Minh Vương – Tể Tể Ba Tuổi Rưỡi
Chương 73:
Lẽ ra sản phẩm của hệ thống, tuyệt đối sẽ không có vấn đề gì mới đúng.
【 Tôi sẽ điều tra thêm! 】
*****************
Trong thư phòng, bé nhận được quà của bà nội.
Một chiếc khóa trường mệnh rất tinh xảo và một chiếc chìa khóa đi vào biệt thự.
Bà nội Hoắc giúp bé đeo lên khóa trường mệnh, nhịn không được mà cảm khái một tiếng.
"Tể Tể, đây là vật mà khi còn bé cha cháu đã đeo, ở bên trên còn có tên của cha cháu.”
Tể Tể không biết chữ, bé cầm lấy nhìn bên trái một chút nhìn bên phải một chút, thấy phía trên chiếc khóa được điêu khắc hình con rồng đang bay lượn rất tinh xảo, nhìn rất sống động, rất đẹp.
"Cảm ơn bà nội."
Nói xong liền hôn một cái ở trên mặt bà nội, dùng giọng trẻ con ngây ngô hỏi thăm ông nội.
"Bà nội, ông nội thường xuyên mơ thấy ác mộng à?"
Bà nội không lập tức gật đầu, mà híp mắt nhìn một cách phòng bị.
"Tể Tể, sao cháu lại nói như vậy?"
Bé rất thành thật, mở to đôi mắt đen trắng rõ ràng đặc biệt ngây thơ, trong sáng.
"Tể Tể có thể nhìn thấy nha!"
Bà nội không rõ ràng lắm, có chút mơ hồ.
"Tể Tể có thể nhìn thấy cái gì?"
Tể Tể cười hắc hắc: "Bà nội, Tể Tể có thể nhìn thấy trên vành tai của ông nội có một cái vòng tròn nhỏ màu đen, có cái vòng đó tồn tại thì ông nội sẽ liên tục gặp ác mộng."
Bà nội Hoắc: "......"
Bà không nhịn được, đứng dậy đi ra cửa thư phòng, gọi ông nội Hoắc tới.
Ở phòng khách bên kia, Hoắc Trầm Lệnh đã đứng lên.
Bé liếc mắt đã thấy được, liền cất giọng nói với cha.
"Cha, Tể Tể muốn cùng ông nội bà nội chơi một lúc nữa nha."
Hoắc Trầm Lệnh đang lo lắng cho bé: "......"
Được thôi!
Ông nội với bà nội Hoắc coi như bất công, cũng không thể làm gì với một đứa nhỏ ba tuổi rưỡi.
Mặc dù ông đã an ủi bản thân như thế, nhưng vẫn đứng ngồi không yên, đứng dậy bắt đầu ở trong phòng khách đi lại.
Đi loanh quanh trong phòng khách, lại từ phòng khách lớn chậm rãi đi gần đến thư phòng bên kia.
Dù thư phòng có hiệu quả cách âm tốt, nhưng nếu như Tể Tể thật có chuyện gì, ông có thể ngay lập tức xông vào.
Vương Ngọc Linh nhìn thấy, nhịn không được nhỏ giọng cười nhạo.
"Không phải không thích trẻ con sao? Một đứa con nuôi, làm giống như bảo bối vậy, diễn cho ai nhìn?"
Hoắc Trầm Huy nhịn xuống sự khó chịu, nhíu mày nói: "Em bớt tranh cãi đi."
Đang ra sức đè nén sự bất mãn, Vương Ngọc Linh lập tức phản bác: "Tôi bớt tranh cãi? Vậy ông nói cho tôi biết, tại sao phải cho đứa cháu nuôi kia một tấm thẻ đen?"
Ngồi ở bên cạnh, Hoắc An An sợ ngây người.
"Cha, mẹ, thẻ đen gì?"
Vương Ngọc Linh không vui, lên tiếng giải thích: "Giống với tấm thẻ đen của con kia kìa! Cha của con lại cho con bé kia một cái giống vậy!"
Hoắc An An không thể tưởng tượng nổi.
Cha của cô ta lại đưa cho Minh Tể Tể một tấm thẻ đen?
Sao có thể?
Bởi vì hệ thống bật chế độ "Thiên Vị", từ bốn năm năm trước đã bắt đầu, không chỉ ông nội bà nội bắt đầu thiên vị người một nhà bọn họ, mà cha cũng rất lãnh đạm với chú ba.
Rõ ràng là người một nhà, nhưng trừ giao thừa hàng năm, cả nhà chú ba sẽ không đến nhà cũ.
Hôm nay là sao vậy?
Hoắc An An nhịn không được lần nữa thúc giục hệ thống, muốn biết chuyện gì đã xảy ra.
Trong đầu bỗng nhiên vang lên một tiếng hét thảm, sau đó là tiếng điện tử của hệ thống.
【 Hệ thống bị tập kích! Hệ thống bị tập kích! Cần lập tức bế quan thăng cấp tự cứu! Ký chủ xin dựa theo kế hoạch đã định làm việc! Tích Tích Tích!!! 】
Hoắc An An: "......"
Vương Ngọc Linh giật nảy mình: "An An, con sao vậy?"
Hoắc An An tỉnh táo lại, lúc này mới phát hiện không biết từ lúc nào mình đã đứng lên, hai tay ôm đầu, khuôn mặt trông rất đau đớn.
Hoắc Trầm Huy và Hoắc Tư Lâm cũng đi tới, lo lắng mà nhìn xem.
Hoắc An An chịu đựng sự đau đớn trong đầu, mặt trắng bệch lắc đầu.
"Mẹ, cha, anh, con không sao, có thể là còn đau đầu, nghỉ ngơi một chút liền không sao."
Vương Ngọc Linh sờ sờ cái trán của con mình: "Cũng may không phát sốt, vậy con nhanh lên lầu đi nghỉ ngơi đi."
Hoắc An An lại muốn đợi Minh Tể Tể đi ra.
Cô ta có loại dự cảm, hệ thống bỗng xảy ra chuyện chắc chắn có quan hệ cùng Minh Tể Tể.
Nhất là trước đó Minh Tể Tể đã nhiều lần hỏi cô ta đang nói chuyện cùng ai, hiển nhiên Minh Tể Tể có thể phát giác được sự khác thường của mình.
"Mẹ, con không sao, chúng ta chờ Tể Tể."
Vương Ngọc Linh thuyết phục không có kết quả, đành phải để con gái dựa vào ghế sô pha nghỉ ngơi một chút, bưng chén sữa nóng tới.
"Sao con lại muốn chờ cái đứa được nhận nuôi kia?"
Hoắc Trầm Huy sờ sờ đầu con gái nói: "Có phải con cảm thấy Tể Tể giống con khi còn bé, đều rất đáng yêu?"
Đáng yêu?
Cô ta có hệ thống chân mệnh thiên nữ, mà bản thân lại là nhân vật nữ chính, Minh Tể Tể chỉ là một đứa nhóc ba tuổi rưỡi lấy cái gì so cùng mình?
Hoắc An An khinh thường, cầm cái chén bắt đầu uống sữa, mập mờ đồng ý.
Hoắc Trầm Huy là cha, tất nhiên nhìn ra con gái không thèm quan tâm.
【 Tôi sẽ điều tra thêm! 】
*****************
Trong thư phòng, bé nhận được quà của bà nội.
Một chiếc khóa trường mệnh rất tinh xảo và một chiếc chìa khóa đi vào biệt thự.
Bà nội Hoắc giúp bé đeo lên khóa trường mệnh, nhịn không được mà cảm khái một tiếng.
"Tể Tể, đây là vật mà khi còn bé cha cháu đã đeo, ở bên trên còn có tên của cha cháu.”
Tể Tể không biết chữ, bé cầm lấy nhìn bên trái một chút nhìn bên phải một chút, thấy phía trên chiếc khóa được điêu khắc hình con rồng đang bay lượn rất tinh xảo, nhìn rất sống động, rất đẹp.
"Cảm ơn bà nội."
Nói xong liền hôn một cái ở trên mặt bà nội, dùng giọng trẻ con ngây ngô hỏi thăm ông nội.
"Bà nội, ông nội thường xuyên mơ thấy ác mộng à?"
Bà nội không lập tức gật đầu, mà híp mắt nhìn một cách phòng bị.
"Tể Tể, sao cháu lại nói như vậy?"
Bé rất thành thật, mở to đôi mắt đen trắng rõ ràng đặc biệt ngây thơ, trong sáng.
"Tể Tể có thể nhìn thấy nha!"
Bà nội không rõ ràng lắm, có chút mơ hồ.
"Tể Tể có thể nhìn thấy cái gì?"
Tể Tể cười hắc hắc: "Bà nội, Tể Tể có thể nhìn thấy trên vành tai của ông nội có một cái vòng tròn nhỏ màu đen, có cái vòng đó tồn tại thì ông nội sẽ liên tục gặp ác mộng."
Bà nội Hoắc: "......"
Bà không nhịn được, đứng dậy đi ra cửa thư phòng, gọi ông nội Hoắc tới.
Ở phòng khách bên kia, Hoắc Trầm Lệnh đã đứng lên.
Bé liếc mắt đã thấy được, liền cất giọng nói với cha.
"Cha, Tể Tể muốn cùng ông nội bà nội chơi một lúc nữa nha."
Hoắc Trầm Lệnh đang lo lắng cho bé: "......"
Được thôi!
Ông nội với bà nội Hoắc coi như bất công, cũng không thể làm gì với một đứa nhỏ ba tuổi rưỡi.
Mặc dù ông đã an ủi bản thân như thế, nhưng vẫn đứng ngồi không yên, đứng dậy bắt đầu ở trong phòng khách đi lại.
Đi loanh quanh trong phòng khách, lại từ phòng khách lớn chậm rãi đi gần đến thư phòng bên kia.
Dù thư phòng có hiệu quả cách âm tốt, nhưng nếu như Tể Tể thật có chuyện gì, ông có thể ngay lập tức xông vào.
Vương Ngọc Linh nhìn thấy, nhịn không được nhỏ giọng cười nhạo.
"Không phải không thích trẻ con sao? Một đứa con nuôi, làm giống như bảo bối vậy, diễn cho ai nhìn?"
Hoắc Trầm Huy nhịn xuống sự khó chịu, nhíu mày nói: "Em bớt tranh cãi đi."
Đang ra sức đè nén sự bất mãn, Vương Ngọc Linh lập tức phản bác: "Tôi bớt tranh cãi? Vậy ông nói cho tôi biết, tại sao phải cho đứa cháu nuôi kia một tấm thẻ đen?"
Ngồi ở bên cạnh, Hoắc An An sợ ngây người.
"Cha, mẹ, thẻ đen gì?"
Vương Ngọc Linh không vui, lên tiếng giải thích: "Giống với tấm thẻ đen của con kia kìa! Cha của con lại cho con bé kia một cái giống vậy!"
Hoắc An An không thể tưởng tượng nổi.
Cha của cô ta lại đưa cho Minh Tể Tể một tấm thẻ đen?
Sao có thể?
Bởi vì hệ thống bật chế độ "Thiên Vị", từ bốn năm năm trước đã bắt đầu, không chỉ ông nội bà nội bắt đầu thiên vị người một nhà bọn họ, mà cha cũng rất lãnh đạm với chú ba.
Rõ ràng là người một nhà, nhưng trừ giao thừa hàng năm, cả nhà chú ba sẽ không đến nhà cũ.
Hôm nay là sao vậy?
Hoắc An An nhịn không được lần nữa thúc giục hệ thống, muốn biết chuyện gì đã xảy ra.
Trong đầu bỗng nhiên vang lên một tiếng hét thảm, sau đó là tiếng điện tử của hệ thống.
【 Hệ thống bị tập kích! Hệ thống bị tập kích! Cần lập tức bế quan thăng cấp tự cứu! Ký chủ xin dựa theo kế hoạch đã định làm việc! Tích Tích Tích!!! 】
Hoắc An An: "......"
Vương Ngọc Linh giật nảy mình: "An An, con sao vậy?"
Hoắc An An tỉnh táo lại, lúc này mới phát hiện không biết từ lúc nào mình đã đứng lên, hai tay ôm đầu, khuôn mặt trông rất đau đớn.
Hoắc Trầm Huy và Hoắc Tư Lâm cũng đi tới, lo lắng mà nhìn xem.
Hoắc An An chịu đựng sự đau đớn trong đầu, mặt trắng bệch lắc đầu.
"Mẹ, cha, anh, con không sao, có thể là còn đau đầu, nghỉ ngơi một chút liền không sao."
Vương Ngọc Linh sờ sờ cái trán của con mình: "Cũng may không phát sốt, vậy con nhanh lên lầu đi nghỉ ngơi đi."
Hoắc An An lại muốn đợi Minh Tể Tể đi ra.
Cô ta có loại dự cảm, hệ thống bỗng xảy ra chuyện chắc chắn có quan hệ cùng Minh Tể Tể.
Nhất là trước đó Minh Tể Tể đã nhiều lần hỏi cô ta đang nói chuyện cùng ai, hiển nhiên Minh Tể Tể có thể phát giác được sự khác thường của mình.
"Mẹ, con không sao, chúng ta chờ Tể Tể."
Vương Ngọc Linh thuyết phục không có kết quả, đành phải để con gái dựa vào ghế sô pha nghỉ ngơi một chút, bưng chén sữa nóng tới.
"Sao con lại muốn chờ cái đứa được nhận nuôi kia?"
Hoắc Trầm Huy sờ sờ đầu con gái nói: "Có phải con cảm thấy Tể Tể giống con khi còn bé, đều rất đáng yêu?"
Đáng yêu?
Cô ta có hệ thống chân mệnh thiên nữ, mà bản thân lại là nhân vật nữ chính, Minh Tể Tể chỉ là một đứa nhóc ba tuổi rưỡi lấy cái gì so cùng mình?
Hoắc An An khinh thường, cầm cái chén bắt đầu uống sữa, mập mờ đồng ý.
Hoắc Trầm Huy là cha, tất nhiên nhìn ra con gái không thèm quan tâm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất