Quân Cưới Thập Niên 80: Thay Chị Gả Chồng
Chương 48: Nhổ Hết
Dương Niệm Niệm chớp chớp mắt: “Vương đại tỷ, em không thích tiếp xúc với mấy người đó, em thích nói chuyện với chị.”
Vương Phượng Kiều được Dương Niệm Niệm dỗ vui vẻ, miệng sắp dài đến tai, kéo tay Dương Niệm Niệm, thân thiện nói: “Lần đầu tiên chị nhìn thấy em cũng đã cảm thấy rất có duyên, cảm giác cứ như chị em ruột vậy.”
Dương Niệm Niệm tiện thể vuốt mông ngựa vài câu, khiến Vương Phượng Kiều cười đến nỗi miệng không giãn nổi nữa, hai người kéo tay nhau đi về, đúng lúc gặp được Lục Thời Thâm và Chu Bỉnh Hành cũng về.
Lưng Lục Thời Thâm thẳng, chân dài thon thả mặc đồ quân đội rất đẹp, thật sự đúng là móc treo quần áo, thấy anh đang dần đến đây, Dương Niệm Niệm cảm thấy hơi không được tự nhiên, ngực đập nhanh như có hai con nai đang chạy loạn bên trong.
Vẫn chưa đi đến trước mặt, Chu Bỉnh Hành đã lớn tiếng hỏi: “Hai người không ở nhà nấu cơm, ở đây làm gì thế?”
“Em dẫn Niệm Niệm đi xem đất trồng rau, sắp tới gieo hạt giống ở chỗ này, tiện có rau ăn.” Vương Phượng Kiều trả lời.
Chu Bỉnh Hành nhìn dáng người gầy yếu của Dương Niệm Niệm, luôn cảm thấy cơ thể nhỏ bé này của cô vốn không cầm nổi cuốc, nhưng mà trước mặt Dương Niệm Niệm và Lục Thời Thâm, anh ta cũng không nói gì.
Lục Thời Thâm nhìn Dương Niệm Niệm, thấy eo cô mảnh mai, tay chân tinh tế, lạnh nhạt nói: “Nếu như em không trồng, muốn ăn rau gì, tôi sẽ bảo nhân viên mua đồ mang về.”
Chu Bỉnh Hành thầm nghĩ, nhìn đi, đoàn trưởng cũng có suy nghĩ giống anh ta, cảm thấy cơ thể gầy nhỏ của Dương Niệm Niệm không vác nổi cuốc.
Ở nông thôn có câu lấy vợ phải lấy người to khỏe, câu này không phải không có lý.
Dương Niệm Niệm đẹp thì đẹp thật, tiếc là chỉ có thể là bình hoa, vẫn là vợ mình tốt hơn.
Tuy là Chu Bỉnh Hành cũng không nỡ để vợ làm việc nặng, nhưng vẫn cảm thấy vợ mình như vậy mới tốt.
“Có Vương đại tỷ làm thầy dạy tôi mà, có gì không biết tôi sẽ hỏi chị ấy.”
Vương Phượng Kiều được Dương Niệm Niệm vuốt mông ngựa thì vui mừng, đứng bên cạnh đảm bảo: “Đoàn trưởng Lục, cậu cứ yên tâm, tôi biết rõ cách trồng rau, đảm bảo sẽ dạy hết cho Niệm Niệm.”
Chu Bỉnh Hành thấy vợ mình vui vẻ, anh ta cũng nhe miệng hở răng cười: “Đoàn trưởng, chúng ta cũng đừng quan tâm đến họ, cứ để họ làm đi, con nhỏ đi học, họ ở nhà rảnh rỗi cũng chán.”
Sâu trong mắt Lục Thời Thâm hiện lên ý gì đó nhưng không nói gì, đúng lúc Tống Tiền Trình và Tôn Đại Sơn cũng từ quân đội về, thấy mọi người thì chủ động chào hỏi.
Về đến khu tập thể, mọi người khá thả lỏng, gặp mặt như là bạn cũ vậy, cũng không nhiều quy tắc như vậy, đôi lúc còn đùa vui một vài câu.
Nhưng mà Tống Tiền Đồ chỉ giữ hòa khí ngoài mặt với Lục Thời Thâm, gặp nhau thì chào hỏi một câu, cũng không có qua lại gì, thậm chí có nhiều điều ý kiến về Lục Thời Thâm.
Nếu nói về nguyên nhân thì khá nhiều, nói cho cùng, ban đầu anh ta cũng đứng về phía Tôn Đại Sơn, ai ngờ được Tôn Đại Sơn đã ở bộ đội lâu năm mà vẫn chưa thể lập công thăng chức.
Lục Thời Thâm lại năng lực bất phàm, cũng không biết có phải do may mắn không, có nhiệm vụ là sẽ lập công, còn trẻ mà đã là đoàn trưởng.
Thấy hai người đi xa, Vương Phượng Kiều trợn trắng mắt: “Phó doanh trưởng Tống này cũng không nói chuyện đàng hoàng với Diệp Mỹ Tĩnh đi, để cô ta trở nên xấu xa, một mảnh đất trồng rau đang êm đẹp bị cô ta phá hư.”
Chu Bỉnh Hành vừa mới định đi về nhà, nghe thấy vợ mình nói vậy, thuận theo hỏi: “Làm hư đất trồng rau nhà ai?”
Vương Phượng Kiều được Dương Niệm Niệm dỗ vui vẻ, miệng sắp dài đến tai, kéo tay Dương Niệm Niệm, thân thiện nói: “Lần đầu tiên chị nhìn thấy em cũng đã cảm thấy rất có duyên, cảm giác cứ như chị em ruột vậy.”
Dương Niệm Niệm tiện thể vuốt mông ngựa vài câu, khiến Vương Phượng Kiều cười đến nỗi miệng không giãn nổi nữa, hai người kéo tay nhau đi về, đúng lúc gặp được Lục Thời Thâm và Chu Bỉnh Hành cũng về.
Lưng Lục Thời Thâm thẳng, chân dài thon thả mặc đồ quân đội rất đẹp, thật sự đúng là móc treo quần áo, thấy anh đang dần đến đây, Dương Niệm Niệm cảm thấy hơi không được tự nhiên, ngực đập nhanh như có hai con nai đang chạy loạn bên trong.
Vẫn chưa đi đến trước mặt, Chu Bỉnh Hành đã lớn tiếng hỏi: “Hai người không ở nhà nấu cơm, ở đây làm gì thế?”
“Em dẫn Niệm Niệm đi xem đất trồng rau, sắp tới gieo hạt giống ở chỗ này, tiện có rau ăn.” Vương Phượng Kiều trả lời.
Chu Bỉnh Hành nhìn dáng người gầy yếu của Dương Niệm Niệm, luôn cảm thấy cơ thể nhỏ bé này của cô vốn không cầm nổi cuốc, nhưng mà trước mặt Dương Niệm Niệm và Lục Thời Thâm, anh ta cũng không nói gì.
Lục Thời Thâm nhìn Dương Niệm Niệm, thấy eo cô mảnh mai, tay chân tinh tế, lạnh nhạt nói: “Nếu như em không trồng, muốn ăn rau gì, tôi sẽ bảo nhân viên mua đồ mang về.”
Chu Bỉnh Hành thầm nghĩ, nhìn đi, đoàn trưởng cũng có suy nghĩ giống anh ta, cảm thấy cơ thể gầy nhỏ của Dương Niệm Niệm không vác nổi cuốc.
Ở nông thôn có câu lấy vợ phải lấy người to khỏe, câu này không phải không có lý.
Dương Niệm Niệm đẹp thì đẹp thật, tiếc là chỉ có thể là bình hoa, vẫn là vợ mình tốt hơn.
Tuy là Chu Bỉnh Hành cũng không nỡ để vợ làm việc nặng, nhưng vẫn cảm thấy vợ mình như vậy mới tốt.
“Có Vương đại tỷ làm thầy dạy tôi mà, có gì không biết tôi sẽ hỏi chị ấy.”
Vương Phượng Kiều được Dương Niệm Niệm vuốt mông ngựa thì vui mừng, đứng bên cạnh đảm bảo: “Đoàn trưởng Lục, cậu cứ yên tâm, tôi biết rõ cách trồng rau, đảm bảo sẽ dạy hết cho Niệm Niệm.”
Chu Bỉnh Hành thấy vợ mình vui vẻ, anh ta cũng nhe miệng hở răng cười: “Đoàn trưởng, chúng ta cũng đừng quan tâm đến họ, cứ để họ làm đi, con nhỏ đi học, họ ở nhà rảnh rỗi cũng chán.”
Sâu trong mắt Lục Thời Thâm hiện lên ý gì đó nhưng không nói gì, đúng lúc Tống Tiền Trình và Tôn Đại Sơn cũng từ quân đội về, thấy mọi người thì chủ động chào hỏi.
Về đến khu tập thể, mọi người khá thả lỏng, gặp mặt như là bạn cũ vậy, cũng không nhiều quy tắc như vậy, đôi lúc còn đùa vui một vài câu.
Nhưng mà Tống Tiền Đồ chỉ giữ hòa khí ngoài mặt với Lục Thời Thâm, gặp nhau thì chào hỏi một câu, cũng không có qua lại gì, thậm chí có nhiều điều ý kiến về Lục Thời Thâm.
Nếu nói về nguyên nhân thì khá nhiều, nói cho cùng, ban đầu anh ta cũng đứng về phía Tôn Đại Sơn, ai ngờ được Tôn Đại Sơn đã ở bộ đội lâu năm mà vẫn chưa thể lập công thăng chức.
Lục Thời Thâm lại năng lực bất phàm, cũng không biết có phải do may mắn không, có nhiệm vụ là sẽ lập công, còn trẻ mà đã là đoàn trưởng.
Thấy hai người đi xa, Vương Phượng Kiều trợn trắng mắt: “Phó doanh trưởng Tống này cũng không nói chuyện đàng hoàng với Diệp Mỹ Tĩnh đi, để cô ta trở nên xấu xa, một mảnh đất trồng rau đang êm đẹp bị cô ta phá hư.”
Chu Bỉnh Hành vừa mới định đi về nhà, nghe thấy vợ mình nói vậy, thuận theo hỏi: “Làm hư đất trồng rau nhà ai?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất