Chương 23
Ánh nắng buổi sáng sớm chiếu rọi qua cửa sổ, Hoàng Tuấn Huy ôm Vũ Ngọc Quỳnh ngủ một cách thoải mái. Vũ Ngọc Quỳnh tỉnh giấc, nhìn thấy cơ thể mình bị bao trọn bởi cơ thể to lớn của Hoàng Tuấn Huy. Cô vòng tay ra phía sau lưng anh mà ôm lấy, cô sẽ rất nhớ hơi ấm này, mùi hương tuyết tùng nhè nhẹ này nữa, cô sẽ rất nhớ. Hoàng Tuấn Huy chầm chậm mở mắt, cảm giác áo anh hơi ươn ướt, anh nhìn cô gái nhỏ trong lòng anh, lo lắng hỏi.
“Em đang khóc sao? Lại gặp ác mộng à?”
“Không có, giờ đã trễ rồi, anh không đi làm sao? Mà hình như hôm nay anh ký hợp đồng với Lý Tuệ Nhung mà”
“Anh đã giao hết cho Lưu Vinh rồi, cậu ấy sẽ báo cho anh khi đã ký xong, hôm nay anh sẽ ở bên cạnh em”
“Anh đang lo cho em sao? Em không sao mà, chỉ là gặp chút ác mộng thôi, không đến mức anh phải ở nhà với em đâu”
Hoàng Tuấn Huy lắc đầu, mỉm cười nhìn Vũ Ngọc Quỳnh.
“Không phải lúc trước em nói anh dành ra cho em một ngày sao? Hôm nay có được không? Chúng ta sẽ đi hẹn hò như những cặp đôi thật sự”
Vũ Ngọc Quỳnh nghẹn ngào, cô muốn khóc nữa rồi, cô không từ chối và cô sẽ không bao giờ từ chối, vì thời gian cô ở bên cạnh anh không nhiều, cô phải có thật nhiều kỷ niệm đẹp cùng với anh.
“Dạ được, vậy hôm nay chúng ta sẽ đi xem phim nè, đi khu vui chơi giải trí nữa, chiều chiều đi dạo ngắm hoàng hôn nữa”
“Được, được, nghe theo em hết, giờ thì chúng ta chuẩn bị thôi”
Vũ Ngọc Quỳnh phấn khởi nhảy ra khỏi giường chạy đến tủ quần áo, vì hôm nay sẽ đi nhiều nơi nên cô sẽ mặc một chiếc áo thun trắng đơn giản nhưng tinh tế. Chất vải mềm mại ôm sát thân hình mảnh mai, tôn lên làn da trắng mịn màng của cô. Chiếc áo thun ngắn tay, cổ tròn, mang đến vẻ ngoài thoải mái và năng động. Cô kết hợp với một chiếc quần short màu xanh nhạt, dài vừa đủ để khoe đôi chân thon thả, khỏe khoắn. Đôi giày trắng tinh khôi, sạch sẽ và gọn gàng, hoàn thiện vẻ ngoài trẻ trung và sành điệu của cô. Mái tóc dài buông xõa tự nhiên, gợn sóng nhẹ nhàng theo từng bước chân. Gương mặt cô tươi tắn không chút tỳ vết, với nụ cười rạng rỡ luôn nở trên môi.
Hoàng Tuấn Huy mặc một chiếc áo thun đen, tạo sự tương phản mạnh mẽ với làn da rám nắng khỏe mạnh của anh. Áo thun có kiểu dáng đơn giản nhưng tôn lên vẻ nam tính, mạnh mẽ. Anh kết hợp với một chiếc quần jean màu xanh đậm, vừa vặn và phong cách, tạo nên vẻ ngoài bụi bặm nhưng không kém phần lịch lãm. Đôi giày thể thao màu đen của anh nhìn chắc chắn và thoải mái, hoàn hảo cho những cuộc dạo chơi dài. Mái tóc gọn gàng, tạo nên sự năng động và dễ chịu trong cái nóng mùa hè. Gương mặt anh điển trai, với nét nghiêm nghị nhưng ẩn chứa sự ấm áp, đôi mắt nhìn thẳng về phía trước đầy tự tin và quyết đoán.
Chuẩn bị xong, cả hai xuất phát, theo lịch trình là sẽ đi xem phim đầu tiên. Vũ Ngọc Quỳnh chọn một bộ phim ma, cứ nghĩ là sẽ rất sợ hãi khi xem, nhưng không, trong khi cả rạp phim đều la hét vì khung cảnh ma xuất hiện cùng với nhạc rùng rợn, Hoàng Tuấn Huy và Vũ Ngọc Quỳnh thì lại ngồi phân tích từng chi tiết của bộ phim, đến sạn cũng không bỏ qua. Sau khi xem xong, cô được anh dẫn đi khu vui chơi giải trí. Ở đây Vũ Ngọc Quỳnh chơi từ ngôi nhà ma, tàu cướp biển, ngựa gỗ và nhiều trò chơi khác, nhưng đến trò tàu lượn siêu tốc thì….
“Anh không lên có được không?” Hoàng Tuấn Huy hơi xanh mặt nói với Vũ Ngọc Quỳnh.
Vũ Ngọc Quỳnh lắc đầu, cô nào có cho anh trốn.
“Chơi đi anh, vui lắm, không có sao đâu, có em bên cạnh anh mà”
Vừa nói Vũ Ngọc Quỳnh vừa kéo Hoàng Tuấn Huy lại tàu, lên ngồi nghiêm chỉnh, cô kéo thanh chắn vai xuống cho cô và cả anh, cô xoay qua an ủi anh tiếp.
“Anh yên tâm đi, anh mà có mệnh hệ gì thì em sẽ bù đắp khoảng thời gian còn lại cho anh”
Hoàng Tuấn Huy định nói gì đó thì tàu đã bắt đầu khởi hành, tàu chạy từ từ trên đường ray, anh lúc này rất căng thẳng không dám mở mắt. Hoàng Tuấn Huy không sợ trời không sợ đất nhưng có hơi sợ mấy trò chơi kiểu dạng như thế này. Tàu bắt đầu chạy nhanh hơn, Vũ Ngọc Quỳnh thì la hét vì vui thích, Hoàng Tuấn Huy vẫn nhắm mắt, nhất định anh không mở, anh bây giờ rất chóng mặt, trong lòng anh thầm cầu nguyện.
‘Mau nhanh hết, đi mau nhanh hết đi, mau nhanh hết đi’
Cuối cùng tàu cũng đã dừng lại, Vũ Ngọc Quỳnh kéo thanh chắn vai lên, vui sướng nhìn sang Hoàng Tuấn Huy, cô không nhịn được cười vì sự dễ thương của anh mà.
“Tàu chạy xong rồi, anh mở mắt ra đi, haha”
Hoàng Tuấn Huy khẽ mở mắt, thấy Vũ Ngọc Quỳnh đứng trước mặt anh cười không ngừng, bị cô vợ nhỏ cười, anh đỏ mặt vì ngại, anh kéo thanh chắn vai lên, nói nhỏ:
“Em đừng cười nữa, anh sợ lắm có biết không?”
Vũ Ngọc Quỳnh kiểng chân xoa đầu Hoàng Tuấn Huy, an ủi.
“Không sao rồi chồng yêu của em, anh không sợ cái gì hết mà lại sợ chơi mấy trò này à? Anh thật là dễ thương quá mức cho phép rồi”
“Không được nói anh như vậy, chỉ là anh chưa từng chơi mấy trò này, anh thấy nó không an toàn, chỉ vậy thôi”
Hoàng Tuấn Huy càng nói thì mặt anh càng đỏ, kéo Vũ Ngọc Quỳnh rời khỏi. Cô nhìn thấy anh như vậy thì cũng không trêu anh nữa, nếu tiếp tục trêu nữa thì cô sợ mình không kiềm được mà hôn anh tại chỗ này mất.
“Em có muốn ăn kem không?” Hoàng Tuấn Huy chỉ chỗ quầy bán kem hỏi cô.
“Dạ muốn, em muốn ăn vị chocolate”
“Được rồi, em ngồi xuống ghế này nghỉ một chút đi, anh đi mua rồi quay lại”
Hoàng Tuấn Huy rời đi, Vũ Ngọc Quỳnh ngồi xuống, nhìn theo hướng Hoàng Tuấn Huy đi lại chỗ quầy bán kem, thân hình anh cao to, nói thật mỗi lần ở bên anh cô đều cảm thấy rất an toàn. Vũ Ngọc Quỳnh cười buồn, cô phải giúp anh thoát khỏi những rắc rối sắp tới, xong rồi cô mới yên tâm mà rời đi, khoảng thời gian này cô sẽ nhìn anh thật nhiều và lâu thật lâu.
Hoàng Tuấn Huy mua xong, đem kem về chỗ Vũ Ngọc Quỳnh đang ngồi, anh thấy cô đang nhìn mình, anh đưa kem cho cô và hỏi.
“Trên mặt anh có gì sao mà em nhìn ghê vậy?”
“Ơ, chồng em thì em nhìn, có vấn đề gì sao? Hay là anh muốn em nhìn người khác?” Vũ Ngọc Quỳnh nhận lấy kem trên tay Hoàng Tuấn Huy, cô thưởng thức nó một cách vui vẻ.
“Vậy thì nhìn anh đi, nhìn nhiều vào”
Hoàng Tuấn Huy giơ tay đầu hàng, anh ngồi xuống bên cạnh cô nhìn cô ăn kem một cách ngon lành.
“Anh không ăn sao?”
“Anh không thích cho lắm, anh có mua nước uống, anh chỉ uống chút nước thôi, em cứ ăn đi”
Vũ Ngọc Quỳnh không nói không rằng đưa kem trước miệng Hoàng Tuấn Huy, làm dáng vẻ nũng nịu.
“Vậy ăn một chút với em nha, một chút thôi cũng được, năn nỉ”
Hoàng Tuấn Huy làm sao có thể từ chối Vũ Ngọc Quỳnh được, anh há miệng ăn một chút kem, cô vui mừng khi thấy anh đã ăn. Vũ Ngọc Quỳnh tiếp tục ăn phần kem còn lại, nhìn ngắm bầu trời cũng đã xế chiều, cô quay sang nói:
“Vậy giờ chúng ta đi bãi biển vừa dạo chơi vừa ngắm hoàng hôn nha”
“Được, chúng ta đi thôi”
Hoàng Tuấn Huy nắm lấy tay Vũ Ngọc Quỳnh, cùng nhau rời khỏi khu vui chơi giải trí, ánh nắng chiều tà chiếu rọi vào cặp đôi, họ cười đùa chuyện trò cùng nhau, tạo nên khung cảnh lãng mạn khiến những người xung quanh ngưỡng mộ.
- ----
T/g: Tui cũng ngưỡng mộ nè, cho tui vía được không?
Vũ Ngọc Quỳnh: Tui nhả vía nè. (làm hành động nhả vía)
Hoàng Tuấn Huy: Em nhả vía là một chuyện vía không là chuyện khác.
T/g: …
“Em đang khóc sao? Lại gặp ác mộng à?”
“Không có, giờ đã trễ rồi, anh không đi làm sao? Mà hình như hôm nay anh ký hợp đồng với Lý Tuệ Nhung mà”
“Anh đã giao hết cho Lưu Vinh rồi, cậu ấy sẽ báo cho anh khi đã ký xong, hôm nay anh sẽ ở bên cạnh em”
“Anh đang lo cho em sao? Em không sao mà, chỉ là gặp chút ác mộng thôi, không đến mức anh phải ở nhà với em đâu”
Hoàng Tuấn Huy lắc đầu, mỉm cười nhìn Vũ Ngọc Quỳnh.
“Không phải lúc trước em nói anh dành ra cho em một ngày sao? Hôm nay có được không? Chúng ta sẽ đi hẹn hò như những cặp đôi thật sự”
Vũ Ngọc Quỳnh nghẹn ngào, cô muốn khóc nữa rồi, cô không từ chối và cô sẽ không bao giờ từ chối, vì thời gian cô ở bên cạnh anh không nhiều, cô phải có thật nhiều kỷ niệm đẹp cùng với anh.
“Dạ được, vậy hôm nay chúng ta sẽ đi xem phim nè, đi khu vui chơi giải trí nữa, chiều chiều đi dạo ngắm hoàng hôn nữa”
“Được, được, nghe theo em hết, giờ thì chúng ta chuẩn bị thôi”
Vũ Ngọc Quỳnh phấn khởi nhảy ra khỏi giường chạy đến tủ quần áo, vì hôm nay sẽ đi nhiều nơi nên cô sẽ mặc một chiếc áo thun trắng đơn giản nhưng tinh tế. Chất vải mềm mại ôm sát thân hình mảnh mai, tôn lên làn da trắng mịn màng của cô. Chiếc áo thun ngắn tay, cổ tròn, mang đến vẻ ngoài thoải mái và năng động. Cô kết hợp với một chiếc quần short màu xanh nhạt, dài vừa đủ để khoe đôi chân thon thả, khỏe khoắn. Đôi giày trắng tinh khôi, sạch sẽ và gọn gàng, hoàn thiện vẻ ngoài trẻ trung và sành điệu của cô. Mái tóc dài buông xõa tự nhiên, gợn sóng nhẹ nhàng theo từng bước chân. Gương mặt cô tươi tắn không chút tỳ vết, với nụ cười rạng rỡ luôn nở trên môi.
Hoàng Tuấn Huy mặc một chiếc áo thun đen, tạo sự tương phản mạnh mẽ với làn da rám nắng khỏe mạnh của anh. Áo thun có kiểu dáng đơn giản nhưng tôn lên vẻ nam tính, mạnh mẽ. Anh kết hợp với một chiếc quần jean màu xanh đậm, vừa vặn và phong cách, tạo nên vẻ ngoài bụi bặm nhưng không kém phần lịch lãm. Đôi giày thể thao màu đen của anh nhìn chắc chắn và thoải mái, hoàn hảo cho những cuộc dạo chơi dài. Mái tóc gọn gàng, tạo nên sự năng động và dễ chịu trong cái nóng mùa hè. Gương mặt anh điển trai, với nét nghiêm nghị nhưng ẩn chứa sự ấm áp, đôi mắt nhìn thẳng về phía trước đầy tự tin và quyết đoán.
Chuẩn bị xong, cả hai xuất phát, theo lịch trình là sẽ đi xem phim đầu tiên. Vũ Ngọc Quỳnh chọn một bộ phim ma, cứ nghĩ là sẽ rất sợ hãi khi xem, nhưng không, trong khi cả rạp phim đều la hét vì khung cảnh ma xuất hiện cùng với nhạc rùng rợn, Hoàng Tuấn Huy và Vũ Ngọc Quỳnh thì lại ngồi phân tích từng chi tiết của bộ phim, đến sạn cũng không bỏ qua. Sau khi xem xong, cô được anh dẫn đi khu vui chơi giải trí. Ở đây Vũ Ngọc Quỳnh chơi từ ngôi nhà ma, tàu cướp biển, ngựa gỗ và nhiều trò chơi khác, nhưng đến trò tàu lượn siêu tốc thì….
“Anh không lên có được không?” Hoàng Tuấn Huy hơi xanh mặt nói với Vũ Ngọc Quỳnh.
Vũ Ngọc Quỳnh lắc đầu, cô nào có cho anh trốn.
“Chơi đi anh, vui lắm, không có sao đâu, có em bên cạnh anh mà”
Vừa nói Vũ Ngọc Quỳnh vừa kéo Hoàng Tuấn Huy lại tàu, lên ngồi nghiêm chỉnh, cô kéo thanh chắn vai xuống cho cô và cả anh, cô xoay qua an ủi anh tiếp.
“Anh yên tâm đi, anh mà có mệnh hệ gì thì em sẽ bù đắp khoảng thời gian còn lại cho anh”
Hoàng Tuấn Huy định nói gì đó thì tàu đã bắt đầu khởi hành, tàu chạy từ từ trên đường ray, anh lúc này rất căng thẳng không dám mở mắt. Hoàng Tuấn Huy không sợ trời không sợ đất nhưng có hơi sợ mấy trò chơi kiểu dạng như thế này. Tàu bắt đầu chạy nhanh hơn, Vũ Ngọc Quỳnh thì la hét vì vui thích, Hoàng Tuấn Huy vẫn nhắm mắt, nhất định anh không mở, anh bây giờ rất chóng mặt, trong lòng anh thầm cầu nguyện.
‘Mau nhanh hết, đi mau nhanh hết đi, mau nhanh hết đi’
Cuối cùng tàu cũng đã dừng lại, Vũ Ngọc Quỳnh kéo thanh chắn vai lên, vui sướng nhìn sang Hoàng Tuấn Huy, cô không nhịn được cười vì sự dễ thương của anh mà.
“Tàu chạy xong rồi, anh mở mắt ra đi, haha”
Hoàng Tuấn Huy khẽ mở mắt, thấy Vũ Ngọc Quỳnh đứng trước mặt anh cười không ngừng, bị cô vợ nhỏ cười, anh đỏ mặt vì ngại, anh kéo thanh chắn vai lên, nói nhỏ:
“Em đừng cười nữa, anh sợ lắm có biết không?”
Vũ Ngọc Quỳnh kiểng chân xoa đầu Hoàng Tuấn Huy, an ủi.
“Không sao rồi chồng yêu của em, anh không sợ cái gì hết mà lại sợ chơi mấy trò này à? Anh thật là dễ thương quá mức cho phép rồi”
“Không được nói anh như vậy, chỉ là anh chưa từng chơi mấy trò này, anh thấy nó không an toàn, chỉ vậy thôi”
Hoàng Tuấn Huy càng nói thì mặt anh càng đỏ, kéo Vũ Ngọc Quỳnh rời khỏi. Cô nhìn thấy anh như vậy thì cũng không trêu anh nữa, nếu tiếp tục trêu nữa thì cô sợ mình không kiềm được mà hôn anh tại chỗ này mất.
“Em có muốn ăn kem không?” Hoàng Tuấn Huy chỉ chỗ quầy bán kem hỏi cô.
“Dạ muốn, em muốn ăn vị chocolate”
“Được rồi, em ngồi xuống ghế này nghỉ một chút đi, anh đi mua rồi quay lại”
Hoàng Tuấn Huy rời đi, Vũ Ngọc Quỳnh ngồi xuống, nhìn theo hướng Hoàng Tuấn Huy đi lại chỗ quầy bán kem, thân hình anh cao to, nói thật mỗi lần ở bên anh cô đều cảm thấy rất an toàn. Vũ Ngọc Quỳnh cười buồn, cô phải giúp anh thoát khỏi những rắc rối sắp tới, xong rồi cô mới yên tâm mà rời đi, khoảng thời gian này cô sẽ nhìn anh thật nhiều và lâu thật lâu.
Hoàng Tuấn Huy mua xong, đem kem về chỗ Vũ Ngọc Quỳnh đang ngồi, anh thấy cô đang nhìn mình, anh đưa kem cho cô và hỏi.
“Trên mặt anh có gì sao mà em nhìn ghê vậy?”
“Ơ, chồng em thì em nhìn, có vấn đề gì sao? Hay là anh muốn em nhìn người khác?” Vũ Ngọc Quỳnh nhận lấy kem trên tay Hoàng Tuấn Huy, cô thưởng thức nó một cách vui vẻ.
“Vậy thì nhìn anh đi, nhìn nhiều vào”
Hoàng Tuấn Huy giơ tay đầu hàng, anh ngồi xuống bên cạnh cô nhìn cô ăn kem một cách ngon lành.
“Anh không ăn sao?”
“Anh không thích cho lắm, anh có mua nước uống, anh chỉ uống chút nước thôi, em cứ ăn đi”
Vũ Ngọc Quỳnh không nói không rằng đưa kem trước miệng Hoàng Tuấn Huy, làm dáng vẻ nũng nịu.
“Vậy ăn một chút với em nha, một chút thôi cũng được, năn nỉ”
Hoàng Tuấn Huy làm sao có thể từ chối Vũ Ngọc Quỳnh được, anh há miệng ăn một chút kem, cô vui mừng khi thấy anh đã ăn. Vũ Ngọc Quỳnh tiếp tục ăn phần kem còn lại, nhìn ngắm bầu trời cũng đã xế chiều, cô quay sang nói:
“Vậy giờ chúng ta đi bãi biển vừa dạo chơi vừa ngắm hoàng hôn nha”
“Được, chúng ta đi thôi”
Hoàng Tuấn Huy nắm lấy tay Vũ Ngọc Quỳnh, cùng nhau rời khỏi khu vui chơi giải trí, ánh nắng chiều tà chiếu rọi vào cặp đôi, họ cười đùa chuyện trò cùng nhau, tạo nên khung cảnh lãng mạn khiến những người xung quanh ngưỡng mộ.
- ----
T/g: Tui cũng ngưỡng mộ nè, cho tui vía được không?
Vũ Ngọc Quỳnh: Tui nhả vía nè. (làm hành động nhả vía)
Hoàng Tuấn Huy: Em nhả vía là một chuyện vía không là chuyện khác.
T/g: …
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất