Minh Vương – Tể Tể Ba Tuổi Rưỡi

Chương 157:

Trước Sau
Tể Tể rất thông minh.

Nhìn dáng vẻ kinh ngạc của quỷ đầu trọc, bé biết bé đoán sai rồi.

Bé nhíu lông mày nhỏ lại, dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn chằm chằm quỷ đầu trọc đang chột dạ.

"Thừa dịp bản Tể Tể ngủ say, mày muốn làm gì?"

Quỷ đầu trọc: "......"

Lúc này thừa nhận trong lòng nó mang ý đồ xấu, chờ đợi nó đoán chừng chính là hôi phi yên diệt, hồn phi phách tán?

Đánh chết nó cũng không thừa nhận!

Trong nháy mắt quỷ đầu trọc đã có chủ ý, thời điểm giải thích còn rất thảm thiết và sâu sắc.

"Tiểu đại nhân, tiểu nhân bị thỏ đen đánh thức, thấy thỏ đen làm nổ tung phòng tối, ông chủ lại đi tới phòng tối, tiểu nhân sợ thỏ đen thừa cơ hội này ra tay với ông chủ, cho nên muốn gọi tiểu đại nhân tỉnh dậy a."

Hoắc Tư Cẩn nhẹ giọng lên tiếng: "Không gọi Tể Tể dậy được, vì sao không gọi tôi?"

Quỷ đầu trọc nghẹn họng, lập tức đáp lại.

"Bởi vì chỉ có tiểu đại nhân mới có thể đối phó thỏ đen!"

Hoắc Tư Tước cười một tiếng: "Không đúng! Nếu như anh cả đi qua đó, thỏ đen căn bản không thể gây thương tổn cho anh cả, cũng không thể gây thương tổn cho cha."

Hoắc Tư Thần hiểu ý của anh cả và anh hai, liền xụ mặt, ánh mắt nghiêm túc nhìn chằm chằm quỷ đầu trọc.

"Nói! Nửa đêm canh ba, vì sao mày lại từ phòng anh cả chạy đến phòng của Tể Tể?"

Hoắc Tư Cẩn bổ sung: "Còn biết cha đi ra ngoài, gian phòng bên trong chỉ có Tể Tể đang ngủ!"

Rốt cuộc Tể Tể cũng hiểu được.

Bé ngồi thẳng người, tụt xuống từ trong ngực anh cả, nện bước nhỏ đi đến trước mặt quỷ đầu trọc.

Quỷ đầu trọc ở trước áp lực của bé thì hạ xuống càng thấp, co lại bằng kích thước của một đứa con nít.

Một bên lui về sau, một bên vội vã giải thích.

"Tiểu đại nhân, tiểu nhân nói đều là lời nói thật, tiểu nhân......"

Bé lên tiếng trực tiếp đánh gãy lời nói của nó.

"Mày muốn nhân cơ hội nuốt chửng bản Tể Tể!"

Quỷ đầu trọc: "......"



Hoắc Trầm Lệnh bỗng nhiên nhìn về phía Hoắc Tư Tước: "Tư Tước, con đi xuống lầu, lập tức đun một chảo dầu nóng!"

Vẻ mặt Hoắc Tư Thần mê mang không hiểu gì: "Cha, cha đói bụng chuẩn bị ăn khuya sao?"

Hoắc Tư Cẩn sờ đầu em trai ngốc: "Chiên quỷ chơi!"

Quỷ đầu trọc nghe mấy cha con nhà họ Hoắc nói chuyện, thần kinh đang căng cứng bỗng nhiên buông lỏng.

Chảo dầu của Nhân giới tính là cái gì, rất đơn giản nha!

Trên mặt nó lại biểu hiện ra vẻ đặc biệt kinh hoảng, tội nghiệp mà cầu xin tha thứ.

"Hoắc tiên sinh, tha mạng! Tiểu nhân cũng không dám nữa, tiểu nhân sai rồi, van cầu Hoắc tiên sinh tha cho tiểu nhân lần này......"

"Tiểu nhân thật sự sai rồi......"

......

Quỷ đầu trọc cầu xin nhưng nó vẫn bị Hoắc Trầm Lệnh dùng cây thông cống lôi ra khỏi phòng ngủ chính, sau đó ném vào trong chảo dầu đang sôi.

Quỷ đầu trọc bị chìm trong nước bồn cầu hơn một giờ, lúc này giống như được tắm rửa sạch sẽ trong chảo dầu.

Toàn thân thư sướng!

Hoắc Tư Thần: "Cha, sao con nhìn nó giống như là đang ngâm tắm, trông rất thoải mái nhỉ?"

Hoắc Tư Tước vỗ bả vai của em trai: "Chờ một chút, có thể nó sẽ thay đổi!"

Hoắc Tư Cẩn: "Cha, đây là quỷ mà, chảo dầu vô dụng với nó!"

Hoắc Trầm Lệnh cười một tiếng: "Tể Tể."

Tể Tể cười hắc hắc, tay nhỏ vươn ra.

Bàn tay nhỏ múp míp trắng nõn mở ra, nhẹ nhàng lắc tay phát ra tiếng vang nhỏ.

Ngay sau tiếng vang, đầu ngón tay của bé bùng lên một ngọn lửa màu xanh nhàn nhạt.

Hoắc Tư Cẩn nhìn thấy ngọn lửa xuất hiện trên đầu ngón tay của Tể Tể thì trong nháy mắt đã nhanh chóng lấy ra toàn bộ bùa chú mà trước đó Bách Minh Tư đưa cho anh, dán hết ở bên trên nắp chảo, “bịch” một tiếng đậy nắp lên chảo dầu.

Khi quỷ trọc đầu nhìn thấy bé lấy ra ngọn lửa màu xanh thì nó đã có ý muốn chạy trốn và bắt đầu trở nên sợ hãi.

Nhưng hiện tại nó muốn chạy cũng không kịp.

Nắp nồi rất nhanh đã đậy lại, sau đó truyền đến tiếng kêu gào thê thảm của quỷ trọc đầu.



"A a a!"

“Cửu U Minh Hỏa”. Ngọn lửa chuyên thiêu đốt ma quỷ!

Đứa nhỏ nhân giới này từ đâu lấy được Cửu U Minh Hỏa!

********

Sau hai giờ, quỷ đầu trọc trở nên thoi thóp.

Tể Tể dùng cái thìa vớt nó từ trong chảo dầu nóng đang sôi sùng sục lên, thấy quỷ đầu trọc đen thui lại có màu vàng óng xốp giòn.

Chạm thử phần vàng óng như xương cốt đó thì thấy nó vỡ thành bột phấn.

Quỷ đầu trọc: "......"

Người nhà họ Hoắc: "......"

Hoắc Tư Cẩn: "Nó sẽ không cứ thế mà chết chứ?"

Tể Tể nở nụ cười tươi roi rói, lắc đầu: "Không đâu, ngọn lửa này cách một lớp đáy nồi, đốt không chết được! Lâu nhất là mấy chục giây sau nó sẽ lại trở về trạng thái bình thường trước đó."

Quỷ đầu trọc: "......"

"Một!"

"Hai!"

"Ba!"

Vừa đếm xong số ba, Hoắc Tư Thần không dám tin mà mở to mắt.

"Tể Tể, thật sự biến thành viên cầu trước đó kìa."

Tể Tể nhấc cái thìa đang xúc quỷ trọc đầu mang ra ngoài, dùng giọng trẻ con mềm mại hỏi Hoắc Tư Cẩn.

"Anh cả, anh còn cần lễ vật này không? Không muốn thì để Tể Tể đổi cái khác cho anh."

Quỷ đầu trọc nhìn Hoắc Tư Cẩn giống như thấy được cứu tinh.

Tiếng bé vang lên: "Không được lên tiếng!"

Quỷ đầu trọc chuẩn bị cầu cứu: "......"

Hoắc Tư Cẩn nhìn ra quỷ đầu trọc đã rất sợ hãi, sự e ngại đối với bé đã trở nên khắc cốt ghi tâm, ăn vào xương máu nên cười một tiếng nói.

"Trước cứ giữ lại đi! Dù sao biết sai mà thay đổi thì cũng tốt!"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau