Hách Liên Phu Nhân Ở Trên Anh Ở Dưới
Chương 52: Trận chiến sinh tử
Đêm hôm đó, cả thành phố chỉ còn là những ánh đèn và một số chiếc xe thưa thớt chạy trên con đường quốc lộ. Không một ai hay biết rằng cũng trong cái khi mình đang say giấc đó thì ngoài phía đường kia là cả một dàn xe nối đuôi mà bon bon mãi mấy tiếng đồng hồ.
Chiếc xe của Khiêm Lăng Hoành dẫn đầu, nhưng trong cái khoang sau đó lại có thêm một kẻ cao ngạo nữa là Hách Liên Tử Mục. Anh không đi xe riêng là vì anh nghĩ rằng cái người họ Khiêm này sẽ rất bốc đồng, sợ rằng vừa nhìn thấy Kim OngSon là sẽ lao mình vào va chạm. Một phần nữa là anh cũng vì chưa nói chuyện mình đi đến biên giới giải quyết một nhiệm vụ khó nhằn cho Mạc Uyển Kinh nên anh mới chung xe với Khiêm Lăng Hoành.
Bốn tiếng sau.
“Ông chủ…đám người Khiêm Lăng Hoành sắp đến gần biên giới rồi, giờ phải làm sao?” Một tay sai chạy hớt hải từ ngoài vào với vẻ mặt gấp gáp, phần nào hoảng hồn mà thông báo lịch trình của Khiêm Lăng Hoành cho Kim OngSon.
Bộp!
Kim OngSon đập mạnh tay xuống bàn, đôi mày nhăn lên cùng theo đó là ánh mắt trợn tròn mà quát tháo “Ngu, sao trăng gì nữa. Tao mà phải sợ bọn chúng à, quà cũng chuẩn bị để sẵn sàng gặp mặt rồi. Không lẽ lại phải sợ vào lúc này.”
“Nhưng…bọn chúng nhiều quân số hơn chúng ta.” Tên đó bắt đầu nói tiếp nhưng hắn không ngờ rằng quà mà chính Kim OngSon chuẩn bị cho Khiêm Lăng Hoành lại chính là điều động mấy bang phái có ý đối đầu, căm ghét anh từ lâu tập hợp về biên giới.
Không nói nhiều Kim OngSon vẫn thái độ cọc cằn mà đá cho tên tay sai kia ngã nhào ra phía xa, hắn bắt đầu rút cây súng từ chiếc túi từ lưng quần ra mà “pằng, pằng”. Hai phát đạn trúng chỗ hiểm là não và tim của tên đàn ông khiến hắn chết ngay tại chỗ.
Cũng là thời điểm đó, ở một nơi khác khá gần với cứ điểm giao dịch lô hàng cấm của Kim OngSon và Lão Sẹo. Khiêm Lăng Hoành và Hách Liên Tử Mục đã chuẩn bị sẵn sàng súng và những vật dụng cần thiết dắt lên người.
Bùm~Bùm.
Những tiếng nổ lớn bỗng dưng phát ra, thứ mà cả đám người Kim OngSon không ngờ đến đó là Khiêm Lăng Hoành đã chuẩn bị cả trăm quả bom kích nổ theo giờ có hạn để tặng cho tên người Hàn bảy năm không gặp kia. Khiêm Lăng Hoành nhếch môi khinh rẻ, đứng ở trước cửa ra vào của ngôi nhà hoang, anh chắc chắn rằng mấy tên kia sẽ ra nên anh cũng không mắc mớ hay cần thiết gì phải tự mình đi vào cái nơi tởm lợm kia.
Tạ Hiện chạy đến với tin báo khẩn cấp “Boss, Kim OngSon vừa cho người tập hợp Sói hoang, Hắc hổ, Rắn ba đầu để chóng lại chúng ta. Có nên đi xử lý bọn chúng trước không?”
“Không cần, Mục Thần đã đoán trước được việc này nên bảo Trương Quốc và Giác Dương đi xử lý rồi. Bọn họ sẽ sớm đến đây.” Khiêm Lăng Hoành vẫn hướng mắt nhìn về phía trước, khuôn miệng thốt ra mấy câu đắc ý.
Kim OngSon vì bị hai quả bom chào đón của Khiêm Lăng Hoành tặng cho mà hết cả hồn, như dự tính của hai người đàn ông bên này thì đúng là hắn đã nhanh chân đi ra khỏi tầng hầm với dáng vẻ sôi máu. Đôi đòng tử kéo căng cùng dáng đứng chẳng mấy sợ sệt, Kim OngSon cười phá lên lớn tiếng “Haha, Khiêm Thần à Khiêm Thần, chúng ta lại gặp nhau rồi. Bảy năm trôi qua rồi mà cậu vẫn vậy nhỉ? Vẫn để phụ nữ chắn đạn thay cho, thật đáng tiếc là lần này sẽ chẳng có ai chắn đạn cho mày nữa rồi, haha.”
“Bảy năm không gặp thôi mà tao còn nghĩ mày đã nghỉ hưu rồi chứ? Tuổi già sức yếu rồi mà làm việc ghế gớm quá, đến cả con cháu nối dõi còn chưa có kia kìa?” Để mà so về tính mỉa mai thì nào ai dám tranh với Khiêm Lăng Hoành, anh không những không đổi cảm xúc mà còn trở nên sắc lạnh hơn.
“Nhiều lời với hắn làm gì, vào vấn đề chính đi.” Hách Liên Tử Mục buông lời, anh là kiểu người ghét dài dòng lại rất thiếu kiên nhẫn nên đối với kẻ như Kim OngSon thì tốt nhất là giải quyết càng nhanh càng tốt cho đỡ hoang phí hết thì giờ.
Kim OngSon giờ mới nhận ra rằng lần này đến không chỉ mỗi Khiêm Lăng Hoành mà bên cạnh anh còn có thêm Hách Liên Tử Mục, một kẻ mà cả đời này hắn có nghĩ cũng không nghĩ đến một ngày lại trực diện gặp nhau bằng kiểu này. Mời anh hợp tác anh không chịu thì ra là bạn của Khiêm Lăng Hoành, đời đúng là trêu ngươi quá.
“Ông…ông chủ, tôi vừa nhận tin báo rằng mấy băng đẳng vừa gia nhập chúng ta đã bị một đám người bắt lại.” Một tên tay sai khác hoảng hồn chạy ra từ tầng hầm báo tin cho Kim OngSon, ông ta giờ mới nhận ra rằng chính Khiêm Lăng Hoành đã chơi mình một vố rồi.
“Chết tiệt, nói người của chúng ta ra tay đi.” Kim OngSon hét lên, hắn ta giờ sống hay chết gì cũng không chịu đầu hàng mà quyết đặt sinh mệnh của mình vào trận chiến này.
Pằng! Pằng!
Bùm, bùm!
Hách Liên Tử Mục ra hiệu cho Tạ Hiện cho nổ những quả bom anh cho người đặt quanh căn cứ của đám người Hàn. Nhưng thật không ngờ cùng lúc đó Kim OngSon cũng ra tay, hắn cho người làm con mắt xạ thủ ở đằng xa ngắm trúng quân của Khiêm Lăng Hoành mà bắn.
Một người, hai người dần ngã xuống đây chính là lúc mà máu lạnh trong người Hách Liên Tử Mục và Khiêm Lăng Hoành hòa vào những dòng máu nóng, hệ thần kinh trung ương bắt đầu nhận lệnh. Anh mắt sắc bén “pằng, pằng…” với mấy viên đạn bắn xa, hai tên xạ thủ đã bị Hách Liên Tử Mục xử lý nhanh gọn.
“Kim OngSon nhường cho cậu.” Hách Liên Tử Mục buông lời chê bai, anh chẳng thèm lấy thứ máu rẻ mạt của cái tên không đáng một đồng kia. Sau đó Trương Quốc và Giác Dương cũng nhanh chóng tụ họp với người của Khiêm Lăng Hoành, bọn họ ra sức hạ địch một cách nhanh nhất.
Giữa trời đêm, ánh sáng từ mặt trăng và hàng tỷ ngôi sao dường như là thứ đèn sáng soi rọi mọi thứ chỉ đường cho hai bên hành động.
Một mình Khiêm Lăng Hoành đối đầu với Kim OngSon nhờ sự trợ giúp của Hách Liên Tử Mục, hai người né đạn rồi lại hạ hết mục tiêu xung quanh. Nhưng một phát đạn đã trúng người Hách Liên Tử Mục, anh không ngờ rằng trong đám người của mình lại có kẻ phản bội.
Hắn ta bắn hai phát đạn vào lòng ngực của Hách Liên Tử Mục, một phát lên chân anh rồi cuối cùng liền bị Giác Dương bắn một phát xuyên đầu nà chết.
“Boss, anh không sao chứ? Trương Quốc cậu lái xe đưa anh ấy đến viện trước, tôi ở lại hỗ trợ Lăng Thần. Mau đi đi.” Giác Dương vừa đỡ Hách Liên Tử Mục lên vai vừa gọi Trương Quốc nhanh cho người lái xe rồi cùng boss đến bệnh viện trước, còn bản thân thì ở lại sát chiến cùng Khiêm Lăng Hoành.
Pằng!
Một phát trúng vai nhưng Khiêm Lăng Hoành đã quyết định sống chết với Kim OngSon nên anh không cảm thấy đau một chút nào. Anh trả lại cho hắn ta một phát đạn lên cánh tay cầm súng, rồi từ từ tiến đến gần Kim OngSon mà rút cây dao sẵn trên người ném thẳng vào người hắn. Chỉ một hành động nhanh gọn “phộc” thẳng cây dao cắm thẳng vào lòng ngực của tên người Hàn như để trả lại mấy viên đạn lúc nãy của Hách Liên Tử Mục.
Chiếc xe của Khiêm Lăng Hoành dẫn đầu, nhưng trong cái khoang sau đó lại có thêm một kẻ cao ngạo nữa là Hách Liên Tử Mục. Anh không đi xe riêng là vì anh nghĩ rằng cái người họ Khiêm này sẽ rất bốc đồng, sợ rằng vừa nhìn thấy Kim OngSon là sẽ lao mình vào va chạm. Một phần nữa là anh cũng vì chưa nói chuyện mình đi đến biên giới giải quyết một nhiệm vụ khó nhằn cho Mạc Uyển Kinh nên anh mới chung xe với Khiêm Lăng Hoành.
Bốn tiếng sau.
“Ông chủ…đám người Khiêm Lăng Hoành sắp đến gần biên giới rồi, giờ phải làm sao?” Một tay sai chạy hớt hải từ ngoài vào với vẻ mặt gấp gáp, phần nào hoảng hồn mà thông báo lịch trình của Khiêm Lăng Hoành cho Kim OngSon.
Bộp!
Kim OngSon đập mạnh tay xuống bàn, đôi mày nhăn lên cùng theo đó là ánh mắt trợn tròn mà quát tháo “Ngu, sao trăng gì nữa. Tao mà phải sợ bọn chúng à, quà cũng chuẩn bị để sẵn sàng gặp mặt rồi. Không lẽ lại phải sợ vào lúc này.”
“Nhưng…bọn chúng nhiều quân số hơn chúng ta.” Tên đó bắt đầu nói tiếp nhưng hắn không ngờ rằng quà mà chính Kim OngSon chuẩn bị cho Khiêm Lăng Hoành lại chính là điều động mấy bang phái có ý đối đầu, căm ghét anh từ lâu tập hợp về biên giới.
Không nói nhiều Kim OngSon vẫn thái độ cọc cằn mà đá cho tên tay sai kia ngã nhào ra phía xa, hắn bắt đầu rút cây súng từ chiếc túi từ lưng quần ra mà “pằng, pằng”. Hai phát đạn trúng chỗ hiểm là não và tim của tên đàn ông khiến hắn chết ngay tại chỗ.
Cũng là thời điểm đó, ở một nơi khác khá gần với cứ điểm giao dịch lô hàng cấm của Kim OngSon và Lão Sẹo. Khiêm Lăng Hoành và Hách Liên Tử Mục đã chuẩn bị sẵn sàng súng và những vật dụng cần thiết dắt lên người.
Bùm~Bùm.
Những tiếng nổ lớn bỗng dưng phát ra, thứ mà cả đám người Kim OngSon không ngờ đến đó là Khiêm Lăng Hoành đã chuẩn bị cả trăm quả bom kích nổ theo giờ có hạn để tặng cho tên người Hàn bảy năm không gặp kia. Khiêm Lăng Hoành nhếch môi khinh rẻ, đứng ở trước cửa ra vào của ngôi nhà hoang, anh chắc chắn rằng mấy tên kia sẽ ra nên anh cũng không mắc mớ hay cần thiết gì phải tự mình đi vào cái nơi tởm lợm kia.
Tạ Hiện chạy đến với tin báo khẩn cấp “Boss, Kim OngSon vừa cho người tập hợp Sói hoang, Hắc hổ, Rắn ba đầu để chóng lại chúng ta. Có nên đi xử lý bọn chúng trước không?”
“Không cần, Mục Thần đã đoán trước được việc này nên bảo Trương Quốc và Giác Dương đi xử lý rồi. Bọn họ sẽ sớm đến đây.” Khiêm Lăng Hoành vẫn hướng mắt nhìn về phía trước, khuôn miệng thốt ra mấy câu đắc ý.
Kim OngSon vì bị hai quả bom chào đón của Khiêm Lăng Hoành tặng cho mà hết cả hồn, như dự tính của hai người đàn ông bên này thì đúng là hắn đã nhanh chân đi ra khỏi tầng hầm với dáng vẻ sôi máu. Đôi đòng tử kéo căng cùng dáng đứng chẳng mấy sợ sệt, Kim OngSon cười phá lên lớn tiếng “Haha, Khiêm Thần à Khiêm Thần, chúng ta lại gặp nhau rồi. Bảy năm trôi qua rồi mà cậu vẫn vậy nhỉ? Vẫn để phụ nữ chắn đạn thay cho, thật đáng tiếc là lần này sẽ chẳng có ai chắn đạn cho mày nữa rồi, haha.”
“Bảy năm không gặp thôi mà tao còn nghĩ mày đã nghỉ hưu rồi chứ? Tuổi già sức yếu rồi mà làm việc ghế gớm quá, đến cả con cháu nối dõi còn chưa có kia kìa?” Để mà so về tính mỉa mai thì nào ai dám tranh với Khiêm Lăng Hoành, anh không những không đổi cảm xúc mà còn trở nên sắc lạnh hơn.
“Nhiều lời với hắn làm gì, vào vấn đề chính đi.” Hách Liên Tử Mục buông lời, anh là kiểu người ghét dài dòng lại rất thiếu kiên nhẫn nên đối với kẻ như Kim OngSon thì tốt nhất là giải quyết càng nhanh càng tốt cho đỡ hoang phí hết thì giờ.
Kim OngSon giờ mới nhận ra rằng lần này đến không chỉ mỗi Khiêm Lăng Hoành mà bên cạnh anh còn có thêm Hách Liên Tử Mục, một kẻ mà cả đời này hắn có nghĩ cũng không nghĩ đến một ngày lại trực diện gặp nhau bằng kiểu này. Mời anh hợp tác anh không chịu thì ra là bạn của Khiêm Lăng Hoành, đời đúng là trêu ngươi quá.
“Ông…ông chủ, tôi vừa nhận tin báo rằng mấy băng đẳng vừa gia nhập chúng ta đã bị một đám người bắt lại.” Một tên tay sai khác hoảng hồn chạy ra từ tầng hầm báo tin cho Kim OngSon, ông ta giờ mới nhận ra rằng chính Khiêm Lăng Hoành đã chơi mình một vố rồi.
“Chết tiệt, nói người của chúng ta ra tay đi.” Kim OngSon hét lên, hắn ta giờ sống hay chết gì cũng không chịu đầu hàng mà quyết đặt sinh mệnh của mình vào trận chiến này.
Pằng! Pằng!
Bùm, bùm!
Hách Liên Tử Mục ra hiệu cho Tạ Hiện cho nổ những quả bom anh cho người đặt quanh căn cứ của đám người Hàn. Nhưng thật không ngờ cùng lúc đó Kim OngSon cũng ra tay, hắn cho người làm con mắt xạ thủ ở đằng xa ngắm trúng quân của Khiêm Lăng Hoành mà bắn.
Một người, hai người dần ngã xuống đây chính là lúc mà máu lạnh trong người Hách Liên Tử Mục và Khiêm Lăng Hoành hòa vào những dòng máu nóng, hệ thần kinh trung ương bắt đầu nhận lệnh. Anh mắt sắc bén “pằng, pằng…” với mấy viên đạn bắn xa, hai tên xạ thủ đã bị Hách Liên Tử Mục xử lý nhanh gọn.
“Kim OngSon nhường cho cậu.” Hách Liên Tử Mục buông lời chê bai, anh chẳng thèm lấy thứ máu rẻ mạt của cái tên không đáng một đồng kia. Sau đó Trương Quốc và Giác Dương cũng nhanh chóng tụ họp với người của Khiêm Lăng Hoành, bọn họ ra sức hạ địch một cách nhanh nhất.
Giữa trời đêm, ánh sáng từ mặt trăng và hàng tỷ ngôi sao dường như là thứ đèn sáng soi rọi mọi thứ chỉ đường cho hai bên hành động.
Một mình Khiêm Lăng Hoành đối đầu với Kim OngSon nhờ sự trợ giúp của Hách Liên Tử Mục, hai người né đạn rồi lại hạ hết mục tiêu xung quanh. Nhưng một phát đạn đã trúng người Hách Liên Tử Mục, anh không ngờ rằng trong đám người của mình lại có kẻ phản bội.
Hắn ta bắn hai phát đạn vào lòng ngực của Hách Liên Tử Mục, một phát lên chân anh rồi cuối cùng liền bị Giác Dương bắn một phát xuyên đầu nà chết.
“Boss, anh không sao chứ? Trương Quốc cậu lái xe đưa anh ấy đến viện trước, tôi ở lại hỗ trợ Lăng Thần. Mau đi đi.” Giác Dương vừa đỡ Hách Liên Tử Mục lên vai vừa gọi Trương Quốc nhanh cho người lái xe rồi cùng boss đến bệnh viện trước, còn bản thân thì ở lại sát chiến cùng Khiêm Lăng Hoành.
Pằng!
Một phát trúng vai nhưng Khiêm Lăng Hoành đã quyết định sống chết với Kim OngSon nên anh không cảm thấy đau một chút nào. Anh trả lại cho hắn ta một phát đạn lên cánh tay cầm súng, rồi từ từ tiến đến gần Kim OngSon mà rút cây dao sẵn trên người ném thẳng vào người hắn. Chỉ một hành động nhanh gọn “phộc” thẳng cây dao cắm thẳng vào lòng ngực của tên người Hàn như để trả lại mấy viên đạn lúc nãy của Hách Liên Tử Mục.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất