Minh Vương – Tể Tể Ba Tuổi Rưỡi
Chương 86:
Cô ta nhìn Hoắc Tư Lâm ôm Minh Tể Tể thì tức giận, hậm hực nhìn Hoắc Tư Lâm.
"Em không đi!"
Giai Giai nhanh chóng nói tiếp: "Anh trai tránh ra, chúng tôi cũng không quen biết anh!"
Hoắc An An lập tức bổ sung: "Đúng! anh tránh ra, em không biết anh!"
Nói xong đã chạy một đoạn xa.
Bà của Giai Giai chờ đúng thời cơ, nhanh chóng nắm tay Hoắc An An nhanh chóng đi tới chiếc xe cách đó không xa.
Tể Tể nhanh chóng lên tiếng: "Anh Tư Lâm, bà cụ kia là người xấu, người xấu mang chị An An đi rồi."
Hoắc Tư Lâm cũng nhìn thấy, cũng không kịp suy nghĩ mà đi vòng qua người Giai Giai để đuổi theo.
Giai Giai bỗng nhiên gào khóc, hét lớn.
"Đánh người!! Hu hu hu...... Cứu mạng a...... Anh đánh em, hu hu hu......"
Động tĩnh rất lớn, những người ở xung quanh liền vây tới.
"Này! Anh sao vậy? Sao có thể đánh em gái như thế!"
"Đúng thế! Cậu nhóc, cậu làm như vậy cũng không tốt đâu!"
......
Hoắc Tư Lâm vội giải thích: "Cô bé này không phải là em gái của tôi, em gái của tôi đã bị bà của cô bé này mang đi rồi!"
Tể Tể nhận thấy Hoắc An An sắp bị bà cụ kia mang lên xe, bé vội vàng trượt xuống từ trong ngực anh Tư Lâm.
Mặc dù bé mập mạp, nhưng cơ thể rất linh hoạt.
Bé trượt xuống dưới liền chui vào trong đám người, rất nhanh đã chui ra ngoài từ trong đám người bao vây xung quanh.
Bé hét to một tiếng về phía bà cụ sắp lên xe: "Dừng lại!"
Bà của Giai Giai nghe thấy cũng chần chờ một chút.
Đứa nhỏ này quá đẹp, nếu không thì cùng mang theo?
Hoắc An An nhìn thấy Minh Tể Tể đuổi tới, mà Hoắc Tư Lâm còn đang bị một đám người vây quanh, ánh mắt cô ta lóe lên, đáy lòng xuất hiện một ý tưởng táo bạo.
Cô ta đương nhiên biết Giai Giai và bà của Giai Giai không phải là người tốt lành gì, cô ta cũng không phải là một cô bé mới tám tuổi!
Sau khi suy nghĩ kỹ, lại từ bỏ.
Mặc dù Minh Tể Tể còn nhỏ, nhưng vẫn là con gái nuôi của Hoắc Trầm Lệnh.
Bắt cóc con gái của Hoắc Trầm Lệnh, khẳng định hai bà cháu Giai Giai cũng chạy không ra được thành phố.
Dù cô ta không phải đồng lõa, nhưng hiện tại chế độ "thiên vị" đã mất đi hiệu lực, có khả năng toàn bộ người nhà họ Hoắc sẽ không thích cô ta, thậm chí còn ghét bỏ cô ta.
Hoắc An An giương ánh mắt lạnh lẽo nhìn Minh Tể Tể.
"Em tới đây làm gì?"
Bà của Giai Giai nhìn hai người này không hợp nhau, sợ lại ầm ĩ thì một đứa cũng đều không mang đi được nên đã từ bỏ ý nghĩ mang Tể Tể theo.
Bà ta liền kéo Hoắc An An lên trên xe: "Đừng nói nhảm cùng con bé đó, nó chắc chắn là em của anh trai xấu kia, nó đến để ngăn chặn chúng ta đi tìm mẹ cháu."
"Có phải ở trong nhà cháu, trừ mẹ cháu ra tất cả mọi người đều thích con bé, không thích cháu?"
Hoắc An An quay đầu, không nói thêm gì nữa.
Bà của Giai Giai thấy thế, nhanh chóng kéo người lên xe rồi đóng cửa lại.
Đến lúc đóng cửa xe thì còn thừa lại một khe hở lớn cỡ bàn tay, làm sao cũng không đóng vào được.
Cùng lúc đó, bên cạnh xe vang lên tiếng la khóc kinh thiên động địa của Tể Tể.
Hiện tại bé đã học được cách làm việc xấu!
"Oa oa oa...... Bà nội xấu không muốn cháu gái của mình! aaaaaaaaaa...... Hu hu hu......"
Tể Tể không giả vờ khóc lóc được cho nên bé đã căng cuống họng lên gào khan.
Bé cũng không biết bà của Giai Giai và Giai Giai đang tách ra để làm việc, cho dù bé là con gái ruột của Minh Vương thì bé cũng chỉ là một đứa nhỏ ba tuổi rưỡi.
Bé có thể nhìn thấy âm khí trên bờ vai của bà cụ, chứng minh bà cụ này không phải là người tốt.
Chị gái kia cũng giống bà cụ này, trên thân cũng có âm khí vờn quanh, mặc dù mỏng manh, nhưng ở Địa Phủ mà nói, có cùng loại âm khí mỏng manh vờn quanh kia chính là đồng lõa với nhau.
Hiện tại người xấu muốn bắt chị An An chạy, làm sao bé có thể bỏ qua đây?
Bọn họ đây là đang để chị gái đồng lõa kia ở lại gây rối để bắt chị An An đi?
Không thể được!
Mặc dù chị An An thỉnh thoảng không biết nói chuyện cùng ai, nhưng cũng là người nhà họ Hoắc!
Người nhà của mình sao có thể để bị bắt đi chứ?
Cho nên bé đã dùng sức, bàn tay nhỏ nắm lấy cửa xe không cho đóng lại, hai chân đứng yên trên mặt đất, bé chỉ nặng hơn mười cân trong nháy mắt biến thành tảng đá ngàn cân.
Muốn chạy?
Không có cửa đâu!
Bà của Giai Giai đã trở nên gấp gáp.
Mắt thấy miếng mồi lớn đã tới tay, kết quả có một đứa nhỏ đuổi theo đã gây ra thêm phiền phức!
Thậm chí còn giữ lấy cửa xe rồi gào lên.
Bà của Giai Giai quyết tâm hoặc là không làm, đã làm thì phải làm đến cùng, liền khởi động xe, một cước đạp mạnh chân ga.
Tiếng động cơ rất lớn, ngay lập tức hấp dẫn đám người cách đó không xa chú ý tới.
Bên kia Hoắc Tư Lâm nhìn thấy bé đang ở bên này, sợ đến mức nhịp tim muốn ngừng đập.
"Tể Tể, nguy hiểm! Nhanh buông ra!"
Đám người đang vây xem đều đồng loạt nhìn sang, đồng thời há mồm trợn mắt.
"Ôi! Nguy hiểm!"
"Quá nguy hiểm!"
"Em không đi!"
Giai Giai nhanh chóng nói tiếp: "Anh trai tránh ra, chúng tôi cũng không quen biết anh!"
Hoắc An An lập tức bổ sung: "Đúng! anh tránh ra, em không biết anh!"
Nói xong đã chạy một đoạn xa.
Bà của Giai Giai chờ đúng thời cơ, nhanh chóng nắm tay Hoắc An An nhanh chóng đi tới chiếc xe cách đó không xa.
Tể Tể nhanh chóng lên tiếng: "Anh Tư Lâm, bà cụ kia là người xấu, người xấu mang chị An An đi rồi."
Hoắc Tư Lâm cũng nhìn thấy, cũng không kịp suy nghĩ mà đi vòng qua người Giai Giai để đuổi theo.
Giai Giai bỗng nhiên gào khóc, hét lớn.
"Đánh người!! Hu hu hu...... Cứu mạng a...... Anh đánh em, hu hu hu......"
Động tĩnh rất lớn, những người ở xung quanh liền vây tới.
"Này! Anh sao vậy? Sao có thể đánh em gái như thế!"
"Đúng thế! Cậu nhóc, cậu làm như vậy cũng không tốt đâu!"
......
Hoắc Tư Lâm vội giải thích: "Cô bé này không phải là em gái của tôi, em gái của tôi đã bị bà của cô bé này mang đi rồi!"
Tể Tể nhận thấy Hoắc An An sắp bị bà cụ kia mang lên xe, bé vội vàng trượt xuống từ trong ngực anh Tư Lâm.
Mặc dù bé mập mạp, nhưng cơ thể rất linh hoạt.
Bé trượt xuống dưới liền chui vào trong đám người, rất nhanh đã chui ra ngoài từ trong đám người bao vây xung quanh.
Bé hét to một tiếng về phía bà cụ sắp lên xe: "Dừng lại!"
Bà của Giai Giai nghe thấy cũng chần chờ một chút.
Đứa nhỏ này quá đẹp, nếu không thì cùng mang theo?
Hoắc An An nhìn thấy Minh Tể Tể đuổi tới, mà Hoắc Tư Lâm còn đang bị một đám người vây quanh, ánh mắt cô ta lóe lên, đáy lòng xuất hiện một ý tưởng táo bạo.
Cô ta đương nhiên biết Giai Giai và bà của Giai Giai không phải là người tốt lành gì, cô ta cũng không phải là một cô bé mới tám tuổi!
Sau khi suy nghĩ kỹ, lại từ bỏ.
Mặc dù Minh Tể Tể còn nhỏ, nhưng vẫn là con gái nuôi của Hoắc Trầm Lệnh.
Bắt cóc con gái của Hoắc Trầm Lệnh, khẳng định hai bà cháu Giai Giai cũng chạy không ra được thành phố.
Dù cô ta không phải đồng lõa, nhưng hiện tại chế độ "thiên vị" đã mất đi hiệu lực, có khả năng toàn bộ người nhà họ Hoắc sẽ không thích cô ta, thậm chí còn ghét bỏ cô ta.
Hoắc An An giương ánh mắt lạnh lẽo nhìn Minh Tể Tể.
"Em tới đây làm gì?"
Bà của Giai Giai nhìn hai người này không hợp nhau, sợ lại ầm ĩ thì một đứa cũng đều không mang đi được nên đã từ bỏ ý nghĩ mang Tể Tể theo.
Bà ta liền kéo Hoắc An An lên trên xe: "Đừng nói nhảm cùng con bé đó, nó chắc chắn là em của anh trai xấu kia, nó đến để ngăn chặn chúng ta đi tìm mẹ cháu."
"Có phải ở trong nhà cháu, trừ mẹ cháu ra tất cả mọi người đều thích con bé, không thích cháu?"
Hoắc An An quay đầu, không nói thêm gì nữa.
Bà của Giai Giai thấy thế, nhanh chóng kéo người lên xe rồi đóng cửa lại.
Đến lúc đóng cửa xe thì còn thừa lại một khe hở lớn cỡ bàn tay, làm sao cũng không đóng vào được.
Cùng lúc đó, bên cạnh xe vang lên tiếng la khóc kinh thiên động địa của Tể Tể.
Hiện tại bé đã học được cách làm việc xấu!
"Oa oa oa...... Bà nội xấu không muốn cháu gái của mình! aaaaaaaaaa...... Hu hu hu......"
Tể Tể không giả vờ khóc lóc được cho nên bé đã căng cuống họng lên gào khan.
Bé cũng không biết bà của Giai Giai và Giai Giai đang tách ra để làm việc, cho dù bé là con gái ruột của Minh Vương thì bé cũng chỉ là một đứa nhỏ ba tuổi rưỡi.
Bé có thể nhìn thấy âm khí trên bờ vai của bà cụ, chứng minh bà cụ này không phải là người tốt.
Chị gái kia cũng giống bà cụ này, trên thân cũng có âm khí vờn quanh, mặc dù mỏng manh, nhưng ở Địa Phủ mà nói, có cùng loại âm khí mỏng manh vờn quanh kia chính là đồng lõa với nhau.
Hiện tại người xấu muốn bắt chị An An chạy, làm sao bé có thể bỏ qua đây?
Bọn họ đây là đang để chị gái đồng lõa kia ở lại gây rối để bắt chị An An đi?
Không thể được!
Mặc dù chị An An thỉnh thoảng không biết nói chuyện cùng ai, nhưng cũng là người nhà họ Hoắc!
Người nhà của mình sao có thể để bị bắt đi chứ?
Cho nên bé đã dùng sức, bàn tay nhỏ nắm lấy cửa xe không cho đóng lại, hai chân đứng yên trên mặt đất, bé chỉ nặng hơn mười cân trong nháy mắt biến thành tảng đá ngàn cân.
Muốn chạy?
Không có cửa đâu!
Bà của Giai Giai đã trở nên gấp gáp.
Mắt thấy miếng mồi lớn đã tới tay, kết quả có một đứa nhỏ đuổi theo đã gây ra thêm phiền phức!
Thậm chí còn giữ lấy cửa xe rồi gào lên.
Bà của Giai Giai quyết tâm hoặc là không làm, đã làm thì phải làm đến cùng, liền khởi động xe, một cước đạp mạnh chân ga.
Tiếng động cơ rất lớn, ngay lập tức hấp dẫn đám người cách đó không xa chú ý tới.
Bên kia Hoắc Tư Lâm nhìn thấy bé đang ở bên này, sợ đến mức nhịp tim muốn ngừng đập.
"Tể Tể, nguy hiểm! Nhanh buông ra!"
Đám người đang vây xem đều đồng loạt nhìn sang, đồng thời há mồm trợn mắt.
"Ôi! Nguy hiểm!"
"Quá nguy hiểm!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất