Minh Vương – Tể Tể Ba Tuổi Rưỡi
Chương 140:
"Thư Hiểu Nguyệt, Mã Trình, hai người cũng thật quá mất mặt! Các người nói bốn người đi chơi riêng, thì ra là thuận tiện cho hai người làm chuyện càn rỡ! Lúc bị phát hiện thì lại nói xấu Tưởng Vũ cùng Tiểu Ngọc ở nhà ma bị quỷ quấn thân! Đúng là chỉ có hai người mới có thể làm ra chuyện như vậy!"
Một bạn nữ khác cũng phụ họa theo: "Đúng vậy! Nhà ma kia tôi mới chơi cùng với mấy bạn cùng phòng từ nửa giờ trước, quả thật có trải nghiệm rất kinh khủng, nhưng tuyệt đối không giống như hai người nói!"
"Trong lòng có quỷ, nhìn chỗ nào cũng thấy quỷ!"
Nếu là ngày thường, hai người Thư Hiểu Nguyệt cùng Mã Trình tuyệt đối sẽ nhượng bộ và lập tức rời đi.
Hiện tại, hai người bọn họ bị cái đầu lâu của con quỷ không tóc, biến ra bộ dạng kinh khủng dọa cho chỉ còn bản năng chạy trốn và thét lên, chờ 120 chạy đến nơi, cuối cùng hai người họ còn bị tiêm thuốc an thần mà lôi đi.
Hoắc Tư Cẩn nhìn thấy hai người kia bị mang đi, thừa dịp đám đông không chú ý cũng ôm Tể Tể mang theo ba đứa em trai rời đi.
Bạn nhỏ Hoắc Tư Thần nhìn thấy như thế thì rất sảng khoái: "Trước kia từng đọc qua chuyện người nông phu và con rắn, không nghĩ tới mình cũng có thể gặp ở ngoài đời! chậc chậc!"
Bách Minh Tư cong môi: "Thiện ác cuối cùng cũng có báo ứng, chỉ là sớm hay muộn mà thôi."
Hoắc Tư Tước nhìn anh cả ôm bé đang buồn ngủ, nghĩ đến em gái không giống người thường, không khỏi ngẩng đầu nhìn mặt trời đang nắng gắt.
"Anh, Tể Tể đang rất buồn ngủ, nếu không, chúng ta tìm một chỗ để Tể Tể ngủ trước?"
Hoắc Tư Cẩn vốn cũng có ý này, anh ôm bé đi đến bãi đỗ xe ở bên kia.
"Trước tiên tìm một chỗ để Tể Tể nghỉ ngơi thật tốt, rồi lại đưa em ấy đi chơi sau."
Bách Minh Tư cùng Hoắc Tư Thần hoàn toàn không có ý kiến, một đoàn người rất nhanh rời đi khu vui chơi.
Bọn họ không biết sau khi bọn họ rời đi khu vui chơi không đến mười phút, thì có một người người đàn ông trẻ tuổi đi từ chỗ chơi vòng đu quay rồi đến nhà ma nghe ngóng hỏi chuyện về bọn họ.
"Xin hỏi, có phải là đứa bé này không?"
Lý quản lý có ấn tượng không sâu về Tể Tể, lúc ấy trong đầu đều suy nghĩ đến lợi ích của nhà ma không thể bị tổn hại.
Ông ấy nhìn người đàn ông đi giày da mặc quần âu rất sang trọng cầm ảnh chụp của một đứa bé thì có chút chần chờ.
Cẩn thận nhớ lại khuôn mặt của Tể Tể lại phát hiện mình không nhớ rõ.
Người đàn ông trẻ tuổi cười rất hòa nhã, khách khí nói: "Nếu như Lý quản lý không nhớ rõ, vậy không biết ở nhà ma còn có ai đã gặp qua đứa bé này không?"
Lý quản lý nhìn người đàn ông ăn mặc rất sang trọng, cũng không tiện bỏ qua, đành gọi hai nhân viên làm NPC tới.
Hai nhân viên làm NPC nhìn ảnh chụp một lúc, sau đó lại có chút mờ mịt lắc đầu.
"Không biết, đây là ai vậy?"
Người đàn ông trẻ tuổi mỉm cười: "Cháu gái nhà tôi cùng mấy đứa cháu trai lớn tới khu vui chơi để chơi đùa. Nếu không biết, vậy tôi lại đi nơi khác tìm xem."
Lý quản lý cùng hai nhân viên làm NPC đều có vẻ mặt bối rối, khó hiểu.
"Làm sao lại có cảm giác đã từng gặp qua đứa nhỏ kia rồi, nhưng lại không nhớ ra hình dáng của bé là thế nào nhỉ?"
Người đàn ông trẻ tuổi rời khỏi nhà ma cách đó không xa liền quay đầu lại nhìn thoáng qua khu vực chơi đu quay rộng lớn, lại nhìn hình đầu lâu được vẽ ở trên tường của nhà ma, trên môi nở một nụ cười đầy ẩn ý.
"Một người bận rộn như vậy, trái lại cũng bảo vệ đứa con gái duy nhất rất chặt chẽ và cẩn thận.”
Gã có thể cảm nhận được Minh Tể Tể đã đi qua nơi này.
Nhưng khi gã xuất hiện, khí tức thuộc về Minh Tể Tể rất nhanh đã biến mất.
Ngay cả những người đã gặp qua Minh Tể Tể đều sẽ có ký ức sai lầm đối với Minh Tể Tể, sau đó đều sẽ mơ hồ không nhớ rõ được khuôn mặt của bé.
"Thủ đoạn bảo vệ này thật không tệ!"
Người đàn ông trẻ tuổi thu hồi ánh mắt lại rồi tiếp tục đi lên phía trước, vừa đi vừa cười khẽ.
"Nhưng bảo vệ được nhất thời, có thể bảo vệ được cả đời sao?"
Trong mắt người đàn ông trẻ tuổi hiện lên một tia hung ác nham hiểm, thân ảnh gầy gò hòa vào trong dòng người qua lại, rất nhanh biến mất không thấy nữa.
——
Tể Tể ngủ một giấc đến xế chiều ba giờ rưỡi mới tỉnh.
Sau khi tỉnh lại đã ăn một bữa thịnh soạn cùng bốn người anh trai.
Vì để buổi chiều có tinh thần chơi tiếp, bé đã cố gắng kiểm soát cái miệng và dạ dày của mình, để cho bản thân ăn ít một chút.
Nếu được ăn uống no đủ, bé sẽ rất buồn ngủ.
Nhưng … đây là lần đầu Hoắc Tư Cẩn đưa bé đi chơi, nhìn bé ăn không nhiều, nghĩ bé không thích ăn, thế là lại gọi thêm mấy món.
"Tể Tể nếm thử cái này."
Hoắc Tư Thần cũng muốn đút cho em gái ăn thêm, bởi vì nhìn em gái ăn cơm quá đáng yêu.
Hai cái má phồng lên, khi ăn thỉnh thoảng còn phát ra tiếng, thật sự rất rất đáng yêu.
Hoắc Tư Tước cùng Bách Minh Tư cũng không muốn bị bỏ qua, vì vậy Tể Tể dù không muốn ăn nhưng lại được bốn người anh đút cho.
Một bạn nữ khác cũng phụ họa theo: "Đúng vậy! Nhà ma kia tôi mới chơi cùng với mấy bạn cùng phòng từ nửa giờ trước, quả thật có trải nghiệm rất kinh khủng, nhưng tuyệt đối không giống như hai người nói!"
"Trong lòng có quỷ, nhìn chỗ nào cũng thấy quỷ!"
Nếu là ngày thường, hai người Thư Hiểu Nguyệt cùng Mã Trình tuyệt đối sẽ nhượng bộ và lập tức rời đi.
Hiện tại, hai người bọn họ bị cái đầu lâu của con quỷ không tóc, biến ra bộ dạng kinh khủng dọa cho chỉ còn bản năng chạy trốn và thét lên, chờ 120 chạy đến nơi, cuối cùng hai người họ còn bị tiêm thuốc an thần mà lôi đi.
Hoắc Tư Cẩn nhìn thấy hai người kia bị mang đi, thừa dịp đám đông không chú ý cũng ôm Tể Tể mang theo ba đứa em trai rời đi.
Bạn nhỏ Hoắc Tư Thần nhìn thấy như thế thì rất sảng khoái: "Trước kia từng đọc qua chuyện người nông phu và con rắn, không nghĩ tới mình cũng có thể gặp ở ngoài đời! chậc chậc!"
Bách Minh Tư cong môi: "Thiện ác cuối cùng cũng có báo ứng, chỉ là sớm hay muộn mà thôi."
Hoắc Tư Tước nhìn anh cả ôm bé đang buồn ngủ, nghĩ đến em gái không giống người thường, không khỏi ngẩng đầu nhìn mặt trời đang nắng gắt.
"Anh, Tể Tể đang rất buồn ngủ, nếu không, chúng ta tìm một chỗ để Tể Tể ngủ trước?"
Hoắc Tư Cẩn vốn cũng có ý này, anh ôm bé đi đến bãi đỗ xe ở bên kia.
"Trước tiên tìm một chỗ để Tể Tể nghỉ ngơi thật tốt, rồi lại đưa em ấy đi chơi sau."
Bách Minh Tư cùng Hoắc Tư Thần hoàn toàn không có ý kiến, một đoàn người rất nhanh rời đi khu vui chơi.
Bọn họ không biết sau khi bọn họ rời đi khu vui chơi không đến mười phút, thì có một người người đàn ông trẻ tuổi đi từ chỗ chơi vòng đu quay rồi đến nhà ma nghe ngóng hỏi chuyện về bọn họ.
"Xin hỏi, có phải là đứa bé này không?"
Lý quản lý có ấn tượng không sâu về Tể Tể, lúc ấy trong đầu đều suy nghĩ đến lợi ích của nhà ma không thể bị tổn hại.
Ông ấy nhìn người đàn ông đi giày da mặc quần âu rất sang trọng cầm ảnh chụp của một đứa bé thì có chút chần chờ.
Cẩn thận nhớ lại khuôn mặt của Tể Tể lại phát hiện mình không nhớ rõ.
Người đàn ông trẻ tuổi cười rất hòa nhã, khách khí nói: "Nếu như Lý quản lý không nhớ rõ, vậy không biết ở nhà ma còn có ai đã gặp qua đứa bé này không?"
Lý quản lý nhìn người đàn ông ăn mặc rất sang trọng, cũng không tiện bỏ qua, đành gọi hai nhân viên làm NPC tới.
Hai nhân viên làm NPC nhìn ảnh chụp một lúc, sau đó lại có chút mờ mịt lắc đầu.
"Không biết, đây là ai vậy?"
Người đàn ông trẻ tuổi mỉm cười: "Cháu gái nhà tôi cùng mấy đứa cháu trai lớn tới khu vui chơi để chơi đùa. Nếu không biết, vậy tôi lại đi nơi khác tìm xem."
Lý quản lý cùng hai nhân viên làm NPC đều có vẻ mặt bối rối, khó hiểu.
"Làm sao lại có cảm giác đã từng gặp qua đứa nhỏ kia rồi, nhưng lại không nhớ ra hình dáng của bé là thế nào nhỉ?"
Người đàn ông trẻ tuổi rời khỏi nhà ma cách đó không xa liền quay đầu lại nhìn thoáng qua khu vực chơi đu quay rộng lớn, lại nhìn hình đầu lâu được vẽ ở trên tường của nhà ma, trên môi nở một nụ cười đầy ẩn ý.
"Một người bận rộn như vậy, trái lại cũng bảo vệ đứa con gái duy nhất rất chặt chẽ và cẩn thận.”
Gã có thể cảm nhận được Minh Tể Tể đã đi qua nơi này.
Nhưng khi gã xuất hiện, khí tức thuộc về Minh Tể Tể rất nhanh đã biến mất.
Ngay cả những người đã gặp qua Minh Tể Tể đều sẽ có ký ức sai lầm đối với Minh Tể Tể, sau đó đều sẽ mơ hồ không nhớ rõ được khuôn mặt của bé.
"Thủ đoạn bảo vệ này thật không tệ!"
Người đàn ông trẻ tuổi thu hồi ánh mắt lại rồi tiếp tục đi lên phía trước, vừa đi vừa cười khẽ.
"Nhưng bảo vệ được nhất thời, có thể bảo vệ được cả đời sao?"
Trong mắt người đàn ông trẻ tuổi hiện lên một tia hung ác nham hiểm, thân ảnh gầy gò hòa vào trong dòng người qua lại, rất nhanh biến mất không thấy nữa.
——
Tể Tể ngủ một giấc đến xế chiều ba giờ rưỡi mới tỉnh.
Sau khi tỉnh lại đã ăn một bữa thịnh soạn cùng bốn người anh trai.
Vì để buổi chiều có tinh thần chơi tiếp, bé đã cố gắng kiểm soát cái miệng và dạ dày của mình, để cho bản thân ăn ít một chút.
Nếu được ăn uống no đủ, bé sẽ rất buồn ngủ.
Nhưng … đây là lần đầu Hoắc Tư Cẩn đưa bé đi chơi, nhìn bé ăn không nhiều, nghĩ bé không thích ăn, thế là lại gọi thêm mấy món.
"Tể Tể nếm thử cái này."
Hoắc Tư Thần cũng muốn đút cho em gái ăn thêm, bởi vì nhìn em gái ăn cơm quá đáng yêu.
Hai cái má phồng lên, khi ăn thỉnh thoảng còn phát ra tiếng, thật sự rất rất đáng yêu.
Hoắc Tư Tước cùng Bách Minh Tư cũng không muốn bị bỏ qua, vì vậy Tể Tể dù không muốn ăn nhưng lại được bốn người anh đút cho.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất