Sau Khi Đòi Ly Hôn, Mỹ Nhân Làm Tinh Cải Tà Quy Chính
Chương 30:
Là chuyện giống như anh hiểu sao?
Trong đầu Lục Kiêu không ngừng xoay quanh vấn đề này, rốt cuộc anh nhịn không được mà động đậy.
“Trường Tinh, lát nữa cậu giải tán cả đội, tôi phải về gọi điện thoại trước."
Nói xong, Lục Kiêu sải bước đi về phía ký túc xá, bước càng lúc càng nhanh rồi anh biến mất ở phía xa.
Tống Trường Tinh ngẩn người không lên tiếng, yên lặng đưa mắt nhìn anh đi mất.
Buổi chiều lúc thím Lưu đang nấu cơm tối, Tô Ngọc Kiều với hưng phấn dâng trào đi vào phòng bếp muốn giúp thím một tay.
Ban đầu Dương Mẫn chỉ dựa tay vào khung cửa để xem trò vui nhưng lúc sau cũng đi vào, thỉnh thoảng nhắc nhở cô một chút.
“Dầu nóng rồi, mau cho hành gừng tỏi vào.”
Tô Ngọc Kiều giơ tay ném vào. Hai tiếng “Bụp bụp”, dầu trong nồi bắt đầu bắn ra ngoài, cô giật bắn người lùi về phía sau hai bước.
Cuối cùng sau khi cho rau vào có một tiếng ‘Rít’ vang lên, Tô Ngọc Kiều lại bị dọa đến mức cầm xẻng lùi xa.
Thím Lưu ở một bên nhìn, thỉnh thoảng đem gia vị cần dùng đến đưa tới bên tay cô làm Dương Mẫn nhịn không được bật cười.
“Nên cho muối vào, đừng cho bột ngọt vào trước, khi thức ăn gần chín mới cho vào.”
Dưới sự chỉ huy của hai người, Tô Ngọc Kiều luống cuống tay chân bắt đầu xào, lại không dám đứng quá gần nên chỉ có thể chống cánh tay nghiêng người thật xa xào rau. Vất vả một hồi mới xào xong, Dương Mẫn lại đưa tay ngăn cản cô.
“Ô, đó là đường, con cầm nhầm rồi.”
Dì Lưu đứng ở một bên đưa lọ muối qua, lại thuận tay đem đĩa đựng thức ăn đặt tới bên tay cô.
Nấu xong một món là như đi đánh trận. Món đậu xào thịt băm của Tô Ngọc Kiều cũng đã chín. Có hai người biết nấu ăn ở một bên chỉ điểm nên nhìn món ăn cũng không tệ lắm.
Dương Mẫn cầm đũa nếm thử một miếng, cười khen:
"Kiều Kiều có khiếu nấu ăn nha, lần đầu tiên xào rau mùi vị cũng không dở lắm. Này, con tự nếm thử đi.”
Thật ra có bị mặn một chút do Tô Ngọc Kiều hơi run tay nên bỏ nhiều muối. Lúc sau được dì Lưu cho thêm chút nước mới miễn cưỡng có thể ăn được.
Tô Ngọc Kiều tự mình nếm thử một miếng, cảm thấy ăn cũng tạm được, không có ăn ngon như mẹ nói nhưng lần đầu tiên cô xuống bếp, có thể xào được như này cô đã rất hài lòng.
“Vậy tiếp tục thôi. Món ăn tiếp theo con nhất định có thể làm ngon hơn."
Tô Ngọc Kiều vung xẻng, tự tin tăng thêm nhiều.
Sau đó bị Dương Mẫn kéo ra khỏi phòng bếp:
"Được rồi, ba con sắp về rồi, đừng làm lỡ bữa cơm của thím Lưu. Lần sau sẽ cho con luyện tập.”
Bản thân Dương Mẫn biết nấu cơm nhưng trong nhà có người làm cho nên bình thường bà rất ít khi xuống bếp, cũng không yêu cầu con gái phải học nấu cơm.
Bà chạm vào vết bỏng vừa bị dầu bắn vào trên tay con gái, trong lòng đau xót nhưng cũng không nói không cho Tô Ngọc Kiều học nấu cơm.
Con gái bà sắp đi theo quân, bên kia lại không có người làm, cũng không thể trông cậy vào con rể hỗ trợ nên sớm muộn gì Tô Ngọc Kiều cũng phải học cách tự mình nấu cơm. Ở nhà học được dù sao cũng tốt hơn ra bên ngoài chịu khổ vất vả.
Lúc cơm tối ba Tô mang về một tin tức tốt, buổi chiều lúc sắp tan ca ở văn phòng nhận được điện thoại của Lục Kiêu.
Nói là nhận được điện báo của Tô Ngọc Kiều nên gọi tới xác nhận một chút, Tô Ái Hoa bảo sáng mai anh sẽ gọi tới, và bảo Tô Ngọc Kiều trực tiếp trả lời anh.
Tô Ngọc Kiều ở một bên nghe xong. Đầu tiên là có chút hối hận, làm sao mà cô lại quên mất còn có thể gọi điện thoại nhỉ. Nếu vậy cô cũng không cần tốn một số tiền lớn thế kia để phát điện báo.
Sau đó cô nhịn không được mà cười lớn tiếng, xem đi, cô đã nói Lục Kiêu chắc chắn đã sớm muốn cô đi theo quân, điện thoại trả lời nhanh như vậy, chắc chắn là vừa nhận được điện báo liền lập tức gọi tới.
“Được, sáng mai con cùng cha đến nhà máy."
Tô Ngọc Kiều lại thay đổi tâm tư, cô lại có một ý tưởng khác.
Trong đầu Lục Kiêu không ngừng xoay quanh vấn đề này, rốt cuộc anh nhịn không được mà động đậy.
“Trường Tinh, lát nữa cậu giải tán cả đội, tôi phải về gọi điện thoại trước."
Nói xong, Lục Kiêu sải bước đi về phía ký túc xá, bước càng lúc càng nhanh rồi anh biến mất ở phía xa.
Tống Trường Tinh ngẩn người không lên tiếng, yên lặng đưa mắt nhìn anh đi mất.
Buổi chiều lúc thím Lưu đang nấu cơm tối, Tô Ngọc Kiều với hưng phấn dâng trào đi vào phòng bếp muốn giúp thím một tay.
Ban đầu Dương Mẫn chỉ dựa tay vào khung cửa để xem trò vui nhưng lúc sau cũng đi vào, thỉnh thoảng nhắc nhở cô một chút.
“Dầu nóng rồi, mau cho hành gừng tỏi vào.”
Tô Ngọc Kiều giơ tay ném vào. Hai tiếng “Bụp bụp”, dầu trong nồi bắt đầu bắn ra ngoài, cô giật bắn người lùi về phía sau hai bước.
Cuối cùng sau khi cho rau vào có một tiếng ‘Rít’ vang lên, Tô Ngọc Kiều lại bị dọa đến mức cầm xẻng lùi xa.
Thím Lưu ở một bên nhìn, thỉnh thoảng đem gia vị cần dùng đến đưa tới bên tay cô làm Dương Mẫn nhịn không được bật cười.
“Nên cho muối vào, đừng cho bột ngọt vào trước, khi thức ăn gần chín mới cho vào.”
Dưới sự chỉ huy của hai người, Tô Ngọc Kiều luống cuống tay chân bắt đầu xào, lại không dám đứng quá gần nên chỉ có thể chống cánh tay nghiêng người thật xa xào rau. Vất vả một hồi mới xào xong, Dương Mẫn lại đưa tay ngăn cản cô.
“Ô, đó là đường, con cầm nhầm rồi.”
Dì Lưu đứng ở một bên đưa lọ muối qua, lại thuận tay đem đĩa đựng thức ăn đặt tới bên tay cô.
Nấu xong một món là như đi đánh trận. Món đậu xào thịt băm của Tô Ngọc Kiều cũng đã chín. Có hai người biết nấu ăn ở một bên chỉ điểm nên nhìn món ăn cũng không tệ lắm.
Dương Mẫn cầm đũa nếm thử một miếng, cười khen:
"Kiều Kiều có khiếu nấu ăn nha, lần đầu tiên xào rau mùi vị cũng không dở lắm. Này, con tự nếm thử đi.”
Thật ra có bị mặn một chút do Tô Ngọc Kiều hơi run tay nên bỏ nhiều muối. Lúc sau được dì Lưu cho thêm chút nước mới miễn cưỡng có thể ăn được.
Tô Ngọc Kiều tự mình nếm thử một miếng, cảm thấy ăn cũng tạm được, không có ăn ngon như mẹ nói nhưng lần đầu tiên cô xuống bếp, có thể xào được như này cô đã rất hài lòng.
“Vậy tiếp tục thôi. Món ăn tiếp theo con nhất định có thể làm ngon hơn."
Tô Ngọc Kiều vung xẻng, tự tin tăng thêm nhiều.
Sau đó bị Dương Mẫn kéo ra khỏi phòng bếp:
"Được rồi, ba con sắp về rồi, đừng làm lỡ bữa cơm của thím Lưu. Lần sau sẽ cho con luyện tập.”
Bản thân Dương Mẫn biết nấu cơm nhưng trong nhà có người làm cho nên bình thường bà rất ít khi xuống bếp, cũng không yêu cầu con gái phải học nấu cơm.
Bà chạm vào vết bỏng vừa bị dầu bắn vào trên tay con gái, trong lòng đau xót nhưng cũng không nói không cho Tô Ngọc Kiều học nấu cơm.
Con gái bà sắp đi theo quân, bên kia lại không có người làm, cũng không thể trông cậy vào con rể hỗ trợ nên sớm muộn gì Tô Ngọc Kiều cũng phải học cách tự mình nấu cơm. Ở nhà học được dù sao cũng tốt hơn ra bên ngoài chịu khổ vất vả.
Lúc cơm tối ba Tô mang về một tin tức tốt, buổi chiều lúc sắp tan ca ở văn phòng nhận được điện thoại của Lục Kiêu.
Nói là nhận được điện báo của Tô Ngọc Kiều nên gọi tới xác nhận một chút, Tô Ái Hoa bảo sáng mai anh sẽ gọi tới, và bảo Tô Ngọc Kiều trực tiếp trả lời anh.
Tô Ngọc Kiều ở một bên nghe xong. Đầu tiên là có chút hối hận, làm sao mà cô lại quên mất còn có thể gọi điện thoại nhỉ. Nếu vậy cô cũng không cần tốn một số tiền lớn thế kia để phát điện báo.
Sau đó cô nhịn không được mà cười lớn tiếng, xem đi, cô đã nói Lục Kiêu chắc chắn đã sớm muốn cô đi theo quân, điện thoại trả lời nhanh như vậy, chắc chắn là vừa nhận được điện báo liền lập tức gọi tới.
“Được, sáng mai con cùng cha đến nhà máy."
Tô Ngọc Kiều lại thay đổi tâm tư, cô lại có một ý tưởng khác.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất