Minh Vương – Tể Tể Ba Tuổi Rưỡi
Chương 106:
Hoắc Tư Thần hoảng sợ lắc đầu: "Không, em không muốn, em không muốn! Em muốn bảo vệ Tể Tể!"
"Cùng mẹ nói tạm biệt!"
Hoắc Tư Thần nức nở, cắn môi đồng ý.
"Tạm biệt mẹ, chúng con sẽ...... chăm sóc và bảo vệ tốt em gái."
Hoắc Trầm Lệnh nhanh chóng lên tiếng: "Tể Tể, được rồi."
Bé còn có chút chần chờ: "Thật? Thật ra Tể Tể còn có thể kiên trì một lúc nữa."
Hoắc Tư Thần nghe vậy thì quay đầu, lúc này mới nhìn thấy đầu Tể Tể đầy mồ hôi, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, sợ tới mức chạy tới ôm Tể Tể khóc.
"Hu hu hu...... Tể Tể, anh ba sai rồi, đều là anh ba không tốt, Tể Tể, em không được xảy ra chuyện gì, hu hu hu......"
Tể Tể: "......"
Bé chớp chớp đôi mắt to mấy lần, mặt mũi tràn đầy mờ mịt, nhưng vẫn theo bản năng mà ôm cổ anh ba an ủi cậu.
"Anh ba yên tâm, Tể Tể rất tốt mà."
Bé vừa nói xong thì có giọt mồ hôi lớn chừng hạt đậu lăn xuống từ cái trán, men theo gương mặt trượt xuống dọc theo mí mắt dừng lại ở bên trên lông mi.
Bé cũng không để ý mà vuốt lung tung một cái.
"Anh ba, mặc dù Tể Tể đổ mồ hôi, nhưng Tể Tể thật sự rất tốt."
Hoắc Tư Tước đau lòng nhắc nhở bé: "Tể Tể, sắc mặt của em cũng tái nhợt rồi."
Bé há miệng, nhất thời không biết giải thích thế nào.
Là quỷ, tái nhợt là rất bình thường nha!
Hoắc Tư Tước cho là thân thể bé rất không thoải mái, vội vàng trấn an bé.
"Được rồi, Tể Tể nhanh nghỉ ngơi đi, cảm ơn Tể Tể."
Hoắc Trầm Lệnh nhẹ nhàng đặt bé xuống, để bé nằm nghỉ ở trên giường, dùng khăn giấy cẩn thận lau mồ hôi trên trán bé.
"Ngủ đi, cha ngồi đây với Tể Tể."
Đôi mắt to của bé xoay tròn, bé không buồn ngủ, một chút cũng không muốn ngủ.
Nhưng bé vừa quay đầu thì thấy minh đăng trên tủ đầu giường của mình, lúc này mới nhớ ra lúc mình ngủ đã gặp được cha Minh Vương, cùng cha Minh Vương nói về chuyện của mẹ ở nhân gian.
Nhìn anh hai chuẩn bị cầm lấy minh đăng, bé lo lắng lên tiếng.
"Anh hai, không thể đụng vào!"
Ngón tay Hoắc Tư Tước chỉ cách minh đăng có nửa phân, minh đăng nhìn vô cùng nhỏ nhắn tinh xảo, nhưng được chế tác tinh vi phức tạp, xem ra cũng không phải là vật tầm thường.
Nhưng khi tới gần, cậu có thể cảm nhận được hơi lạnh tỏa ra.
Bé sợ cha và các anh trai không cẩn thận đụng phải minh đăng, liền tranh thủ cầm minh đăng lên ôm vào trong ngực.
Mặt mũi của Hoắc Tư Thần vẫn còn tràn đầy nước mắt: "Tể Tể, đèn này là sao vậy? Trước đó cha chạm vào đèn này, bọn anh mới có thể nhìn thấy mẹ."
Tể Tể: "......"
Bé có chút rầu rĩ.
Bé nhớ ông cụ canh giữ minh đăng từng nói, thứ này người sống không thể chạm vào, nếu chạm phải...... rất dễ dàng trêu chọc quỷ quái.
Dù sao đây cũng là bảo vật của Địa Phủ, trừ phi là người có công đức lúc còn sống, nếu không lúc luân hồi chuyển thế không thể nào được lưu lại hình ảnh vào minh đăng.
Mẹ sở dĩ được lưu lại là bởi vì luôn làm từ thiện, trợ giúp vô số người.
Có không ít quỷ quái lợi hại không muốn đi tới Địa Phủ báo danh đầu thai chuyển thế cũng là bởi vì còn có lưu luyến, minh đăng là một trong những phương pháp liên hệ với người thân còn sống, bọn chúng đương nhiên cũng muốn cướp.
Bé gãi gãi trán, đôi mắt to lấp lánh vụt sáng.
Hoắc Trầm Lệnh nhìn ra vấn đề, không khỏi mỉm cười.
"Tể Tể có lời gì muốn nói cùng cha sao?"
Bé cảm thấy vẫn là nói cho cha tương đối tốt, miễn cho cha đến lúc đó cha gặp phải lại bị hù dọa.
"Cha, chạm phải cái đèn này, sẽ hấp dẫn quỷ quái tới quấy rầy!"
Hoắc Trầm Lệnh cũng không để ý: "Không sao, cha có mệnh cứng, đến lúc đó coi như bọn nó tìm đến, cũng là bọn nó sợ cha."
Điều này làm bé nhớ ra một chuyện.
Bé đã cho cha hấp thu dòng máu Minh Vương, quỷ quái nào không có mắt mà dám tới đoạt minh đăng.
Tể Tể an tâm rồi.
Hoắc Trầm Lệnh chậm rãi lên tiếng: "Tể Tể không buồn ngủ à?"
Bé vừa muốn gật đầu, Hoắc Tư Thần nhanh chóng đặt câu hỏi.
"Tể Tể, sao em lại có đèn này? Sao em có thể làm cho bọn anh nhìn thấy mẹ? Em cũng có khả năng giao tiếp Âm Dương hả?"
Tể Tể: "......"
Bé chột dạ, bé có cảm giác mình sắp bị lộ rồi.
Hoắc Trầm Lệnh nhìn biểu cảm chột dạ của bé, nhịn không được mà cưng chiều xoa xoa sợi tóc mềm mại của bé.
"Được rồi, Tư Thần, Tể Tể buồn ngủ, để Tể Tể nghỉ ngơi thật tốt, bây giờ đã gần bốn giờ sáng, các con đều đi ngủ thêm đi."
Hoắc Tư Thần còn muốn nói điều gì đó thì đã bị Hoắc Tư Tước che miệng lôi đi.
Hoắc Trầm Lệnh ngồi ở bên giường, nhìn bé đang trố mắt nhìn mình, nhịn không được mà cười ra tiếng.
"Sao vậy, con đang suy nghĩ nên nói cho cha biết bí mật nhỏ của con như thế nào à?"
******************
Tể Tể ôm chăn, khuôn mặt nhỏ trông rất tội nghiệp.
"Cha, cha ở Địa Phủ không cho Tể Tể nói."
Ánh mắt của Hoắc Trầm Lệnh càng lộ ra cưng chiều, nằm xuống bên cạnh bé, đưa tay ôm bé vào trong lòng.
"Vậy thì không cần nói, cha chỉ cần biết Tể Tể là bảo bảo của cha là được rồi."
"Cùng mẹ nói tạm biệt!"
Hoắc Tư Thần nức nở, cắn môi đồng ý.
"Tạm biệt mẹ, chúng con sẽ...... chăm sóc và bảo vệ tốt em gái."
Hoắc Trầm Lệnh nhanh chóng lên tiếng: "Tể Tể, được rồi."
Bé còn có chút chần chờ: "Thật? Thật ra Tể Tể còn có thể kiên trì một lúc nữa."
Hoắc Tư Thần nghe vậy thì quay đầu, lúc này mới nhìn thấy đầu Tể Tể đầy mồ hôi, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, sợ tới mức chạy tới ôm Tể Tể khóc.
"Hu hu hu...... Tể Tể, anh ba sai rồi, đều là anh ba không tốt, Tể Tể, em không được xảy ra chuyện gì, hu hu hu......"
Tể Tể: "......"
Bé chớp chớp đôi mắt to mấy lần, mặt mũi tràn đầy mờ mịt, nhưng vẫn theo bản năng mà ôm cổ anh ba an ủi cậu.
"Anh ba yên tâm, Tể Tể rất tốt mà."
Bé vừa nói xong thì có giọt mồ hôi lớn chừng hạt đậu lăn xuống từ cái trán, men theo gương mặt trượt xuống dọc theo mí mắt dừng lại ở bên trên lông mi.
Bé cũng không để ý mà vuốt lung tung một cái.
"Anh ba, mặc dù Tể Tể đổ mồ hôi, nhưng Tể Tể thật sự rất tốt."
Hoắc Tư Tước đau lòng nhắc nhở bé: "Tể Tể, sắc mặt của em cũng tái nhợt rồi."
Bé há miệng, nhất thời không biết giải thích thế nào.
Là quỷ, tái nhợt là rất bình thường nha!
Hoắc Tư Tước cho là thân thể bé rất không thoải mái, vội vàng trấn an bé.
"Được rồi, Tể Tể nhanh nghỉ ngơi đi, cảm ơn Tể Tể."
Hoắc Trầm Lệnh nhẹ nhàng đặt bé xuống, để bé nằm nghỉ ở trên giường, dùng khăn giấy cẩn thận lau mồ hôi trên trán bé.
"Ngủ đi, cha ngồi đây với Tể Tể."
Đôi mắt to của bé xoay tròn, bé không buồn ngủ, một chút cũng không muốn ngủ.
Nhưng bé vừa quay đầu thì thấy minh đăng trên tủ đầu giường của mình, lúc này mới nhớ ra lúc mình ngủ đã gặp được cha Minh Vương, cùng cha Minh Vương nói về chuyện của mẹ ở nhân gian.
Nhìn anh hai chuẩn bị cầm lấy minh đăng, bé lo lắng lên tiếng.
"Anh hai, không thể đụng vào!"
Ngón tay Hoắc Tư Tước chỉ cách minh đăng có nửa phân, minh đăng nhìn vô cùng nhỏ nhắn tinh xảo, nhưng được chế tác tinh vi phức tạp, xem ra cũng không phải là vật tầm thường.
Nhưng khi tới gần, cậu có thể cảm nhận được hơi lạnh tỏa ra.
Bé sợ cha và các anh trai không cẩn thận đụng phải minh đăng, liền tranh thủ cầm minh đăng lên ôm vào trong ngực.
Mặt mũi của Hoắc Tư Thần vẫn còn tràn đầy nước mắt: "Tể Tể, đèn này là sao vậy? Trước đó cha chạm vào đèn này, bọn anh mới có thể nhìn thấy mẹ."
Tể Tể: "......"
Bé có chút rầu rĩ.
Bé nhớ ông cụ canh giữ minh đăng từng nói, thứ này người sống không thể chạm vào, nếu chạm phải...... rất dễ dàng trêu chọc quỷ quái.
Dù sao đây cũng là bảo vật của Địa Phủ, trừ phi là người có công đức lúc còn sống, nếu không lúc luân hồi chuyển thế không thể nào được lưu lại hình ảnh vào minh đăng.
Mẹ sở dĩ được lưu lại là bởi vì luôn làm từ thiện, trợ giúp vô số người.
Có không ít quỷ quái lợi hại không muốn đi tới Địa Phủ báo danh đầu thai chuyển thế cũng là bởi vì còn có lưu luyến, minh đăng là một trong những phương pháp liên hệ với người thân còn sống, bọn chúng đương nhiên cũng muốn cướp.
Bé gãi gãi trán, đôi mắt to lấp lánh vụt sáng.
Hoắc Trầm Lệnh nhìn ra vấn đề, không khỏi mỉm cười.
"Tể Tể có lời gì muốn nói cùng cha sao?"
Bé cảm thấy vẫn là nói cho cha tương đối tốt, miễn cho cha đến lúc đó cha gặp phải lại bị hù dọa.
"Cha, chạm phải cái đèn này, sẽ hấp dẫn quỷ quái tới quấy rầy!"
Hoắc Trầm Lệnh cũng không để ý: "Không sao, cha có mệnh cứng, đến lúc đó coi như bọn nó tìm đến, cũng là bọn nó sợ cha."
Điều này làm bé nhớ ra một chuyện.
Bé đã cho cha hấp thu dòng máu Minh Vương, quỷ quái nào không có mắt mà dám tới đoạt minh đăng.
Tể Tể an tâm rồi.
Hoắc Trầm Lệnh chậm rãi lên tiếng: "Tể Tể không buồn ngủ à?"
Bé vừa muốn gật đầu, Hoắc Tư Thần nhanh chóng đặt câu hỏi.
"Tể Tể, sao em lại có đèn này? Sao em có thể làm cho bọn anh nhìn thấy mẹ? Em cũng có khả năng giao tiếp Âm Dương hả?"
Tể Tể: "......"
Bé chột dạ, bé có cảm giác mình sắp bị lộ rồi.
Hoắc Trầm Lệnh nhìn biểu cảm chột dạ của bé, nhịn không được mà cưng chiều xoa xoa sợi tóc mềm mại của bé.
"Được rồi, Tư Thần, Tể Tể buồn ngủ, để Tể Tể nghỉ ngơi thật tốt, bây giờ đã gần bốn giờ sáng, các con đều đi ngủ thêm đi."
Hoắc Tư Thần còn muốn nói điều gì đó thì đã bị Hoắc Tư Tước che miệng lôi đi.
Hoắc Trầm Lệnh ngồi ở bên giường, nhìn bé đang trố mắt nhìn mình, nhịn không được mà cười ra tiếng.
"Sao vậy, con đang suy nghĩ nên nói cho cha biết bí mật nhỏ của con như thế nào à?"
******************
Tể Tể ôm chăn, khuôn mặt nhỏ trông rất tội nghiệp.
"Cha, cha ở Địa Phủ không cho Tể Tể nói."
Ánh mắt của Hoắc Trầm Lệnh càng lộ ra cưng chiều, nằm xuống bên cạnh bé, đưa tay ôm bé vào trong lòng.
"Vậy thì không cần nói, cha chỉ cần biết Tể Tể là bảo bảo của cha là được rồi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất