, thế nhưng bây giờ ai cũng tránh mặt ông ta như rắn rết, có người
còn không cho gặp. Phó Kiến Đình biết rõ Phó thị sẽ sụp đổ, nhưng
ông ta thật sự không Tâm huyết nhiều năm như vậy, làm sao có thể trơ mắt nhìn nó mất đi trơng tay chính mình
được chứ.
Kế hoạch hiện nay, dường như chỉ có đi cầu xin
Yến Thu.
Từ sau đêm đó, Yến Thu cũng không trở lại công ty, lúc đầu còn tưởng rằng có thể tới nhà cũ tìm cậu, nhưng nghe di giúp việc nói cậu đã dọn ra ngoài từ lâu. Cậu không cần nhà của gia
đình, ngay cả ông cụ cũng không biết hiện tại
CU Ở Đâu?
Số điện thoại cũng bị cậu kéo vào sổ đen. Bởi vậy Phó Kiến Đình hOàn toàn không biết
làm sao mới có thế tìm được cậu. Cuối cùng chỉ có thể hàng ngày đến cửa trụ sở chính của Lê thị cùng với bãi đỗ xe ngầm dạo
một vòng, hy vọng có thể gặp được cậu.
Nhưng cơ hội như vậy cũng rất xa vời. Phó Kiến Đình liên tiếp đợi hơn mười ngày
cũng không đợi được Yến Thu. Thế nhưng ngay khi ông ta đã không ôm hy vọng nào, không ngờ rằng ông ta thật sự đợi
được. Mặc dù mấy ngày nay Lê Chất làm việc ở nhà nhưng vẫn có nhiều việc bị trì hoãn cần anh phải đích thân đến công ty, thế nên đúng lúc
anh cũng đến công ty.
Có điều Lê Chất vẫn chưa hOàn toàn khôi phụe, Yến Thu lo lắng anh bận rộn sẽ không chú ý tới sức khỏe, vì thế mỗi ngày đều sẽ hầm một ít
canh bổ dưỡng đưa tới. Từ sau chuyện lần trước, bởi vì cần phải chăm sóc Lê tiên sinh, Yến Thu tạm thời đến ở tại
nhà họ Lê.
Cho nên mỗi ngày đều có tài xế đến đón. Hôm nay cậu hầm canh như thường lệ, chuẩn bị mang đến cho Lê Chất, nhưng vừa mới xuống xe, cậu đã nhìn thấy một bóng người đột nhiên từ cách đó không xa bước ra, sải bước đi
về phía mình.
Tài xế thấy thế, vội vàng chắn trước người cậu. Đến khi Yến Thu lấy lại tinh thần, lúc này mới phát hiện người trước mặt thì ra là Phó Kiến
Đình. Thật ra cũng mới không gặp nhau chưa bao lâu, thế nhưng Yến Thu gần như không nhận ra ông
ta.
Phó Kiến Đình không còn dáng vẻ cao ngạo như trước đây nữa, mái tóc vốn màu đen nay đã chuyển sang màu trắng, kho"e mắt có rất nhiều nếp nhăn, thậm chí ngay cả lưng cũng
còng xuống. Xem ra những chuyện mấy ngày gần đây đã
ảnh hưởng nặng nề đến ông ta. Phó Kiến Đình nhìn về phía Yến Thu với vẻ
mặt mang theo cố ý lấy lòng, có chút lúng túng
GọI: "Yến Thu." Yến Thu không lên tiếng, chỉ lắng lặng nhìn
ông ta. Phó Kiến Đình cũng biết bây giờ mình nói những lời này với Yến Thu là châm chọc nhường nào, bởi vậy lời ở trong miệng vòng vo
mấy vòng cũng không có nói ra khỏi miệng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất