Minh Vương – Tể Tể Ba Tuổi Rưỡi
Chương 6:
Sau bữa tối, Hoắc Trầm Lệnh lái xe đưa hai người đến nhà cũ của nhà họ Bách.
Nhà cũ của nhà họ Bách là một tòa nhà mang phong cách cổ xưa kiểu tứ hợp viện, diện tích vài nghìn mẫu, với các đình đài lầu các và cột kèo được chạm trổ, có khuôn viên trồng cây cảnh, giống như vườn thượng uyển trong phim cổ trang trên TV.
Tể Tể rất thích nơi này, vì nó giống với nơi bé sống ở địa phủ.
Vào ban đêm, ngay cả khi ban ngày không được ngủ đủ, Tể Tể vẫn rất có tinh thần.
Ba người nhanh chóng đi đến đại sảnh phòng khách, ông cụ Bách biết Hoắc Trầm Lệnh đến nên đã sớm đợi.
"Chào bác Bách!"
Ông cụ Bách cười: "Trầm Lệnh đến đây, mau ngồi đi."
Nói xong, ánh mắt rơi vào tên người cô bé trong tay Hoắc Trầm Lệnh, nhìn thấy bé, ông cụ Bách cau mày rất nhanh lại buông lỏng.
Nhưng Hoắc Trầm Lệnh vẫn kịp nhìn thấy, ông ấy tươi cười giới thiệu.
"Bác Bách, đây là con gái cháu, Minh Tể Tể."
Ông cụ Bách giật mình: "Họ Minh?"
Hoắc Trầm Lệnh gật đầu; "Vâng."
Sợ con gái có vấn đề gì, vì nhà họ Bách có khả năng giao tiếp âm dương, Hoắc Trầm Lệnh không thể không hỏi thêm vài câu.
"Bác Bách, họ này thì có chuyện gì không?"
Ông cụ Bách cười lắc đầu: "Cái họ này cũng không có vấn đề gì, chỉ là tôi đã nhiều năm không nghe qua họ này, có chút kinh ngạc."
Điều khiến ông ngạc nhiên nhất là ông không thể nhìn thấu đứa nhỏ này.
Chẳng những không thể nhìn thấu, mà còn mơ hồ làm ông cảm thấy sợ.
Chuyện này thật không hợp lẽ thường!
Một đứa trẻ như cô bé, mềm mại trắng mịn, đặc biệt hấp dẫn, với đôi mắt đen và sáng, đang tò mò nhìn ông với nụ cười trên môi.
Bách Minh Tư cũng thấy biểu hiện của ông nội khác lạ, nghĩ đến nguyên nhân chú Hoắc đưa Tể Tể đến đây, cậu chủ động nói.
"Ông nội, chú Hoắc nói rằng Tể Tể có thể nhìn thấy những thứ đó."
Ông cụ Bách cau mày: "Đứa nhỏ này có thể thấy những thứ đó?"
Hoắc Trầm Lệnh gật đầu: "Vâng."
Ông cụ Bách không thể ngồi yên, vội vàng đứng dậy, đôi mắt đen láy chợt sáng lên.
"Bé con, để ông nội nhìn xem một chút."
Dù khó hiểu nhưng bé rất tin tưởng cha và anh Minh Tư của mình.
"Vâng ạ."
Giọng của bé nhu nhu kiểu non nớt trẻ con, cô bé mới ba tuổi rưỡi.
Ông cụ Bách nghe cũng cảm thấy vui vẻ, ngón tay thoắt di chuyển lên xuống giữa hai đầu lông mày của bé, chuẩn bị nhìn kỹ tình huống của bé qua đôi mắt âm dương.
Kết quả, đầu ngón tay vừa chạm vào bé, đôi mắt âm dương mở ra, một cỗ lệ khí kinh khủng từ lông mày của bé truyền ra.
Ông cụ Bách cảm thấy đau đớn.
Tể Tể vội vàng đưa tay che trán, đồng thời che ngón tay đang chỉ vào mi tâm giữa lông mày của ông nội Bách.
"Ông nội Bách, cha nói không được sờ trán Tể Tể, sẽ rất đau."
Ông cụ Bách quả thực rất đau, nhưng dường như bởi vì bé đang nắm lấy ngón tay của ông nên cơn đau xuyên thấu vừa rồi dường như chỉ là ảo giác.
Hoắc Trầm Lệnh ngay lập tức nghĩ đến người cha trong miệng Tể Tể hẳn là cha ruột của Tể Tể, chắc cũng biết tình trạng đặc biệt của bé.
Nhìn thấy sắc mặt của ông cụ Bách tái nhợt, Hoắc Trầm Lệnh vội vàng hỏi thăm.
"Bác Bách, bác có ổn không?"
Vẻ mặt ông cụ Bách thay đổi, chẳng qua chỉ là đau đớn trong nháy mắt vậy mà sắc mặt đã trắng bệch như tờ giấy.
Ông biết nếu không phải vì Tể Tể nhanh tay, thì khó có thể nói trước được kết quả sẽ như thế nào.
Mắt âm dương sao lại có thể hung hãn như vậy?
Trái tim của ông cụ Bách rung động, ý nghĩ để bé làm đồ đệ của ông cụ đã biến mất ngay lập tức.
Người có năng lực mạnh mẽ như vậy, để ông cụ bái làm thầy cũng không nhiều.
Còn có, trong khoảnh khắc chạm vào vừa rồi ông cụ còn cảm thấy có gì đó rất khác thường.
"Minh Tư, cháu dẫn Tể Tể đi chơi đi. Ông nội và chú Hoắc của cháu có chuyện muốn nói."
Trong mắt Bách Minh Tư vụt qua sự lo lắng: "Vâng, ông nội."
Tể Tể nghe thấy có thể chơi với anh Minh Tư, bé liền lập tức cười vui vẻ.
"Anh Minh Tư, chúng ta sẽ chơi ở đâu?"
Bách Minh Tư suy nghĩ một lúc: "Bé con, em có muốn đi xem anh Minh Tư sống ở đâu không?"
Tể Tể tò mò: "Muốn!"
Sau đó, bé nhớ ra rằng bây giờ Tể Tể đã có cha, phải hỏi ý kiến của cha trước.
"Cha, con có thể đến chơi với anh Minh Tư không?"
Hoắc Trầm Lệnh vỗ vỗ đầu của bé: "Đương nhiên là được, cha sẽ đón con khi cha nói chuyện xong với ông nội Bách."
"Dạ!"
Bách Minh Tư dẫn Tể Tể đi, còn ông cụ Bách đưa Hoắc Trầm Lệnh vào phòng làm việc.
Ngay khi cánh cửa phòng làm việc đóng lại, vẻ mặt của ông cụ Bách trở nên nghiêm nghị.
Hoắc Trầm Lệnh khẽ mím môi mỏng: "Bác Bách, cô bé kia có vấn đề gì không?"
Ông cụ Bách gật đầu: "Trầm Lệnh, cậu gặp đứa nhỏ này ở đâu?"
Hoắc Trầm Lệnh không hề giấu giếm: "Dưới gốc cây hòe lớn trên đồi, đằng sau trang viên của cháu, là trẻ mồ côi ở cô nhi viện Hoa Ân. Cháu đã chính thức nhận bé làm con nuôi rồi."
Ông cụ Bách cau mày: "Mồ côi? Dưới gốc cây hòe?"
Không đợi Hoắc Trầm Lệnh trả lời, ông cụ Bách đã hỏi lại: "Cậu đã làm kiểm tra sức khỏe chưa?"
Nhà cũ của nhà họ Bách là một tòa nhà mang phong cách cổ xưa kiểu tứ hợp viện, diện tích vài nghìn mẫu, với các đình đài lầu các và cột kèo được chạm trổ, có khuôn viên trồng cây cảnh, giống như vườn thượng uyển trong phim cổ trang trên TV.
Tể Tể rất thích nơi này, vì nó giống với nơi bé sống ở địa phủ.
Vào ban đêm, ngay cả khi ban ngày không được ngủ đủ, Tể Tể vẫn rất có tinh thần.
Ba người nhanh chóng đi đến đại sảnh phòng khách, ông cụ Bách biết Hoắc Trầm Lệnh đến nên đã sớm đợi.
"Chào bác Bách!"
Ông cụ Bách cười: "Trầm Lệnh đến đây, mau ngồi đi."
Nói xong, ánh mắt rơi vào tên người cô bé trong tay Hoắc Trầm Lệnh, nhìn thấy bé, ông cụ Bách cau mày rất nhanh lại buông lỏng.
Nhưng Hoắc Trầm Lệnh vẫn kịp nhìn thấy, ông ấy tươi cười giới thiệu.
"Bác Bách, đây là con gái cháu, Minh Tể Tể."
Ông cụ Bách giật mình: "Họ Minh?"
Hoắc Trầm Lệnh gật đầu; "Vâng."
Sợ con gái có vấn đề gì, vì nhà họ Bách có khả năng giao tiếp âm dương, Hoắc Trầm Lệnh không thể không hỏi thêm vài câu.
"Bác Bách, họ này thì có chuyện gì không?"
Ông cụ Bách cười lắc đầu: "Cái họ này cũng không có vấn đề gì, chỉ là tôi đã nhiều năm không nghe qua họ này, có chút kinh ngạc."
Điều khiến ông ngạc nhiên nhất là ông không thể nhìn thấu đứa nhỏ này.
Chẳng những không thể nhìn thấu, mà còn mơ hồ làm ông cảm thấy sợ.
Chuyện này thật không hợp lẽ thường!
Một đứa trẻ như cô bé, mềm mại trắng mịn, đặc biệt hấp dẫn, với đôi mắt đen và sáng, đang tò mò nhìn ông với nụ cười trên môi.
Bách Minh Tư cũng thấy biểu hiện của ông nội khác lạ, nghĩ đến nguyên nhân chú Hoắc đưa Tể Tể đến đây, cậu chủ động nói.
"Ông nội, chú Hoắc nói rằng Tể Tể có thể nhìn thấy những thứ đó."
Ông cụ Bách cau mày: "Đứa nhỏ này có thể thấy những thứ đó?"
Hoắc Trầm Lệnh gật đầu: "Vâng."
Ông cụ Bách không thể ngồi yên, vội vàng đứng dậy, đôi mắt đen láy chợt sáng lên.
"Bé con, để ông nội nhìn xem một chút."
Dù khó hiểu nhưng bé rất tin tưởng cha và anh Minh Tư của mình.
"Vâng ạ."
Giọng của bé nhu nhu kiểu non nớt trẻ con, cô bé mới ba tuổi rưỡi.
Ông cụ Bách nghe cũng cảm thấy vui vẻ, ngón tay thoắt di chuyển lên xuống giữa hai đầu lông mày của bé, chuẩn bị nhìn kỹ tình huống của bé qua đôi mắt âm dương.
Kết quả, đầu ngón tay vừa chạm vào bé, đôi mắt âm dương mở ra, một cỗ lệ khí kinh khủng từ lông mày của bé truyền ra.
Ông cụ Bách cảm thấy đau đớn.
Tể Tể vội vàng đưa tay che trán, đồng thời che ngón tay đang chỉ vào mi tâm giữa lông mày của ông nội Bách.
"Ông nội Bách, cha nói không được sờ trán Tể Tể, sẽ rất đau."
Ông cụ Bách quả thực rất đau, nhưng dường như bởi vì bé đang nắm lấy ngón tay của ông nên cơn đau xuyên thấu vừa rồi dường như chỉ là ảo giác.
Hoắc Trầm Lệnh ngay lập tức nghĩ đến người cha trong miệng Tể Tể hẳn là cha ruột của Tể Tể, chắc cũng biết tình trạng đặc biệt của bé.
Nhìn thấy sắc mặt của ông cụ Bách tái nhợt, Hoắc Trầm Lệnh vội vàng hỏi thăm.
"Bác Bách, bác có ổn không?"
Vẻ mặt ông cụ Bách thay đổi, chẳng qua chỉ là đau đớn trong nháy mắt vậy mà sắc mặt đã trắng bệch như tờ giấy.
Ông biết nếu không phải vì Tể Tể nhanh tay, thì khó có thể nói trước được kết quả sẽ như thế nào.
Mắt âm dương sao lại có thể hung hãn như vậy?
Trái tim của ông cụ Bách rung động, ý nghĩ để bé làm đồ đệ của ông cụ đã biến mất ngay lập tức.
Người có năng lực mạnh mẽ như vậy, để ông cụ bái làm thầy cũng không nhiều.
Còn có, trong khoảnh khắc chạm vào vừa rồi ông cụ còn cảm thấy có gì đó rất khác thường.
"Minh Tư, cháu dẫn Tể Tể đi chơi đi. Ông nội và chú Hoắc của cháu có chuyện muốn nói."
Trong mắt Bách Minh Tư vụt qua sự lo lắng: "Vâng, ông nội."
Tể Tể nghe thấy có thể chơi với anh Minh Tư, bé liền lập tức cười vui vẻ.
"Anh Minh Tư, chúng ta sẽ chơi ở đâu?"
Bách Minh Tư suy nghĩ một lúc: "Bé con, em có muốn đi xem anh Minh Tư sống ở đâu không?"
Tể Tể tò mò: "Muốn!"
Sau đó, bé nhớ ra rằng bây giờ Tể Tể đã có cha, phải hỏi ý kiến của cha trước.
"Cha, con có thể đến chơi với anh Minh Tư không?"
Hoắc Trầm Lệnh vỗ vỗ đầu của bé: "Đương nhiên là được, cha sẽ đón con khi cha nói chuyện xong với ông nội Bách."
"Dạ!"
Bách Minh Tư dẫn Tể Tể đi, còn ông cụ Bách đưa Hoắc Trầm Lệnh vào phòng làm việc.
Ngay khi cánh cửa phòng làm việc đóng lại, vẻ mặt của ông cụ Bách trở nên nghiêm nghị.
Hoắc Trầm Lệnh khẽ mím môi mỏng: "Bác Bách, cô bé kia có vấn đề gì không?"
Ông cụ Bách gật đầu: "Trầm Lệnh, cậu gặp đứa nhỏ này ở đâu?"
Hoắc Trầm Lệnh không hề giấu giếm: "Dưới gốc cây hòe lớn trên đồi, đằng sau trang viên của cháu, là trẻ mồ côi ở cô nhi viện Hoa Ân. Cháu đã chính thức nhận bé làm con nuôi rồi."
Ông cụ Bách cau mày: "Mồ côi? Dưới gốc cây hòe?"
Không đợi Hoắc Trầm Lệnh trả lời, ông cụ Bách đã hỏi lại: "Cậu đã làm kiểm tra sức khỏe chưa?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất