Chương 1: Xuyên Sách
Tại trường trung học số một của thành phố S, lớp 12A.
Nguyễn Ninh với ánh mắt mơ hồ, nhìn chằm chằm vào bảng đen, nhưng tâm trí cô lại không hề tập trung vào đó.
Vậy nên là...
Cô đã xuyên vào trong tiểu thuyết rồi ư?!
Một giây trước, Nguyễn Ninh còn đang chuẩn bị đi ngủ tại nhà mình, giây tiếp theo cô đột nhiên xuất hiện trong lớp học này, trong đầu cô còn có thêm những ký ức không thuộc về mình.
Qua ký ức, cô biết mình đang ở trong một cuốn tiểu thuyết về nam chính tái sinh sau tận thế.
Một loại virus không xác định được phát tán, toàn nhân loại rơi vào tình trạng hoảng loạn chưa từng có, một số người sau khi nhiễm virus đã biến thành loại quái vật giống người nhưng không phải người, tức là những xác sống.
Xác sống không có cảm giác đau đớn, sống bằng cách ăn thịt và máu của con người.
Nếu người không nhiễm virus bị chúng cắn một cái và làm rách da, họ cũng có nguy cơ cao biến thành xác sống.
Do đó, chỉ trong vòng chưa đầy một tuần sau khi tận thế bùng phát, dân số thế giới đã giảm một nửa.
Tuy nhiên, may mắn thay, "trời không tuyệt đường người", khi có xác sống, cũng sẽ có những người sở hữu năng lực đặc biệt (dị năng).
Năng lực này cho phép một số người có khả năng chống lại xác sống.
Trước khi tái sinh, nam chính Cố Diệc Thừa đã sở hữu dị năng hệ lôi với sức tấn công cực mạnh, và sau khi tái sinh, anh còn có thêm năng lực không gian.
Năng lực này của anh cũng hơi khác biệt so với người khác.
Không gian của anh từ ban đầu đã có thể chứa đựng ít nhất số lượng hàng hóa của một siêu thị tầm trung.
Và thời điểm bùng phát tận thế, chính xác là lúc 3:30 chiều nay, tức là giờ học thể dục tiếp theo.
Không hơn không kém một phút nào.
Nguyễn Ninh đột ngột đứng dậy khỏi ghế ngồi, cái ghế dịch chuyển phát ra tiếng động chói tai.
Giáo viên trên bục giảng nhìn về phía cô và hỏi:
"Nguyễn Ninh, có chuyện gì vậy?"
Bởi vì Nguyễn Ninh học rất giỏi, là một trong những học sinh giỏi của cô, nên giáo viên không tức giận, chỉ thắc mắc không hiểu tại sao cô bé lại đứng dậy.
Trong lòng Nguyễn Ninh rối loạn nhưng miệng nhanh chóng đáp:
"Thưa cô, em cảm thấy không khỏe, em có thể xin phép đi đến phòng y tế được không ạ?"
Giáo viên nhớ lại biểu hiện trước đây của Nguyễn Ninh, một cô gái ngoan hiền và thông minh, thấy cô bé hiện tại có vẻ mặt tái nhợt, không giống như những học sinh giả bệnh để trốn học, nên đồng ý và trong giọng nói còn có chút lo lắng:
"Đi đi, nếu thực sự không khỏe thì hãy về nhà nghỉ ngơi sớm, cô sẽ viết giấy nghỉ cho em."
"Em cảm ơn cô."
Nguyễn Ninh thực ra cũng muốn mang theo cặp sách để thuận tiện cho hành động sau này, nhưng nghĩ đến lý do mà cô vừa dùng, cô quyết định bỏ qua.
Sau khi rời khỏi lớp học, Nguyễn Ninh không đi đến phòng y tế mà chạy về phía cổng trường.
Thời gian không chờ đợi ai, Nguyễn Ninh, sau khi có được ký ức, cô thậm chí không còn thời gian để suy nghĩ tại sao mình lại ở đây.
Điều đầu tiên cô cần làm bây giờ là chuẩn bị một số vật tư cần thiết trước khi tận thế bùng nổ, sau đó tìm một nơi tương đối an toàn để ổn định trước đã.
Về những chuyện khác, tương lai sẽ ra sao, bây giờ Nguyễn Ninh không có thời gian quan tâm.
Hiện tại là hai giờ ba mươi phút.
Còn một giờ nữa là đến thời điểm tận thế bùng phát.
Cô có rất nhiều việc phải làm, cần phải tranh thủ thời gian.
Nguyễn Ninh lợi dụng lúc người gác cổng không chú ý, lẻn ra khỏi cổng trường, đầu tiên cô đến một siêu thị.
Cô không đến những trung tâm thương mại lớn, một là sợ phải xếp hàng chờ thanh toán mất thời gian, hai là để phòng trường hợp tận thế bùng phát sớm, sẽ bị mắc kẹt ở nơi đông người và hỗn loạn.
Vì vậy, cô cố ý chọn một siêu thị nhỏ hơn trên đường đi.
Nguyễn Ninh với ánh mắt mơ hồ, nhìn chằm chằm vào bảng đen, nhưng tâm trí cô lại không hề tập trung vào đó.
Vậy nên là...
Cô đã xuyên vào trong tiểu thuyết rồi ư?!
Một giây trước, Nguyễn Ninh còn đang chuẩn bị đi ngủ tại nhà mình, giây tiếp theo cô đột nhiên xuất hiện trong lớp học này, trong đầu cô còn có thêm những ký ức không thuộc về mình.
Qua ký ức, cô biết mình đang ở trong một cuốn tiểu thuyết về nam chính tái sinh sau tận thế.
Một loại virus không xác định được phát tán, toàn nhân loại rơi vào tình trạng hoảng loạn chưa từng có, một số người sau khi nhiễm virus đã biến thành loại quái vật giống người nhưng không phải người, tức là những xác sống.
Xác sống không có cảm giác đau đớn, sống bằng cách ăn thịt và máu của con người.
Nếu người không nhiễm virus bị chúng cắn một cái và làm rách da, họ cũng có nguy cơ cao biến thành xác sống.
Do đó, chỉ trong vòng chưa đầy một tuần sau khi tận thế bùng phát, dân số thế giới đã giảm một nửa.
Tuy nhiên, may mắn thay, "trời không tuyệt đường người", khi có xác sống, cũng sẽ có những người sở hữu năng lực đặc biệt (dị năng).
Năng lực này cho phép một số người có khả năng chống lại xác sống.
Trước khi tái sinh, nam chính Cố Diệc Thừa đã sở hữu dị năng hệ lôi với sức tấn công cực mạnh, và sau khi tái sinh, anh còn có thêm năng lực không gian.
Năng lực này của anh cũng hơi khác biệt so với người khác.
Không gian của anh từ ban đầu đã có thể chứa đựng ít nhất số lượng hàng hóa của một siêu thị tầm trung.
Và thời điểm bùng phát tận thế, chính xác là lúc 3:30 chiều nay, tức là giờ học thể dục tiếp theo.
Không hơn không kém một phút nào.
Nguyễn Ninh đột ngột đứng dậy khỏi ghế ngồi, cái ghế dịch chuyển phát ra tiếng động chói tai.
Giáo viên trên bục giảng nhìn về phía cô và hỏi:
"Nguyễn Ninh, có chuyện gì vậy?"
Bởi vì Nguyễn Ninh học rất giỏi, là một trong những học sinh giỏi của cô, nên giáo viên không tức giận, chỉ thắc mắc không hiểu tại sao cô bé lại đứng dậy.
Trong lòng Nguyễn Ninh rối loạn nhưng miệng nhanh chóng đáp:
"Thưa cô, em cảm thấy không khỏe, em có thể xin phép đi đến phòng y tế được không ạ?"
Giáo viên nhớ lại biểu hiện trước đây của Nguyễn Ninh, một cô gái ngoan hiền và thông minh, thấy cô bé hiện tại có vẻ mặt tái nhợt, không giống như những học sinh giả bệnh để trốn học, nên đồng ý và trong giọng nói còn có chút lo lắng:
"Đi đi, nếu thực sự không khỏe thì hãy về nhà nghỉ ngơi sớm, cô sẽ viết giấy nghỉ cho em."
"Em cảm ơn cô."
Nguyễn Ninh thực ra cũng muốn mang theo cặp sách để thuận tiện cho hành động sau này, nhưng nghĩ đến lý do mà cô vừa dùng, cô quyết định bỏ qua.
Sau khi rời khỏi lớp học, Nguyễn Ninh không đi đến phòng y tế mà chạy về phía cổng trường.
Thời gian không chờ đợi ai, Nguyễn Ninh, sau khi có được ký ức, cô thậm chí không còn thời gian để suy nghĩ tại sao mình lại ở đây.
Điều đầu tiên cô cần làm bây giờ là chuẩn bị một số vật tư cần thiết trước khi tận thế bùng nổ, sau đó tìm một nơi tương đối an toàn để ổn định trước đã.
Về những chuyện khác, tương lai sẽ ra sao, bây giờ Nguyễn Ninh không có thời gian quan tâm.
Hiện tại là hai giờ ba mươi phút.
Còn một giờ nữa là đến thời điểm tận thế bùng phát.
Cô có rất nhiều việc phải làm, cần phải tranh thủ thời gian.
Nguyễn Ninh lợi dụng lúc người gác cổng không chú ý, lẻn ra khỏi cổng trường, đầu tiên cô đến một siêu thị.
Cô không đến những trung tâm thương mại lớn, một là sợ phải xếp hàng chờ thanh toán mất thời gian, hai là để phòng trường hợp tận thế bùng phát sớm, sẽ bị mắc kẹt ở nơi đông người và hỗn loạn.
Vì vậy, cô cố ý chọn một siêu thị nhỏ hơn trên đường đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất