Hách Liên Phu Nhân Ở Trên Anh Ở Dưới
Chương 60: Đáng đời khiêm lăng hoành!
Buổi triển lãm bắt đầu trong quảng sân trường rộng lớn, bên trên trần là tấm kính trong suốt nhưng lại cách nhiệt bởi nếu là ban ngày thì ánh nắng của mặt trời mà hạ xuống tấm kính bình thường thì sẽ tạo bức nhiệt, tỏa hơi nóng thì làm sao khách nào dám đến đây tham quan. Đổi lại khi về đêm thì trong rất đẹp và trang trọng.
Hàn Yết Kiêu cầm micro đứng giữa đám đông mà lên tiếng “Xin chào quý vị khách quý, cảm ơn vì đã đến buổi giao lưu nghệ thuật do nhà họ Hàn chúng tôi tổ chức ngày hôm nay. Thật vinh hạnh khi được đón tiếp những bậc tiền bối trong làng mĩ nghệ và toàn thể những người có tiếng yêu những đồ cổ, vật quý. Tôi Hàn Yết Kiêu, hôm nay muốn cùng các vị chỉ giáo cho đôi điều về nghệ thuật, mong được hợp tác vui vẻ.”
Bộp, bộp…!
Những tràng pháo tay vang dội lên, Hàn Yết Kiêu lại đưa micro cho một người phụ nữ khác. Cô xinh đẹp trong bộ sườn xám của người phụ nữ trung đại ở miền Trung Hoa, mang một giọng nói dịu nhè, nụ cười tươi tắn khiến bao người mê như điếu đổ.
“Xin chào quý vị, tôi là Mộ Diệp Nhi một trong những khách mời của ngài Hàn ngày hôm nay. Thật không giám nhận hết những lời khen đồn đại ngoài kia, tôi từng là du học sinh ở Anh gần như bốn năm và cũng nổi danh sau đó với bức tranh vẽ lại một câu chuyện lịch sử. Tính cho đến nay tác phẩm của tôi cũng được hơn ba trăm bức họa được mọi người đánh giá cao và hôm nay tôi đã đưa đến đây một số bức tranh mà tôi tâm đắc nhất. Mong mọi người cho nhận xét thật lòng, cảm ơn ạ.” Mộ Diệp Nhi nói.
Cô lịch sự đến độ ai cũng phải trầm trồ khen ngợi, không kể chứ cô cũng không phải dạng vừa gì. Sau mấy năm du học ở Anh, có một khoảng cô bị trầm cảm suốt ngày nhốt mình trong phòng mà vẽ vời thì hầu như những bức đó sau khi được Hàn Yết Kiêu phát hiện, được anh đưa đến biết bao nhiêu hội trường mĩ thuật thì dần dà nổi tiếng. Cô cũng từ đó mà được mệnh danh là ‘Thiên tài trong bóng tối’ vì hầu hết lúc đó chưa ai biết khuôn mặt cô ra sao, cho đến một ngày trong tiệc nhà của Hàn Yết Kiêu chính cô đã trổ tài vẽ một bức chân dung cho cả gia đình họ tại hội trường trước cả trăm con mắt dõi theo.
Khiêm Lăng Hoành vừa hay đi vào, một đám người liền vây quanh anh mà lời ra tiếng vào “Đây không phải là họa sĩ có tiếng trong giới, Lăng Thần đây sao?”
“Đúng vậy, đương nhiên một buổi triển lãm khá lớn như ngày hôm nay sao có thể thiếu ngài ấy được, một con mắt đáng giá thư họa có tiếng.”
“…”
Mộ Diệp Nhi không khỏi bất ngờ, rõ ràng cô chưa từng đề cập đến với bên soạn thiệp mời có tên của Khiêm Lăng Hoành nhưng giờ anh lại xuất hiện ở đây như một niềm vinh dự của bọn họ khiến cô không kịp phản ứng lại. Đã đành Hàn Yết Kiêu giờ mới nói với cô “Là anh mời đấy, một người có tiếng nói như anh ta nếu không có mặt ở đây mọi người sẽ nghĩ gì?”
‘Bảy năm rồi, nhìn anh ta vẫn vậy! Vẫn cao ngạo như trước đây chẳng thay đổi chút nào, có tiếng nói có tất cả nhưng anh ta lại từng là người đẩy mình ra xa, mình còn vì anh ta mà bị…’ Mộ Diệp Nhi đang ngơ ngác thì Khiêm Lăng Hoành đã đến gần cô, anh ngỏ ý mời cô làm bạn đồng hành cũng như muốn công nhận cô trước mặt mọi người thêm một lần nữa chỉ với mấy câu nói “Nghe nói cô Mộ đây rất có tài năng hội họa, không biết hôm nay có thể cho tôi mở mang tầm mắt được không?”
Mộ Diệp Nhi gượng cười lấy lệ, nhìn xung quanh là những ánh mắt mong chờ khiến cô phải đồng ý, miễn cưỡng mà nghe theo sự sắp xếp của Khiêm Lăng Hoành.
Đổi lại là Lạc Hương Mẫn và Mạc Uyển Kinh đều thắc một điều rằng tại sao từ lúc bước vào đây thì Khiêm Lăng Hoành đã có ý muốn làm khó Mộ Diệp Nhi một cách lạ thường đến vậy. Rõ ràng là trước chưa từng thấy anh như vậy bao giờ nên cả hai bắt đầu suy đoán lung tung.
“Cô ấy là tình đầu của Khiêm Lăng Hoành nhưng mà khoảng thời gian sau bị tên đó đá.” Vương Mặc Bắc nói.
“Là người bị đá chứ không phải là ngược lại sao?” Mạc Uyển Kinh và Lạc Hương Mẫn đồng thời thốt lên, rõ là nhìn Mộ Diệp Nhi tài mạo đủ cả tại sao lại dễ dàng bị Khiêm Lăng Hoành bỏ rơi trước được nhưng mà sau một hồi nghĩ ngợi thì hai người cũng chốt lại là tại Khiêm Lăng Hoành không có trái tim.
Hách Liên Tử Mục nhếch môi, anh cứ thế mà buột miệng “Bây giờ thì người bị đá là Khiêm Lăng Hoành.”
“Đáng đời!” Hai cô nàng lại cùng nhau nói, khiến Vương Mặc Bắc và Hách Liên Tử Mục có chút nghi ngờ về thế giới này. Đúng là tình bạn vĩnh cửu, tình bạn hơn cả tình yêu đến người làm chồng như anh mà còn chưa hiểu được Mạc Uyển Kinh giống như Lạc Hương Mẫn và đến cả người hứa trọn đời chỉ cưới mỗi mình cô như Vương Mặc Bắc cũng vậy.
Có lẽ là phụ nữ với nhau nên họ đồng cảm, thấu hiểu cho nhau và đàn ông cũng vậy. Một mực bênh vực cho Khiêm Lăng Hoành thì cũng chỉ có hội bạn thân của anh ta mà thôi.
Hàn Yết Kiêu cầm micro đứng giữa đám đông mà lên tiếng “Xin chào quý vị khách quý, cảm ơn vì đã đến buổi giao lưu nghệ thuật do nhà họ Hàn chúng tôi tổ chức ngày hôm nay. Thật vinh hạnh khi được đón tiếp những bậc tiền bối trong làng mĩ nghệ và toàn thể những người có tiếng yêu những đồ cổ, vật quý. Tôi Hàn Yết Kiêu, hôm nay muốn cùng các vị chỉ giáo cho đôi điều về nghệ thuật, mong được hợp tác vui vẻ.”
Bộp, bộp…!
Những tràng pháo tay vang dội lên, Hàn Yết Kiêu lại đưa micro cho một người phụ nữ khác. Cô xinh đẹp trong bộ sườn xám của người phụ nữ trung đại ở miền Trung Hoa, mang một giọng nói dịu nhè, nụ cười tươi tắn khiến bao người mê như điếu đổ.
“Xin chào quý vị, tôi là Mộ Diệp Nhi một trong những khách mời của ngài Hàn ngày hôm nay. Thật không giám nhận hết những lời khen đồn đại ngoài kia, tôi từng là du học sinh ở Anh gần như bốn năm và cũng nổi danh sau đó với bức tranh vẽ lại một câu chuyện lịch sử. Tính cho đến nay tác phẩm của tôi cũng được hơn ba trăm bức họa được mọi người đánh giá cao và hôm nay tôi đã đưa đến đây một số bức tranh mà tôi tâm đắc nhất. Mong mọi người cho nhận xét thật lòng, cảm ơn ạ.” Mộ Diệp Nhi nói.
Cô lịch sự đến độ ai cũng phải trầm trồ khen ngợi, không kể chứ cô cũng không phải dạng vừa gì. Sau mấy năm du học ở Anh, có một khoảng cô bị trầm cảm suốt ngày nhốt mình trong phòng mà vẽ vời thì hầu như những bức đó sau khi được Hàn Yết Kiêu phát hiện, được anh đưa đến biết bao nhiêu hội trường mĩ thuật thì dần dà nổi tiếng. Cô cũng từ đó mà được mệnh danh là ‘Thiên tài trong bóng tối’ vì hầu hết lúc đó chưa ai biết khuôn mặt cô ra sao, cho đến một ngày trong tiệc nhà của Hàn Yết Kiêu chính cô đã trổ tài vẽ một bức chân dung cho cả gia đình họ tại hội trường trước cả trăm con mắt dõi theo.
Khiêm Lăng Hoành vừa hay đi vào, một đám người liền vây quanh anh mà lời ra tiếng vào “Đây không phải là họa sĩ có tiếng trong giới, Lăng Thần đây sao?”
“Đúng vậy, đương nhiên một buổi triển lãm khá lớn như ngày hôm nay sao có thể thiếu ngài ấy được, một con mắt đáng giá thư họa có tiếng.”
“…”
Mộ Diệp Nhi không khỏi bất ngờ, rõ ràng cô chưa từng đề cập đến với bên soạn thiệp mời có tên của Khiêm Lăng Hoành nhưng giờ anh lại xuất hiện ở đây như một niềm vinh dự của bọn họ khiến cô không kịp phản ứng lại. Đã đành Hàn Yết Kiêu giờ mới nói với cô “Là anh mời đấy, một người có tiếng nói như anh ta nếu không có mặt ở đây mọi người sẽ nghĩ gì?”
‘Bảy năm rồi, nhìn anh ta vẫn vậy! Vẫn cao ngạo như trước đây chẳng thay đổi chút nào, có tiếng nói có tất cả nhưng anh ta lại từng là người đẩy mình ra xa, mình còn vì anh ta mà bị…’ Mộ Diệp Nhi đang ngơ ngác thì Khiêm Lăng Hoành đã đến gần cô, anh ngỏ ý mời cô làm bạn đồng hành cũng như muốn công nhận cô trước mặt mọi người thêm một lần nữa chỉ với mấy câu nói “Nghe nói cô Mộ đây rất có tài năng hội họa, không biết hôm nay có thể cho tôi mở mang tầm mắt được không?”
Mộ Diệp Nhi gượng cười lấy lệ, nhìn xung quanh là những ánh mắt mong chờ khiến cô phải đồng ý, miễn cưỡng mà nghe theo sự sắp xếp của Khiêm Lăng Hoành.
Đổi lại là Lạc Hương Mẫn và Mạc Uyển Kinh đều thắc một điều rằng tại sao từ lúc bước vào đây thì Khiêm Lăng Hoành đã có ý muốn làm khó Mộ Diệp Nhi một cách lạ thường đến vậy. Rõ ràng là trước chưa từng thấy anh như vậy bao giờ nên cả hai bắt đầu suy đoán lung tung.
“Cô ấy là tình đầu của Khiêm Lăng Hoành nhưng mà khoảng thời gian sau bị tên đó đá.” Vương Mặc Bắc nói.
“Là người bị đá chứ không phải là ngược lại sao?” Mạc Uyển Kinh và Lạc Hương Mẫn đồng thời thốt lên, rõ là nhìn Mộ Diệp Nhi tài mạo đủ cả tại sao lại dễ dàng bị Khiêm Lăng Hoành bỏ rơi trước được nhưng mà sau một hồi nghĩ ngợi thì hai người cũng chốt lại là tại Khiêm Lăng Hoành không có trái tim.
Hách Liên Tử Mục nhếch môi, anh cứ thế mà buột miệng “Bây giờ thì người bị đá là Khiêm Lăng Hoành.”
“Đáng đời!” Hai cô nàng lại cùng nhau nói, khiến Vương Mặc Bắc và Hách Liên Tử Mục có chút nghi ngờ về thế giới này. Đúng là tình bạn vĩnh cửu, tình bạn hơn cả tình yêu đến người làm chồng như anh mà còn chưa hiểu được Mạc Uyển Kinh giống như Lạc Hương Mẫn và đến cả người hứa trọn đời chỉ cưới mỗi mình cô như Vương Mặc Bắc cũng vậy.
Có lẽ là phụ nữ với nhau nên họ đồng cảm, thấu hiểu cho nhau và đàn ông cũng vậy. Một mực bênh vực cho Khiêm Lăng Hoành thì cũng chỉ có hội bạn thân của anh ta mà thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất