Minh Vương – Tể Tể Ba Tuổi Rưỡi

Chương 34:

Trước Sau
Nói xong, anh ta chạy nhanh đi lấy kết quả kiểm tra, sợ Hoắc Trầm Lệnh nhắc lại chuyện để anh ta đi Nam Phi khai thác quặng.

Không nên gây chuyện nữa!

Cầm trên tay kết quả xét nghiệm máu, Cố Thích Phong kiểm tra không dưới mười lần, kết hợp với các chỉ số kiểm tra tổng hợp khác của bé, đúng như Hoắc Trầm Lệnh đã nói trước đó, khỏe mạnh giống một con nghé con.

Hoắc Trầm Lệnh nhíu mày: "Cậu thật sự muốn đi khai thác quặng hả?"

Cố Thích Phong giật giật khóe miệng:"Có muốn mời chuyên gia nước ngoài tới hội chẩn không? Tôi dùng danh nghĩa của mình để cam đoan, kết quả tuyệt đối giống nhau như đúc."

Anh ta còn chưa nói hết lời, Hoắc Trầm Lệnh đã ôm Tể Tể đi.

Cố Thích Phong: "......"

Chủ nhân nhà họ Hoắc thật ghê gớm!

Thật không có trách nhiệm, khi nghi ngờ kỹ năng chuyên môn của anh, liền bỏ đi như vậy!

Tể Tể đang ngủ ngon lành bỗng nhiên phát giác được âm khí quen thuộc, khó khăn mở mắt ra.

Lúc này bé đang ghé vào đầu vai của cha bảo mẫu, vừa vặn nhìn thấy một người chú đang đứng tại cửa phòng bệnh nhe răng trợn mắt nhìn về phía cha bảo mẫu.

Tể Tể buồn ngủ dụi dụi con mắt: "Chú, tối hôm nay không nên lái xe về nhà nha! Nếu không sẽ có họa sát thân!"

Cố Thích Phong hít vào một hơi: "...... Trầm Lệnh, Tể Tể là một đạo sĩ nhỏ à?"

Hoắc Trầm Lệnh không nghĩ tới Tể Tể đã tỉnh, trong lòng mừng rỡ, sắc mặt cũng không hề thay đổi.

"Tể Tể chính là Tể Tể, không phải đạo sĩ nhỏ!"

"Vậy......"

Không đợi Cố Thích Phong nói cho hết lời, Hoắc Trầm Lệnh đã liếc xéo anh ta một cái.

"Tể Tể nói cái gì thì cậu cứ nghe theo là được, còn có thể hại cậu sao?"

Chuyện Tể Tể có mắt Âm Dương, ít người biết càng tốt.

Dù sao cũng không phải là người nhà họ Bách, càng không phải là người trong giới Huyền môn, cũng không muốn con gái của Hoắc Trầm Lệnh ông, trong tương lai sẽ có giao tiếp cùng những thứ quỷ vật kia.



Cố Thích Phong: "......"

Cho nên đây là lý do muốn có một đứa con gái khi Trương Ninh còn sống, nhìn dáng vẻ “nô lệ của con gái” này của người cầm quyền nhà họ Hoắc mà xem......

Ngạc nhiên chưa!

Cố Thích Phong chưa từng nhìn thấy bao giờ!

Tể Tể nhìn biểu tình của chú ấy cảm thấy chú ấy không tin bé.

Làm sao bây giờ đây?

Nhìn cha và chú thì thấy hai người có quan hệ rất tốt, Tể Tể chớp chớp đôi mắt to, nhẹ nhàng đẩy đẩy cha.

Giọng nói của Hoắc Trầm Lệnh ôn nhu, mặt mày lo lắng: "Tể Tể, con làm sao vậy?"

Tể Tể với đôi mắt to đen nhánh ngân ngấn nước như muốn khóc, nhìn qua đặc biệt nhu thuận đáng yêu, Hoắc Trầm Lệnh càng đau lòng hơn.

"Có chỗ nào không thoải mái?"

Bé vội vàng lắc đầu.

"Không phải, cha, Tể Tể có thể ôm chú ấy một cái không?"

Cố Thích Phong tắc lưỡi, còn có chuyện tốt như vậy à?

Anh ta cấp tốc ngồi xổm xuống mở rộng vòng tay.

"Tể Tể, tới đây, bất cứ lúc nào chú Cố cũng sẵn lòng cho cháu ôm!"

Tể Tể nhếch miệng cười rạng rỡ, lộ ra những chiếc răng nhỏ như hạt gạo, thậm chí còn có hai cái như răng mèo nhọn hoắt.

Với mái tóc xoăn xù mì tôm vì điện giật, bé vẫn thật đáng yêu, không hề ảnh hưởng tới hình tượng của bé, mà ngược lại trông bé thật ngây thơ, thuần khiết khiến người khác yêu thích không thôi.

Không đợi Tể Tể chạy tới, Cố Thích Phong đã đứng lên, đi nhanh mấy bước trực tiếp ôm lấy bé từ trong ngực của Hoắc Trầm Lệnh.

"Tể Tể, chú tên là Cố Thích Phong, cháu gọi chú Cố nhé."



Tể Tể nhu nhược đáng yêu gọi: "Chào chú Cố, cháu là Tể Tể."

Nói xong thì nghiêng cái đầu nhỏ: "Chú Cố, Tể Tể có thể đưa cho chú quà bình an được không?"

Cố Thích Phong vui đến nỗi cười thấy răng không thấy mắt đâu nữa: "Được được được, cảm ơn Tể Tể."

Tể Tể nhân lúc chú Cố đang nói chuyện, bé ngẩng cái đầu nhỏ lên hôn một cái bẹp lên trên gương mặt của chú Cố.

"Chú Cố, tặng chú nha."

Hoắc Trầm Lệnh lập tức đen mặt.

"Tể Tể, của cha đâu?"

Tể Tể vội vàng từ trong ngực chú Cố bò vào ngực cha, đây chính là bảo mẫu ở nhân gian, nhất định phải công bằng.

"Cha, Tể Tể tặng quà cho cha!"

Sau đó ôm cổ cha, cũng “bẹp” một cái, hôn ở trên mặt.

Hoắc Trầm Lệnh mặt mày hớn hở, mắt thường cũng có thể thấy ánh mắt ông trở nên nhu hòa hơn, thậm chí còn mang theo nụ cười cưng chiều mà chính mình không nhận ra.

"Cảm ơn Tể Tể, cha mang Tể Tể đi ăn nha."

Một chuyến vừa đi vừa về, lúc này đã đến giờ ăn cơm trưa.

Sau lần trước được Bách Minh Tư nhắc nhở, Hoắc Trầm Lệnh đã suy nghĩ thật nhiều đến việc tăng thêm lượng cơm cho Tể Tể.

Cố Thích Phong vội vã lên tiếng: "Tôi cũng đi!"

Đúng lúc trợ lý y tá vội vàng chạy đến: "Cố viện trưởng, phòng bệnh số 409 có người nhà tới, nói có chuyện quan trọng muốn tìm anh."

Cố Thích Phong: "......"

Tể Tể cười tươi vẫy vẫy tay nhỏ về phía anh ta: "Chú Cố hẹn gặp lại, lần sau Tể Tể và cha sẽ mời chú Cố ăn cơm nha."

Cố Thích Phong vội vàng đồng ý, sau đó chạy như bay tới phòng bệnh 409.

Hoắc Trầm Lệnh còn chưa biết Tể Tể thích ăn gì, nhưng ông biết bé thích những nơi náo nhiệt.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau