Chương 26: Nên gọi là em hay là bé cưng?
Nhã Âm vừa đáp xuống Đức được hai tiếng, cơ thể yếu ớt khiến cô phải ngồi nghỉ một lát mới đi tiếp được. Suốt thời gian này, Nhã Âm đi khắp nơi trên thế giới để thu thập thứ gọi là “hồn thể”.
Sau khi từ bỏ nhiệm vụ, Nhã Âm được ông bà Nhã đưa đi điều trị, nhưng mà cơ thể của cô vẫn không có khởi sắc. Đợt trừng phạt đến liên tiếp khiến cho linh hồn của Nhã Âm bằng cách nào đó mà phân tán khắp nơi. Nhã Âm nhờ năng lực của Nghiên Trác che giấu đi thông tin của mình, ngay cả ông bà Nhã cũng không biết con gái mình ở đâu. Nhã Âm vác cái thân thể lặt lìa đi khắp nơi để thu thập hồn thể. Nước Đức là địa điểm cuối cùng, nếu như có thể tìm được thì sức khỏe của Nhã Âm cũng coi như ổn định.
Tiếp theo Nhã Âm định quay về gặp Bạc Quân, hỏi chuyện cho ra lẽ.
Lúc cô có lại ý thức, chỉ nghe Nghiên Trác khóc lóc nói Bạc Quân nói yêu Tạ Quế Chi nên cô mới bị thất bại nhiệm vụ. Nhã Âm biết Bạc Quân không hề yêu Tạ Quế Chi, nhưng không biết vì sao hắn lại nói như vậy. Và còn chuyện gì đã xảy ra với Mộ gia, Nhã Âm có loáng thoáng nghe qua nhưng mà di chuyển hết chỗ này tới chỗ khác, cô không có thời gian để tìm hiểu.
Nhã Âm cũng không hề hay biết về những biến động xảy ra trên thế giới. Nhưng mà đi đâu cô cũng nghe nhắc đến cái tên Silberne gì đó thì phải.
[Kí chủ! Chỗ kia có nhà hàng Á]
Nhã Âm xách cái giỏ xách to đùng của mình, đi theo hướng mà Nghiên Trác chỉ dẫn. Hơi khó để tìm thấy nhà hàng phong cách Á ở chỗ gần sân bay này, Nhã Âm gật đầu cảm ơn nó một cái.
Nhã Âm đặt túi xách xuống, gọi món xong liền nằm dài ra bàn.
[Cố lên! Cố lên! Người mang hồn thể ở gần đây thôi!]
“…” Ồ.
Nghiên Trác nhìn Nhã Âm thở dài ngao ngán, nó mở bản đồ vị trí ra xem.
[Ủa, không thấy đâu hết!]
Nghiên Trác hét lớn làm cho Nhã Âm cũng phải giật mình, cô đập bàn đứng dậy.
“Gì!?”
“…”
Nhã Âm xấu hổ xin lỗi người xung quanh rồi ngồi xuống.
[Rõ ràng là ở Đức mà, tại sao lại không thấy trên bản đồ?]
“…” Hay là cái tên này người Đức nhưng sống ở chỗ khác?
[Cũng không thể xui như vậy chứ!]
Hồn thể của Nhã Âm sẽ bám lên một người bất kì trên thế giới, chỉ cần tiếp cận và giúp đỡ họ một điều gì đó liền có thể lấy được. Nhưng mà đến bây giờ Nhã Âm rất may, gặp những người ở đúng nước đó, những người gốc ở chỗ này nhưng sống ở chỗ khác thì chưa gặp.
Nhã Âm lập tức cảm thấy mệt mỏi, cô phải ăn xong bữa ăn để bình tĩnh lại mới được. Phục vụ vừa mang ra một món mặn một món canh, nước Nhã Âm gọi còn chưa mang ra thì phía loa thành phố đã vang lên vài tiếng.
“Xin thông báo, tất cả mọi người giữ yên vị trí, có vấn đề xảy ra, chúng tôi sẽ khóa hết cửa ra vào. Nhắc lại, tất cả mọi người giữ yên vị trí…”
Cùng lúc đó Nghiên Trác kéo kéo Nhã Âm, vui vẻ nói:
[Ngươi xem, vừa xuất hiện trên bản đồ rồi, vị trí này còn rất gần…là ở sân bay!]
“…” Chắc cái người đó vừa đáp xuống đây.
Tuy nhiên bây giờ Nhã Âm cũng không đi được, chuyện gì xảy ra vậy, chẳng lẽ có khủng bố? Mọi người hết thảy đều là một vẻ mặt hoang mang, khó hiểu.
Nhã Âm cũng không ngoại lệ, nhưng mà ăn cái đã. Nhã Âm ăn uống ngon lành, cô quay sang anh phục vụ, anh ta đang đứng đóng băng tại chỗ.
Nhã Âm: “…” Mọi người thật sự giữ yên vị trí hả?
“Can you bring water here?”
Nhã Âm cố gắng phát âm, đi khắp nơi trên thế giới, mấy câu đơn giản như “Bạn có thể mang nước tới đây không?” thì cô có thể nói được.
[Chứ không phải ngươi chỉ nói được mấy cái liên quan tới gọi món thôi hả?]
Nhã Âm cười hì hì, cũng may là có Nghiên Trác thông thạo ngôn ngữ hỗ trợ cô.
Người phục vụ nhìn cô một cái, lựa chọn không di chuyển.
“…” Thật sự bị đóng băng rồi!
Nhã Âm đột nhiên phát hiện người ở đây rất tuân thủ luật lệ. Chỉ một lời nói như vậy liền đứng yên đó luôn rồi, có mỏi không vậy? Ít ra cũng tìm cái ghế mà ngồi yên chứ!.
||||| Truyện đề cử: Đỉnh Cấp Tông Sư |||||
Nhã Âm khó hiểu thật đó nhưng mà cũng không cản được cô dùng bữa. Trải nghiệm đủ thứ khiến Nhã Âm cảm thấy quý trọng bữa ăn vô cùng.
[Kí chủ, cái người mang hồn thể đang tới gần đây]
“A…?”
Nhã Âm chớp chớp mắt, cuối cùng cũng có người dám di chuyển rồi.
[A a a! Người đó đang tới gần đây rồi! Xem ra lần này đơn giản]
Nhã Âm uống hết chén canh, cô thỏa mãn thở ra một hơi. Nhã Âm có chút mong chờ nhìn ra ngoài cửa kính. Nhưng vừa nhìn ra thì khóe môi của cô liền giựt giựt.
“…” Đáng lẽ không nên nhìn ra! Cái đ** gì kia?
[Không được nói tục! Chúng ta là một đội văn minh]
“…”
Nhưng mà cái hình ảnh này cũng quá mức chói mắt rồi!
Một dàn xe màu đen sang trọng nối đuôi nhau hướng tới đây. Thật sự là khủng bố hả?
Nhã Âm quay sang bên cạnh, phát hiện người phục vụ cũng đang há hốc mồm. Anh ta run rẩy chỉ về hướng chiếc xe dẫn đầu.
“S-Silberne…!”
Nhã Âm đột nhiên bị khờ, “Si cái gì Ne?”
“Biểu tượng hình khẩu súng đó là của Silberne!”
Leng keng*
Bên bàn bên cạnh có người hoảng sợ ngã xuống sàn, người thì đánh rơi cả tách trà khiến cho cả gian phòng thành một mớ hỗn loạn.
Nhã Âm càng lúc càng khó hiểu, rốt cuộc là chuyện gì. Cô khẽ hỏi nhỏ:
“Silberne là tên kẻ khủng bố hả?”
Người phục vụ cả mặt tái xanh, “Còn…còn hơn cả khủng bố!”
Nhã Âm nhận được câu trả lời, cô chính thức bị dọa sợ.
[Kí chủ…có lẽ cái người tên Silberne đó là người mang hồn thể]
“!!!”
[Bởi vì vị trí trên bản đồ theo chiếc xe dẫn đầu mà di chuyển]
“…” Ồ, ta chết đây.
Nhã Âm cảm thấy cái chết với việc tiếp cận kẻ hơn cả khủng bố không có gì khác nhau cả.
Trong lúc Nhã Âm phân tâm, đoàn xe đã dừng lại. Nhã Âm mở to mắt nhìn ra ngoài, một đôi giày sang trọng đặt xuống đường, kéo theo một nam nhân bước ra từ trong tiểu thuyết. Hắn ta mặc áo vest đen phẳng phiu, tay cầm điếu thuốc chỉ còn một nửa, đôi con ngươi màu đỏ chuẩn xác nhìn vào trong nhà hàng, xuyên qua lớp kính bắt lấy Nhã Âm. Khi nam nhân đó bước xuống, mọi người thậm chí còn không dám thở, vài chú chim vừa mới đậu trước cửa cũng hoảng sợ bay đi mất. Xung quanh hắn tỏa ra một loại khí thế cường đại, lạnh lẽo khiến người ta phải rùng mình.
Nhã Âm bất động nhìn hắn, cảm thấy như mình cũng bị đóng băng luôn rồi, cô còn chẳng thể nhấc tay lên nổi. Đợi đến khi Bạc Quân đã đến trước mặt, Nhã Âm vẫn chưa tìm thấy lại giọng nói của mình. Bạc Quân rũ mắt nhìn Nhã Âm, ánh mắt của hắn vẫn tĩnh lặng như vậy nhưng lại có thêm vài tia khác thường.
Nhã Âm thấy hầu kết hắn lên xuống, đôi mắt của hắn vừa nóng rực vừa gấp gáp, ánh mắt ấy như muốn cắn nuốt linh hồn cô vậy. Nhã Âm như bị ai bấm nút dừng lại, những lời chuẩn bị để nói với hắn cũng quên hết từ bao giờ. Bạc Quân kiên nhẫn nhìn cô, cuối cùng Nhã Âm đành máy móc lên tiếng:
“H-hello? Silberne…anh em song sinh của Bạc Quân?”
Bạc Quân: “…”
Phong Thần: [Phụt…]
Nhã Âm ôm đầu, cô quên từ “anh em song sinh” trong tiếng Anh là gì rồi!
“Hừm…?”
Bạc Quân đột ngột lên tiếng, hắn gõ gõ lên bàn vài cái, ánh mắt sâu thẳm.
Bằng một chất giọng rất chuẩn, hắn nói:
“Có biết ở Việt Nam xưng hô rất quan trọng không? Thế nên, tôi nên gọi cậu là em hay là bé cưng?”
“…”
Nhã Âm cảm thấy như mình vừa phát ngôn cái gì ngu ngốc lắm vậy. Nhã Âm hít sâu một hơi, đối diện với ánh mắt của hắn, cô lớn tiếng gọi:
“Bạc Quân?”
Bạc Quân liếm môi, quen thuộc cất giọng:
“Ừm?”
“Silberne là ai?”
“Armee”
“Hả-”
“Silberne là họ, Armee là tên tiếng Đức của tôi”
Nhã Âm gật gật đầu, “Ami”
Bạc Quân: “…”
Nhã Âm nhìn Bạc Quân rất lâu như muốn nhìn ra cái gì đó trên gương mặt hắn, cuối cùng Nhã Âm từ bỏ. Nhã Âm đột nhiên mạnh mẽ đứng dậy, cô với lấy cái túi bên cạnh định bỏ đi. Nhã Âm cảm thấy nếu như cô tiếp tục đứng ở đây, sẽ bị người xung quanh nhìn chằm chằm đến thủng lỗ.
Nãy giờ bọn họ nhìn cô cứ như nhìn người ngoài hành tinh vậy.
Bạc Quân hơi nhíu mày, hắn vòng tay ôm eo cô lại, hắn cúi người, trầm thấp nói vào tai cô:
“Đi đâu?”
Đầu óc Nhã Âm quay cuồng, hơi thở của hắn như có như không phả vào cổ. Nhã Âm lắp bắp trả lời:
“Đi…đi…thôi?”
Bạc Quân: “…”
Nhã Âm khóc ròng, mọi chuyện cứ ập đến thôi, hãy để cho cô suy nghĩ lời để nói đi mà.
Bạc Quân nghe cô nói vậy thì chậm rãi nâng khóe môi, cả người giảm đi vài phần lạnh lẽo, hắn cúi đầu siết chặt vòng tay của mình.
“Được.”
Nhã Âm đi theo Bạc Quân lên xe, đến khi đoàn xe đã chạy khuất rồi thì đám người trong nhà hàng mới hoàn hồn trở lại. Người phục vụ chứng kiến gần nhất đã bị sốc nặng. Thời gian sau khi ai đến đây ăn, anh ta cũng kể lại rằng:
“Cô gái đó gọi tên của hắn mà vẫn còn sống.”
Sau khi từ bỏ nhiệm vụ, Nhã Âm được ông bà Nhã đưa đi điều trị, nhưng mà cơ thể của cô vẫn không có khởi sắc. Đợt trừng phạt đến liên tiếp khiến cho linh hồn của Nhã Âm bằng cách nào đó mà phân tán khắp nơi. Nhã Âm nhờ năng lực của Nghiên Trác che giấu đi thông tin của mình, ngay cả ông bà Nhã cũng không biết con gái mình ở đâu. Nhã Âm vác cái thân thể lặt lìa đi khắp nơi để thu thập hồn thể. Nước Đức là địa điểm cuối cùng, nếu như có thể tìm được thì sức khỏe của Nhã Âm cũng coi như ổn định.
Tiếp theo Nhã Âm định quay về gặp Bạc Quân, hỏi chuyện cho ra lẽ.
Lúc cô có lại ý thức, chỉ nghe Nghiên Trác khóc lóc nói Bạc Quân nói yêu Tạ Quế Chi nên cô mới bị thất bại nhiệm vụ. Nhã Âm biết Bạc Quân không hề yêu Tạ Quế Chi, nhưng không biết vì sao hắn lại nói như vậy. Và còn chuyện gì đã xảy ra với Mộ gia, Nhã Âm có loáng thoáng nghe qua nhưng mà di chuyển hết chỗ này tới chỗ khác, cô không có thời gian để tìm hiểu.
Nhã Âm cũng không hề hay biết về những biến động xảy ra trên thế giới. Nhưng mà đi đâu cô cũng nghe nhắc đến cái tên Silberne gì đó thì phải.
[Kí chủ! Chỗ kia có nhà hàng Á]
Nhã Âm xách cái giỏ xách to đùng của mình, đi theo hướng mà Nghiên Trác chỉ dẫn. Hơi khó để tìm thấy nhà hàng phong cách Á ở chỗ gần sân bay này, Nhã Âm gật đầu cảm ơn nó một cái.
Nhã Âm đặt túi xách xuống, gọi món xong liền nằm dài ra bàn.
[Cố lên! Cố lên! Người mang hồn thể ở gần đây thôi!]
“…” Ồ.
Nghiên Trác nhìn Nhã Âm thở dài ngao ngán, nó mở bản đồ vị trí ra xem.
[Ủa, không thấy đâu hết!]
Nghiên Trác hét lớn làm cho Nhã Âm cũng phải giật mình, cô đập bàn đứng dậy.
“Gì!?”
“…”
Nhã Âm xấu hổ xin lỗi người xung quanh rồi ngồi xuống.
[Rõ ràng là ở Đức mà, tại sao lại không thấy trên bản đồ?]
“…” Hay là cái tên này người Đức nhưng sống ở chỗ khác?
[Cũng không thể xui như vậy chứ!]
Hồn thể của Nhã Âm sẽ bám lên một người bất kì trên thế giới, chỉ cần tiếp cận và giúp đỡ họ một điều gì đó liền có thể lấy được. Nhưng mà đến bây giờ Nhã Âm rất may, gặp những người ở đúng nước đó, những người gốc ở chỗ này nhưng sống ở chỗ khác thì chưa gặp.
Nhã Âm lập tức cảm thấy mệt mỏi, cô phải ăn xong bữa ăn để bình tĩnh lại mới được. Phục vụ vừa mang ra một món mặn một món canh, nước Nhã Âm gọi còn chưa mang ra thì phía loa thành phố đã vang lên vài tiếng.
“Xin thông báo, tất cả mọi người giữ yên vị trí, có vấn đề xảy ra, chúng tôi sẽ khóa hết cửa ra vào. Nhắc lại, tất cả mọi người giữ yên vị trí…”
Cùng lúc đó Nghiên Trác kéo kéo Nhã Âm, vui vẻ nói:
[Ngươi xem, vừa xuất hiện trên bản đồ rồi, vị trí này còn rất gần…là ở sân bay!]
“…” Chắc cái người đó vừa đáp xuống đây.
Tuy nhiên bây giờ Nhã Âm cũng không đi được, chuyện gì xảy ra vậy, chẳng lẽ có khủng bố? Mọi người hết thảy đều là một vẻ mặt hoang mang, khó hiểu.
Nhã Âm cũng không ngoại lệ, nhưng mà ăn cái đã. Nhã Âm ăn uống ngon lành, cô quay sang anh phục vụ, anh ta đang đứng đóng băng tại chỗ.
Nhã Âm: “…” Mọi người thật sự giữ yên vị trí hả?
“Can you bring water here?”
Nhã Âm cố gắng phát âm, đi khắp nơi trên thế giới, mấy câu đơn giản như “Bạn có thể mang nước tới đây không?” thì cô có thể nói được.
[Chứ không phải ngươi chỉ nói được mấy cái liên quan tới gọi món thôi hả?]
Nhã Âm cười hì hì, cũng may là có Nghiên Trác thông thạo ngôn ngữ hỗ trợ cô.
Người phục vụ nhìn cô một cái, lựa chọn không di chuyển.
“…” Thật sự bị đóng băng rồi!
Nhã Âm đột nhiên phát hiện người ở đây rất tuân thủ luật lệ. Chỉ một lời nói như vậy liền đứng yên đó luôn rồi, có mỏi không vậy? Ít ra cũng tìm cái ghế mà ngồi yên chứ!.
||||| Truyện đề cử: Đỉnh Cấp Tông Sư |||||
Nhã Âm khó hiểu thật đó nhưng mà cũng không cản được cô dùng bữa. Trải nghiệm đủ thứ khiến Nhã Âm cảm thấy quý trọng bữa ăn vô cùng.
[Kí chủ, cái người mang hồn thể đang tới gần đây]
“A…?”
Nhã Âm chớp chớp mắt, cuối cùng cũng có người dám di chuyển rồi.
[A a a! Người đó đang tới gần đây rồi! Xem ra lần này đơn giản]
Nhã Âm uống hết chén canh, cô thỏa mãn thở ra một hơi. Nhã Âm có chút mong chờ nhìn ra ngoài cửa kính. Nhưng vừa nhìn ra thì khóe môi của cô liền giựt giựt.
“…” Đáng lẽ không nên nhìn ra! Cái đ** gì kia?
[Không được nói tục! Chúng ta là một đội văn minh]
“…”
Nhưng mà cái hình ảnh này cũng quá mức chói mắt rồi!
Một dàn xe màu đen sang trọng nối đuôi nhau hướng tới đây. Thật sự là khủng bố hả?
Nhã Âm quay sang bên cạnh, phát hiện người phục vụ cũng đang há hốc mồm. Anh ta run rẩy chỉ về hướng chiếc xe dẫn đầu.
“S-Silberne…!”
Nhã Âm đột nhiên bị khờ, “Si cái gì Ne?”
“Biểu tượng hình khẩu súng đó là của Silberne!”
Leng keng*
Bên bàn bên cạnh có người hoảng sợ ngã xuống sàn, người thì đánh rơi cả tách trà khiến cho cả gian phòng thành một mớ hỗn loạn.
Nhã Âm càng lúc càng khó hiểu, rốt cuộc là chuyện gì. Cô khẽ hỏi nhỏ:
“Silberne là tên kẻ khủng bố hả?”
Người phục vụ cả mặt tái xanh, “Còn…còn hơn cả khủng bố!”
Nhã Âm nhận được câu trả lời, cô chính thức bị dọa sợ.
[Kí chủ…có lẽ cái người tên Silberne đó là người mang hồn thể]
“!!!”
[Bởi vì vị trí trên bản đồ theo chiếc xe dẫn đầu mà di chuyển]
“…” Ồ, ta chết đây.
Nhã Âm cảm thấy cái chết với việc tiếp cận kẻ hơn cả khủng bố không có gì khác nhau cả.
Trong lúc Nhã Âm phân tâm, đoàn xe đã dừng lại. Nhã Âm mở to mắt nhìn ra ngoài, một đôi giày sang trọng đặt xuống đường, kéo theo một nam nhân bước ra từ trong tiểu thuyết. Hắn ta mặc áo vest đen phẳng phiu, tay cầm điếu thuốc chỉ còn một nửa, đôi con ngươi màu đỏ chuẩn xác nhìn vào trong nhà hàng, xuyên qua lớp kính bắt lấy Nhã Âm. Khi nam nhân đó bước xuống, mọi người thậm chí còn không dám thở, vài chú chim vừa mới đậu trước cửa cũng hoảng sợ bay đi mất. Xung quanh hắn tỏa ra một loại khí thế cường đại, lạnh lẽo khiến người ta phải rùng mình.
Nhã Âm bất động nhìn hắn, cảm thấy như mình cũng bị đóng băng luôn rồi, cô còn chẳng thể nhấc tay lên nổi. Đợi đến khi Bạc Quân đã đến trước mặt, Nhã Âm vẫn chưa tìm thấy lại giọng nói của mình. Bạc Quân rũ mắt nhìn Nhã Âm, ánh mắt của hắn vẫn tĩnh lặng như vậy nhưng lại có thêm vài tia khác thường.
Nhã Âm thấy hầu kết hắn lên xuống, đôi mắt của hắn vừa nóng rực vừa gấp gáp, ánh mắt ấy như muốn cắn nuốt linh hồn cô vậy. Nhã Âm như bị ai bấm nút dừng lại, những lời chuẩn bị để nói với hắn cũng quên hết từ bao giờ. Bạc Quân kiên nhẫn nhìn cô, cuối cùng Nhã Âm đành máy móc lên tiếng:
“H-hello? Silberne…anh em song sinh của Bạc Quân?”
Bạc Quân: “…”
Phong Thần: [Phụt…]
Nhã Âm ôm đầu, cô quên từ “anh em song sinh” trong tiếng Anh là gì rồi!
“Hừm…?”
Bạc Quân đột ngột lên tiếng, hắn gõ gõ lên bàn vài cái, ánh mắt sâu thẳm.
Bằng một chất giọng rất chuẩn, hắn nói:
“Có biết ở Việt Nam xưng hô rất quan trọng không? Thế nên, tôi nên gọi cậu là em hay là bé cưng?”
“…”
Nhã Âm cảm thấy như mình vừa phát ngôn cái gì ngu ngốc lắm vậy. Nhã Âm hít sâu một hơi, đối diện với ánh mắt của hắn, cô lớn tiếng gọi:
“Bạc Quân?”
Bạc Quân liếm môi, quen thuộc cất giọng:
“Ừm?”
“Silberne là ai?”
“Armee”
“Hả-”
“Silberne là họ, Armee là tên tiếng Đức của tôi”
Nhã Âm gật gật đầu, “Ami”
Bạc Quân: “…”
Nhã Âm nhìn Bạc Quân rất lâu như muốn nhìn ra cái gì đó trên gương mặt hắn, cuối cùng Nhã Âm từ bỏ. Nhã Âm đột nhiên mạnh mẽ đứng dậy, cô với lấy cái túi bên cạnh định bỏ đi. Nhã Âm cảm thấy nếu như cô tiếp tục đứng ở đây, sẽ bị người xung quanh nhìn chằm chằm đến thủng lỗ.
Nãy giờ bọn họ nhìn cô cứ như nhìn người ngoài hành tinh vậy.
Bạc Quân hơi nhíu mày, hắn vòng tay ôm eo cô lại, hắn cúi người, trầm thấp nói vào tai cô:
“Đi đâu?”
Đầu óc Nhã Âm quay cuồng, hơi thở của hắn như có như không phả vào cổ. Nhã Âm lắp bắp trả lời:
“Đi…đi…thôi?”
Bạc Quân: “…”
Nhã Âm khóc ròng, mọi chuyện cứ ập đến thôi, hãy để cho cô suy nghĩ lời để nói đi mà.
Bạc Quân nghe cô nói vậy thì chậm rãi nâng khóe môi, cả người giảm đi vài phần lạnh lẽo, hắn cúi đầu siết chặt vòng tay của mình.
“Được.”
Nhã Âm đi theo Bạc Quân lên xe, đến khi đoàn xe đã chạy khuất rồi thì đám người trong nhà hàng mới hoàn hồn trở lại. Người phục vụ chứng kiến gần nhất đã bị sốc nặng. Thời gian sau khi ai đến đây ăn, anh ta cũng kể lại rằng:
“Cô gái đó gọi tên của hắn mà vẫn còn sống.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất