Khang Hi Trùng Sinh Dưỡng Thái Tử

Chương 30

Trước Sau
"Hoàng thượng, ta nghe nói hộ bộ đã đưa sổ ghi chép danh sách tú nữ tới, chỉ chờ ngươi hạ chiếu ngày nào tuyển chọn nữa thôi." Hiếu Trang thái hoàng thái hậu thản nhiên nói.

Khang Hi xấu hổ cầm chén trà bên cạnh, "Tôn nhi gần đây rất bận."

"Là bận hay là lại đi quấn quýt Bảo Thành?" Hiếu Trang thái hoàng thái hậu rất có điểm bất đắc dĩ nhìn Khang Hi.Khang Hi lập tức cảm thấy hơi nóng truyền lên mặt, "Hoàng mã ma…"

"Bảo Thành cứ ba ngày thì hai ngày đều đến nói cho ta, ngươi làm a mã suốt ngày đi khi dễ nó." Thái hoàng thái hậu mang theo ý cười nói.

"Nói bậy, tên nhóc con này." Khang Hi thốt ra oán trách, trong lời nói lại rõ ràng mang theo sủng nịch.

"Ngươi đó, cả ngày rảnh một chút liền ở cùng Bảo Thành, ta sắp bị một thùng giấm chua hun chết rồi." Thái hoàng thái hậu hiếm được một lần trêu ghẹo Khang Hi, ngay cả Tô ma ma đứng bên cạnh cũng che miệng cười.

"Ai dám hun hoàng mã ma? Tôn nhi trước đem hắn tống đến Tân giả khố." Khang Hi giả vờ ngây ngốc.

"Được rồi, được rồi, ngươi cũng đừng có giả ngu với ta, hậu cung này sắp biến thành thùng giấm chua đến nơi rồi, ta chỉ muốn được sống thanh tĩnh vài ngày thôi, hạn tuyển tú ba năm một lần đã đến, ngươi lại chậm chạp không chịu hạ chiếu, để những người đó phải ở lại Trữ Tú cung đợi, ai biết nay mai sẽ xảy ra chuyện gì. Triều đình, hậu cung nghị luận quá nhiều đối Bảo Thành cũng không tốt. Ánh mắt bao nhiêu con người đều nhìn chằm chằm vào đây, trong lòng ngươi phải có tính toán chứ." Thái hoàng thái hậu mệt mỏi nhắm mắt.

Khang Hi thở dài, "Tôn nhi đã biết, ngày mai tôn nhi sẽ hạ chiếu."

Hiếu Trang thái hoàng thái hậu phất tay ý bảo Khang Hi trở về, bà cũng mệt rồi.

Nhìn thái hoàng thái hậu nhắm mắt, dấu vết tháng năm in hằn trên đuôi mắt bà làm cho hắn có chút cảm khái. Tóc xanh biến tóc trắng, nói là chỉ trong khoảng tíc tắc cũng không quá đáng. Người từng nắm tay dạy mình đạo làm vua cũng già rồi.

Thân thể thái hoàng thái hậu sớm đã không bằng ngày xưa, người ngày một già yếu, thuốc thang không ngừng. Lặp lại một đời Khang Hi tất nhiên hiểu rất rõ loại cảm giác này, hắn cũng từng trải qua khoảng thời gian như thế. Bởi vậy hắn đặc biệt chú ý tình hình sức khỏe thái hoàng thái hậu, hắn tóm lại vẫn rất hiếu thuận với bà.

Thay thái hoàng thái hậu đắp chăn, lại dặn dò vài câu, Khang Hi liền định rời đi.

"Huyền Diệp, tính tình của  ngươi thật giống hoàng a mã ngươi, thịnh cực khởi suy(1), đạo lý này có lẽ ngươi cũng hiểu. Con người chung quy không thể xử trí quá mức cảm tính. Nghĩ tới Tứ đệ của ngươi, Vinh Thân vương(2). Nghĩ tới Bảo Thành hôm nay." Hiếu Trang thái hoàng thái hậu đột nhiên mở mắt, nhìn bóng lưng Khang Hi.

Khang Hi không quay đầu, trong mắt hắn chỉ có khiếp sợ, bàn tay nắm chặt cho thấy hắn oán hận, nhưng lại không nhiều lời, "Tôn nhi không phải ông ta."

Để lại thái hoàng thái hậu không khỏi thở dài.

" Hoàng thái hậu, người biết rõ hoàng thượng ngài ấy…" Tô ma ma do dự nói.

"Ai, ta già rồi, không biết lúc nào thì đi. Hoàng thượng là một hoàng đế tốt, điểm ấy so với Phúc Lâm(3)mạnh hơn nhiều. Có thể do bọn họ dù gì cũng là phụ tử, trong xương cốt đều quật cường giống nhau, bất công giống nhau. Những hoàng tử này cũng không phải Phúc Toàn, hôm nay nhìn không ra mánh khóe nhưng sau này lớn lên, chỉ dựa vào sủng ái của đế vương, ai sẽ phục thái tử? Sủng ái của đế vương lại có thể duy trì bao lâu? Những nữ tử trong hậu cung cũng không phải dạng người lương thiện, hôm nay ta còn ở đây, còn có thể trấn áp các nàng, một mai ta mất đi… Ai ~ ai mà biết sẽ có chuyện gì. Đại Thanh chịu không nổi rung chuyển nữa, thái tử là nhược điểm của hoàng thượng, một khi chuyện hai phụ tử bọn hắn vỡ lở, hậu quả là không tưởng tượng được. Hoàng thượng hôm nay sai lệch, lại không có người nhắc nhở hắn, thịnh cực khởi suy, Bảo Thành là đứa nhỏ tốt, ta cũng không đành lòng để nó tương lai phải chịu khổ." Hiếu Trang thái hoàng thái hậu hơi ưu thương nói.



"Hoàng thái hậu, có phải đã quá lo lắng rồi hay không?..." Tô ma ma hỏi.

"Ngươi cũng đã thấy hoàng thượng khi còn bé hận Đổng Ngạc phi cùng đứa bé kia như thế nào. Hắn vẫn cho rằng là đứa bé kia hại hắn không có phụ thân. Hôm nay việc hoàng thượng làm so với Phúc Lâm năm đó ân sủng đứa bé đó chỉ có hơn chứ không có kém. Trong nội tâm những hoàng tử còn lại sẽ nghĩ thế nào?" Thái hoàng thái hậu không khỏi sầu lo.

"Hôm nay bọn hắn phụ tử từ hiếu, hoàng thượng đi đâu cũng mang thái tử bên người, ngoại nhân chen không lọt, cũng không sao. Nhưng thái tử có ngày cũng sẽ lớn lên, lúc đó, người quây chung quanh nó không phải ít. Hoàng quyền phụ tử, năm đó Trữ Anh cùng Thái tổ….ai… không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất, sớm ngày để cho hoàng thượng thấy rõ, đề phòng việc chưa xảy ra cũng là chuyện tốt." Hiếu Trang thái hoàng thái hậu mỏi mệt xoa mi tâm.

"Đã như vậy, ngài vì sao không nói cho hoàng thượng?" Tô ma ma nghi hoặc hỏi.

"Hoàng thượng tuy hận Phúc Lâm nhưng cũng là đứa con giống tính hắn nhất, bọn họ đều rất quật cường. Chuyện bọn họ đã xác định thì không ai có thể cản được, sao có thể nghe ta. Phúc Lâm làm cho ta hiểu được, đối phó với loại người tính tình thế này, thỉnh thoảng nhắc nhở một câu so với trực tiếp nói ra hữu hiệu hơn nhiều." Thái hoàng thái hậu chậm rãi nói. Nhắc tới đứa con làm bà quan tâm cả đời, không khỏi có chút bần thần.

"Ta còn sống, còn có thể nắn chỉnh hoàng thượng một chút, để nó không đi lệch quá nhiều. Một khi ta mất, trong thiên hạ không còn ai có thể nhắc nhở nó. Ta vẫn cho là ta còn có thể… chần chừ, đợi một chút, đợi Bảo Thành lớn thêm chút nữa, hôm nay xem ra, thân thể của ta ngày càng lụn bại rồi. Bảo Thành cũng là đứa nhỏ đáng thương, vừa ra đời đã không còn mẹ, ngươi cũng biết đứa nhỏ đó mẫn cảm thế nào, nó cũng giống hoàng a mã của nó, rất bướng bỉnh. Hoàng thượng lại đẩy nó lên vị trí kia quá sớm. Tiểu thái tử thông minh nhưng lại bị hoàng thượng sủng quá mức, tính tình quá cao ngạo, đến hoàng thượng cũng không sợ, đối với nó mà nói, cũng không phải chuyện gì tốt." Thái hoàng thái hậu hiển nhiên cũng thập phần lo lắng cho tương lai sau này của Dận Nhưng.

"Hoàng thái hậu…"

"Ai, ngươi xem, người ngày một già, chuyện cần lo lắng nhiều hơn, cũng lắm lời hơn, thôi đi, thôi đi."

Khang Hi giống cha hắn, nhưng cũng không giống cha hắn. Hắn so với Thuận Trị càng bất công hơn, càng tuyệt tình hơn.

Tô ma ma thấy thái hoàng thái hậu như vậy càng lo lắng không thôi. Cả đời thái hoàng thái hậu sống vì Đại Thanh, mà bà đời này cũng sống vì thái hoàng thái hậu. Theo thái hoàng thái hậu từ thảo nguyên Khoa Nhĩ Thấm tới nơi này từ năm 13 tuổi, chứng kiến ngài từ một nữ hài ngây thơ biến thành Thái hoàng thái hậu địa vị tôn quý ngày hôm nay, có lẽ trong thiên hạ, chỉ có bà mới hiểu trong lòng ngài có bao nhiêu đau xót. Nửa đêm mộng hồi đối mặt bi thương, sống trong thống khổ chồng không yêu, con bất hiếu.

Quay trở lại Càn Thanh cung, trong mắt Khang Hi cũng lộ ra mê mang.

Hắn cho tới bây giờ đều hận người nam nhân kia, hận ông ta tuyệt tình. Trong mắt hắn, ông ta là một người nhu nhược, vì một nữ nhân mà ném bỏ giang sơn. Mà trời ạ, người hắn tôn kính nhất lại nói cho hắn biết, hắn kì thực rất giống ông ta. Ý niệm đó làm hắn khiếp sợ.

"Không, ta không phải là ông ta, vĩnh viễn không phải ông ta." Khang Hi nổi giận, một phát lật tung cái bàn trước mặt, đá ngã bếp lò, một quyền hung hăng đấm lên mặt ghế.

Có lẽ bởi vì từng khát vọng quá lâu, đến cuối cùng bị nhẫn tâm vứt bỏ khiến cho hắn thống hận người nam nhân kia cùng Đổng Ngạc phi, còn có đứa bé đó. Là bọn họ làm cho tuổi thơ của hắn ngoài màu xám ảm đạm ra không còn chút màu sắc ấm áp nào. Là bọn họ làm ngạch nương của hắn mang theo tiếc nuối mà chết, lại làm cho hắn lên ngôi quá sớm, chịu người đè ép.

Thế cho nên hắn chưa bao giờ cho phép ai nhắc tới khoảng thời gian đó, cũng không ai dám hỏi, ngay cả tiểu thái tử cũng không dám. Có thể thấy tâm ma phủ trong lòng hắn lớn thế nào. Thế cho nên hắn mới khát vọng sự dịu dàng, đem toàn bộ tình thương của cha đều dồn cho tiểu thái tử, lại trong lúc vô tình nghiệm chứng lời thái hoàng thái hậu là đúng… "Ngươi mới là người giống hoàng a mã của ngươi nhất, các ngươi đều bất công giống nhau, bất công đến mức một chút tình cảm cũng không muốn san sẻ ra bên ngoài."

Khóe mắt hắn vô thức trượt xuống hai hàng thanh lệ, hắn càng để ý tiểu thái tử bao nhiêu, càng chứng minh tâm ma của hắn lớn bấy nhiêu. Sâu đến mức làm hắn sợ hãi, sâu đến mức làm hắn mang trong mình tâm địa nếu không thể thuộc về hắn, hắn thà rằng hủy diệt. Vì vậy, kiếp trước, hắn cuối cùng đã hủy diệt y. Lặp lại một kiếp người, đoạn chuyện cũ đó vẫn không thể tiêu tan, tổn thương thời thơ ấu đã bám theo hắn cả đời. Chấp niệm quá mức hại người hại mình.

"Hoàng… a mã." Tiểu thái tử vốn cao hứng bừng bừng đi vào Càn Thanh cung, tiến vào nội điện, đập vào mắt là một đống bừa bộn, còn có bóng lưng thống khổ của Khang Hi. Hiển nhiên là bị hù sợ rồi, cẩn thận lên tiếng.

Khang Hi nhắm hai mắt, lại mở ra, nhẹ lau đi lệ nơi khóe mắt, miễn cưỡng kéo lên một nụ cười, xoay người sang chỗ khác, "Bảo Thành, đến rồi?"

"Hoàng a mã, Bảo Thành hôm nay rất ngoan, không có nghịch ẩu, sư phó còn khen ta rất thông minh." Tiểu thái tử rì rì đi tới, hậm hực nói. Nó cho rằng mình lại làm sai chuyện gì khiến Khang Hi không vui rồi, hiển nhiên là sợ.



Khang Hi không nói gì ôm lấy tiểu gia hỏa, để nó ngồi lên đùi mình, nắm lấy bàn tay nhỏ, ở trên mặt bàn mất trật tự cầm lấy một cây bút, trải rộng giấy Tuyên Thành viết xuống bốn chữ: "Không thể nghi ngờ"

Tiểu thái tử ngẩng đầu, nghi hoặc nhìn Khang Hi. Khang Hi nhìn nó cười cười, xoa xoa đầu nó, "Bảo Thành, về sau vô luận quyết định của hoàng a mã, sự tình hoàng a mã làm ra có làm ngươi không thích đến thế nào, chỉ cần ngẫm lại ngày hôm nay a mã nắm tay ngươi viết bốn chữ này, đừng hoài nghi, được không?"

Tiểu thái tử mơ hồ nhẹ gật đầu.

Khang Hi hôn lên khuôn mặt phấn điêu ngọc mài, "Vĩnh viễn đừng nghi ngờ trẫm, Bảo Thành phải tin trên cả thế giới này, chỉ có trẫm là để ý đến ngươi nhất…nhớ chưa?"

Tiểu thái tử sáng tỏ gật đầu, "Bảo Thành thích nhất hoàng a mã." Vùi mặt vào trong ngực Khang Hi dụi dụi, làm cho Khang Hi vui mừng. Hắn sao có thể nhẫn tâm không sủng bé con này. Có đôi khi, một việc làm quá lâu sẽ thành thói quen, một loại thói quen không thể thay thế.

"Hoàng a mã không vui sao?" Tiểu thái tử rúc trong ngực Khang Hi hỏi.

Khang Hi dùng cằm cọ cọ đỉnh đầu tiểu gia hỏa, "Không có."

Tiểu thái tử lè lưỡi, "Hoàng a mã gạt người…" Còn lâu nó mới tin.

Khang Hi bất đắc dĩ nhéo cái mũi nhỏ, "Tên nhóc nhà ngươi, có phải hay đến chỗ thái hoàng thái hậu cáo trạng trẫm không?"

Tiểu thái tử nghe vậy, đôi con ngươi linh động đảo đảo, chôn mặt trong ngực Khang Hi không nhìn hắn, "Không có, không có, không có…" Thanh âm buồn bực.

Khang Hi buồn cười ho khan vài tiếng, "Trẫm quyết định, đã như vậy, Bảo Thành trở về sao chép 120 lượt "Hiếu kinh" đi."

Tiểu thái tử nghe xong, há to miệng, cằm đều nhanh rớt xuống, vẻ mặt kinh ngạc nhìn Khang Hi, "Hoàng a mã, ta phải trở về, làm bài tập, nhi thần cáo lui." Oạch một cái chui ra khỏi tay Khang Hi, chạy biến.

Lưu lại Khang Hi phì cười, hướng về phía bóng lưng kia hô, "Bảo Thành, chạy chậm chút, nhớ trở về dùng bữa."

Lại nhìn đống bừa bộn trong tẩm điện, tỉnh táo lại, cuối cùng vô lực xoa thái dương, "Hoàng mã ma, vì sao lúc trước không nói cho ta?"

Chú thích:

(1) Thịnh cực khởi suy: Khi cực thịnh cũng là lúc khởi suy, ý nói một thứ khi đã đạt đến một ngưỡng nhất định nào đó, không thể tiến lên cao hơn được nữa sẽ bắt đầu quá trình ngược lại, suy tàn.

(2) Vinh Thân vương: Tứ đệ của Khang Hi, con trai của Thái tổ Thuận Trị đế với ái phi Đổng Ngạc thị nhưng chết yểu. Như đã chú thích ở chương 4, Đổng Ngạc thị vì mất con mà đau buồn bệnh chết. Thuận Trị vì Đổng Ngạc thị mất cũng đau buồn chết theo. Ý thái hoàng thái hậu bảo Khang Hi giống cha mình, độc sủng chỉ 1 đứa con, có thể gây hại cho chính đứa con đó.

(3) Phúc Lâm: Ái Tân Giác La Phúc Lâm, tên thật của Thuận Trị đế.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau