Gì? Con Của Cậu Ấy Là Con Của Tôi
Chương 2: Tận cùng của yêu thương là đánh cược cả tính mạng
Editor: Tô
Đã beta - Mian
꧁LẠC CẨU TEAM꧂
______________________________
Hai người đều sững sờ, Triệu Tiêu vô thức nhìn về phía Liễu Sùng, rất sợ tiếng khóc của đứa bé chọc giận Liễu Sùng làm anh càng thêm nóng nảy. Đang chuẩn bị đi vào dỗ dành thằng bé, ai ngờ Liễu Sùng phản ứng bước đi trước hắn một bước, kéo mở rèm che buồng ra ôm lấy bé con đang nhắm hai mắt khóc nức nở kia, cũng không nói chuyện mà chỉ che chở trong ngực vỗ nhẹ vào lưng bé.
Triệu Tiêu rất bất ngờ khi nhìn anh lúng túng ôm lấy đứa trẻ dỗ dành, hoàn toàn không thể ngờ rằng tên một giây trước có thể cáu kỉnh như bệnh thần kinh thời kỳ cuối lại thay đổi nhanh đến vậy, hắn còn tưởng rằng Liễu Sùng không thích đứa trẻ này.
Đây là lần đầu tiên Liễu Sùng tiếp xúc với một đứa trẻ nhỏ như vậy, anh hoàn toàn không có kinh nghiệm ôm con nít, phương pháp quá vụng về. Nhìn tư thế của anh biết anh cảm thấy không thoải mái, Triệu Tiếu vốn dĩ muốn chỉ vài câu, nhưng đứa nhỏ rõ ràng là rất hưởng thụ, nằm ở trên vai ôm cổ Liễu Sùng thút thít hai lần rồi thôi.
Thấy bé ngừng khóc, Liễu Sùng muốn đặt bé lên giường. Ngờ đâu vừa động một cái, đứa nhỏ đã nhận ra ý đồ của anh liền ôm chặt lấy cổ của anh, thở dốc tựa như dùng hết sức lực mà nói không muốn không muốn, giống như một con mèo con chưa được cai sữa, cảm giác có chút lạc giọng kiệt sức khiến người ta cảm thấy đau lòng không thôi.
Liễu Sùng khó hiểu khi bị con nít còn hôi sữa dính lấy nhưng cũng không cảm thấy khó chịu. Mặc dù trong lòng lo lắng không yên nhưng chỉ có thể kìm nén tâm trạng cáu kỉnh của mình xuống, lớn tiếng hỏi Triệu Tiêu "Sao mà mới nói chuyện có hai tiếng liền hết sức rồi, cậu xem một chút có phải bị bệnh hay không."
Triệu Tiêu nhìn Liễu Sùng rõ ràng rất quan tâm đứa bé nhưng hết lần này tới lần khác dùng dáng vẻ ghét bỏ mà hỏi, đột nhiên cảm thấy Trình Ương không chọn nhầm người, vẻ kinh thường cùng với địch ý dần biến mất, giọng điệu cũng tốt hơn nhiều "Không bị bệnh, tôi kiểm tra rồi, chỉ là không đủ dinh dưỡng, thân thể tương đối kém mà thôi."
Liễu Sùng cau mày, lấy điện thoại di động ra gọi cho Tào Thanh bảo hắn lái xe đi đón người, nhân tiện cho thúc giục như muốn mạng với một nhóm người khác.
Mấy phút sau người của Liễu Sùng đến.
Một nhóm sáu người ăn mặc giản dị nhưng rất nghiêm chỉnh, kích thước không chênh lệch bao nhiêu, tỉ mỉ từ đầu đến chân, nhìn qua kiểu cách vô cùng, nhao nhao mặt không cảm xúc nghiêm chỉnh như được huấn luyện đứng một hàng ở trong phòng hội chẩn đợi nghe sai khiến.
Tay phải Liễu Sùng nhẹ nhàng vỗ về tên nhóc đang khóc mệt bắt đầu mơ màng buồn ngủ trong ngực, cố gắng hết sức nóng nảy trong lòng trầm giọng nói với mấy người kia "Tìm cách lấy CCTV khu vực này, tôi tìm một người."
CCTV: Camera quan sát hay camera giám sát, camera an ninh (Closed-circuit television - CCTV), là việc sử dụng các máy quay video để truyền tín hiệu đến một nơi cụ thể, trên một số màn hình giới hạn.
Cả sáu lặng lẽ gật đầu, im lặng rời khỏi phòng hội chẩn.
Liễu Sùng buồn bực trong lòng, thở ra một hơi hỗn loạn, không nhịn được nhẹ nhàng vùi mặt vào cổ đứa trẻ, mùi sữa ngọt ngào của đứa trẻ lưu lại trên chóp mũi, Liễu Sùng tham lam hít một hơi thật sâu, cố gắng ngửi được mùi thuộc về Trình Ương trong đó tìm kiếm sự an ủi.
Triệu Tiêu yên lặng nhìn một lúc, đột hiểu không hiểu sao phiền não. Nếu như không phải mình quá bất cẩn không nhận ra được sự kỳ lạ của Trình Ương thì cục diện bây giờ cũng không đến nỗi bị động như vậy. Chỉ hy vọng Trình Ương không xảy ra chuyện gì, đứa bé còn nhỏ như vậy, không có ba thì sau này phải làm sao...
Nghĩ đến đây, Triệu Tiêu không khỏi nhìn về phía Liễu Sùng, vẻ mặt rối rắm.
Hai người đều có những suy nghĩ riêng, mặt ủ mày chau, phòng hội chẩn im lặng đến lạ thường. Ngay sau đó cánh cửa lại bị đẩy ra, Tào Thanh vừa vội vàng chạy vào cửa không khỏi cảm thấy kinh ngạc khi nhìn thấy ông chủ nhà hắn vẻ mặt trống rỗng cẩn thận ôm một đứa trẻ trong lòng, không khỏi ngây người một lúc.
Kể từ ngày được cử làm trợ lý của Liễu Sùng, Tào Thanh không hề nhìn thấy biểu hiện nào khác của người kia ngoài nóng nảy và lạnh lùng. Ba năm qua anh vĩnh viễn luôn là bộ dáng lạnh lùng người ngoài chớ gần, ngoại trừ việc đều đặn mỗi thứ hai đi một chuyến Vương Gia Loan, cuộc sống, công việc và nghỉ ngơi của anh rất quy củ và mờ nhạt. Điều này khiến hắn không có gì để báo cáo khi phải đối mặt với những câu hỏi của sếp vô số lần, đối phương thậm chí còn nghi ngờ rằng có phải hắn đã phản bội không.
Liễu Sùng lần này gấp gáp hơn nhiều những lần khác, mặc dù Tào Thanh có chút kỳ lạ nhưng cũng không để trong lòng. Hắn cho là đối phương vội vã rời đi để giải quyết chuyện gì đó nhỏ nhặt không đáng kể của anh, nhưng hoá ra chỉ vì một đứa trẻ thôi?!
Như vậy xem ra đứa bé này cũng không đơn giản.
Trong nháy mắt Tào Thanh đối với đứa nhỏ trong tay Liễu Sùng có vô số suy đoán. Xét từ chuyện đối phương không bao giờ thân mật với người khác thì đứa bé này chắc hắn có mối quan hệ đặc biệt với anh.
Tào Thanh từng nghĩ rằng mình có thể sẽ không bao giờ có được một thông tin giá trị nào để thể hiện lòng trung thành của mình đối với ông chủ nhà mình, nhưng bây giờ nhìn lại, chưa chắc.
Liễu Sùng vốn đang lo lắng trong lòng không có tâm tư quan sát suy nghĩ của người khác, tự nhiên không để ý đến sự do dự của Tào Thanh, ngược lại chủ động đi tới chỗ hắn "Đưa thằng bé về, mời một bảo mẫu nhẫn nại có kinh nghiệm chăm sóc cho thật tốt."
Liễu Sùng nói xong nhẹ nhàng nâng đứa nhỏ đang ngủ đưa vào ngực Tào Thanh.
Tào Thanh khẩn trương vội vàng ôm lấy thân thể mềm mại nhỏ bé, tay chân lập tức lóng ngóng không biết đặt vào đâu, chỉ đành cứng ngắc ôm lấy đứa nhỏ xoay người đi ra ngoài.
Đứa nhỏ trong ngực không thoải mái cựa quậy, Tào Thanh tay chân nhất thời luống cuống không biết làm sao ôm thật chặt thằng bé sợ bé té xuống, một bên khó khăn đi về phía trước. Liễu Sùng thấy vậy chân mày nhíu chặt, chần chừ một giây sau đó đột nhiên gọi Tào Thanh lại, tiến lên ôm đưa bé trở về "Quên đi, tự tôi chăm sóc."
Tào Thanh "...."
Thái độ của Liễu Sùng khiến Tào Thanh càng khẳng định phỏng đoán của mình. Vì vậy hắn ta lập tức rời khỏi phòng hội chẩn, len lén móc điện thoại ra gửi một tin nhắn.
Tuy nhiên ngay sau đó Tào Thanh bởi vì sự xuất hiện đột ngột của một nhóm người mà ý thức được rằng đứa trẻ không phải là tin tức hữu ích duy nhất.
Kỹ thuật viên đang thu thập video giám sát, Liễu Sùng lại đặt đứa trẻ đang ngủ lên giường kiểm tra, cẩn thận đắp một chiếc chăn nhỏ trước khi đi qua xem đoạn video giám sát, Triệu Tiêu cũng lo lắng chạy lại xem.
Theo thời gian đại khái mà Triệu Tiêu cung cấp, sau hơn mười phút quan sát liên tục, cuối cùng trong ống kính rốt cuộc cũng xuất hiện bóng dáng mà Liễu Sùng tâm niệm đã lâu.
Sau ba năm nhìn thoáng qua Liễu Sùng vẫn có thể nhận ra đối phương, thân thể không khỏi căng thẳng, Triệu Tiêu lên tiếng trầm giọng nói trước "Là cậu ấy."
Kỹ thuật viên gật đầu, sau khi lần theo sau đường đi, cuối cùng tra được bóng người trong video giám sát đã biến mất ở ngã ba trên đường đến Nghĩa trang Thanh Sơn "Nghĩa trang Thanh Sơn đã bị bỏ hoang mấy năm nay, CCTV đoạn đường này bị hỏng, không thể tra được."
"Cảm ơn." Sắc mặt Liễu Sùng ngưng trọng, sau khi biết hướng đi của đối phương cũng không dám trì hoãn, giao đứa bé cho Triệu Tiêu chăm sóc. Anh để lại số điện thoại của mình nhờ kỹ thuật viên tiếp tục kiểm tra theo dõi, phát hiện Trình Ương quay lại thì gọi điện thông báo, sau đó mang người đuổi theo đến nghĩa trang Thanh Sơn.
Khi đến nơi cuối cùng bị CCTV quay được, Liễu Sùng đột nhiên vô cùng vui mừng vì ngã ba đường chỉ có một hướng, bóng dáng của Trình Ương biến mất trên con đường mòn này mà CCTV không thể quay được, anh không ngần ngại dẫn đầu rẽ vào con đường ngã ba rộng chừng hai mét.
Con đường mòn gập ghềnh không bằng phẳng, cách đó không xa là một vùng rộng lớn là sườn đồi thoai thoải và hoang vu. Đó là nơi tọa lạc của nghĩa trang Thanh Sơn. Một nhóm người chạy đổ mồ hôi vào tiết trời cuối thu, Tào Thanh ít tập thể dục cảm thấy mình có thể chết bất cứ lúc nào.
Cách nghĩa trang càng lúc càng gần, trong lòng Liễu Sùng lại đột nhiên hoảng lên.
Cơn hoảng loạn không biến mất này khi đến bên ngoài cổng nghĩa trang lại đột nhiên tăng vọt khiến Liễu Sùng lạnh cả sống lưng, trán đầy mồ hôi. Mặc dù thân thể anh khó chịu nhưng bước chân cũng không chậm lại mà nắm chặt tay tiếp tục đi về phía trước.
Nghĩa trang vì lâu ngày không có người quản lý mà trở nên rất hoang vắng, những con đường mòn cũng bị cỏ dại vùi lấp, nhìn lại đều là cỏ dại khô héo.
Sau khi nhóm tám người đi ra khỏi con đường, Tào Thanh đề nghị: "Nghĩa trang quá lớn, không thì chúng ta tách nhau ra tìm đi."
Liễu Sùng ừ một tiếng đồng ý.
Tám người tản ra tại chỗ, Liễu Sùng và Tào Thanh tiếp tục dọc theo con đường bị cỏ dại bao phủ.
Sắc trời dần dần tối sầm lại, nghĩa trang vốn đã hoang vắng, vắng lặng như cách biệt với thế giới khiến da đầu tê dại. Điện thoại di động của Liễu Sùng không hề reo lên, Tào Thanh dường như nhận ra điều gì đó,nhưng không dám nói ra, ôm bụng đói tiếp tục tìm kiếm phía sau Liễu Sùng.
Cũng không biết mất bao lâu, đột nhiên có người vội vã chạy đến, thở hổn hển nói với bọn họ, đã tìm thấy.
Cả người Liễu Sùng chấn động, trong lòng hiện lên một tia vui mừng, nhưng sau khi nhìn thấy ánh mắt của người kia, trái tim của anh dần dần bị lạnh lẽo bào mòn...
Liễu Sùng không biết mình trở về bằng cách nào, anh dựa lưng vào tường ngồi trên mặt đất, ôm chặt lấy cơ thể trúng mấy dao đã chết của Trình Ương. Ánh mắt anh đờ đẫn rơi vào trên người đứa nhỏ đang nằm sấp trên người cậu khóc đến hốc mắt đỏ lên, mặc cho Triệu Tiêu ở một bên từ an ủi đến bi thương rống to mắng to cũng thờ ơ.
Liễu Sùng vẫn không nghĩ ra, tại sao Trình Ương lại phải bỏ lại đứa con, không thể hiểu được lại đi đến nghĩa trang Thanh Sơn. Cho đến khi anh thấy trong CCTV một nhóm ba người xuất hiện ở ngã ba trước Trình Ương, anh dường như đã hiểu.
Thế giới của anh đã sụp đổ theo sự ra đi của Trình Ương, ngoại trừ nỗi hận điên cuồng ra trong lòng anh không còn bất cứ cảm xúc nào khác.
Phòng hội chẩn đứng đầy người, nhưng không khí yên lặng đến mức không có cảm giác tồn tại, chỉ còn lại tiếng khóc đáng thương của đứa trẻ và tiếng trách mắng đã biến thành âm thanh thống khổ của Triệu Tiêu.
Không biết đã qua bao lâu, cửa phòng hội chẩn đột nhiên bị đẩy ra, Liễu Sùng hiếm thấy có phản ứng mà ngước mắt lên nhìn.
"Tra được rồi, bọn họ bây giờ đang ở nhà tắm công cộng Tôn Hoàng." Người đàn ông nói.
Một tia khát máu lóe lên trong mắt Liễu Sùng, cúi đầu cẩn thận nhìn người dính đầy máu trên tay. Sau khi đưa tay lên xoa nhẹ hai má lạnh lẽo của đối phương vài lần, anh mới chậm rãi đặt người xuống, cởi áo khoác che lên người cậu, đứng dậy đem một đám người rời khỏi phòng hội chẩn mà không quay đầu nhìn lại.
Triệu Tiêu phản ứng lại vội vàng đuổi theo, nhưng sớm đã không thấy bóng dáng...
Đã beta - Mian
꧁LẠC CẨU TEAM꧂
______________________________
Hai người đều sững sờ, Triệu Tiêu vô thức nhìn về phía Liễu Sùng, rất sợ tiếng khóc của đứa bé chọc giận Liễu Sùng làm anh càng thêm nóng nảy. Đang chuẩn bị đi vào dỗ dành thằng bé, ai ngờ Liễu Sùng phản ứng bước đi trước hắn một bước, kéo mở rèm che buồng ra ôm lấy bé con đang nhắm hai mắt khóc nức nở kia, cũng không nói chuyện mà chỉ che chở trong ngực vỗ nhẹ vào lưng bé.
Triệu Tiêu rất bất ngờ khi nhìn anh lúng túng ôm lấy đứa trẻ dỗ dành, hoàn toàn không thể ngờ rằng tên một giây trước có thể cáu kỉnh như bệnh thần kinh thời kỳ cuối lại thay đổi nhanh đến vậy, hắn còn tưởng rằng Liễu Sùng không thích đứa trẻ này.
Đây là lần đầu tiên Liễu Sùng tiếp xúc với một đứa trẻ nhỏ như vậy, anh hoàn toàn không có kinh nghiệm ôm con nít, phương pháp quá vụng về. Nhìn tư thế của anh biết anh cảm thấy không thoải mái, Triệu Tiếu vốn dĩ muốn chỉ vài câu, nhưng đứa nhỏ rõ ràng là rất hưởng thụ, nằm ở trên vai ôm cổ Liễu Sùng thút thít hai lần rồi thôi.
Thấy bé ngừng khóc, Liễu Sùng muốn đặt bé lên giường. Ngờ đâu vừa động một cái, đứa nhỏ đã nhận ra ý đồ của anh liền ôm chặt lấy cổ của anh, thở dốc tựa như dùng hết sức lực mà nói không muốn không muốn, giống như một con mèo con chưa được cai sữa, cảm giác có chút lạc giọng kiệt sức khiến người ta cảm thấy đau lòng không thôi.
Liễu Sùng khó hiểu khi bị con nít còn hôi sữa dính lấy nhưng cũng không cảm thấy khó chịu. Mặc dù trong lòng lo lắng không yên nhưng chỉ có thể kìm nén tâm trạng cáu kỉnh của mình xuống, lớn tiếng hỏi Triệu Tiêu "Sao mà mới nói chuyện có hai tiếng liền hết sức rồi, cậu xem một chút có phải bị bệnh hay không."
Triệu Tiêu nhìn Liễu Sùng rõ ràng rất quan tâm đứa bé nhưng hết lần này tới lần khác dùng dáng vẻ ghét bỏ mà hỏi, đột nhiên cảm thấy Trình Ương không chọn nhầm người, vẻ kinh thường cùng với địch ý dần biến mất, giọng điệu cũng tốt hơn nhiều "Không bị bệnh, tôi kiểm tra rồi, chỉ là không đủ dinh dưỡng, thân thể tương đối kém mà thôi."
Liễu Sùng cau mày, lấy điện thoại di động ra gọi cho Tào Thanh bảo hắn lái xe đi đón người, nhân tiện cho thúc giục như muốn mạng với một nhóm người khác.
Mấy phút sau người của Liễu Sùng đến.
Một nhóm sáu người ăn mặc giản dị nhưng rất nghiêm chỉnh, kích thước không chênh lệch bao nhiêu, tỉ mỉ từ đầu đến chân, nhìn qua kiểu cách vô cùng, nhao nhao mặt không cảm xúc nghiêm chỉnh như được huấn luyện đứng một hàng ở trong phòng hội chẩn đợi nghe sai khiến.
Tay phải Liễu Sùng nhẹ nhàng vỗ về tên nhóc đang khóc mệt bắt đầu mơ màng buồn ngủ trong ngực, cố gắng hết sức nóng nảy trong lòng trầm giọng nói với mấy người kia "Tìm cách lấy CCTV khu vực này, tôi tìm một người."
CCTV: Camera quan sát hay camera giám sát, camera an ninh (Closed-circuit television - CCTV), là việc sử dụng các máy quay video để truyền tín hiệu đến một nơi cụ thể, trên một số màn hình giới hạn.
Cả sáu lặng lẽ gật đầu, im lặng rời khỏi phòng hội chẩn.
Liễu Sùng buồn bực trong lòng, thở ra một hơi hỗn loạn, không nhịn được nhẹ nhàng vùi mặt vào cổ đứa trẻ, mùi sữa ngọt ngào của đứa trẻ lưu lại trên chóp mũi, Liễu Sùng tham lam hít một hơi thật sâu, cố gắng ngửi được mùi thuộc về Trình Ương trong đó tìm kiếm sự an ủi.
Triệu Tiêu yên lặng nhìn một lúc, đột hiểu không hiểu sao phiền não. Nếu như không phải mình quá bất cẩn không nhận ra được sự kỳ lạ của Trình Ương thì cục diện bây giờ cũng không đến nỗi bị động như vậy. Chỉ hy vọng Trình Ương không xảy ra chuyện gì, đứa bé còn nhỏ như vậy, không có ba thì sau này phải làm sao...
Nghĩ đến đây, Triệu Tiêu không khỏi nhìn về phía Liễu Sùng, vẻ mặt rối rắm.
Hai người đều có những suy nghĩ riêng, mặt ủ mày chau, phòng hội chẩn im lặng đến lạ thường. Ngay sau đó cánh cửa lại bị đẩy ra, Tào Thanh vừa vội vàng chạy vào cửa không khỏi cảm thấy kinh ngạc khi nhìn thấy ông chủ nhà hắn vẻ mặt trống rỗng cẩn thận ôm một đứa trẻ trong lòng, không khỏi ngây người một lúc.
Kể từ ngày được cử làm trợ lý của Liễu Sùng, Tào Thanh không hề nhìn thấy biểu hiện nào khác của người kia ngoài nóng nảy và lạnh lùng. Ba năm qua anh vĩnh viễn luôn là bộ dáng lạnh lùng người ngoài chớ gần, ngoại trừ việc đều đặn mỗi thứ hai đi một chuyến Vương Gia Loan, cuộc sống, công việc và nghỉ ngơi của anh rất quy củ và mờ nhạt. Điều này khiến hắn không có gì để báo cáo khi phải đối mặt với những câu hỏi của sếp vô số lần, đối phương thậm chí còn nghi ngờ rằng có phải hắn đã phản bội không.
Liễu Sùng lần này gấp gáp hơn nhiều những lần khác, mặc dù Tào Thanh có chút kỳ lạ nhưng cũng không để trong lòng. Hắn cho là đối phương vội vã rời đi để giải quyết chuyện gì đó nhỏ nhặt không đáng kể của anh, nhưng hoá ra chỉ vì một đứa trẻ thôi?!
Như vậy xem ra đứa bé này cũng không đơn giản.
Trong nháy mắt Tào Thanh đối với đứa nhỏ trong tay Liễu Sùng có vô số suy đoán. Xét từ chuyện đối phương không bao giờ thân mật với người khác thì đứa bé này chắc hắn có mối quan hệ đặc biệt với anh.
Tào Thanh từng nghĩ rằng mình có thể sẽ không bao giờ có được một thông tin giá trị nào để thể hiện lòng trung thành của mình đối với ông chủ nhà mình, nhưng bây giờ nhìn lại, chưa chắc.
Liễu Sùng vốn đang lo lắng trong lòng không có tâm tư quan sát suy nghĩ của người khác, tự nhiên không để ý đến sự do dự của Tào Thanh, ngược lại chủ động đi tới chỗ hắn "Đưa thằng bé về, mời một bảo mẫu nhẫn nại có kinh nghiệm chăm sóc cho thật tốt."
Liễu Sùng nói xong nhẹ nhàng nâng đứa nhỏ đang ngủ đưa vào ngực Tào Thanh.
Tào Thanh khẩn trương vội vàng ôm lấy thân thể mềm mại nhỏ bé, tay chân lập tức lóng ngóng không biết đặt vào đâu, chỉ đành cứng ngắc ôm lấy đứa nhỏ xoay người đi ra ngoài.
Đứa nhỏ trong ngực không thoải mái cựa quậy, Tào Thanh tay chân nhất thời luống cuống không biết làm sao ôm thật chặt thằng bé sợ bé té xuống, một bên khó khăn đi về phía trước. Liễu Sùng thấy vậy chân mày nhíu chặt, chần chừ một giây sau đó đột nhiên gọi Tào Thanh lại, tiến lên ôm đưa bé trở về "Quên đi, tự tôi chăm sóc."
Tào Thanh "...."
Thái độ của Liễu Sùng khiến Tào Thanh càng khẳng định phỏng đoán của mình. Vì vậy hắn ta lập tức rời khỏi phòng hội chẩn, len lén móc điện thoại ra gửi một tin nhắn.
Tuy nhiên ngay sau đó Tào Thanh bởi vì sự xuất hiện đột ngột của một nhóm người mà ý thức được rằng đứa trẻ không phải là tin tức hữu ích duy nhất.
Kỹ thuật viên đang thu thập video giám sát, Liễu Sùng lại đặt đứa trẻ đang ngủ lên giường kiểm tra, cẩn thận đắp một chiếc chăn nhỏ trước khi đi qua xem đoạn video giám sát, Triệu Tiêu cũng lo lắng chạy lại xem.
Theo thời gian đại khái mà Triệu Tiêu cung cấp, sau hơn mười phút quan sát liên tục, cuối cùng trong ống kính rốt cuộc cũng xuất hiện bóng dáng mà Liễu Sùng tâm niệm đã lâu.
Sau ba năm nhìn thoáng qua Liễu Sùng vẫn có thể nhận ra đối phương, thân thể không khỏi căng thẳng, Triệu Tiêu lên tiếng trầm giọng nói trước "Là cậu ấy."
Kỹ thuật viên gật đầu, sau khi lần theo sau đường đi, cuối cùng tra được bóng người trong video giám sát đã biến mất ở ngã ba trên đường đến Nghĩa trang Thanh Sơn "Nghĩa trang Thanh Sơn đã bị bỏ hoang mấy năm nay, CCTV đoạn đường này bị hỏng, không thể tra được."
"Cảm ơn." Sắc mặt Liễu Sùng ngưng trọng, sau khi biết hướng đi của đối phương cũng không dám trì hoãn, giao đứa bé cho Triệu Tiêu chăm sóc. Anh để lại số điện thoại của mình nhờ kỹ thuật viên tiếp tục kiểm tra theo dõi, phát hiện Trình Ương quay lại thì gọi điện thông báo, sau đó mang người đuổi theo đến nghĩa trang Thanh Sơn.
Khi đến nơi cuối cùng bị CCTV quay được, Liễu Sùng đột nhiên vô cùng vui mừng vì ngã ba đường chỉ có một hướng, bóng dáng của Trình Ương biến mất trên con đường mòn này mà CCTV không thể quay được, anh không ngần ngại dẫn đầu rẽ vào con đường ngã ba rộng chừng hai mét.
Con đường mòn gập ghềnh không bằng phẳng, cách đó không xa là một vùng rộng lớn là sườn đồi thoai thoải và hoang vu. Đó là nơi tọa lạc của nghĩa trang Thanh Sơn. Một nhóm người chạy đổ mồ hôi vào tiết trời cuối thu, Tào Thanh ít tập thể dục cảm thấy mình có thể chết bất cứ lúc nào.
Cách nghĩa trang càng lúc càng gần, trong lòng Liễu Sùng lại đột nhiên hoảng lên.
Cơn hoảng loạn không biến mất này khi đến bên ngoài cổng nghĩa trang lại đột nhiên tăng vọt khiến Liễu Sùng lạnh cả sống lưng, trán đầy mồ hôi. Mặc dù thân thể anh khó chịu nhưng bước chân cũng không chậm lại mà nắm chặt tay tiếp tục đi về phía trước.
Nghĩa trang vì lâu ngày không có người quản lý mà trở nên rất hoang vắng, những con đường mòn cũng bị cỏ dại vùi lấp, nhìn lại đều là cỏ dại khô héo.
Sau khi nhóm tám người đi ra khỏi con đường, Tào Thanh đề nghị: "Nghĩa trang quá lớn, không thì chúng ta tách nhau ra tìm đi."
Liễu Sùng ừ một tiếng đồng ý.
Tám người tản ra tại chỗ, Liễu Sùng và Tào Thanh tiếp tục dọc theo con đường bị cỏ dại bao phủ.
Sắc trời dần dần tối sầm lại, nghĩa trang vốn đã hoang vắng, vắng lặng như cách biệt với thế giới khiến da đầu tê dại. Điện thoại di động của Liễu Sùng không hề reo lên, Tào Thanh dường như nhận ra điều gì đó,nhưng không dám nói ra, ôm bụng đói tiếp tục tìm kiếm phía sau Liễu Sùng.
Cũng không biết mất bao lâu, đột nhiên có người vội vã chạy đến, thở hổn hển nói với bọn họ, đã tìm thấy.
Cả người Liễu Sùng chấn động, trong lòng hiện lên một tia vui mừng, nhưng sau khi nhìn thấy ánh mắt của người kia, trái tim của anh dần dần bị lạnh lẽo bào mòn...
Liễu Sùng không biết mình trở về bằng cách nào, anh dựa lưng vào tường ngồi trên mặt đất, ôm chặt lấy cơ thể trúng mấy dao đã chết của Trình Ương. Ánh mắt anh đờ đẫn rơi vào trên người đứa nhỏ đang nằm sấp trên người cậu khóc đến hốc mắt đỏ lên, mặc cho Triệu Tiêu ở một bên từ an ủi đến bi thương rống to mắng to cũng thờ ơ.
Liễu Sùng vẫn không nghĩ ra, tại sao Trình Ương lại phải bỏ lại đứa con, không thể hiểu được lại đi đến nghĩa trang Thanh Sơn. Cho đến khi anh thấy trong CCTV một nhóm ba người xuất hiện ở ngã ba trước Trình Ương, anh dường như đã hiểu.
Thế giới của anh đã sụp đổ theo sự ra đi của Trình Ương, ngoại trừ nỗi hận điên cuồng ra trong lòng anh không còn bất cứ cảm xúc nào khác.
Phòng hội chẩn đứng đầy người, nhưng không khí yên lặng đến mức không có cảm giác tồn tại, chỉ còn lại tiếng khóc đáng thương của đứa trẻ và tiếng trách mắng đã biến thành âm thanh thống khổ của Triệu Tiêu.
Không biết đã qua bao lâu, cửa phòng hội chẩn đột nhiên bị đẩy ra, Liễu Sùng hiếm thấy có phản ứng mà ngước mắt lên nhìn.
"Tra được rồi, bọn họ bây giờ đang ở nhà tắm công cộng Tôn Hoàng." Người đàn ông nói.
Một tia khát máu lóe lên trong mắt Liễu Sùng, cúi đầu cẩn thận nhìn người dính đầy máu trên tay. Sau khi đưa tay lên xoa nhẹ hai má lạnh lẽo của đối phương vài lần, anh mới chậm rãi đặt người xuống, cởi áo khoác che lên người cậu, đứng dậy đem một đám người rời khỏi phòng hội chẩn mà không quay đầu nhìn lại.
Triệu Tiêu phản ứng lại vội vàng đuổi theo, nhưng sớm đã không thấy bóng dáng...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất