Chương 13: Có Người Đến
Loại đấu pháp dã man này lập tức ép Triệu Mẫn liên tiếp lui về phía sau, chật vật không chịu nổi, liên tục sợ hãi kêu la, quần áo hỏa hồng tiên diễm lần nữa bị điện mang giật xé mở ra rất nhiều lỗ hổng, càng lộ ra xuân quang nóng bỏng bên trong.
- Tần Mệnh, ngươi mẹ nó ngay cả nữ nhân đều đánh?
Tình cảnh nóng nảy Triệu Liệt nhìn đều tê cả da đầu, tiểu tử này càng lớn càng điên cuồng.
- Ngươi còn ỷ mạnh hiếp yếu đấy thôi!
Tần Mệnh điên cuồng tấn công, một bàn tay quất vào trên khuôn mặt kiều nộn của Triệu Mẫn, cái tát vang dội quanh quẩn nơi đây, suýt chút nữa đã đem nàng quất bay ra ngoài.
- Đi chết đi!
Triệu Mẫn bão nổi thét lên, không quan tâm mà đánh ra Hỏa Xà Chưởng, lửa cháy hừng hực, cứ như rắn độc xuất động, một chưởng chặn đứng thế công kịch liệt của Tần Mệnh, một chưởng khắc ở trên lồng ngực của hắn.
Tần Mệnh như bị sét đánh, cả người cách mặt đất bay ngược, quần áo trước ngực bị đốt cháy ngay tại chỗ, một chưởng ấn huyết hồng xuất hiện ở trên ngực, máu me đầm đìa.
Có điều, trước khi hắn bị đánh lui, hắn lại cắn răng lần nữa đánh ra phi đao, tinh chuẩn xảo trá, âm thanh phốc phốc đánh vào vai trái Triệu Mẫn, đâm thật sâu vào da thịt.
Đao thế mạnh mẽ, đánh Triệu Mẫn lảo đảo lui lại, đụng vào trên cây.
Triệu Liệt hoàn toàn không thể nào tiếp thu được, tỷ tỷ của hắn là cường giả cảnh giới Linh Vũ lục trọng thiên. Mặc dù tại siêu cấp đại tông Thanh Vân Tông này, ở giữa Linh Võ Cảnh này vượt cấp khiêu chiến cũng không hiếm lạ, đột nhiên bộc phát điên cuồng, kinh nghiệm chênh lệch, võ pháp mạnh yếu, đều có thể tạo thành khiêu chiến vượt cấp, thế nhưng Triệu Mẫn lại cao hơn so với Tần Mệnh trọn vẹn tam trọng thiên.
- Tỷ, ngươi thế nào rồi?
Triệu Liệt vội vàng đỡ lấy Triệu Mẫn.
Triệu Mẫn phẫn nộ nhìn Tần Mệnh, quần áo toàn thân nàng đều đã thành phế phẩm, từng mảng lớn xuân quang để cho mắt người ta nóng rực, vô cùng mê hoặc. Nhưng dáng vẻ tóc tai bù xù thực sự là quá chật vật, vai trái bị phi đao đâm xuyên, cỗ lực đạo xoay tròn kia kém chút đã đem bả vai nàng tháo xuống, đau nhức kịch liệt khó nhịn, khiến sắc mặt nàng tái nhợt.
Nàng rõ ràng đã đánh giá cao Tần Mệnh, không nghĩ tới vẫn là bị trọng thương.
Đừng nói Triệu Liệt không thể nào tiếp thu được, nàng càng khó có thể tiếp nhận hơn.
Tần Mệnh tựa vào vại đá, thương thế càng nghiêm trọng, liên tục thở hổn hển. Ngực bị Hỏa Xà Chưởng đả thương tản ra mùi thịt nướng, xương cốt trong lồng ngực giống như đã nứt ra. Nhưng hắn không kêu đau, không có yếu thế, khóe miệng lại nhếch lên nụ cười xấu xa.
- Triệu Mẫn đại tỷ, đừng kêu to như vậy, làm cho người ta hiểu lầm.
- Ngươi là tên điên! Hỗn đản! Ngươi hỗn đản!
Triệu Mẫn xấu hổ thét chói tai, vừa định tấn công lần nữa, lại ảnh hưởng đến vết thương trên vai, đau đến sắc mặt nàng đều trắng bệch.
- Có thể phế ta thì đừng nói nhảm, không thể phế liền cút.
Tần Mệnh phun máu rỉ trong miệng, lấy phi đao bên hông ra, nhịn đau hít thở, bày ra tư thế quái dị, lực lượng toàn thân hội tụ tại tay phải.
Đây là tuyệt kỹ phi đao bảo mệnh của hắn, nếu như không phải Triệu Mẫn cảnh giới cao hơn hắn quá nhiều, hắn sẽ không dễ dàng bày ra.
- Hắn có thể phi đao?
Triệu Mẫn không che giấu sự oán giận mà nhìn Triệu Liệt, kỹ thuật phi đao này cũng không phải hai ba năm có thể luyện ra, hơn nữa vô cùng xảo quyệt, phối hợp với lực lượng của hắn, uy lực kinh người, cũng không giống như chính hắn tùy tiện luyện mà luyện ra, càng giống như một bộ võ pháp, nhưng Thanh Vân Tông hình như không có võ pháp loại phi đao nào.
- Ta thật sự không biết.
Triệu Liệt vừa buồn bực vừa kinh hãi, hắn cũng nhìn ra phi đao không tầm thường.
- Này, Triệu Mẫn đại tỷ, phía dưới ngươi mất sạch.
Tần Mệnh huýt sáo một cái.
- Vô sỉ!
Triệu Mẫn cuống quít kéo váy, ánh mắt Tần Mệnh ngưng tụ, nắm lấy cơ hội vung tay trước, muốn đánh ra phi đao.
Nhưng vào lúc này, một tiếng xé gió vang lên, một thiếu niên lưng đeo thiết kiếm vọt tới nơi này, toàn thân thiết kiếm vàng úa, xa xa có thể cảm nhận được kiếm khí sắc bén cùng cường quang khiếp người.
- Kim Kiếm Trình Mục? Mẹ kiếp, tại sao hắn ta lại ở đây.
Sắc mặt Triệu Mẫn khẽ biến, lập tức rút chặt quần áo rách nát, vọt vào trong rừng rậm, trước khi đi còn phẫn nộ nhìn Tần Mệnh.
- Tỷ tỷ ! Chờ đệ với.
Triệu Liệt cũng nhận ra ai đang đến, hoảng hốt chạy trốn, bất chấp Tần Mệnh.
Tần Mệnh nhíu mày rậm, thu hồi phi đao.
Chỉ chốc lát sau, một thiếu niên mặc y phục màu đen đã đi tới trước mặt Tần Mệnh, vô cùng tuấn mỹ, không phải vẻ đẹp nhu nhược, là vẻ đẹp nam tính, đường cong ngũ quan góc cạnh rõ ràng, ánh mắt sắc bén thâm thúy, không khỏi làm cho người ta cảm thấy có một loại cảm giác áp bách.
Một thân hắc y không che giấu được tư thế oai hùng, bắt mắt nhất chính là linh vũ màu vàng rực rỡ thêu hai bên cổ áo hắn, đây là dấu hiệu đặc thù, biểu thị thân phận cao quý —— đệ tử Kim Linh!
Thanh Vân Tông đẳng cấp sâm nghiêm, chia làm đệ tử bình thường, đệ tử thân truyền của trưởng lão, cùng với đệ tử Kim Linh.
- Tần Mệnh, ngươi mẹ nó ngay cả nữ nhân đều đánh?
Tình cảnh nóng nảy Triệu Liệt nhìn đều tê cả da đầu, tiểu tử này càng lớn càng điên cuồng.
- Ngươi còn ỷ mạnh hiếp yếu đấy thôi!
Tần Mệnh điên cuồng tấn công, một bàn tay quất vào trên khuôn mặt kiều nộn của Triệu Mẫn, cái tát vang dội quanh quẩn nơi đây, suýt chút nữa đã đem nàng quất bay ra ngoài.
- Đi chết đi!
Triệu Mẫn bão nổi thét lên, không quan tâm mà đánh ra Hỏa Xà Chưởng, lửa cháy hừng hực, cứ như rắn độc xuất động, một chưởng chặn đứng thế công kịch liệt của Tần Mệnh, một chưởng khắc ở trên lồng ngực của hắn.
Tần Mệnh như bị sét đánh, cả người cách mặt đất bay ngược, quần áo trước ngực bị đốt cháy ngay tại chỗ, một chưởng ấn huyết hồng xuất hiện ở trên ngực, máu me đầm đìa.
Có điều, trước khi hắn bị đánh lui, hắn lại cắn răng lần nữa đánh ra phi đao, tinh chuẩn xảo trá, âm thanh phốc phốc đánh vào vai trái Triệu Mẫn, đâm thật sâu vào da thịt.
Đao thế mạnh mẽ, đánh Triệu Mẫn lảo đảo lui lại, đụng vào trên cây.
Triệu Liệt hoàn toàn không thể nào tiếp thu được, tỷ tỷ của hắn là cường giả cảnh giới Linh Vũ lục trọng thiên. Mặc dù tại siêu cấp đại tông Thanh Vân Tông này, ở giữa Linh Võ Cảnh này vượt cấp khiêu chiến cũng không hiếm lạ, đột nhiên bộc phát điên cuồng, kinh nghiệm chênh lệch, võ pháp mạnh yếu, đều có thể tạo thành khiêu chiến vượt cấp, thế nhưng Triệu Mẫn lại cao hơn so với Tần Mệnh trọn vẹn tam trọng thiên.
- Tỷ, ngươi thế nào rồi?
Triệu Liệt vội vàng đỡ lấy Triệu Mẫn.
Triệu Mẫn phẫn nộ nhìn Tần Mệnh, quần áo toàn thân nàng đều đã thành phế phẩm, từng mảng lớn xuân quang để cho mắt người ta nóng rực, vô cùng mê hoặc. Nhưng dáng vẻ tóc tai bù xù thực sự là quá chật vật, vai trái bị phi đao đâm xuyên, cỗ lực đạo xoay tròn kia kém chút đã đem bả vai nàng tháo xuống, đau nhức kịch liệt khó nhịn, khiến sắc mặt nàng tái nhợt.
Nàng rõ ràng đã đánh giá cao Tần Mệnh, không nghĩ tới vẫn là bị trọng thương.
Đừng nói Triệu Liệt không thể nào tiếp thu được, nàng càng khó có thể tiếp nhận hơn.
Tần Mệnh tựa vào vại đá, thương thế càng nghiêm trọng, liên tục thở hổn hển. Ngực bị Hỏa Xà Chưởng đả thương tản ra mùi thịt nướng, xương cốt trong lồng ngực giống như đã nứt ra. Nhưng hắn không kêu đau, không có yếu thế, khóe miệng lại nhếch lên nụ cười xấu xa.
- Triệu Mẫn đại tỷ, đừng kêu to như vậy, làm cho người ta hiểu lầm.
- Ngươi là tên điên! Hỗn đản! Ngươi hỗn đản!
Triệu Mẫn xấu hổ thét chói tai, vừa định tấn công lần nữa, lại ảnh hưởng đến vết thương trên vai, đau đến sắc mặt nàng đều trắng bệch.
- Có thể phế ta thì đừng nói nhảm, không thể phế liền cút.
Tần Mệnh phun máu rỉ trong miệng, lấy phi đao bên hông ra, nhịn đau hít thở, bày ra tư thế quái dị, lực lượng toàn thân hội tụ tại tay phải.
Đây là tuyệt kỹ phi đao bảo mệnh của hắn, nếu như không phải Triệu Mẫn cảnh giới cao hơn hắn quá nhiều, hắn sẽ không dễ dàng bày ra.
- Hắn có thể phi đao?
Triệu Mẫn không che giấu sự oán giận mà nhìn Triệu Liệt, kỹ thuật phi đao này cũng không phải hai ba năm có thể luyện ra, hơn nữa vô cùng xảo quyệt, phối hợp với lực lượng của hắn, uy lực kinh người, cũng không giống như chính hắn tùy tiện luyện mà luyện ra, càng giống như một bộ võ pháp, nhưng Thanh Vân Tông hình như không có võ pháp loại phi đao nào.
- Ta thật sự không biết.
Triệu Liệt vừa buồn bực vừa kinh hãi, hắn cũng nhìn ra phi đao không tầm thường.
- Này, Triệu Mẫn đại tỷ, phía dưới ngươi mất sạch.
Tần Mệnh huýt sáo một cái.
- Vô sỉ!
Triệu Mẫn cuống quít kéo váy, ánh mắt Tần Mệnh ngưng tụ, nắm lấy cơ hội vung tay trước, muốn đánh ra phi đao.
Nhưng vào lúc này, một tiếng xé gió vang lên, một thiếu niên lưng đeo thiết kiếm vọt tới nơi này, toàn thân thiết kiếm vàng úa, xa xa có thể cảm nhận được kiếm khí sắc bén cùng cường quang khiếp người.
- Kim Kiếm Trình Mục? Mẹ kiếp, tại sao hắn ta lại ở đây.
Sắc mặt Triệu Mẫn khẽ biến, lập tức rút chặt quần áo rách nát, vọt vào trong rừng rậm, trước khi đi còn phẫn nộ nhìn Tần Mệnh.
- Tỷ tỷ ! Chờ đệ với.
Triệu Liệt cũng nhận ra ai đang đến, hoảng hốt chạy trốn, bất chấp Tần Mệnh.
Tần Mệnh nhíu mày rậm, thu hồi phi đao.
Chỉ chốc lát sau, một thiếu niên mặc y phục màu đen đã đi tới trước mặt Tần Mệnh, vô cùng tuấn mỹ, không phải vẻ đẹp nhu nhược, là vẻ đẹp nam tính, đường cong ngũ quan góc cạnh rõ ràng, ánh mắt sắc bén thâm thúy, không khỏi làm cho người ta cảm thấy có một loại cảm giác áp bách.
Một thân hắc y không che giấu được tư thế oai hùng, bắt mắt nhất chính là linh vũ màu vàng rực rỡ thêu hai bên cổ áo hắn, đây là dấu hiệu đặc thù, biểu thị thân phận cao quý —— đệ tử Kim Linh!
Thanh Vân Tông đẳng cấp sâm nghiêm, chia làm đệ tử bình thường, đệ tử thân truyền của trưởng lão, cùng với đệ tử Kim Linh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất