Thập Niên 80: Nhà Chồng Cực Phẩm
Chương 25: Khóc
Tô Nam hỏi: “Sau đó thì sao? Sau đó họ có để mắt đến em không?”
“Bọn họ sẽ càng xem thường em… Vì xuất thân của em không thể nào thay đổi. Hoàn cảnh em trưởng thành cũng không thay đổi được. Trong lòng họ em chính là một kẻ chân đất. Tất cả những thứ em có được sau khi kết hôn, họ đều cho rằng là nhờ vào anh em mới có. Em càng có được nhiều, họ sẽ càng khinh thường em.”
Trong cuộc hôn nhân hơn hai mươi năm, không phải cô chưa từng có ý định tiến bộ. Cô không có trình độ văn hóa, cũng không ai dạy cô.
Cô tự mày mò học, học những bà chủ kia mở cửa hàng, ban đầu cũng lỗ, sau đó cuối cùng cũng có lời. Kết quả mẹ chồng cô Lý Văn Ngọc lại nói với bạn bè người quen rằng “Tô Nam cầm tiền Châu Ngạn vất vả kiếm được đi chơi đùa. Cũng may là cô có phúc, lấy một người chồng tốt mới được quậy như vậy. Tiền không phải do cô ta kiếm, cô ta không biết tiếc.”
Lúc đấy ngay cả đứa con lên cấp ba của cô cũng nói: “Mẹ, mẹ vất vả làm gì, cửa hàng đó một tháng kiếm còn không đủ tiền thuê giúp việc nhà mình, có thời gian làm việc này, chi bằng chăm sóc gia đình mình cho tốt.”
Cô thức khuya dậy sớm, giữa lúc trời nắng nóng đi khảo sát thị trường, chịu mất mặt tìm người học hỏi, sau khi thất bại lại âm thầm khóc một mình, lau khô nước mắt lại tự mình kiên trì, tất cả đều không ai nhìn thấy.
Cô bất mãn, cô oán hận, đều bị người khác cho là cô tỏ vẻ, không biết hưởng phúc.
Lúc đó cô hai bàn tay trắng, thứ duy nhất có chính là chút lòng tự trọng này. Cô không muốn bị người ta bàn tán, nên dứt khoát từ bỏ. Cô cho rằng từ bỏ cửa hàng chính là bảo vệ lòng tự trọng của bản thân, thật ra từ khoảnh khắc cô từ bỏ sự nghiệp đó, cô đã từ bỏ sự tự tôn cuối cùng của mình.
Sau đó mỗi lần nhớ tới cô đều hối hận, hối hận lúc trẻ đã vì người khác mà từ bỏ sự nghiệp của mình. Nên sau đó ngày càng tụt hậu, cũng không có can đảm làm lại.
Dù sao thì nửa đời sau đó cô vẫn luôn hối hận. Tô Nam muốn cười bản thân, nhưng mà hai mắt lại không nhịn được rơi lệ.
Cô bị quá khứ ngu ngốc của bản thân làm khóc.
Cô nhìn vẻ mặt ngơ ngẩn của Châu Ngạn: “Từ sau khi em lấy anh, em cũng hiểu một chuyện, không nên nhìn sắc mặt người khác mà sống, cũng không nên sống cuộc sống dựa vào người khác.” Đáng tiếc là đạo lý đơn giản này, đến lúc cô tức chết mới hiểu được.
Tô Nam lau khô nước mắt, tạm biệt quá khứ của chính mình.
Cũng vì Châu Ngạn trước mắt vẫn có thể nói đỡ cho cô vài câu, nếu là Châu Ngạn kia, sợ là cô còn không muốn nói chuyện, chứ đừng nói đến việc rơi nước mắt trước mặt anh ta.
“Nam Nam, em đừng khóc…” Châu Ngạn đưa tay ra định lau nước mắt cho cô, lại không dám chạm vào cô.
Lúc Tô Nam nói những câu này toát lên vẻ đau khổ, khiến tim anh ta đau đớn. Khiến anh ta không dám nhìn thẳng. Cảm giác tức giận trước đó đều biến mất, chỉ có khiếp sợ và đau lòng.
Anh ta không nghĩ đến, cũng không biết tại sao Tô Nam lại đau khổ như vậy. Mấy tháng hôn nhân ngắn ngủi này, sự lạnh nhạt của người nhà đã thật sự biến cô thành như vậy sao?
Châu Ngạn nhớ lại những chuyện trước đó, trước đó mỗi lần Nam Nam không vui đều sẽ kiếm anh ta gây chuyện. Anh ta chỉ cảm thấy tính cô chấp vặt, qua rồi sẽ thôi. Không ngờ lại những việc này lại luôn tích tụ trong lòng cô, thậm chí khiến cô tổn thương nhiều như vậy.
Anh ta siết chặt tay, trong lòng vừa hoảng loạn lại vừa hoang mang.
Anh ta cho rằng chỉ cãi nhau vì chuyện nhỏ, sao lại biến thành không thể cứu vãn như vậy chứ? Chỉ mới mấy tháng thôi mà… Thậm chí một tuần trước họ vẫn bàn về chuyện có con. Lúc đó anh ta không hề cảm nhận được suy nghĩ của Nam Nam, cũng không hề nghĩ rằng cô sẽ đề nghị ly hôn với mình.
Châu Ngạn nói năng lộn xộn: “Thật xin lỗi… Nam Nam, anh không biết lại như vậy…”
Cảm xúc của Tô Nam đã dịu lại, cô vốn đã nghĩ thông suốt, vừa nãy chỉ là nhớ lại chuyện quá khứ nên mới bị ảnh hưởng.
Cô thở dài: “Châu Ngạn, em không trách anh, thật đấy. Bây giờ trong lòng em không hề trách anh. Sở dĩ mọi chuyện như vậy vấn đề nằm ở em rất lớn. Ngay từ đầu quan điểm của em đã sai rồi, nên em mới đưa ra lựa chọn sai lầm. Thật ra trong lòng anh cũng hiểu rõ, anh không thay đổi được người nhà của anh. Mà em cũng không thể nào trở thành người một nhà với họ. Ly hôn là kết quả tốt nhất với hai chúng ta, với hai nhà chúng ta. Chia tay trong êm đẹp đi.”
“Bọn họ sẽ càng xem thường em… Vì xuất thân của em không thể nào thay đổi. Hoàn cảnh em trưởng thành cũng không thay đổi được. Trong lòng họ em chính là một kẻ chân đất. Tất cả những thứ em có được sau khi kết hôn, họ đều cho rằng là nhờ vào anh em mới có. Em càng có được nhiều, họ sẽ càng khinh thường em.”
Trong cuộc hôn nhân hơn hai mươi năm, không phải cô chưa từng có ý định tiến bộ. Cô không có trình độ văn hóa, cũng không ai dạy cô.
Cô tự mày mò học, học những bà chủ kia mở cửa hàng, ban đầu cũng lỗ, sau đó cuối cùng cũng có lời. Kết quả mẹ chồng cô Lý Văn Ngọc lại nói với bạn bè người quen rằng “Tô Nam cầm tiền Châu Ngạn vất vả kiếm được đi chơi đùa. Cũng may là cô có phúc, lấy một người chồng tốt mới được quậy như vậy. Tiền không phải do cô ta kiếm, cô ta không biết tiếc.”
Lúc đấy ngay cả đứa con lên cấp ba của cô cũng nói: “Mẹ, mẹ vất vả làm gì, cửa hàng đó một tháng kiếm còn không đủ tiền thuê giúp việc nhà mình, có thời gian làm việc này, chi bằng chăm sóc gia đình mình cho tốt.”
Cô thức khuya dậy sớm, giữa lúc trời nắng nóng đi khảo sát thị trường, chịu mất mặt tìm người học hỏi, sau khi thất bại lại âm thầm khóc một mình, lau khô nước mắt lại tự mình kiên trì, tất cả đều không ai nhìn thấy.
Cô bất mãn, cô oán hận, đều bị người khác cho là cô tỏ vẻ, không biết hưởng phúc.
Lúc đó cô hai bàn tay trắng, thứ duy nhất có chính là chút lòng tự trọng này. Cô không muốn bị người ta bàn tán, nên dứt khoát từ bỏ. Cô cho rằng từ bỏ cửa hàng chính là bảo vệ lòng tự trọng của bản thân, thật ra từ khoảnh khắc cô từ bỏ sự nghiệp đó, cô đã từ bỏ sự tự tôn cuối cùng của mình.
Sau đó mỗi lần nhớ tới cô đều hối hận, hối hận lúc trẻ đã vì người khác mà từ bỏ sự nghiệp của mình. Nên sau đó ngày càng tụt hậu, cũng không có can đảm làm lại.
Dù sao thì nửa đời sau đó cô vẫn luôn hối hận. Tô Nam muốn cười bản thân, nhưng mà hai mắt lại không nhịn được rơi lệ.
Cô bị quá khứ ngu ngốc của bản thân làm khóc.
Cô nhìn vẻ mặt ngơ ngẩn của Châu Ngạn: “Từ sau khi em lấy anh, em cũng hiểu một chuyện, không nên nhìn sắc mặt người khác mà sống, cũng không nên sống cuộc sống dựa vào người khác.” Đáng tiếc là đạo lý đơn giản này, đến lúc cô tức chết mới hiểu được.
Tô Nam lau khô nước mắt, tạm biệt quá khứ của chính mình.
Cũng vì Châu Ngạn trước mắt vẫn có thể nói đỡ cho cô vài câu, nếu là Châu Ngạn kia, sợ là cô còn không muốn nói chuyện, chứ đừng nói đến việc rơi nước mắt trước mặt anh ta.
“Nam Nam, em đừng khóc…” Châu Ngạn đưa tay ra định lau nước mắt cho cô, lại không dám chạm vào cô.
Lúc Tô Nam nói những câu này toát lên vẻ đau khổ, khiến tim anh ta đau đớn. Khiến anh ta không dám nhìn thẳng. Cảm giác tức giận trước đó đều biến mất, chỉ có khiếp sợ và đau lòng.
Anh ta không nghĩ đến, cũng không biết tại sao Tô Nam lại đau khổ như vậy. Mấy tháng hôn nhân ngắn ngủi này, sự lạnh nhạt của người nhà đã thật sự biến cô thành như vậy sao?
Châu Ngạn nhớ lại những chuyện trước đó, trước đó mỗi lần Nam Nam không vui đều sẽ kiếm anh ta gây chuyện. Anh ta chỉ cảm thấy tính cô chấp vặt, qua rồi sẽ thôi. Không ngờ lại những việc này lại luôn tích tụ trong lòng cô, thậm chí khiến cô tổn thương nhiều như vậy.
Anh ta siết chặt tay, trong lòng vừa hoảng loạn lại vừa hoang mang.
Anh ta cho rằng chỉ cãi nhau vì chuyện nhỏ, sao lại biến thành không thể cứu vãn như vậy chứ? Chỉ mới mấy tháng thôi mà… Thậm chí một tuần trước họ vẫn bàn về chuyện có con. Lúc đó anh ta không hề cảm nhận được suy nghĩ của Nam Nam, cũng không hề nghĩ rằng cô sẽ đề nghị ly hôn với mình.
Châu Ngạn nói năng lộn xộn: “Thật xin lỗi… Nam Nam, anh không biết lại như vậy…”
Cảm xúc của Tô Nam đã dịu lại, cô vốn đã nghĩ thông suốt, vừa nãy chỉ là nhớ lại chuyện quá khứ nên mới bị ảnh hưởng.
Cô thở dài: “Châu Ngạn, em không trách anh, thật đấy. Bây giờ trong lòng em không hề trách anh. Sở dĩ mọi chuyện như vậy vấn đề nằm ở em rất lớn. Ngay từ đầu quan điểm của em đã sai rồi, nên em mới đưa ra lựa chọn sai lầm. Thật ra trong lòng anh cũng hiểu rõ, anh không thay đổi được người nhà của anh. Mà em cũng không thể nào trở thành người một nhà với họ. Ly hôn là kết quả tốt nhất với hai chúng ta, với hai nhà chúng ta. Chia tay trong êm đẹp đi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất