Xuyên Thành Pháo Hôi Dễ Mang Thai Trong Truyện Trọng Sinh

Chương 44:

Trước Sau
***

Mấy hôm trước hắn thấy mẫu thân quan tâm đứa bé trong bụng Đương Trừng như vậy, còn tự mình đưa hai ma ma kinh nghiệm phong phú đến chiếu cố nàng, cả hắn và phụ thân đều cho rằng mẫu thân cuối cùng cũng đã tỉnh ngộ rồi.

Hiện tại xem ra thì, cũng không đâu.

Hôm qua hắn đã giải thích nhiều lần, thậm chí còn nhờ mấy thái y chẩn bệnh, chứng minh cho mẫu thân thấy rằng bệnh này của hắn vẫn chưa giải quyết được, nhưng mẫu thân vẫn không tin, lại cho rằng hắn liên hợp cùng thái y để lừa bà.

Là thật sự không tin tưởng, hay là do nguyên nhân khác…

Ánh mắt Ôn Hoài An sắc bén, thâm trầm xuống.

Đương Trừng thấy sắc mặt hắn không đúng liền đứng dậy vỗ vỗ bờ vai của hắn, nhỏ giọng an ủi: “Coi như đã từ hôn thì ngươi vẫn là cha của đứa nhỏ, yên tâm đi, ta sẽ bình an sinh ra một bảo bảo tráng kiện khỏe mạnh.”

Nói xong, Đương Trừng tự mình rót cho hắn một chén trà.

“Mau ngồi xuống đây uống chút trà thả lỏng tâm tình nào.”

Ôn Hoài An thu liễm suy nghĩ, tiếp nhận chén trà rồi ngồi xuống đối diện Đương Trừng, gương mặt tuấn tú căng chặt, có chút không muốn nói chuyện với nàng.

Đương Trừng lại ngồi xuống rồi lười nhác nâng cằm lên, mắt nhìn thẳng Ôn Hoài An, hiếu kì hỏi: “Ngươi vừa suy nghĩ chuyện gì mà sắc mặt khó coi như vậy?”

“Sẽ không phải là tức giận vì chuyện từ hôn này chứ? Ngươi nhìn ta một nữ hài tử bị từ hôn còn bình tĩnh như vậy nha, ngươi một đại nam nhân thì để ý cái gì chứ, cũng chỉ có một mình ta ăn thiệt, ngoài kia còn có không biết bao nhiêu người đang cười nhạo ta đâu.”



Đương Trừng nói xong liền cắn điểm tâm, ngồi ăn say sưa.

Ôn Hoài An lườm nàng một cái, khóe miệng giật giật, nàng như này không gọi là bĩnh tĩnh, mà là không tim không phổi đó tiểu thư. Hắn hít sâu một hơi rồi nói: “Đương Trừng, chúng ta lại đính hôn một lần nữa đi!”

Hôn sự trước đó của hai người, Đương Trừng sống chết cãi lên cãi xuống không đồng ý, là trưởng bối của hai phủ xem trên phân lượng của đứa nhỏ nên cưỡng chế định ra.

Ôn Hoài An lúc đó cảm thấy định ra hay không cũng không quan trọng.

Hiện tại thì không giống, cái tiểu nha đầu không tim không phổi này luôn miệng nói muốn tìm bố dượng cho con của hắn, giờ hôn sự hủy rồi thì không chừng nàng sẽ tìm cho con hắn một dãy bố dượng mất.

Ôn Hoài An nghĩ đến khả năng này thì cả người đều không ổn.

Vì đứa nhỏ, hắn quyết định vẫn là đem Đương Trừng buộc bên người, tai họa cho một mình hắn là được rồi.

Bốn đại nha hoàn trợn tròn mắt.

Đây là tình huống gì?

Ôn thế tử muốn đính hôn một lần nữa?

Cái này… cái này, tự hồ, cũng không tệ nhỉ?



“Tại sao lại muốn đính hôn lần nữa, ta cảm thấy như bây giờ cũng rất tốt nha, chúng ta đều không bị hôn ước ràng buộc, ngươi không bị ép không được động vào nữ nhân khác nữa, ta cũng có thể vui vẻ để cha ta thu thập tư liệu của các thanh niên tài tuấn, vẹn cả đôi đường nha!”

Đương Trừng cười tủm tỉm nói.

Đi mẹ nó chứ vẹn cả đôi đường!

Chỉ sợ chỉ có đường của nàng là vẹn thôi đó!

Khuôn mặt tuấn tú của Ôn Hoài An xanh xanh trắng trắng, hàn khí quanh thân tràn ra khắp phòng, hắn giống như thấy được đỉnh đầu của mình toàn là thảo nguyên xanh mướt, xanh đến mức khiến người ta hoảng hốt.

Ôn Hoài An đè xuống chút cảm giác không thoải mái mà mình không hiểu thấu xuống đáy lòng, tỉnh táo phân tích lợi và hại cùng Đương Trừng.

“Đường Tứ tiểu thư, nàng không để ý thanh danh, không quan tâm những lời đồn đại vô căn cứ ngoài kia, nhưng nàng không nghĩ rằng sau khi lui hôn sự thì hài tử của chúng ta sẽ có thân phận xấu hổ như thế nào sao, hay nàng muốn bỏ đứa nhỏ này?”

Ôn Hoài An nghĩ đến khả năng này thì bàn tay đang cầm chén trà siết chặt lại.

Đương Trừng kinh ngạc trừng Ôn Hoài An: “Tại sao ta lại muốn bỏ đứa nhỏ chứ?”

Giá trị thai nghén kiếp trước của nàng bằng không, lúc đó không biết nàng đã hi vọng biết bao nhiêu rằng mình sẽ có một đứa nhỏ của riêng mình, hừ, giờ sao nàng có thể phá thai cơ chứ.

Đương Trừng rất tức giận.

“Vậy chẳng lẽ nàng muốn hài tử của chúng ta sống trong sự kỳ thị, xem thường của người khác, bị người đời chỉ trỏ suốt đời hay sao?” Ôn Hoài An nhíu chặt lông mày lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau