Chương 5: Ta Thật Sự Chỉ Là Luyện Khí Kỳ
Chương 5: Ta thật sự chỉ là Luyện Khí kỳ
“Nhanh, nhanh đi giúp tiền bối!”
Ngoài cửa, một đám đệ tử Thiên Lam Tông nhanh chóng xông vào đại môn, kết quả cảnh tượng trước mắt làm cho bọn họ phải trợn tròn mắt.
Khắp nơi đều là thi thể đệ tử Vân Sơn Tông.
Lăng Thanh Thù cũng bị rung động đến ngây người.
“Vân Sơn Tông ta truyền mười tám đời, là chí tôn Tề Châu, cho là sẽ còn huy hoàng tiếp bao đời, không ngờ hôm nay bị một người một kiếm dọn sạch Vân Sơn Tông, ha ha ha, chí tôn, nực cười biết bao, không đến Nguyên Anh, cuối cùng chỉ là thứ tam lưu!”
Một đệ tử Vân Sơn Tông như khóc như cười, lảo đảo nghiêng ngã lưới ra ngoài.
“Ai, ai diệt Vân Sơn Tông?” Lăng Thanh Thù lập tức ngăn cản tên đệ tử kia, đến bây giờ nàng vẫn khó có thể tin được những gì đang xảy ra trước mắt.
Trong nội tâm nàng ẩn ẩn có một ý nghĩ, nhưng, điều này có thể sao?
Lúc này mới bao lâu?
Không đến một khắc đồng hồ nàng đã chạy đến đây, vậy mà Vân Sơn Tông đã bị diệt.
Vị lão tổ kia có mạnh tới mất cũng không có khả năng mạnh đến như vậy chứ?
“Chết, chết hết rồi, ha ha ha!” Người đệ tử kia lảo đảo chạy ra ngoài cửa, cũng chẳng có ai ngăn hắn lại.
Bỗng nhiên, Lăng Thanh Thù co rụt mắt lại, nhìn thấy tông chủ Lưu Chân nay đã trở thành hai khúc đang nằm yên dưới đất!
Bên cạnh có đứng một người. Người kia cũng đúng lúc quay đầu.
Lăng Thanh Thù nín thở, là tiền bối, không đúng, là lão tổ!
Nàng nhớ tông chủ tiền nhiệm từng nói, Thiên Lam Tông có một vị lão tổ bế quan nhiều năm, không biết sinh tử!
Nàng cho là vị lão tổ không biết tên không biết họ kia chắc chắn sớm đã tọa hóa, ai ngờ được, hôm nay vậy mà xuất quan cứu vớt Thiên Lam Tông, còn là đúng trong lúc nước sôi nửa bỏng!
Đây quả thật là lão tổ đó sao! Lão tổ rốt cuộc thực lực như nào?
Trong nội tâm nàng thực sự có rất rất nhiều nghi vấn, nhưng lúc này nàng cũng không dám hỏi, nhìn gương mặt trẻ tuổi này, trong lòng bỗng nhiên có chút hàn ý.
May mà đây là lão tổ Thiên Lam Tông, nếu như là lão tổ Vân Sơn Tông, vậy kết cục của Vân Lam Tông sẽ là như thế nào?
“Ngươi đến rồi sao?” Từ Dương sớm đã cảm thấy sự tồn tại của Lăng Thanh Thù, cười nhạt nói.
Lăng Thanh Thù có hơi chần chờ, rồi khom người nói: “Đệ tử tới chậm, không ngờ mọi chuyện đã kết thúc, Vân Sơn Tông...”
Từ Dương tất nhiên biết nghi vấn trong lòng nàng, liền cười nói: “Vân Sơn Tông là do ta diệt, quả nhiên, tông môn có thể xưng bá một châu đều có chút nội tình, một môn có hai Kim Đan, một vị đã là bán bộ Nguyên Anh, thiếu chút nữa thì để hắn chạy mất.”
Lăng Thanh Thù mở to hai mắt, hai Kim Đan? Vân Sơn Tông thế mà thật sự còn ẩn tàng một vị cao thủ Kim Đan! Lại còn là bán bộ Nguyên Anh!
Nàng bỗng nhiên thở dài ra một hơi, kể từ khi nàng tiếp nhận vị trí tông chủ, mỗi một ngày đều chỉ có thể lo lắng hãi hùng, Vân Sơn Tông ngấp nghé Vân Lam Tông đã trăm năm. Bây giờ, nguy cơ này rốt cục được tiêu trừ.
“Có điều, tổ sư khai sơn Vân Sơn Tông vẫn còn tại thế, lại có tu vi Động Thiên cảnh, trên đời này quả nhiên không thiếu hạng người ngọa hổ tàng long.”
Lăng Thanh Thù vừa trầm tĩnh lại, nghe được lời này cả người lại dựng hết lông tơ lên.
Động Thiên cảnh!
Toàn bộ Tề Châu, trên mặt nổi ngay cả Nguyên Anh cảnh cũng không có, chớ đừng nói gì Động Thiên cảnh!
“Làm sao bây giờ? Cường giả Động Thiên cảnh, Thiên Lam Tông chắc chắn không thể đối địch, chẳng lẽ, Thiên Lam Tông ta thật sự phải dời tông sao?” Lăng Thanh Thù lập tức quay người suy xét đối sách, khuôn mặt xinh đẹp đầy vẻ u sầu.
Một mực thủ vững tông môn, vì sao, là vì đây là chi chỉ tông môn truyền thừa vạn năm.
Nhưng mà, trải qua lần suýt chút diệt môn hôm nay, còn biết rõ kẻ địch lại là một vị cường giả Động Thiên cảnh. Vậy thì người sống hà tất phải trông coi tử địa?
“Dời tông? Ngươi nghĩ nhiều rồi!” Từ Dương lắc đầu nói: “Động Thiên cảnh tuy mạnh, nhưng còn không đến mức khiến chúng ta lâm vào tình cảnh phải dời tông, mặc dù ta giết hắn cũng có hơi trắc trở, nhưng muốn xông vào Thiên Lam Tông ta cũng là si tâm vọng tưởng thôi.”
“Ngươi có biết vì sao người đời tham muốn Thiên Lam Tông ta không? Nhà mình có bảo địa mà không biết dùng!”
“Giết. . . giết Động Thiên cảnh?” Lăng Thanh Thù nuốt một ngụm nước miếng, cường giả Động Thiên cảnh, bên mình có thể giết sao?
Trong thế giới của nàng, Động Thiên cảnh chỉ thuộc về truyền thuyết, tựa như vị thần, thậm chí là cường giả tiếp cận tiên đạo.
Còn nữa, Thiên Lam Tông chúng ta lại là một khối bảo địa? Vì sao từ trước đến giờ ta không phát hiện chút nào?
Từ Dương thấy Lăng Thanh Thù như vậy thì cũng không giải thích, chỉ lạnh nhạt nói: “Gọi các đệ tử lên đây dọn dẹp đi, chớ có lãng phí, hôm nay Thiên Lam Tông một chút đồ ra dáng cũng không có.”
Lăng Thanh Thù gật đầu, lập tức phân phó các đệ tử đi dời hết Vân Sơn Tông.
Đệ tử Thiên Lam Tông ai nấy đều cực kỳ hưng phấn, Vân Sơn Tông thật sự bị diệt rồi.
Quả nhiên, Thiên Lam Tông chúng ta chính là đại phái thượng cổ, lão tổ còn là chiêu bài cuối cùng của chúng ta, lão tổ ra tay, trong nháy mắt diệt đệ nhất tông môn Tề Châu!
“Lão tổ, ngài rốt cuộc có tu vi vậy?”
Chần chờ rất lâu, Lăng Thanh Thù rốt cục vẫn tò mò hỏi ra, vị lão tổ này, vì sao một mực phải dùng khí tức tu vi Luyện Khí kỳ.
“Mặc dù luận bối phận, ngươi gọi ta là lão tổ cũng đúng, nhưng xưng hô thế này thì về sau thôi đi, ngươi cứ gọi ta là Từ Dương là được, còn tu vi của ta, Luyện Khí kỳ!” Từ Dương nói xong, tùy ý đi dạo Vân Sơn Tông, tìm một chút tư liệu mình cần.
Vân Sơn Tông là đệ nhất Tề Châu, tất nhiên có chứa nhiều tin tức mà không ít người bình thường không biết được, đây cũng chính là điều trước mắt hắn cần có.
Tỷ như, đại phái đệ nhất thiên hạ Thiên Lam Tông khi xưa rốt cuộc tại sao lại sa sút?
Còn đan dược công pháp các loại tạp nham không trọn vẹn như bây giờ thì Từ Dương chẳng thèm ngó tới.
Nói Cực Mệnh Kiếm đi, bây giờ trong mắt người đời đây lại chỉ là kiếm pháp hoàng cấp phổ thông, lại không ai biết rằng mấy vạn năm trước Cực Mệnh Kiếm cũng cực kỳ nổi danh trong hàng ngũ kiếm pháp Địa cấp.
Sau khi xong chuyện một lượt, để Lăng Thanh Thù tự về Vân Sơn Tông, bản thân hắn thì hạ sơn.
Thế giới bây giở đã khác nhiều so với trước khi hắn bế quan, không chỉ xem tài liệu, mà cũng phải đích thân thể nghiệm mới được.
“Từ...Từ Lão Tổ...” Lăng Thanh Thù cuối cùng vẫn không dám trực tiếp gọi ra tên Từ Dương, vị lão tổ này quá thần bí, ngay cả tu vi cũng ẩn núp được sâu như vậy, nhưng lại không chút e sợ cường giả Động Thiên cảnh, chắc ít nhất cũng phải là tu vi Động Thiên cảnh ha.
Từ Dương mặc kệ, lúc đi trên đường còn có mấy đệ tử Vân Sơn Tông đang trên đường đào vong, nhìn thấy Từ Dương, ai cũng giống như thấy quỷ, nhanh chân chạy trốn. Hắn không ra tay ngăn cản, những thứ quân lính tản mạn, kiểu này không đáng để hắn ra tay.
Nhưng chính là bởi vì những người này, tin tức một người diệt một tông đã truyền khắp với tốc độ kinh người. Khiến cho toàn bộ Tề Châu long trời lở đất, đại phái đệ nhất cứ như vậy bị diệt.
“Cái gì, Vân Sơn Tông bị diệt? Ngươi nói đùa với ta sao, ngươi câm miệng cho ta, cẩn thận để người của Vân Sơn Tông biết được, chúng ta chết hết đấy.”
“Ngươi, ngươi chính là đệ tử Vân Sơn Tông? Vân Sơn Tông thật sự bị diệt? Hay là Thiên Lam Tông diệt môn? Trời ơi, bá chủ Tề Châu đổi họ rồi!”
“Nhanh nhanh nhanh, trên đường xuống núi Vân Sơn Tông còn có đệ tử Thiên Lam Tông đang chuyên chở đồ, nhanh đi xem đi, chuyện lại có thể là thật!”
Chẳng có chút dấu hiệu nào đã bị diệt, hơn nữa, nghe nói là Thiên Lam Tông bình thường bất hiển sơn bất lộ thủy xuất hiện một vị cường giả tuyệt thế. Hai đại cao thủ Kim Đan của Vân Sơn Tông, một vị thậm chí là bán bộ Nguyên Anh đều chết thảm tại chỗ, toàn bộ quá trình không tới một khắc đồng hồ.
Tề Châu không người nào không khiếp sợ, thành nội Tề Châu đông đảo người tu luyện, thậm chí là người bình thường cũng bắt đầu hiếu kỳ đi đến Vân Sơn Tông, muốn nhìn xem Thiên Lam Tông làm thế nào mà diệt được bá chủ Tề Châu.
Dọc đường đi, Từ Dương gặp rất nhiều người đi đường có chung mục đích, sau khi tiến vào thành nội Tề Châu, đối với chuyện này coi như không nghe, nhưng chấn kinh trong nội tâm lại càng ngày càng nặng.
Mới chỉ vạn năm, thế giới này làm sao lại biến động lớn như thế?
“Năm đó, Hư Linh Thảo người người coi là bảo vật, bây giờ sao lại đi đâu cũng gặp vậy? Thậm chí công pháp truyền thừa, năm đó rất ít có thể thấy, bây giờ cũng nhan nhản, nếu như lúc ta phá quan, thấy không phải Thiên Lam Tông, ta sợ sẽ tưởng mình vừa đến một thế giới khác mất.”
“Nhanh, nhanh đi giúp tiền bối!”
Ngoài cửa, một đám đệ tử Thiên Lam Tông nhanh chóng xông vào đại môn, kết quả cảnh tượng trước mắt làm cho bọn họ phải trợn tròn mắt.
Khắp nơi đều là thi thể đệ tử Vân Sơn Tông.
Lăng Thanh Thù cũng bị rung động đến ngây người.
“Vân Sơn Tông ta truyền mười tám đời, là chí tôn Tề Châu, cho là sẽ còn huy hoàng tiếp bao đời, không ngờ hôm nay bị một người một kiếm dọn sạch Vân Sơn Tông, ha ha ha, chí tôn, nực cười biết bao, không đến Nguyên Anh, cuối cùng chỉ là thứ tam lưu!”
Một đệ tử Vân Sơn Tông như khóc như cười, lảo đảo nghiêng ngã lưới ra ngoài.
“Ai, ai diệt Vân Sơn Tông?” Lăng Thanh Thù lập tức ngăn cản tên đệ tử kia, đến bây giờ nàng vẫn khó có thể tin được những gì đang xảy ra trước mắt.
Trong nội tâm nàng ẩn ẩn có một ý nghĩ, nhưng, điều này có thể sao?
Lúc này mới bao lâu?
Không đến một khắc đồng hồ nàng đã chạy đến đây, vậy mà Vân Sơn Tông đã bị diệt.
Vị lão tổ kia có mạnh tới mất cũng không có khả năng mạnh đến như vậy chứ?
“Chết, chết hết rồi, ha ha ha!” Người đệ tử kia lảo đảo chạy ra ngoài cửa, cũng chẳng có ai ngăn hắn lại.
Bỗng nhiên, Lăng Thanh Thù co rụt mắt lại, nhìn thấy tông chủ Lưu Chân nay đã trở thành hai khúc đang nằm yên dưới đất!
Bên cạnh có đứng một người. Người kia cũng đúng lúc quay đầu.
Lăng Thanh Thù nín thở, là tiền bối, không đúng, là lão tổ!
Nàng nhớ tông chủ tiền nhiệm từng nói, Thiên Lam Tông có một vị lão tổ bế quan nhiều năm, không biết sinh tử!
Nàng cho là vị lão tổ không biết tên không biết họ kia chắc chắn sớm đã tọa hóa, ai ngờ được, hôm nay vậy mà xuất quan cứu vớt Thiên Lam Tông, còn là đúng trong lúc nước sôi nửa bỏng!
Đây quả thật là lão tổ đó sao! Lão tổ rốt cuộc thực lực như nào?
Trong nội tâm nàng thực sự có rất rất nhiều nghi vấn, nhưng lúc này nàng cũng không dám hỏi, nhìn gương mặt trẻ tuổi này, trong lòng bỗng nhiên có chút hàn ý.
May mà đây là lão tổ Thiên Lam Tông, nếu như là lão tổ Vân Sơn Tông, vậy kết cục của Vân Lam Tông sẽ là như thế nào?
“Ngươi đến rồi sao?” Từ Dương sớm đã cảm thấy sự tồn tại của Lăng Thanh Thù, cười nhạt nói.
Lăng Thanh Thù có hơi chần chờ, rồi khom người nói: “Đệ tử tới chậm, không ngờ mọi chuyện đã kết thúc, Vân Sơn Tông...”
Từ Dương tất nhiên biết nghi vấn trong lòng nàng, liền cười nói: “Vân Sơn Tông là do ta diệt, quả nhiên, tông môn có thể xưng bá một châu đều có chút nội tình, một môn có hai Kim Đan, một vị đã là bán bộ Nguyên Anh, thiếu chút nữa thì để hắn chạy mất.”
Lăng Thanh Thù mở to hai mắt, hai Kim Đan? Vân Sơn Tông thế mà thật sự còn ẩn tàng một vị cao thủ Kim Đan! Lại còn là bán bộ Nguyên Anh!
Nàng bỗng nhiên thở dài ra một hơi, kể từ khi nàng tiếp nhận vị trí tông chủ, mỗi một ngày đều chỉ có thể lo lắng hãi hùng, Vân Sơn Tông ngấp nghé Vân Lam Tông đã trăm năm. Bây giờ, nguy cơ này rốt cục được tiêu trừ.
“Có điều, tổ sư khai sơn Vân Sơn Tông vẫn còn tại thế, lại có tu vi Động Thiên cảnh, trên đời này quả nhiên không thiếu hạng người ngọa hổ tàng long.”
Lăng Thanh Thù vừa trầm tĩnh lại, nghe được lời này cả người lại dựng hết lông tơ lên.
Động Thiên cảnh!
Toàn bộ Tề Châu, trên mặt nổi ngay cả Nguyên Anh cảnh cũng không có, chớ đừng nói gì Động Thiên cảnh!
“Làm sao bây giờ? Cường giả Động Thiên cảnh, Thiên Lam Tông chắc chắn không thể đối địch, chẳng lẽ, Thiên Lam Tông ta thật sự phải dời tông sao?” Lăng Thanh Thù lập tức quay người suy xét đối sách, khuôn mặt xinh đẹp đầy vẻ u sầu.
Một mực thủ vững tông môn, vì sao, là vì đây là chi chỉ tông môn truyền thừa vạn năm.
Nhưng mà, trải qua lần suýt chút diệt môn hôm nay, còn biết rõ kẻ địch lại là một vị cường giả Động Thiên cảnh. Vậy thì người sống hà tất phải trông coi tử địa?
“Dời tông? Ngươi nghĩ nhiều rồi!” Từ Dương lắc đầu nói: “Động Thiên cảnh tuy mạnh, nhưng còn không đến mức khiến chúng ta lâm vào tình cảnh phải dời tông, mặc dù ta giết hắn cũng có hơi trắc trở, nhưng muốn xông vào Thiên Lam Tông ta cũng là si tâm vọng tưởng thôi.”
“Ngươi có biết vì sao người đời tham muốn Thiên Lam Tông ta không? Nhà mình có bảo địa mà không biết dùng!”
“Giết. . . giết Động Thiên cảnh?” Lăng Thanh Thù nuốt một ngụm nước miếng, cường giả Động Thiên cảnh, bên mình có thể giết sao?
Trong thế giới của nàng, Động Thiên cảnh chỉ thuộc về truyền thuyết, tựa như vị thần, thậm chí là cường giả tiếp cận tiên đạo.
Còn nữa, Thiên Lam Tông chúng ta lại là một khối bảo địa? Vì sao từ trước đến giờ ta không phát hiện chút nào?
Từ Dương thấy Lăng Thanh Thù như vậy thì cũng không giải thích, chỉ lạnh nhạt nói: “Gọi các đệ tử lên đây dọn dẹp đi, chớ có lãng phí, hôm nay Thiên Lam Tông một chút đồ ra dáng cũng không có.”
Lăng Thanh Thù gật đầu, lập tức phân phó các đệ tử đi dời hết Vân Sơn Tông.
Đệ tử Thiên Lam Tông ai nấy đều cực kỳ hưng phấn, Vân Sơn Tông thật sự bị diệt rồi.
Quả nhiên, Thiên Lam Tông chúng ta chính là đại phái thượng cổ, lão tổ còn là chiêu bài cuối cùng của chúng ta, lão tổ ra tay, trong nháy mắt diệt đệ nhất tông môn Tề Châu!
“Lão tổ, ngài rốt cuộc có tu vi vậy?”
Chần chờ rất lâu, Lăng Thanh Thù rốt cục vẫn tò mò hỏi ra, vị lão tổ này, vì sao một mực phải dùng khí tức tu vi Luyện Khí kỳ.
“Mặc dù luận bối phận, ngươi gọi ta là lão tổ cũng đúng, nhưng xưng hô thế này thì về sau thôi đi, ngươi cứ gọi ta là Từ Dương là được, còn tu vi của ta, Luyện Khí kỳ!” Từ Dương nói xong, tùy ý đi dạo Vân Sơn Tông, tìm một chút tư liệu mình cần.
Vân Sơn Tông là đệ nhất Tề Châu, tất nhiên có chứa nhiều tin tức mà không ít người bình thường không biết được, đây cũng chính là điều trước mắt hắn cần có.
Tỷ như, đại phái đệ nhất thiên hạ Thiên Lam Tông khi xưa rốt cuộc tại sao lại sa sút?
Còn đan dược công pháp các loại tạp nham không trọn vẹn như bây giờ thì Từ Dương chẳng thèm ngó tới.
Nói Cực Mệnh Kiếm đi, bây giờ trong mắt người đời đây lại chỉ là kiếm pháp hoàng cấp phổ thông, lại không ai biết rằng mấy vạn năm trước Cực Mệnh Kiếm cũng cực kỳ nổi danh trong hàng ngũ kiếm pháp Địa cấp.
Sau khi xong chuyện một lượt, để Lăng Thanh Thù tự về Vân Sơn Tông, bản thân hắn thì hạ sơn.
Thế giới bây giở đã khác nhiều so với trước khi hắn bế quan, không chỉ xem tài liệu, mà cũng phải đích thân thể nghiệm mới được.
“Từ...Từ Lão Tổ...” Lăng Thanh Thù cuối cùng vẫn không dám trực tiếp gọi ra tên Từ Dương, vị lão tổ này quá thần bí, ngay cả tu vi cũng ẩn núp được sâu như vậy, nhưng lại không chút e sợ cường giả Động Thiên cảnh, chắc ít nhất cũng phải là tu vi Động Thiên cảnh ha.
Từ Dương mặc kệ, lúc đi trên đường còn có mấy đệ tử Vân Sơn Tông đang trên đường đào vong, nhìn thấy Từ Dương, ai cũng giống như thấy quỷ, nhanh chân chạy trốn. Hắn không ra tay ngăn cản, những thứ quân lính tản mạn, kiểu này không đáng để hắn ra tay.
Nhưng chính là bởi vì những người này, tin tức một người diệt một tông đã truyền khắp với tốc độ kinh người. Khiến cho toàn bộ Tề Châu long trời lở đất, đại phái đệ nhất cứ như vậy bị diệt.
“Cái gì, Vân Sơn Tông bị diệt? Ngươi nói đùa với ta sao, ngươi câm miệng cho ta, cẩn thận để người của Vân Sơn Tông biết được, chúng ta chết hết đấy.”
“Ngươi, ngươi chính là đệ tử Vân Sơn Tông? Vân Sơn Tông thật sự bị diệt? Hay là Thiên Lam Tông diệt môn? Trời ơi, bá chủ Tề Châu đổi họ rồi!”
“Nhanh nhanh nhanh, trên đường xuống núi Vân Sơn Tông còn có đệ tử Thiên Lam Tông đang chuyên chở đồ, nhanh đi xem đi, chuyện lại có thể là thật!”
Chẳng có chút dấu hiệu nào đã bị diệt, hơn nữa, nghe nói là Thiên Lam Tông bình thường bất hiển sơn bất lộ thủy xuất hiện một vị cường giả tuyệt thế. Hai đại cao thủ Kim Đan của Vân Sơn Tông, một vị thậm chí là bán bộ Nguyên Anh đều chết thảm tại chỗ, toàn bộ quá trình không tới một khắc đồng hồ.
Tề Châu không người nào không khiếp sợ, thành nội Tề Châu đông đảo người tu luyện, thậm chí là người bình thường cũng bắt đầu hiếu kỳ đi đến Vân Sơn Tông, muốn nhìn xem Thiên Lam Tông làm thế nào mà diệt được bá chủ Tề Châu.
Dọc đường đi, Từ Dương gặp rất nhiều người đi đường có chung mục đích, sau khi tiến vào thành nội Tề Châu, đối với chuyện này coi như không nghe, nhưng chấn kinh trong nội tâm lại càng ngày càng nặng.
Mới chỉ vạn năm, thế giới này làm sao lại biến động lớn như thế?
“Năm đó, Hư Linh Thảo người người coi là bảo vật, bây giờ sao lại đi đâu cũng gặp vậy? Thậm chí công pháp truyền thừa, năm đó rất ít có thể thấy, bây giờ cũng nhan nhản, nếu như lúc ta phá quan, thấy không phải Thiên Lam Tông, ta sợ sẽ tưởng mình vừa đến một thế giới khác mất.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất