Thập Niên 80: Nhà Chồng Cực Phẩm
Chương 48: Thuê Lại
Lâm Thu Yến hỏi: “Cô thật sự muốn thuê à?”
Tô Nam gật đầu: “Ừm, nói thật, nếu như có cho thuê, cô để ý giúp tôi một chút.”
Lâm Thu Yến chần chừ một chút, cuối cùng vẫn gật đầu: “Được, tôi sẽ giúp cô hỏi thử… Dù sao chuyện này tôi cũng không quyết định được, tôi sẽ hỏi lãnh đạo thử.” Cô ấy nghĩ cứ giúp đỡ hỏi thử xem, cũng xem như không phụ lòng bạn bè.
Tô Nam nghe thấy cô ấy hứa, trong lòng cũng yên tâm.
Cô biết sau này cái chốt đó sẽ cho người ngoài thuê, chỉ là đó là một thời gian sau khi xưởng bắt đầu giảm biên chế.
Lúc đó bộ phận hậu cần nghĩ cách bán tài nguyên, nên cái gì bán được thì bán, cho thuê được thì cho thuê. Đời trước đúng là cũng cho thuê, lúc Tô Nam đi ngang qua đó, còn thấy có người bán đồ ăn bán báo ở đó, buôn bán cũng không tệ lắm.
Lúc đó Tô Nam gặp người bảo vệ hiện tại, còn nghe anh ta oán hận vài câu, nói ban đầu không ai thuê, sau đó người thân của lãnh đạo xưởng vì không hưởng được nhiều phúc lợi trong xưởng nên bắt đầu buôn bán, chiếm luôn hai chốt bảo vệ, một đồng cũng không trả cho xưởng.
Món tiền đầu tiên mà Tô Nam muốn kiếm ở đời này chính là mở một cửa hàng đồ ăn sáng ở đó.
Tuy là chỗ đó không sát đường, nhưng mà dân cư quanh đó cũng xem như đông đúc, không riêng gì bán cho công nhân trong xưởng, mà những người nhà của họ ở gần đó cũng mua được.
Cô không có nhiều tiền vốn lắm, nên chỉ có thể mở quán nhỏ ít vốn cũng gỡ vốn nhanh như vậy.
…
Sau khi rời khỏi xưởng, Tô Nam còn cố ý nhìn cái chốt nhỏ đó.
Trong lòng đã lên kế hoạch đến lúc đó chuẩn bị sớm một chút.
Buổi sáng bán sớm một chút, những lúc không bận có thể dành thời gian học tập, chuyện này quá hợp với cô.
Tô Nam vui vẻ đi đến bưu điện xếp hàng, gọi điện về nhà. Sau khi xác nhận thời gian với bà và mẹ, lại đến nhà ga đợi đón người.
Lần này vẫn là bà cụ Tô nghe điện thoại, vừa nghe thấy cháu gọi điện đến để hối mình, trong lòng bà cụ càng khẳng định chắc chắn đã xảy ra chuyện.
Nhưng mà lúc nghe thấy tâm trạng của cháu mình rất tốt, bà lại không nghĩ ra.
Chỉ có thể nói với cháu gái, ngày mai sẽ xuất phát, vé sáng sớm, giữa trưa qua giờ cơm một chút là đến.
Tô Nam lập tức nói: “Bà nội, hai người nếu không đói, đợi cháu dẫn mọi người đi ăn ngon.”
Xác nhận thời gian với người nhà xong, tâm trạng Tô Nam càng tốt hơn, chỉ cảm thấy bây giờ mọi chuyện đều thuận lợi. Còn chưa về nhà, cô đã lập tức chạy đến xưởng thép tìm Châu Ngạn.
Đến để hẹn trước thời gian, đỡ phải để đến lúc đó Châu Ngạn lại lấy cớ không đến.
Châu Ngạn đã hai ngày không về nhà, chỉ nhân lúc trong nhà không có ai mới về nhà lấy hai bộ đồ tắm rửa. Đơn vị có nhà tắm, sống ở đây cũng không có gì bất tiện.
Chỉ là tâm trạng anh ta không được tốt.
Anh ta cũng không trì trệ công việc, cố gắng làm mình bận rộn, để mình không nghĩ gì hết.
Nghe thấy bảo vệ nói Tô Nam đến tìm mình, Châu Ngạn giật cả mình, kích động đứng lên, sau đó ngẩn ra, lại từ từ ngồi xuống.
Tiểu Lục khó hiểu hỏi: “Thầy, sư mẫu đã đến tìm thầy rồi, thầy không ra à?”
Châu Ngạn lạnh mặt.
Anh ta có thể nói gì được, nói là Tô Nam đến tìm anh ta chắc chắn để nói chuyện ly hôn sao?
Anh ta cũng mong chờ gặp cô, nhưng lại rất sợ.
Hai hôm nay anh ta cũng muốn gọi về quê, muốn nói chuyện với họ, mong họ giúp mình. Nhưng lại rất sợ như vậy sẽ chọc giận Tô Nam.
Khiến anh ta có cảm giác mỗi bước đi đều hết sức khó khăn.
Châu Ngạn hơi chần chừ, vẫn đi xuống lầu.
Khâu Tân Lan ở hành lang nhìn thoáng qua là có thể thấy được người chờ ở dưới lầu.
Quả nhiên là rất đẹp, khó trách có thể ỷ vào mình đẹp, làm ầm ĩ cả nhà.
Chuyện nhà họ Châu cô ta biết hết, quả thật là lạ đến nỗi người khác giật mình. Là vợ mà lại bỏ nhà đi đến nỗi đối đầu với nhà chồng, khiến chồng mình không thể về nhà.
Dưới lầu, Tô Nam nhìn thấy Châu Ngạn, lập tức kích động bước tới: “Ngày mốt có thời gian không? Cha mẹ anh rảnh chứ, em muốn hẹn cha mẹ anh ngày mốt gặp mặt nói chuyện.”
Tô Nam gật đầu: “Ừm, nói thật, nếu như có cho thuê, cô để ý giúp tôi một chút.”
Lâm Thu Yến chần chừ một chút, cuối cùng vẫn gật đầu: “Được, tôi sẽ giúp cô hỏi thử… Dù sao chuyện này tôi cũng không quyết định được, tôi sẽ hỏi lãnh đạo thử.” Cô ấy nghĩ cứ giúp đỡ hỏi thử xem, cũng xem như không phụ lòng bạn bè.
Tô Nam nghe thấy cô ấy hứa, trong lòng cũng yên tâm.
Cô biết sau này cái chốt đó sẽ cho người ngoài thuê, chỉ là đó là một thời gian sau khi xưởng bắt đầu giảm biên chế.
Lúc đó bộ phận hậu cần nghĩ cách bán tài nguyên, nên cái gì bán được thì bán, cho thuê được thì cho thuê. Đời trước đúng là cũng cho thuê, lúc Tô Nam đi ngang qua đó, còn thấy có người bán đồ ăn bán báo ở đó, buôn bán cũng không tệ lắm.
Lúc đó Tô Nam gặp người bảo vệ hiện tại, còn nghe anh ta oán hận vài câu, nói ban đầu không ai thuê, sau đó người thân của lãnh đạo xưởng vì không hưởng được nhiều phúc lợi trong xưởng nên bắt đầu buôn bán, chiếm luôn hai chốt bảo vệ, một đồng cũng không trả cho xưởng.
Món tiền đầu tiên mà Tô Nam muốn kiếm ở đời này chính là mở một cửa hàng đồ ăn sáng ở đó.
Tuy là chỗ đó không sát đường, nhưng mà dân cư quanh đó cũng xem như đông đúc, không riêng gì bán cho công nhân trong xưởng, mà những người nhà của họ ở gần đó cũng mua được.
Cô không có nhiều tiền vốn lắm, nên chỉ có thể mở quán nhỏ ít vốn cũng gỡ vốn nhanh như vậy.
…
Sau khi rời khỏi xưởng, Tô Nam còn cố ý nhìn cái chốt nhỏ đó.
Trong lòng đã lên kế hoạch đến lúc đó chuẩn bị sớm một chút.
Buổi sáng bán sớm một chút, những lúc không bận có thể dành thời gian học tập, chuyện này quá hợp với cô.
Tô Nam vui vẻ đi đến bưu điện xếp hàng, gọi điện về nhà. Sau khi xác nhận thời gian với bà và mẹ, lại đến nhà ga đợi đón người.
Lần này vẫn là bà cụ Tô nghe điện thoại, vừa nghe thấy cháu gọi điện đến để hối mình, trong lòng bà cụ càng khẳng định chắc chắn đã xảy ra chuyện.
Nhưng mà lúc nghe thấy tâm trạng của cháu mình rất tốt, bà lại không nghĩ ra.
Chỉ có thể nói với cháu gái, ngày mai sẽ xuất phát, vé sáng sớm, giữa trưa qua giờ cơm một chút là đến.
Tô Nam lập tức nói: “Bà nội, hai người nếu không đói, đợi cháu dẫn mọi người đi ăn ngon.”
Xác nhận thời gian với người nhà xong, tâm trạng Tô Nam càng tốt hơn, chỉ cảm thấy bây giờ mọi chuyện đều thuận lợi. Còn chưa về nhà, cô đã lập tức chạy đến xưởng thép tìm Châu Ngạn.
Đến để hẹn trước thời gian, đỡ phải để đến lúc đó Châu Ngạn lại lấy cớ không đến.
Châu Ngạn đã hai ngày không về nhà, chỉ nhân lúc trong nhà không có ai mới về nhà lấy hai bộ đồ tắm rửa. Đơn vị có nhà tắm, sống ở đây cũng không có gì bất tiện.
Chỉ là tâm trạng anh ta không được tốt.
Anh ta cũng không trì trệ công việc, cố gắng làm mình bận rộn, để mình không nghĩ gì hết.
Nghe thấy bảo vệ nói Tô Nam đến tìm mình, Châu Ngạn giật cả mình, kích động đứng lên, sau đó ngẩn ra, lại từ từ ngồi xuống.
Tiểu Lục khó hiểu hỏi: “Thầy, sư mẫu đã đến tìm thầy rồi, thầy không ra à?”
Châu Ngạn lạnh mặt.
Anh ta có thể nói gì được, nói là Tô Nam đến tìm anh ta chắc chắn để nói chuyện ly hôn sao?
Anh ta cũng mong chờ gặp cô, nhưng lại rất sợ.
Hai hôm nay anh ta cũng muốn gọi về quê, muốn nói chuyện với họ, mong họ giúp mình. Nhưng lại rất sợ như vậy sẽ chọc giận Tô Nam.
Khiến anh ta có cảm giác mỗi bước đi đều hết sức khó khăn.
Châu Ngạn hơi chần chừ, vẫn đi xuống lầu.
Khâu Tân Lan ở hành lang nhìn thoáng qua là có thể thấy được người chờ ở dưới lầu.
Quả nhiên là rất đẹp, khó trách có thể ỷ vào mình đẹp, làm ầm ĩ cả nhà.
Chuyện nhà họ Châu cô ta biết hết, quả thật là lạ đến nỗi người khác giật mình. Là vợ mà lại bỏ nhà đi đến nỗi đối đầu với nhà chồng, khiến chồng mình không thể về nhà.
Dưới lầu, Tô Nam nhìn thấy Châu Ngạn, lập tức kích động bước tới: “Ngày mốt có thời gian không? Cha mẹ anh rảnh chứ, em muốn hẹn cha mẹ anh ngày mốt gặp mặt nói chuyện.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất