Chương 22
Cả người Tống Huỳnh cứng đờ, lưng dựa cửa phòng lạnh như băng, hô hấp đã bắt đầu căng thẳng.
Anh biết chuyện video rồi? Biết khi nào?
Bây giờ nhắc tới chuyện này, là định tính sổ với cô hả...
“Tôi... Nghe không hiểu anh đang nói cái gì.” Tống Huỳnh giả ngu theo bản năng.
Anh cười rộ lên: “Không nhớ? Chuyện không khó, dựa vào mánh khóe khoa học kỹ thuật hiện nay, điện thoại định dạng cũng có thể lật ra dấu vết để lại, tôi có thể giúp cô Tống tìm lại.”
Cái gì gọi là uy hiếp? Đây mới gọi là uy hiếp này!
Tống Huỳnh gục đầu, lúng túng nói: “Trước hết xin đính chính, video không phải tôi cố ý quay, camera kia là dùng để theo dõi mèo, là chính anh nhất quyết phải ở phòng tôi...”
“Còn thành lỗi của tôi rồi? Em đã xem video, hẳn là rõ ràng, rốt cuộc ngày ấy là ai chủ động.” Lục Thiệu Tu nhẹ nhàng chạm vào vành tai cô, mềm mại lạnh lẽo, chợt giống như bốc cháy.
Tống Huỳnh né tránh, không muốn nhớ tới, giọng điệu cứng nhắc nói: “Tôi đã xóa rồi, nói đi, anh muốn làm gì tôi?”
“Có ý gì? Tôi có thể làm gì em?”
“Thì như Trần An Ni, bởi vì tung tin đồn với anh, lập tức phải cấm sóng người ta, huống chi là tôi... Chắc chắn anh sẽ không dễ dàng buông tha cho tôi.”
Trong lòng Tống Huỳnh sợ hãi, trên mặt lại không muốn để anh nhìn ra, lúc này cô thật sự đồng cảm sâu sắc với Trần An Ni, có loại cảm giác đau buồn như một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ, ánh mắt người đàn ông hung ác nham hiểm, siết chặt eo cô, giống như siết một con thỏ nhỏ không hề có sức phản kháng, nắm giữ quyền sinh sát.
Có lẽ thứ anh tận hưởng chính là cảm giác không chế này.
Không thích bị người ta mua hot search, trói buộc lăng xê, bởi vì điều này không hợp quy tắc trò chơi của anh, anh không thích bị người khác khống chế.
Trong bóng tối không thấy rõ khuôn mặt của người đàn ông, hơi thở của anh ở ngay bên tai cô, Tống Huỳnh vươn tay muốn ấn mở đèn, Lục Thiệu Tu không cho, ngược lại ghì chặt đôi tay cô.
“Em nói đúng, tôi sẽ không tha cho em.” Anh ôm cô chặt hơn, dùng sức trên tay, mang theo hơi thở ngà ngà say sát lại gần, cúi đầu muốn hôn.
Tống Huỳnh vội tránh đi, dùng đầu gối muốn đẩy anh ra, người đàn ông lại không chút sứt mẻ, trái lại nương theo lực của cô, ép cả người cô ở trên cửa.
Từ nhỏ cô có một tật xấu, ngày mùa đông ở trong nhà rất dễ đỏ mặt, trải qua một trận vật lộn vừa rồi, mặt như bị thiêu cháy.
Đôi má đỏ ửng của người phụ nữ nhỏ thấp hơn mình một cái đầu, hai mắt mông lung, phảng phất như bị bắt nạt, nhìn được lòng người ngứa ngáy, lại còn muốn quật cường trừng mắt nhìn anh, như là chuẩn bị cào cho anh một cái bất cứ lúc nào.
Tống Huỳnh bỗng nhiên nghĩ đến: “Anh phát hiện lúc Trác Nhất Thiến đến nhà à?”
Anh không hề phủ nhận.
“Anh đã phát hiện, cho nên hôm nay mới kỳ quái như vậy? Đỗ Thịnh Lâm cũng đã nhìn ra, anh có biết không?” Nhớ tới ánh mắt vừa rồi của Đỗ Thịnh Lâm, cô vẫn cảm thấy khó xử.
Lục Thiệu Tu khinh thường cười: “Nhìn ra mới tốt, tranh với tôi, không có năng lực quan sát.”
Tống Huỳnh hơi bực: “Cái gì gọi là tranh với anh? Tôi là vật sở hữu của anh à?”
So với sự kích động của cô, Lục Thiệu Tu chỉ thản nhiên đáp lại bằng nụ cười khẩy.
Anh ghé sát đến bên tai Tống Huỳnh, hơi thở nóng rực phả vào thùy tai cô: “Lục Thiệu Tu tôi đời này chưa từng thua, thứ tôi muốn nhất định có thể đạt được, không cần giải thích với bất cứ ai, sao em không thể ngoan ngoãn vậy?”
Tống Huỳnh nghe vậy trong lòng rét run: “Anh quá cố chấp, chẳng qua tôi uống say làm sai việc, chuyện này không tính là gì, sếp Lục dây dưa không dứt như vậy, dễ làm người ta hiểu lầm.”
“Hiểu lầm cái gì?” Giọng anh cũng lạnh xuống.
“Hiểu lầm anh thích tôi.” Cô nâng cằm lên, ánh mắt mang theo sự khiêu khích.
Anh nhếch môi khẽ cười, không trả lời.
Tống Huỳnh vội màng muốn thoát khỏi sự khống chế của anh, càng thêm bốc đồng: “Sếp Lục xem thường ông chủ của tôi, nhưng ít nhất anh ta có một điểm mạnh hơn anh, đó là không dây dưa không dứt với phụ nữ.” Cô cúi đầu nhìn cánh tay rắn chắc đè trên eo mình: “Càng sẽ không ép bức phụ nữ.”
Đồng tử Lục Thiệu Tu như co lại, sức lực trên tay anh hơi buông lỏng: “Ngay cả anh ta, em cũng chịu tán thưởng, duy chỉ cay nghiệt với tôi... Nói đi, còn cái gì nữa?”
Giọng nói lạnh lùng cứng nhắc xưa nay của người đàn ông đột nhiên toát ra một tia mờ mịt.
Tống Huỳnh có chút hoang mang, không phân biệt rõ cảm xúc của anh lúc này đây, đành phải dứt khoát cắn răng mà nói: “Thực ra tối hôm đó không phải anh, cũng có thể là người khác...”
Lục Thiệu Tu buông cô ra ngay lập tức, chỉ vào cửa, lạnh lùng nói: “Đi ra ngoài.”
Tài xế đưa Lục Thiệu Tu về nhà, dọc đường đi mặt mũi anh sa sầm, liên tiếp gọi mấy cuộc điện thoại công việc, vẫn luôn trong trạng thái tức giận không thôi, ngay cả trợ lý Từ xưa nay ăn nói có chừng mực cũng bị phê bình.
Trên đường nhận được điện thoại của Thẩm Lương, hẹn anh đi khai trương quán bar mới, Lục Thiệu Tu nói thẳng là không rảnh: “Cậu cho rằng tôi rất rảnh à?”
“Tức giận như vậy? Ai chọc cậu?” Độ nhạy bén của Thẩm Lương ở phương diện này không thua gì Đỗ Thịnh An, đều là kiểu ăn chơi trác táng như nhau, anh ấy cười hỏi: “Cô gái lần trước dẫn đến nhà hàng của tôi?”
Lục Thiệu Tu không nói lời nào.
Anh ấy càng thêm xác định, cười sằng sặc: “Chó Lục cậu đúng thật là... Ngay cả phụ nữ cũng không dỗ được.”
“Bớt cmn lời vô nghĩa đi.” Sắc mặt Lục Thiệu Tu nắng mưa thất thường: “Nói gì có ích đi.”
“Muốn để tôi ra chiêu giúp cậu dỗ phụ nữ, nói sớm đi chứ.” Thẩm Lương nhẹ nhàng bâng quơ mà bảo: “Dịu dàng một chút, dỗ dành cô ấy nhiều hơn, thu hồi tính tình của cậu, hạ thấp cái tôi một chút.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Lục Thiệu Tu tức giận cười: “Cậu cho rằng tôi nhàn rỗi cả ngày không có chuyện gì ư?”
Thẩm Lương nghe vậy thở dài, dừng một lát, lại nói: “Vậy thực tế chút đi, mua túi, phụ nữ đều thích túi...”
Sau khi vào nhà, âu phục của Lục Thiệu Tu khoác trên vai, đang định lên lầu thì nghe thấy tiếng phụ nữ nói chuyện truyền đến từ trong phòng khách.
Nghe có vẻ như là Trịnh Chỉ Như và Thẩm Âm Âm.
Bước chân của anh hơi ngừng lại, xoay người đi về hướng phòng khách, Trịnh Chỉ Như ăn mặc dịu dàng tao nhã, đang ở trên sofa đeo thử vòng cổ cho cô gái kia.
“Thiệu Tu, đúng lúc con trở về, nhìn xem kiểu dáng này thích hợp với Âm Âm không?” Trịnh Chỉ Như gọi anh đến gần xem.
Thẩm Âm Âm đã được gửi nuôi ở nhà anh từ thời tiểu học, thân thiết như mẹ con với Trịnh Chỉ Như, thời còn trẻ Trịnh Chỉ như đã tiếc nuối vì không sinh được con gái, hận không thể trang điểm cho Thẩm Âm Âm như búp bê Tây Dương, quần áo trang sức xinh đẹp gì đều tấp lên người cô ấy.
Lục Thiệu Tu liếc nhìn: “Cũng được đấy, hai người lại đi mua sắm à?”
“Đổi mùa, mua một ít quần áo mùa đông cho Âm Âm.”
Trên sofa tràn ngập túi mua hàng, Lục Thiệu Tu xoa nhẹ đầu mày: “Cái này gọi là một ít?”
“Con biết cái gì, nhìn thấy đẹp đương nhiên muốn có được, những cái này thì tính là gì?” Trịnh Chỉ Như nhíu mày: “Bỏ đi, ông cụ như con sẽ không hiểu phụ nữ đâu.”
Thẩm Âm Âm che miệng cười khúc khích: “Anh Thiệu Tu, chờ anh có bạn gái rồi anh sẽ hiểu.”
Hôm nay anh ra ngoài nhất định đụng vào quỷ, ở bên ngoài bị người ta chọc giận không nói, về nhà còn phải bị một già một trẻ này cười nhạo, Thẩm Lương còn muốn anh hạ thấp cái tôi để dỗ người, anh tìm ai nói lý đây?
Đang buồn bực khó chịu, Lục Thiệu Tu nhìn thấy một chiếc túi nữ trên sofa, kiểu dáng mới mẻ độc đáo, phong cách cũng đơn giản lịch sự, đồ bà Trịnh tự mình mua cho con gái nuôi đương nhiên phải có giá trị xa xỉ.
Lục Thiệu Tu bỗng nhiên nhớ tới những lời của Thẩm Lương, trong đầu không khỏi hiện ra bóng dáng yểu điệu mảnh khảnh của người nào đó.
Túi này mà đeo trên người cô thì rất phù hợp.
“Túi này có kích thước khác không?” Lục Thiệu Tu cầm chiếc túi nhỏ đến đáng thương kia lên, đánh giá: “Hình thức khá đẹp, nhưng hơi nhỏ, không đựng được gì, có size lớn hơn không?”
“Tay bẩn đừng chạm vào!” Trịnh Chỉ Như vỗ vào lưng anh: “Nói con không hiểu đúng là thật sự không hiểu, chính là cái kiểu này.”
“Được rồi, giúp con mua một cái cùng kiểu, ngày mai con bảo trợ lý Từ đến cửa hàng lấy.”
Trịnh Chỉ Như và Thẩm Âm Âm liếc nhau, “đánh hơi” được có gì đó không đúng, bà nghi ngờ nhìn con trai: “Tặng cho con gái?”
Lục Thiệu Tu nhướng mày: “Chẳng lẽ tặng cho đàn ông?”
“Cô gái trông như thế nào? Vóc dáng cao bao nhiêu? Thích màu gì? Ngày thường mặc quần áo phong cách gì...” Trịnh Chỉ Như vui mừng khôn xiết mà truy hỏi.
Lục Thiệu Tu xua tay: “Không phải đều giống nhau? Mẹ mua đại đi, tính tiền cho con.”
“Làm sao có thể tùy tiện như thế? Tặng đồ cho con gái, mấu chốt là thành ý.”
Anh cười, mặt mày kiêu ngạo anh tuấn thoáng hiện một tia không kiên nhẫn: “Túi chính là thành ý.”
Nói xong anh xoay người lên lầu, Trịnh Chỉ Như nhìn bóng dáng bình tĩnh kiêu ngạo của anh, nhịn không được thở dài: “Với tính khí này của nó, thế nào cũng phải vấp ngã nhiều trên người phụ nữ!”
Thẩm Âm Âm lắc đầu: “Anh Thiệu Tu rất thông minh, sẽ xử lý tốt.”
“Con còn nhỏ, không hiểu, nó lấy thái độ xử lý công việc để xử lý tình cảm, điểm này đã phạm vào tối kị.”
Thẩm Âm Âm cười bảo: “Sao có thể? Anh Thiệu Tu ưu tú như thế, rất nhiều cô gái thích.”
Trịnh Chỉ Như bất lực: “Chính vì nó quá ưu tú, từ nhỏ đến lớn chưa từng gặp phải thất bại, thuận buồm xuôi gió mát chèo mát mái, đi đến đâu cũng đều là tiếng vỗ tay và ca tụng, tự tin thái quá, cái này gọi là bóng tối dưới đèn.”
“Sao dì lại sinh hai đứa con trai không nên thân như vậy cơ chứ.”
Ngày hôm sau lúc Trịnh Chỉ Như vất vả chọn túi vì hạnh phúc cả đời sau của con trai không nên thân, Tống Huỳnh hoàn toàn không biết gì về chuyện này cả.
Cô ra ngoài tham dự lễ cưới của Mạnh Nhiễm, lúc lái xe động cơ không thể nào khởi động được nên dứt khoát lái xe của Lục Thiệu Tu, muốn chờ lễ cưới kết thúc, vừa vặn lái đến nhà anh trả lại cho anh, một công đôi việc.
Chiếc xe này thật sự rất phô trương, đặc biệt bắt mắt giữa rất nhiều siêu xe, Tống Huỳnh vòng qua cửa lớn khách sạn, đỗ xe vào bãi đỗ xe trong nhà.
Tắt máy, xuống xe, cô đụng ngay nhóm người nhà họ Tống, không như mong đợi, nhưng cũng không bất ngờ.
Tống Miểu kéo Diêu Uyển Vân, diện mạo hai mẹ con không khác nhau lắm, yếu ớt xen lẫn khôn khéo, Diêu Uyển Vân dắt con trai nhỏ, không thấy Tống Thanh Tùng và Tống Lỗi.
“Tiểu Hách, chào chị đi.” Diêu Uyển Vân cười chỉ Tống Huỳnh: “Đây là chị Huỳnh Huỳnh của con.”
Khuôn mặt của cậu bé đầy kiêu căng: “Chị Huỳnh Huỳnh gì cơ? Con không biết, con chỉ biết chị Miểu Miểu.”
Tống Miểu sờ đầu cậu bé: “Chị ấy cũng là chị em, là con gái lớn của bố.”
“Vậy sao em chưa từng thấy chị ta trong nhà? Bố cũng chưa từng nhắc đến chị ta! Chị ta đã bị bố đuổi khỏi cửa lâu rồi!”
Diêu Uyển Vân xin lỗi rồi cười với Tống Huỳnh, vẻ mặt dịu dàng cực kỳ giả dối, nụ cười như vậy khiến Tống Huỳnh nghĩ đến rất nhiều điều kinh khủng trong quá khứ, dạ dày cuộn lên sự ghê tởm.
“Xin lỗi nhé Huỳnh Huỳnh, trẻ con trí nhớ không tốt, Thanh Tùng vẫn rất nhớ thương con.”
Tống Huỳnh thờ ơ xem hết đoạn gái điếm diễn này, dửng dưng nói: “Trí nhớ không tốt có thể là vấn đề về trí thông minh, tố chất không tốt có thể là do di truyền, hơn nửa quả thực tôi không phải là chị nó, đừng có nhận lung tung.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Sắc mặt Tống Miểu hơi thay đổi, định nói gì đó, bị Diêu Uyển Vân kéo một cái, vừa khéo Tống Tiểu Hách bắt đầu khóc lóc la lối om sòm đòi ăn, nhóm người vội vàng rời đi.
Lần đầu tiên Tống Huỳnh thấy đứa trẻ hư khiến người khác khó chịu như vậy, lười đi cùng một chuyến thang máy với bọn họ, đợi vài phút rồi mới đi lên.
Trong thang máy.
“Ban nãy sao mẹ kéo con?” Tống Miểu phàn nàn.
Diêu Uyển Vân trầm tư: “Con thấy chiếc xe kia của nó không?”
“Thấy, chắc chắn không phải tự mua, hơn phân nửa là leo lên ông chủ nào đó rồi.” Tống Miểu khinh thường, Tống Huỳnh trông có vẻ thanh cao, luôn coi thường bọn họ, bản thân cũng không sạch sẽ đến mấy đâu.
“Không đúng, cái biển số xe có hơi quen mắt.” Diêu Uyển Vân nghĩ thế nào cũng không ra, con trai lại quấy lên vào lúc này, bà ta phân tâm chăm sóc nó, tạm thời không rảnh nghĩ đến chuyện này.
Tống Miểu lại để tâm.
Biển số xe số liên tiếp kia đã nhìn thấy thì rất khó quên, mẹ nói cũng không sai, cô ta lặng lẽ lấy điện thoại ra, gửi biển số xe cho người đại diện, mối quan hệ của chị ta rộng, tất nhiên có thể nhận ra.
Đối phương gần như trả lời ngay lập tức: Miểu Miểu, đây chính là xe của Lục Thiệu Tu!
Trong lòng cô ta rét run, Lục Thiệu Tu, thế mà lại là anh ta, Tống Huỳnh lại lái xe của anh ta rêu rao khắp nơi, quan hệ của bọn họ là gì?
Nửa ngày không trả lời lại, người đại diện không đợi được nữa, trực tiếp gọi điện thoại qua: “Sao không nhắn lại? Chị vội chết mất, em muốn làm gì? Chị biết em muốn giành được nữ hai trong bộ phim kia, nhưng cũng không thể có ý đồ với vị này được! Nhìn Trần An Ni đi! Em muốn chết thì đừng hại chị!”
Tống Miểu: “Không phải em, là... chị của em, hình như chị ta có loại quan hệ như thế với Lục Thiệu Tu.”
“Thật á? Có quan hệ này sao em không nói sớm? Tuần sau đi Bác Ảnh thử vai, em bảo chị em thổi gió bên gối, ăn chắc mười phần!”
Tống Miểu không biết.
Vai diễn cô ta muốn giành được là một bộ phim thương mại của đạo diễn lớn Lâm Hạo, phim của anh ấy từ xưa đến nay luôn được giới phê bình khen ngợi lại ăn khách, từng nâng đỡ không ít diễn viên có tên tuổi, anh ấy không ngại dùng diễn viên mới, ngược lại thích người mới vào đoàn để đem lại linh cảm mới, chỉ là yêu cầu khá cao với kỹ thuật diễn xuất.
Vai nữ số một đã quyết định nội bộ là một vị ảnh hậu, cũng là nữ chính quen thuộc của Lâm Hạo, ván đã đóng thuyền, không ai dám cướp.
Suất diễn của nữ hai không ít, còn là nhân vật xuất sắc, rất nhiều nữ diễn viên tranh vỡ đầu.
Bộ phim này được sản xuất bởi phía Bác Ảnh, công ty này mới được Lục Thiệu Tu thu mua năm ngoái.
Xuất thân của Tống Miểu là chính quy, nhưng kỹ thuật diễn vẫn luôn bình thường, ngay cả cơ hội thử vai cũng không có, nếu có thể nắm chắc được cơ hội lần này...
Nhưng vì sao người kia lại cứ là Tống Huỳnh!
Suốt buổi tiệc cưới cô ta đều lơ đễnh không chú ý, toàn bộ hành trình đều để ý đến Tống Huỳnh, nhìn cô tán gẫu với nhóm phù dâu, những tiểu thư gia thế hiển hách đó đều là bạn từ trước của Tống Huỳnh, bọn họ chưa từng để mình vào mắt.
Cô ta hiểu rất rõ, cũng rất không cam lòng, rõ ràng Diêu Uyển Vân dẫn theo cô ta chen vào tầng lớp này, nhưng những người đó vẫn cứ bài xích cô ta, những ánh nhìn đó vô hình trung vạch ra một đường ranh giới giữa bọn họ.
Vô tình biểu thị công khai rằng Tống Miểu vĩnh viễn không thuộc về bên đó.
Lễ cưới kết thúc, cô ta thấy Tống Huỳnh ôm tạm biệt với cô dâu, lại nói gì đó với Trác Nhất Thiến, cuối cùng cũng phải đi. Tống Miểu âm thầm đuổi theo xe của cô, một mạch đến biệt thự nghỉ dưỡng Lan Giang.
Khu giàu có trong khu giàu có, ngay cả nhà họ Tống cũng không mua nổi biệt thự ven sông nơi đây.
Tống Huỳnh dừng xe ở ven đường, xuống xe ấn chuông cửa, không lâu sau, một người đàn ông cao lớn lạnh lùng đi ra, cúi đầu nói gì đó với Tống Huỳnh.
Đây là sếp lớn tập đoàn Lục Thành? Trước đây cô ta chỉ thấy trên tạp chí và phỏng vấn, chỉ cảm thấy là người ngoài tầm với, người đàn ông mưu mô giỏi giang, hóa ra anh ta nơi riêng tư cũng có vẻ mặt dịu dàng như vậy?
Tống Huỳnh đưa chìa khóa xe cho Lục Thiệu Tu.
Nét mặt của anh vui vẻ, anh không duỗi tay nhận, ngược lại bắt lấy tay cô kéo vào trong lòng.
Tống Huỳnh vô cảm tránh thoát khỏi anh, trực tiếp ném chìa khóa về phía người đàn ông, xoay người lập tức rời đi.
Người đàn ông nhìn bóng dáng của cô, trên mặt là nụ cười bất đắc dĩ mà lại dung túng.
Một màn này bị Tống Miểu chụp được, cẩn thận lưu trong điện thoại.
Cô ta lái xe về nhà, suy nghĩ một đường, quyết định đánh cược một phen, cơ hội chỉ có lần này.
Cô ta quay số điện thoại của người đại diện: “Chị Dư, chị của em đồng ý giúp em tìm Lục Thiệu Tu, chị liên hệ với trợ lý của sếp Lục, chỉ cần nói... Em là em gái của Tống Huỳnh.”
- --
Tác giả có lời muốn nói:
Thẩm Lương: Dịu dàng một chút, dỗ dành cô ấy nhiều hơn, thu tính khí của cậu lại, hạ thấp cái tôi của cậu một chút.
Chó Lục: Cậu cho rằng tôi rất rảnh?
Thẩm Lương: Vậy cậu đợi mà “truy thê hỏa táng trường”(*) đi.
(*)Truy thê hỏa táng trường (追妻火葬場): Đây là câu nói được sử dụng phổ biến trong các bộ phim truyền hình, điện ảnh, tiểu thuyết Trung Quốc được hiểu là lúc đầu nam chính rất kiêu ngạo và ngược nữ chính, về sau khi nữ chính từ bỏ thì lại theo đuổi lấy lòng nữ chính, sẽ làm tất cả mọi thứ để nữ chính trở về bên mình.
Cốt truyện đã được sắp xếp, chó Lục là chó ngoan, nhưng tính khí quá thô, cần phải quở trách, hai nhân vật đều có chỗ cần dung hòa.
Anh biết chuyện video rồi? Biết khi nào?
Bây giờ nhắc tới chuyện này, là định tính sổ với cô hả...
“Tôi... Nghe không hiểu anh đang nói cái gì.” Tống Huỳnh giả ngu theo bản năng.
Anh cười rộ lên: “Không nhớ? Chuyện không khó, dựa vào mánh khóe khoa học kỹ thuật hiện nay, điện thoại định dạng cũng có thể lật ra dấu vết để lại, tôi có thể giúp cô Tống tìm lại.”
Cái gì gọi là uy hiếp? Đây mới gọi là uy hiếp này!
Tống Huỳnh gục đầu, lúng túng nói: “Trước hết xin đính chính, video không phải tôi cố ý quay, camera kia là dùng để theo dõi mèo, là chính anh nhất quyết phải ở phòng tôi...”
“Còn thành lỗi của tôi rồi? Em đã xem video, hẳn là rõ ràng, rốt cuộc ngày ấy là ai chủ động.” Lục Thiệu Tu nhẹ nhàng chạm vào vành tai cô, mềm mại lạnh lẽo, chợt giống như bốc cháy.
Tống Huỳnh né tránh, không muốn nhớ tới, giọng điệu cứng nhắc nói: “Tôi đã xóa rồi, nói đi, anh muốn làm gì tôi?”
“Có ý gì? Tôi có thể làm gì em?”
“Thì như Trần An Ni, bởi vì tung tin đồn với anh, lập tức phải cấm sóng người ta, huống chi là tôi... Chắc chắn anh sẽ không dễ dàng buông tha cho tôi.”
Trong lòng Tống Huỳnh sợ hãi, trên mặt lại không muốn để anh nhìn ra, lúc này cô thật sự đồng cảm sâu sắc với Trần An Ni, có loại cảm giác đau buồn như một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ, ánh mắt người đàn ông hung ác nham hiểm, siết chặt eo cô, giống như siết một con thỏ nhỏ không hề có sức phản kháng, nắm giữ quyền sinh sát.
Có lẽ thứ anh tận hưởng chính là cảm giác không chế này.
Không thích bị người ta mua hot search, trói buộc lăng xê, bởi vì điều này không hợp quy tắc trò chơi của anh, anh không thích bị người khác khống chế.
Trong bóng tối không thấy rõ khuôn mặt của người đàn ông, hơi thở của anh ở ngay bên tai cô, Tống Huỳnh vươn tay muốn ấn mở đèn, Lục Thiệu Tu không cho, ngược lại ghì chặt đôi tay cô.
“Em nói đúng, tôi sẽ không tha cho em.” Anh ôm cô chặt hơn, dùng sức trên tay, mang theo hơi thở ngà ngà say sát lại gần, cúi đầu muốn hôn.
Tống Huỳnh vội tránh đi, dùng đầu gối muốn đẩy anh ra, người đàn ông lại không chút sứt mẻ, trái lại nương theo lực của cô, ép cả người cô ở trên cửa.
Từ nhỏ cô có một tật xấu, ngày mùa đông ở trong nhà rất dễ đỏ mặt, trải qua một trận vật lộn vừa rồi, mặt như bị thiêu cháy.
Đôi má đỏ ửng của người phụ nữ nhỏ thấp hơn mình một cái đầu, hai mắt mông lung, phảng phất như bị bắt nạt, nhìn được lòng người ngứa ngáy, lại còn muốn quật cường trừng mắt nhìn anh, như là chuẩn bị cào cho anh một cái bất cứ lúc nào.
Tống Huỳnh bỗng nhiên nghĩ đến: “Anh phát hiện lúc Trác Nhất Thiến đến nhà à?”
Anh không hề phủ nhận.
“Anh đã phát hiện, cho nên hôm nay mới kỳ quái như vậy? Đỗ Thịnh Lâm cũng đã nhìn ra, anh có biết không?” Nhớ tới ánh mắt vừa rồi của Đỗ Thịnh Lâm, cô vẫn cảm thấy khó xử.
Lục Thiệu Tu khinh thường cười: “Nhìn ra mới tốt, tranh với tôi, không có năng lực quan sát.”
Tống Huỳnh hơi bực: “Cái gì gọi là tranh với anh? Tôi là vật sở hữu của anh à?”
So với sự kích động của cô, Lục Thiệu Tu chỉ thản nhiên đáp lại bằng nụ cười khẩy.
Anh ghé sát đến bên tai Tống Huỳnh, hơi thở nóng rực phả vào thùy tai cô: “Lục Thiệu Tu tôi đời này chưa từng thua, thứ tôi muốn nhất định có thể đạt được, không cần giải thích với bất cứ ai, sao em không thể ngoan ngoãn vậy?”
Tống Huỳnh nghe vậy trong lòng rét run: “Anh quá cố chấp, chẳng qua tôi uống say làm sai việc, chuyện này không tính là gì, sếp Lục dây dưa không dứt như vậy, dễ làm người ta hiểu lầm.”
“Hiểu lầm cái gì?” Giọng anh cũng lạnh xuống.
“Hiểu lầm anh thích tôi.” Cô nâng cằm lên, ánh mắt mang theo sự khiêu khích.
Anh nhếch môi khẽ cười, không trả lời.
Tống Huỳnh vội màng muốn thoát khỏi sự khống chế của anh, càng thêm bốc đồng: “Sếp Lục xem thường ông chủ của tôi, nhưng ít nhất anh ta có một điểm mạnh hơn anh, đó là không dây dưa không dứt với phụ nữ.” Cô cúi đầu nhìn cánh tay rắn chắc đè trên eo mình: “Càng sẽ không ép bức phụ nữ.”
Đồng tử Lục Thiệu Tu như co lại, sức lực trên tay anh hơi buông lỏng: “Ngay cả anh ta, em cũng chịu tán thưởng, duy chỉ cay nghiệt với tôi... Nói đi, còn cái gì nữa?”
Giọng nói lạnh lùng cứng nhắc xưa nay của người đàn ông đột nhiên toát ra một tia mờ mịt.
Tống Huỳnh có chút hoang mang, không phân biệt rõ cảm xúc của anh lúc này đây, đành phải dứt khoát cắn răng mà nói: “Thực ra tối hôm đó không phải anh, cũng có thể là người khác...”
Lục Thiệu Tu buông cô ra ngay lập tức, chỉ vào cửa, lạnh lùng nói: “Đi ra ngoài.”
Tài xế đưa Lục Thiệu Tu về nhà, dọc đường đi mặt mũi anh sa sầm, liên tiếp gọi mấy cuộc điện thoại công việc, vẫn luôn trong trạng thái tức giận không thôi, ngay cả trợ lý Từ xưa nay ăn nói có chừng mực cũng bị phê bình.
Trên đường nhận được điện thoại của Thẩm Lương, hẹn anh đi khai trương quán bar mới, Lục Thiệu Tu nói thẳng là không rảnh: “Cậu cho rằng tôi rất rảnh à?”
“Tức giận như vậy? Ai chọc cậu?” Độ nhạy bén của Thẩm Lương ở phương diện này không thua gì Đỗ Thịnh An, đều là kiểu ăn chơi trác táng như nhau, anh ấy cười hỏi: “Cô gái lần trước dẫn đến nhà hàng của tôi?”
Lục Thiệu Tu không nói lời nào.
Anh ấy càng thêm xác định, cười sằng sặc: “Chó Lục cậu đúng thật là... Ngay cả phụ nữ cũng không dỗ được.”
“Bớt cmn lời vô nghĩa đi.” Sắc mặt Lục Thiệu Tu nắng mưa thất thường: “Nói gì có ích đi.”
“Muốn để tôi ra chiêu giúp cậu dỗ phụ nữ, nói sớm đi chứ.” Thẩm Lương nhẹ nhàng bâng quơ mà bảo: “Dịu dàng một chút, dỗ dành cô ấy nhiều hơn, thu hồi tính tình của cậu, hạ thấp cái tôi một chút.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Lục Thiệu Tu tức giận cười: “Cậu cho rằng tôi nhàn rỗi cả ngày không có chuyện gì ư?”
Thẩm Lương nghe vậy thở dài, dừng một lát, lại nói: “Vậy thực tế chút đi, mua túi, phụ nữ đều thích túi...”
Sau khi vào nhà, âu phục của Lục Thiệu Tu khoác trên vai, đang định lên lầu thì nghe thấy tiếng phụ nữ nói chuyện truyền đến từ trong phòng khách.
Nghe có vẻ như là Trịnh Chỉ Như và Thẩm Âm Âm.
Bước chân của anh hơi ngừng lại, xoay người đi về hướng phòng khách, Trịnh Chỉ Như ăn mặc dịu dàng tao nhã, đang ở trên sofa đeo thử vòng cổ cho cô gái kia.
“Thiệu Tu, đúng lúc con trở về, nhìn xem kiểu dáng này thích hợp với Âm Âm không?” Trịnh Chỉ Như gọi anh đến gần xem.
Thẩm Âm Âm đã được gửi nuôi ở nhà anh từ thời tiểu học, thân thiết như mẹ con với Trịnh Chỉ Như, thời còn trẻ Trịnh Chỉ như đã tiếc nuối vì không sinh được con gái, hận không thể trang điểm cho Thẩm Âm Âm như búp bê Tây Dương, quần áo trang sức xinh đẹp gì đều tấp lên người cô ấy.
Lục Thiệu Tu liếc nhìn: “Cũng được đấy, hai người lại đi mua sắm à?”
“Đổi mùa, mua một ít quần áo mùa đông cho Âm Âm.”
Trên sofa tràn ngập túi mua hàng, Lục Thiệu Tu xoa nhẹ đầu mày: “Cái này gọi là một ít?”
“Con biết cái gì, nhìn thấy đẹp đương nhiên muốn có được, những cái này thì tính là gì?” Trịnh Chỉ Như nhíu mày: “Bỏ đi, ông cụ như con sẽ không hiểu phụ nữ đâu.”
Thẩm Âm Âm che miệng cười khúc khích: “Anh Thiệu Tu, chờ anh có bạn gái rồi anh sẽ hiểu.”
Hôm nay anh ra ngoài nhất định đụng vào quỷ, ở bên ngoài bị người ta chọc giận không nói, về nhà còn phải bị một già một trẻ này cười nhạo, Thẩm Lương còn muốn anh hạ thấp cái tôi để dỗ người, anh tìm ai nói lý đây?
Đang buồn bực khó chịu, Lục Thiệu Tu nhìn thấy một chiếc túi nữ trên sofa, kiểu dáng mới mẻ độc đáo, phong cách cũng đơn giản lịch sự, đồ bà Trịnh tự mình mua cho con gái nuôi đương nhiên phải có giá trị xa xỉ.
Lục Thiệu Tu bỗng nhiên nhớ tới những lời của Thẩm Lương, trong đầu không khỏi hiện ra bóng dáng yểu điệu mảnh khảnh của người nào đó.
Túi này mà đeo trên người cô thì rất phù hợp.
“Túi này có kích thước khác không?” Lục Thiệu Tu cầm chiếc túi nhỏ đến đáng thương kia lên, đánh giá: “Hình thức khá đẹp, nhưng hơi nhỏ, không đựng được gì, có size lớn hơn không?”
“Tay bẩn đừng chạm vào!” Trịnh Chỉ Như vỗ vào lưng anh: “Nói con không hiểu đúng là thật sự không hiểu, chính là cái kiểu này.”
“Được rồi, giúp con mua một cái cùng kiểu, ngày mai con bảo trợ lý Từ đến cửa hàng lấy.”
Trịnh Chỉ Như và Thẩm Âm Âm liếc nhau, “đánh hơi” được có gì đó không đúng, bà nghi ngờ nhìn con trai: “Tặng cho con gái?”
Lục Thiệu Tu nhướng mày: “Chẳng lẽ tặng cho đàn ông?”
“Cô gái trông như thế nào? Vóc dáng cao bao nhiêu? Thích màu gì? Ngày thường mặc quần áo phong cách gì...” Trịnh Chỉ Như vui mừng khôn xiết mà truy hỏi.
Lục Thiệu Tu xua tay: “Không phải đều giống nhau? Mẹ mua đại đi, tính tiền cho con.”
“Làm sao có thể tùy tiện như thế? Tặng đồ cho con gái, mấu chốt là thành ý.”
Anh cười, mặt mày kiêu ngạo anh tuấn thoáng hiện một tia không kiên nhẫn: “Túi chính là thành ý.”
Nói xong anh xoay người lên lầu, Trịnh Chỉ Như nhìn bóng dáng bình tĩnh kiêu ngạo của anh, nhịn không được thở dài: “Với tính khí này của nó, thế nào cũng phải vấp ngã nhiều trên người phụ nữ!”
Thẩm Âm Âm lắc đầu: “Anh Thiệu Tu rất thông minh, sẽ xử lý tốt.”
“Con còn nhỏ, không hiểu, nó lấy thái độ xử lý công việc để xử lý tình cảm, điểm này đã phạm vào tối kị.”
Thẩm Âm Âm cười bảo: “Sao có thể? Anh Thiệu Tu ưu tú như thế, rất nhiều cô gái thích.”
Trịnh Chỉ Như bất lực: “Chính vì nó quá ưu tú, từ nhỏ đến lớn chưa từng gặp phải thất bại, thuận buồm xuôi gió mát chèo mát mái, đi đến đâu cũng đều là tiếng vỗ tay và ca tụng, tự tin thái quá, cái này gọi là bóng tối dưới đèn.”
“Sao dì lại sinh hai đứa con trai không nên thân như vậy cơ chứ.”
Ngày hôm sau lúc Trịnh Chỉ Như vất vả chọn túi vì hạnh phúc cả đời sau của con trai không nên thân, Tống Huỳnh hoàn toàn không biết gì về chuyện này cả.
Cô ra ngoài tham dự lễ cưới của Mạnh Nhiễm, lúc lái xe động cơ không thể nào khởi động được nên dứt khoát lái xe của Lục Thiệu Tu, muốn chờ lễ cưới kết thúc, vừa vặn lái đến nhà anh trả lại cho anh, một công đôi việc.
Chiếc xe này thật sự rất phô trương, đặc biệt bắt mắt giữa rất nhiều siêu xe, Tống Huỳnh vòng qua cửa lớn khách sạn, đỗ xe vào bãi đỗ xe trong nhà.
Tắt máy, xuống xe, cô đụng ngay nhóm người nhà họ Tống, không như mong đợi, nhưng cũng không bất ngờ.
Tống Miểu kéo Diêu Uyển Vân, diện mạo hai mẹ con không khác nhau lắm, yếu ớt xen lẫn khôn khéo, Diêu Uyển Vân dắt con trai nhỏ, không thấy Tống Thanh Tùng và Tống Lỗi.
“Tiểu Hách, chào chị đi.” Diêu Uyển Vân cười chỉ Tống Huỳnh: “Đây là chị Huỳnh Huỳnh của con.”
Khuôn mặt của cậu bé đầy kiêu căng: “Chị Huỳnh Huỳnh gì cơ? Con không biết, con chỉ biết chị Miểu Miểu.”
Tống Miểu sờ đầu cậu bé: “Chị ấy cũng là chị em, là con gái lớn của bố.”
“Vậy sao em chưa từng thấy chị ta trong nhà? Bố cũng chưa từng nhắc đến chị ta! Chị ta đã bị bố đuổi khỏi cửa lâu rồi!”
Diêu Uyển Vân xin lỗi rồi cười với Tống Huỳnh, vẻ mặt dịu dàng cực kỳ giả dối, nụ cười như vậy khiến Tống Huỳnh nghĩ đến rất nhiều điều kinh khủng trong quá khứ, dạ dày cuộn lên sự ghê tởm.
“Xin lỗi nhé Huỳnh Huỳnh, trẻ con trí nhớ không tốt, Thanh Tùng vẫn rất nhớ thương con.”
Tống Huỳnh thờ ơ xem hết đoạn gái điếm diễn này, dửng dưng nói: “Trí nhớ không tốt có thể là vấn đề về trí thông minh, tố chất không tốt có thể là do di truyền, hơn nửa quả thực tôi không phải là chị nó, đừng có nhận lung tung.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Sắc mặt Tống Miểu hơi thay đổi, định nói gì đó, bị Diêu Uyển Vân kéo một cái, vừa khéo Tống Tiểu Hách bắt đầu khóc lóc la lối om sòm đòi ăn, nhóm người vội vàng rời đi.
Lần đầu tiên Tống Huỳnh thấy đứa trẻ hư khiến người khác khó chịu như vậy, lười đi cùng một chuyến thang máy với bọn họ, đợi vài phút rồi mới đi lên.
Trong thang máy.
“Ban nãy sao mẹ kéo con?” Tống Miểu phàn nàn.
Diêu Uyển Vân trầm tư: “Con thấy chiếc xe kia của nó không?”
“Thấy, chắc chắn không phải tự mua, hơn phân nửa là leo lên ông chủ nào đó rồi.” Tống Miểu khinh thường, Tống Huỳnh trông có vẻ thanh cao, luôn coi thường bọn họ, bản thân cũng không sạch sẽ đến mấy đâu.
“Không đúng, cái biển số xe có hơi quen mắt.” Diêu Uyển Vân nghĩ thế nào cũng không ra, con trai lại quấy lên vào lúc này, bà ta phân tâm chăm sóc nó, tạm thời không rảnh nghĩ đến chuyện này.
Tống Miểu lại để tâm.
Biển số xe số liên tiếp kia đã nhìn thấy thì rất khó quên, mẹ nói cũng không sai, cô ta lặng lẽ lấy điện thoại ra, gửi biển số xe cho người đại diện, mối quan hệ của chị ta rộng, tất nhiên có thể nhận ra.
Đối phương gần như trả lời ngay lập tức: Miểu Miểu, đây chính là xe của Lục Thiệu Tu!
Trong lòng cô ta rét run, Lục Thiệu Tu, thế mà lại là anh ta, Tống Huỳnh lại lái xe của anh ta rêu rao khắp nơi, quan hệ của bọn họ là gì?
Nửa ngày không trả lời lại, người đại diện không đợi được nữa, trực tiếp gọi điện thoại qua: “Sao không nhắn lại? Chị vội chết mất, em muốn làm gì? Chị biết em muốn giành được nữ hai trong bộ phim kia, nhưng cũng không thể có ý đồ với vị này được! Nhìn Trần An Ni đi! Em muốn chết thì đừng hại chị!”
Tống Miểu: “Không phải em, là... chị của em, hình như chị ta có loại quan hệ như thế với Lục Thiệu Tu.”
“Thật á? Có quan hệ này sao em không nói sớm? Tuần sau đi Bác Ảnh thử vai, em bảo chị em thổi gió bên gối, ăn chắc mười phần!”
Tống Miểu không biết.
Vai diễn cô ta muốn giành được là một bộ phim thương mại của đạo diễn lớn Lâm Hạo, phim của anh ấy từ xưa đến nay luôn được giới phê bình khen ngợi lại ăn khách, từng nâng đỡ không ít diễn viên có tên tuổi, anh ấy không ngại dùng diễn viên mới, ngược lại thích người mới vào đoàn để đem lại linh cảm mới, chỉ là yêu cầu khá cao với kỹ thuật diễn xuất.
Vai nữ số một đã quyết định nội bộ là một vị ảnh hậu, cũng là nữ chính quen thuộc của Lâm Hạo, ván đã đóng thuyền, không ai dám cướp.
Suất diễn của nữ hai không ít, còn là nhân vật xuất sắc, rất nhiều nữ diễn viên tranh vỡ đầu.
Bộ phim này được sản xuất bởi phía Bác Ảnh, công ty này mới được Lục Thiệu Tu thu mua năm ngoái.
Xuất thân của Tống Miểu là chính quy, nhưng kỹ thuật diễn vẫn luôn bình thường, ngay cả cơ hội thử vai cũng không có, nếu có thể nắm chắc được cơ hội lần này...
Nhưng vì sao người kia lại cứ là Tống Huỳnh!
Suốt buổi tiệc cưới cô ta đều lơ đễnh không chú ý, toàn bộ hành trình đều để ý đến Tống Huỳnh, nhìn cô tán gẫu với nhóm phù dâu, những tiểu thư gia thế hiển hách đó đều là bạn từ trước của Tống Huỳnh, bọn họ chưa từng để mình vào mắt.
Cô ta hiểu rất rõ, cũng rất không cam lòng, rõ ràng Diêu Uyển Vân dẫn theo cô ta chen vào tầng lớp này, nhưng những người đó vẫn cứ bài xích cô ta, những ánh nhìn đó vô hình trung vạch ra một đường ranh giới giữa bọn họ.
Vô tình biểu thị công khai rằng Tống Miểu vĩnh viễn không thuộc về bên đó.
Lễ cưới kết thúc, cô ta thấy Tống Huỳnh ôm tạm biệt với cô dâu, lại nói gì đó với Trác Nhất Thiến, cuối cùng cũng phải đi. Tống Miểu âm thầm đuổi theo xe của cô, một mạch đến biệt thự nghỉ dưỡng Lan Giang.
Khu giàu có trong khu giàu có, ngay cả nhà họ Tống cũng không mua nổi biệt thự ven sông nơi đây.
Tống Huỳnh dừng xe ở ven đường, xuống xe ấn chuông cửa, không lâu sau, một người đàn ông cao lớn lạnh lùng đi ra, cúi đầu nói gì đó với Tống Huỳnh.
Đây là sếp lớn tập đoàn Lục Thành? Trước đây cô ta chỉ thấy trên tạp chí và phỏng vấn, chỉ cảm thấy là người ngoài tầm với, người đàn ông mưu mô giỏi giang, hóa ra anh ta nơi riêng tư cũng có vẻ mặt dịu dàng như vậy?
Tống Huỳnh đưa chìa khóa xe cho Lục Thiệu Tu.
Nét mặt của anh vui vẻ, anh không duỗi tay nhận, ngược lại bắt lấy tay cô kéo vào trong lòng.
Tống Huỳnh vô cảm tránh thoát khỏi anh, trực tiếp ném chìa khóa về phía người đàn ông, xoay người lập tức rời đi.
Người đàn ông nhìn bóng dáng của cô, trên mặt là nụ cười bất đắc dĩ mà lại dung túng.
Một màn này bị Tống Miểu chụp được, cẩn thận lưu trong điện thoại.
Cô ta lái xe về nhà, suy nghĩ một đường, quyết định đánh cược một phen, cơ hội chỉ có lần này.
Cô ta quay số điện thoại của người đại diện: “Chị Dư, chị của em đồng ý giúp em tìm Lục Thiệu Tu, chị liên hệ với trợ lý của sếp Lục, chỉ cần nói... Em là em gái của Tống Huỳnh.”
- --
Tác giả có lời muốn nói:
Thẩm Lương: Dịu dàng một chút, dỗ dành cô ấy nhiều hơn, thu tính khí của cậu lại, hạ thấp cái tôi của cậu một chút.
Chó Lục: Cậu cho rằng tôi rất rảnh?
Thẩm Lương: Vậy cậu đợi mà “truy thê hỏa táng trường”(*) đi.
(*)Truy thê hỏa táng trường (追妻火葬場): Đây là câu nói được sử dụng phổ biến trong các bộ phim truyền hình, điện ảnh, tiểu thuyết Trung Quốc được hiểu là lúc đầu nam chính rất kiêu ngạo và ngược nữ chính, về sau khi nữ chính từ bỏ thì lại theo đuổi lấy lòng nữ chính, sẽ làm tất cả mọi thứ để nữ chính trở về bên mình.
Cốt truyện đã được sắp xếp, chó Lục là chó ngoan, nhưng tính khí quá thô, cần phải quở trách, hai nhân vật đều có chỗ cần dung hòa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất