Luyện Khí Mười Vạn Năm(Dịch)

Chương 38: Phách Lối Mời Chào

Trước Sau
“Từ Dương, ngươi cứ yên tâm uống độc dược này, mặc dù đây là độc dược, nhưng mà dược hiệu phát tác một tháng một lần, chỉ cần ngươi trung thành tuyệt đối với quận Thiên Vũ, hết lòng phục vụ thành chủ, mỗi tháng thành chủ đều sẽ cho ngươi giải dược.”

Từ Dương tiếp nhận những vật này, khóe miệng giật giật.

Thành chủ quận Thiên Vũ nghĩ thật là hay. . .

Từ Dương cười lạnh một tiếng, trực tiếp ném thư mời và độc dược xuống đất.

“Đây chắc hẳn là di ngôn của các ngươi, vậy thì các ngươi cũng có thể chết được rồi.”

“Ngươi có ý gì.” Ánh mắt Vũ Thiên Hùng trở nên lạnh lẽo.

“Ta biết, có thể trong lúc nhất thời ngươi khó mà tiếp thu, nhưng mà nếu ngươi không uống độc dược này, thành chủ sẽ không bảo vệ được cho ngươi, ngươi đắc tội Linh Bảo các, nếu không có chúng ta bảo vệ, kết cục thế nào, ngươi tự phải biết.”

“Cho nên, ngươi vẫn nên ngoan ngoãn uống hết đi, mặc dù nửa đời sau của ngươi bị quản chế dưới quyền thành chủ, nhưng mà đây cũng là cơ hội duy nhất của ngươi rồi.”

Vũ Thiên Hùng chắc nịch rằng Từ Dương sẽ bởi vì sợ Linh Bảo các mà khuất phục ông ta, cho nên nói chuyện cũng không cần mập mờ, tuyệt không khách khí.

Mười mấy tu sĩ Kim Đan kỳ cũng mặt đầy ngạo ý, Từ Dương ngang dọc toàn bộ Tề Châu thì sao, cũng chỉ có thể nhảy nhót ở mỗi Tề Châu, gặp được quận Thiên Vũ bọn họ còn không phải quỳ xuống mà cầu bảo hộ sao.

Từ Dương nhìn đám người có vẻ đầy tự tin này, đang suy nghĩ xem có nên nói cho những người này biết một phân bộ của Linh Bảo các vừa bị hắn giải quyết hay không.

“Ha ha, các ngươi thật có thể bảo vệ cho ta và Thiên Lam tông sao?” Bỗng nhiên, Từ Dương nổi hứng thú hỏi.

Hắn đắc tội Linh Bảo các và Ma Vân tông, người trong thiên hạ đều cho rằng hắn chết chắc rồi, nên ai cũng tránh xa hắn, không muốn bị liên lụy. Nhưng mà đám người này lại làm cho hắn có hơi kinh ngạc, vì bọn họ ngược lại số đông, muốn lôi kéo hắn.

Rốt cuộc là thành chủ quận Thiên Vũ là người không biết không sợ, hay là hắn ta thật sự đã cường đại đến mức có thể chống đối cả Ma Vân tông và Linh Bảo các, hai thế lực khiến cho người trong thiên hạ đều phải sợ hãi.

“Ha ha, chuyện này, ngươi có thể yên tâm, mặc dù ngươi đắc tội Linh Bảo các, giết cả Triệu Long, nhưng mà quận Thiên Vũ chúng ta vẫn chắc chắn có thể giữ mạng lại cho ngươi.” Vũ Thiên Hùng vô cùng huênh hoang nói.



Kỳ thực, nếu quận Thiên Vũ trực diện đối đầu Linh Bảo các thì không có phần thắng. Nhưng mà vấn đề của Từ Dương chỉ là giết một người không quan trọng thuộc phân bộ của Linh Bảo các mà thôi. Nếu quận Thiên Vũ ra tay, Linh Bảo các nhất định sẽ lùi lại một bước, chỉ cần hi sinh một vài tên tiểu nhân là được.

Dù sao quận Thiên Vũ cũng chắc chắn có mấy tu sĩ Nguyên Anh kỳ ẩn trong bóng tối, Linh Bảo các còn không dại dột đến mức vì một người không quan trọng lại đã chết mà nổi xung đột lớn với quận Thiên Vũ.

“Triệu Long? Ngươi còn đang nói chuyện của Triệu Long sao?” Sắc mặt Từ Dương trở nên đầy vẻ hứng thú.

Chuyện về Triệu Long đã kết thúc từ lâu. Hiện tại phải nói đến ân oán giữa hắn và Linh Bảo các mới đúng, hắn mới diệt một phân bộ của bọn họ.

Hơn nữa, bây giờ còn gây ra ân oán với cả Ma Vân tông.

Thế nhưng, những người này lại còn không biết?

“Thế nào, ngươi nghĩ rõ ràng chưa?” Vũ Thiên Hùng lại hỏi.

Từ Dương cười cười, sau đó nói: “Tin tức của các ngươi thật quá lạc hậu mà, phân bộ Linh Bảo các còn bị ta diệt, ngay cả hội trưởng cũng đã chết, các ngươi lại còn ở đây nói về Triệu Long?”

“Ta cũng phải nhắc cho rõ, Ma Vân tông bây giờ cũng là cừu nhân của ta, bây giờ hai bên chúng ta đã đến mức không chết không thôi, bởi vì ta giết đệ tử của một trưởng lão Ma Vân tông bọn họ, bây giờ ta đang rất lo sợ, thế nào, ta muốn các ngươi bảo hộ ta, các ngươi có thể làm được sao?”

Nghe Từ Dương nói xong, Vũ Thiên Hùng biến sắc, nếu thật như vậy, e rằng nếu quận Thiên Vũ thật sự lựa chọn bảo hộ Từ Dương, toàn bộ quận Thiên Vũ đều sẽ bị diệt mất.

“Ngươi nói thật sao? Không đúng, Trương Song Thiên không phải tu sĩ Nguyên Anh kỳ trong truyền thuyết sao? Một tu sĩ Kim Đan kỳ ngươi sao lại có thể giết tu sĩ Nguyên Anh kỳ, ngươi lừa ai.”

“Còn có Ma Vân tông, ngươi thấy ngươi có thể giết đồ đệ Đô trưởng lão Ma Vân tông?” Vũ Thiên Hùng khó tin nói.

Từ Dương cũng không giải thích nhiều, hắn nói những thứ này chẳng qua là vì cảm thấy mấy người này rất thú vị thôi.

Lăng Thanh Thù cũng khó tin nhìn Từ Dương, chẳng lẽ, vừa rồi Từ Dương ra ngoài tìm Linh Bảo các tính sổ, nhanh như vậy đã tiêu diệt cả một phân bộ Linh Bảo các?

“Từ Dương, ta cho ngươi thêm ba phút suy tính, bất kể như thế nào, sau ba phút, ngươi cũng cần ngoan ngoãn uống độc dược kia, ngươi thức thời một chút, đừng bắt chúng ta phải vạch miệng ngươi ra.”



Nói rồi, Vũ Thiên Hùng liền nở nụ cười tự tin.

Từ Dương bất đắc dĩ lắc đầu, bỗng nhiên bước ra một bước, vung tay ra, linh khí màu trắng lập tức bọc lấy Vũ Thiên Hùng.

Một giây sau, Vũ Thiên Hùng bị luồng linh khí hùng hậu bóp cho không thở nổi, muốn giãy dụa, lại càng giãy dụa càng khó chịu. Vài giây đồng hồ sau, Vũ Thiên Hùng bị linh khí bóp chết.

Đám người còn lại thấy thế thì biểu cảm đều như gặp quỷ. Đã sớm nghe nói Từ Dương lợi hại, không ngờ hắn lại lợi hại đến như vậy, đây còn là người sao?

“Giết hắn!” Bỗng nhiên, cũng không biết là ai lớn quát một tiếng, mười mấy tu sĩ Kim Đan kỳ liền như ong vỡ tổ vọt tới Từ Dương.

Chỉ có một mình Ngư Tam Nương không lên theo, từ khoảnh khắc bọn họ lao lên, nàng ta đã biết kết cục của những người này là gì, nàng bị dọa đến cuống quít quỳ xuống đất, hy vọng chút nữa Từ Dương đừng có giận lây sang nàng.

Quả nhiên, Từ Dương cũng xông vào đám người, giống như sói lạc bầy dê, cứ một chiêu một mạng, ngắn ngủi mấy giây, tất cả tu sĩ Kim Đan kỳ nằm im trên đất.

Ngư Tam Nương thấy thế thì càng thêm kinh hồn táng đảm.

Từ Dương bỗng nhiên thấy còn có một người, nhưng mà người này đang quỳ. Từ Dương bèn đi tới, thấy là Ngư Tam Nương, lập tức cười nói: “Đứng lên đi, chuyện vừa rồi không có quan hệ với ngươi, ta biết.”

Ngư Tam Nương ngẩng đầu, thấy trong ánh mắt Từ Dương không có sát cơ, nàng ta mới dám run run đứng dậy.

Từ Dương thấy Ngư Tam Nương như thế thì càng cười lắc đầu. Mặc dù phẩm tính nàng ta không được tốt lắm, nhưng cho làm người tìm kiếm linh dược cũng không tệ.

Ngư Tam Nương là người chỉ trung thành với cường giả. Mà Từ Dương chính là người mạnh nhất thế giới này, Ngư Tam Nương tất nhiên cũng chỉ có thể trung thành với hắn.

“Được rồi, nói đi, những người này rốt cuộc là thế nào vậy?” Từ Dương đột nhiên hỏi.

Đến bây giờ, Từ Dương cũng không rõ lắm, mười mấy người này rốt cuộc tới để làm gì.

Ngư Tam Nương nhìn thi thể đầy đất, nhếch miệng cười thầm, trong lòng cảm thấy vô cùng may mắn.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau