Minh Vương – Tể Tể Ba Tuổi Rưỡi

Chương 19:

Trước Sau
Nói xong, người phụ nữ liếm môi: "Ba đứa! Cùng nướng, hay kho tàu?"

Hoắc Tư Tước: "..."

Khi Hoắc Tư Tước nhìn thấy người phụ nữ mặc váy trắng, toàn bộ tóc trên người cậu đều dựng đứng.

Đó không phải là một người phụ nữ khó coi, ngược lại bộ dạng đặc biệt xinh đẹp.

Nếu không nhìn thấy tầng tầng lớp lớp âm khí bao quanh người phụ nữ, Hoắc Tư Tước chắc chắn sẽ không bao giờ nghĩ theo hướng kia.

Và bây giờ...

Cậu chỉ muốn bỏ của chạy lấy người cùng với em trai và em gái của mình!

Nhưng cậu không thể kéo Tể Tể nhúc nhích.

Còn em trai cậu ...

Rốt cuộc Hoắc Tư Thần không gắng gượng được nữa mà ngất đi.

Người phụ nữ nhìn cậu thành thật mà cười rộ lên.

"Hì hì hì, một đứa đã ngã rồi!"

Bé cùng anh hai lôi kéo anh ba đi về phía biệt thự, mặc kệ người phụ nữ quyến rũ đang ngồi tại chỗ tưởng tượng nhấm nháp mỹ vị của món ăn khuya.

"Hì hì hì ... chị gái đếm từ mười, trò chơi bắt đầu!"

"mười!"

"Chín!"

...

"một!"

"Chị tới đây!"

*******************

Hoắc Tư Tước nhét lá bùa hộ mệnh mà Bách Minh Tư đưa vào tay Tể Tể, sau đó mới nhận ra một vấn đề.

Tể Tể thực sự đang khiêng anh ba!

Bé lớn bao nhiêu?

Ba tuổi rưỡi!



Đứng lên còn không cao quá chân của anh ba!

Làm thế nào mà bé lại có thể khiêng chạy được?

Hoắc Tư Tước vươn tay muốn thay thế khiêng em trai, nhưng lại bị bé tránh được.

"Tể Tể trời sinh đã có sức lực hơn người, dù mang theo anh ba lẫn anh hai thì cũng không thành vấn đề. Anh hai đừng lo lắng."

Hoắc Tư Tước: "..."

Hoắc Tư Tước muốn nói gì đó, nhưng người phụ nữ mặc váy trắng đã gần đuổi kịp.

"Tể Tể, nhanh lên!"

Hoắc Tư Tước bật thốt lên, lập tức vác em trai, cầm lấy tay bé con, chạy loạn.

Tể Tể: "..."

Chắc là được chứ?

Dù sao cũng không có gì nguy hiểm, chỉ chơi với nguyên liệu nấu ăn mà thôi, nếu anh hai thích thì để anh hai chơi đùa một lúc.

Hoắc Tư Tước vác em trai và bé chạy trăm mét trong một hơi, chẳng mấy chốc đã tới cổng biệt thự, không cần biết bên trong là cái gì, liền lao vào.

Thoạt nhìn, người phụ nữ bên ngoài kia không phải là một người hiền lành!

Ít nhất có Bách Minh Tư ở trong đó.

.....

Âm khí của người phụ nữ đã ở ngay sau lưng, đầu của cô ta sắp chạm vào đầu Hoắc Tư Thần đang bị vác trên vai.

Hoắc Tư Thần vừa lúc tỉnh dậy trong tình huống này.

Vừa mở mắt ra, liền bắt gặp một đôi mắt người chết màu xám, như một kỳ tích cậu bật dậy từ trên vai Hoắc Tư Tước.

Trong cơn giận, cậu đấm thẳng vào người phụ nữ, văng tục, chửi thề.

"Chết tiệt! Không chịu để tôi yên! Chị thật sự cho rằng tôi sợ hãi à? Chị là quỷ thì giỏi lắm phải không? Muốn thân thể không có thân thể, muốn khuôn mặt không có khuôn mặt, giống như trẻ con chơi trò hề! Một thân âm khí mù trời, sợ người khác không biết chị đã chết rồi sao? Muốn ăn ông đây à? Nào! Ông đây từ hôm qua đến giờ chỉ mới ăn sầu riêng, liền cắn một miếng không nói đến mùi phân, đảm bảo nhuộm toàn thân của chị thành mùi sầu riêng. Cho chị thỏa mãn, mùi xú uế bốc ra ngập trời! "

"A!"

Người phụ nữ mặc váy trắng hét lên chói tai khi Hoắc Tư Thần chạm vào cô ta.

Cùng lúc đó, Bách Minh Tư cũng chạy đến, dán một lá bùa vào lưng người phụ nữ, nháy mắt làm cô ta không thể cử động.

Sau đó cơ thể bắt đầu trở nên mơ hồ lơ lửng bay lên trời.

Nhưng chỉ trong nháy mắt, người phụ nữ mặc váy trắng thậm chí không giữ được hình dáng, biến thành một đám sương mù màu đen.



Khi anh hai và anh ba bị màn sương đen hấp dẫn, bé đã há miệng hút lấy màn sương đen.

Đêm đầy sương, một mảnh tối đen.

Hoắc Tư Tước và Hoắc Tư Thần cảm thấy một trận gió thổi qua, người phụ nữ mặc váy trắng đã biến mất không thấy tăm hơi.

Hoắc Tư Thần: "..."

Hoắc Tư Tước: "..."

Hoắc Tư Tước vươn tay vỗ vỗ vai em trai: "Tư Thần, làm tốt lắm!"

Hoắc Tư Thần bị dọa đến mức loạng choạng.

"Má ơi! Là ai đó!"

Quay đầu lại nhìn thấy anh hai, cậu vừa lau mồ hôi lạnh trên trán vừa vỗ về trái tim của mình.

"Anh hai, có chuyện thì nói thẳng, đừng đập vào người em, em sợ hãi!"

Âm khí mù mịt đột nhiên biến mất không còn tăm hơi, Hoắc Tư Tước dùng mắt âm dương nhìn xung quanh nhưng không thấy gì, chắc là nữ quỷ đã bị thương nên trốn rồi.

"Không phải vừa rồi em rất lợi hại sao?"

Hoắc Tư Thần đỏ mặt, lúng túng ho khan một tiếng.

"Anh hai, lúc đó em đang liều mạng!"

Thế là đủ rồi!

Chiếc khăn quàng đỏ bịt mắt của cậu bị tuột mất khi được anh Tư Tước vác trên vai, vừa mở mắt ra liền nhìn thấy đôi mắt như cá chết của nữ quỷ.

Thay vì chờ chết, thì thà liều mạng còn hơn!

"Anh hai, thứ đó sao rồi?"

Bé cười: "Chết rồi."

Vẻ mặt của Hoắc Tư Thần đầy vẻ không tin: "... Anh lợi hại như vậy à? Còn có thể giết chết thứ đó?"

Hoắc Tư Tước cười nhạo một tiếng, vừa rồi cậu đã nhìn thấy khi em trai đụng phải nữ quỷ thì lóe lên một vệt màu đỏ.

"Nhìn lá bùa trong tay phải của em!"

Hoắc Tư Thần: "Hả?"

Cậu vội vàng xòe tay phải ra, lá bùa trong lòng bàn tay đã biến thành tro bụi từ lúc nào không hay.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau