Minh Vương – Tể Tể Ba Tuổi Rưỡi
Chương 79:
"An An, ông nội, bà nội cùng mấy người anh trai của con đến cùng là bị làm sao thế?"
Hoắc An An trong lòng rất muốn trả thù nhưng có thể làm sao đây?
Tất cả đều do Minh Tể Tể giở thủ đoạn!
Nhưng hiện tại hệ thống của bản thân còn đang bế quan thăng cấp, cô ta chỉ là một đứa trẻ tám tuổi có thể làm được gì?
Hệ thống nhân vật phản diện ác độc quá lợi hại, ngắn ngủi hơn mười phút liền có thể ảnh hưởng đến tất cả mọi người ở nhà cũ, cô ta không thể không cảnh giác.
Cô ta bỗng nhiên nhìn về phía Vương Ngọc Linh: "Mẹ, có khi nào mẹ cũng sẽ giống cha và anh trai không, cảm thấy Minh Tể Tể còn đáng yêu, còn nhu thuận nghe lời hơn con?"
Vương Ngọc Linh không chút do dự lắc đầu: "Làm sao có thể chứ? Nó chỉ là một đứa con gái mồ côi không biết từ nơi nào đến, là do tổ tiên tích phúc mấy đời mới được chú ba của con nhận nuôi, nhưng cũng chỉ là một đứa con nuôi! Cũng là do chú ba con dựa theo ý muốn của thím ba con nên mới thu nhận nó, làm sao nó có thể so sánh với tiểu công chúa duy nhất của nhà họ Hoắc là con chứ?”
Nói đến đây, Vương Ngọc Linh cảm thấy chưa đủ, lại bổ sung thêm một câu.
"Đối với mẹ, con bé đó xách giày cho con cũng không xứng!"
Béo thành một quả bóng, lúc nào cũng như chưa thấy qua việc đời, nhìn thấy đồ ăn ngon giống như quỷ đói đầu thai, đều buồn ngủ đến thế rồi còn liều mạng ăn...... Nhìn thế nào cũng thấy khó chịu!
Cũng không biết mấy người ông bà nội Hoắc vì sao lại cảm thấy nó đáng yêu?
Vương Ngọc Linh bỗng nghĩ đến con gái vừa rồi nói đến chuyện kia, da đầu tê rần.
Bà ta nhanh chóng nhìn về phía con gái, giọng nói rất nhỏ.
"An An, có phải Dao Dao đã nói cho con điều gì không? Minh Tể Tể thật sự có vấn đề à? Nó sẽ làm cho người đứng đầu bị thay thế?"
Hoắc An An: "......"
Tròng mắt của Hoắc An An di chuyển vòng vòng, mập mờ nói.
"Mẹ, con...... Không biết những chuyện kia, nhưng hôm nay lúc chị Dao Dao đi về...... rất là lo lắng bất an."
Vương Ngọc Linh phía sau lưng đổ mồ hôi lạnh: "Chị Dao Dao của con là người của giới huyền môn, chị con cùng Minh Tể Tể đối đầu mà còn lo lắng bất an?"
Điều này có ý gì?
Minh Tể Tể chỉ là một đứa nhỏ ba tuổi rưỡi nhưng kỳ thật rất lợi hại!
Vương Ngọc Linh ngồi không yên: "Mẹ đi gọi điện thoại!"
Vốn định lôi kéo con gái cùng đi, nhưng nhìn Minh Tể Tể đã ngủ, được Hoắc Trầm Lệnh ôm lên lầu, Vương Ngọc Linh đã từ bỏ ý định đó.
"An An, con trông chừng cha và anh trai của con, nếu như bọn họ muốn lên lầu, trước khi mẹ trở về thì nhất định phải ngăn lại."
Hoắc An An cụp mắt xuống, khóe miệng cong lên.
"Vâng."
Hoắc Trầm Lệnh ôm Tể Tể đi lên cầu thang, lúc Vương Ngọc Linh đứng dậy rời đi thì khẽ lướt nhìn bà ta sau đó chuyển tới nhìn vào Hoắc Trầm Huy.
Khẽ gật đầu, rất nhanh biến mất tại cầu thang cùng với Tể Tể trên tay.
Bé vẫn đang ngáy khò khè, bụng nhỏ phồng lên như cái trống, thỉnh thoảng còn nói lầm bầm một tiếng, ở trong ngực cha uốn éo vặn vẹo, làm cho cha đang hờ hững cũng phải bật cười.
Rất nhanh, cha bảo mẫu cũng không cười nổi.
Bởi vì bé đã ăn nhiều lắm.
Ông nội cùng bà nội đút cho ăn có thể ít, nhưng Tư lâm, Tư Tước, nhất là Tư Thần, sợ đưa ít Tể Tể sẽ không thích anh trai là cậu nữa, lúc ăn cơm luôn không ngừng gắp đồ ăn vào chén nhỏ của bé.
So với thời điểm khi vợ ông còn sống, lúc nào cũng phải bị nhìn chằm chằm mới tự giác ăn thì hiện tại giống như hai người khác nhau.
Cha Hoắc ôm bé trở lại phòng ngủ trên lầu ba, đã mười năm chưa từng ở lại gian phòng này, căn phòng vẫn còn giống như trước, bố trí rất xa hoa nhưng lại lộ ra mấy phần lạnh lẽo cứng ngắc.
Vẫn là rèm cửa màu tối xếp chồng lên nhau, tầng tầng lớp lớp, bước vào không có một chút ánh sáng.
Hoắc Tư Thần đi theo phía sau, vừa tiến đến cũng nhịn không được tặc lưỡi.
"Cha, nơi này làm sao lại tối như vậy? Tể Tể ngủ một mình ở đây có sợ hãi không?"
Hoắc Trầm Lệnh nhìn về phía con út: "Cha ở lại đây cùng Tể Tể, con không đi chơi à?"
Hoắc Tư Thần gãi gãi sau gáy: "Cha, Tể Tể lần đầu tiên tới nhà cũ, con còn muốn mang Tể Tể đi ra phía sau hồ chơi!"
Đáng tiếc Tể Tể đã ngủ thiếp đi, cậu cảm thấy chán nản!
Hẳn là cha muốn để Tể Tể ngủ một lúc, sau đó lại dẫn bọn họ về trang viên nhà họ Hoắc, mặc dù trang viên bên kia rộng hơn càng xa hoa hơn nhà cũ, nhưng cậu muốn để Tể Tể biết nhà cũ có gì để vui chơi.
Giống như Tể Tể đến đây một chuyến mà không có đi chơi, cậu cảm thấy thật thiệt thòi!
Hoắc Trầm Lệnh nhìn ra ý định của con út, vẻ mặt nhu hòa.
"Con đi chơi đi, đừng chơi quá muộn, buổi tối hôm nay chúng ta sẽ ở lại đây, sáng sớm ngày mai sẽ cho người lái xe đưa các con về đi học."
Hoắc An An trong lòng rất muốn trả thù nhưng có thể làm sao đây?
Tất cả đều do Minh Tể Tể giở thủ đoạn!
Nhưng hiện tại hệ thống của bản thân còn đang bế quan thăng cấp, cô ta chỉ là một đứa trẻ tám tuổi có thể làm được gì?
Hệ thống nhân vật phản diện ác độc quá lợi hại, ngắn ngủi hơn mười phút liền có thể ảnh hưởng đến tất cả mọi người ở nhà cũ, cô ta không thể không cảnh giác.
Cô ta bỗng nhiên nhìn về phía Vương Ngọc Linh: "Mẹ, có khi nào mẹ cũng sẽ giống cha và anh trai không, cảm thấy Minh Tể Tể còn đáng yêu, còn nhu thuận nghe lời hơn con?"
Vương Ngọc Linh không chút do dự lắc đầu: "Làm sao có thể chứ? Nó chỉ là một đứa con gái mồ côi không biết từ nơi nào đến, là do tổ tiên tích phúc mấy đời mới được chú ba của con nhận nuôi, nhưng cũng chỉ là một đứa con nuôi! Cũng là do chú ba con dựa theo ý muốn của thím ba con nên mới thu nhận nó, làm sao nó có thể so sánh với tiểu công chúa duy nhất của nhà họ Hoắc là con chứ?”
Nói đến đây, Vương Ngọc Linh cảm thấy chưa đủ, lại bổ sung thêm một câu.
"Đối với mẹ, con bé đó xách giày cho con cũng không xứng!"
Béo thành một quả bóng, lúc nào cũng như chưa thấy qua việc đời, nhìn thấy đồ ăn ngon giống như quỷ đói đầu thai, đều buồn ngủ đến thế rồi còn liều mạng ăn...... Nhìn thế nào cũng thấy khó chịu!
Cũng không biết mấy người ông bà nội Hoắc vì sao lại cảm thấy nó đáng yêu?
Vương Ngọc Linh bỗng nghĩ đến con gái vừa rồi nói đến chuyện kia, da đầu tê rần.
Bà ta nhanh chóng nhìn về phía con gái, giọng nói rất nhỏ.
"An An, có phải Dao Dao đã nói cho con điều gì không? Minh Tể Tể thật sự có vấn đề à? Nó sẽ làm cho người đứng đầu bị thay thế?"
Hoắc An An: "......"
Tròng mắt của Hoắc An An di chuyển vòng vòng, mập mờ nói.
"Mẹ, con...... Không biết những chuyện kia, nhưng hôm nay lúc chị Dao Dao đi về...... rất là lo lắng bất an."
Vương Ngọc Linh phía sau lưng đổ mồ hôi lạnh: "Chị Dao Dao của con là người của giới huyền môn, chị con cùng Minh Tể Tể đối đầu mà còn lo lắng bất an?"
Điều này có ý gì?
Minh Tể Tể chỉ là một đứa nhỏ ba tuổi rưỡi nhưng kỳ thật rất lợi hại!
Vương Ngọc Linh ngồi không yên: "Mẹ đi gọi điện thoại!"
Vốn định lôi kéo con gái cùng đi, nhưng nhìn Minh Tể Tể đã ngủ, được Hoắc Trầm Lệnh ôm lên lầu, Vương Ngọc Linh đã từ bỏ ý định đó.
"An An, con trông chừng cha và anh trai của con, nếu như bọn họ muốn lên lầu, trước khi mẹ trở về thì nhất định phải ngăn lại."
Hoắc An An cụp mắt xuống, khóe miệng cong lên.
"Vâng."
Hoắc Trầm Lệnh ôm Tể Tể đi lên cầu thang, lúc Vương Ngọc Linh đứng dậy rời đi thì khẽ lướt nhìn bà ta sau đó chuyển tới nhìn vào Hoắc Trầm Huy.
Khẽ gật đầu, rất nhanh biến mất tại cầu thang cùng với Tể Tể trên tay.
Bé vẫn đang ngáy khò khè, bụng nhỏ phồng lên như cái trống, thỉnh thoảng còn nói lầm bầm một tiếng, ở trong ngực cha uốn éo vặn vẹo, làm cho cha đang hờ hững cũng phải bật cười.
Rất nhanh, cha bảo mẫu cũng không cười nổi.
Bởi vì bé đã ăn nhiều lắm.
Ông nội cùng bà nội đút cho ăn có thể ít, nhưng Tư lâm, Tư Tước, nhất là Tư Thần, sợ đưa ít Tể Tể sẽ không thích anh trai là cậu nữa, lúc ăn cơm luôn không ngừng gắp đồ ăn vào chén nhỏ của bé.
So với thời điểm khi vợ ông còn sống, lúc nào cũng phải bị nhìn chằm chằm mới tự giác ăn thì hiện tại giống như hai người khác nhau.
Cha Hoắc ôm bé trở lại phòng ngủ trên lầu ba, đã mười năm chưa từng ở lại gian phòng này, căn phòng vẫn còn giống như trước, bố trí rất xa hoa nhưng lại lộ ra mấy phần lạnh lẽo cứng ngắc.
Vẫn là rèm cửa màu tối xếp chồng lên nhau, tầng tầng lớp lớp, bước vào không có một chút ánh sáng.
Hoắc Tư Thần đi theo phía sau, vừa tiến đến cũng nhịn không được tặc lưỡi.
"Cha, nơi này làm sao lại tối như vậy? Tể Tể ngủ một mình ở đây có sợ hãi không?"
Hoắc Trầm Lệnh nhìn về phía con út: "Cha ở lại đây cùng Tể Tể, con không đi chơi à?"
Hoắc Tư Thần gãi gãi sau gáy: "Cha, Tể Tể lần đầu tiên tới nhà cũ, con còn muốn mang Tể Tể đi ra phía sau hồ chơi!"
Đáng tiếc Tể Tể đã ngủ thiếp đi, cậu cảm thấy chán nản!
Hẳn là cha muốn để Tể Tể ngủ một lúc, sau đó lại dẫn bọn họ về trang viên nhà họ Hoắc, mặc dù trang viên bên kia rộng hơn càng xa hoa hơn nhà cũ, nhưng cậu muốn để Tể Tể biết nhà cũ có gì để vui chơi.
Giống như Tể Tể đến đây một chuyến mà không có đi chơi, cậu cảm thấy thật thiệt thòi!
Hoắc Trầm Lệnh nhìn ra ý định của con út, vẻ mặt nhu hòa.
"Con đi chơi đi, đừng chơi quá muộn, buổi tối hôm nay chúng ta sẽ ở lại đây, sáng sớm ngày mai sẽ cho người lái xe đưa các con về đi học."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất