Luyện Khí Mười Vạn Năm(Dịch)

Chương 60: Ma Thiên Cuồng Giao

Trước Sau
“Ma Thiên Cuồng Giao đang ở trong đó.” Phương Ẩn nói.

Từ Dương nhìn và hẻm núi sâu thẳm, hẻm núi rất sâu rất tối, không nhìn thấy đáy.

Nhưng Từ Dương có thể cảm nhận được từ dưới đáy hẻm núi truyền tới sát khí kinh thiên.

“Đúng là ở đây.” Từ Dương thản nhiên nói, vừa rồi hắn cũng âm thầm dò xét một phen, phát hiện Ma Thiên Cuồng Giao cũng chỉ là tu vi bán bộ Động Thiên cảnh.

“Hừ, ở đây chờ ta giải quyết nó.” Từ Dương tung người xuống hẻm núi.

“Ơ này. . .” Phương Ẩn choáng váng, hắn ta vốn là cho là Từ Dương cảm nhận được khí tức Ma Thiên Cuồng Giao sẽ lùi bước, không ngờ Từ Dương còn không thèm nháy mắt lấy một cái. Cảm giác cứ như không coi con Ma Thiên Cuồng Giao ra cái gì vậy.

Sau chút do dự, Phương Ẩn vẫn không đi theo Từ Dương xuống hạp cốc.

Nếu như Từ Dương có thể chiến thắng Ma Thiên Cuồng Giao, hắn ta xuống hay không thì cũng không có tác dụng gì, vẫn nên suy nghĩ xem phải đối phó người cường giả này như thế nào.

Nếu Từ Dương không thể chiến thắng Ma Thiên Cuồng Giao, hắn ta cũng không cần phải xuống làm gì, bởi vì Từ Dương sẽ chết trên tay Ma Thiên Cuồng Giao.

. . .

Sau mấy phút rơi tự do, Từ Dương cuối cùng giẫm chân lên được đất bằng.

Đùng một tiếng, Từ Dương tạo ra một cái hố to sâu vài mét, lập tức cát bụi tràn ngập.

“Khụ khụ khục.” Từ Dương đứng lên, ngắm nhìn bốn phía.

Xung quanh đen tối vô cùng, mặc dù không đến mức đưa tay không thấy được năm ngón, nhưng mà nếu có vật thể hơi xa một chút cũng sẽ chỉ thấy mơ mơ hồ hồ.

Một cơn gió lạnh thổi tới, Từ Dương chỉ cảm thấy lạnh lẽo thấu xương.

Loại hàn ý này không phải do nhiệt độ thấp, mà là cảm giác run rẩy đến từ tận xương.

“Âm khí chỗ này thật mạnh, là một nơi nuôi dưỡng tà vật rất tốt.” Từ Dương nhìn xung quanh, tự lẩm bẩm nói.

Đúng lúc này, bỗng nhiên, trong bóng tối hiện ra hai con mắt màu đỏ sậm to như đèn lồng.

“Rống. . .”

“Ngươi đã đến.” Từ Dương nhìn Ma Thiên Cuồng Giao trước mặt, khẽ cười nói.

Mặc dù chỗ này quá mức tối tăm, nhưng mà thần thức của Từ Dương cường đại nhường nào, đã sớm biết trước mặt hắn có con Ma Thiên Cuồng Giao đang nằm.



Ma Thiên Cuồng Giao to khổng lồ, nằm trải dài cả hạp cốc, đến mức nó còn không thể thoải mái di chuyển ở nơi đây.

Từ Dương cảm thấy cả người hắn còn không to bằng mắt con Ma Thiên Cuồng Giao này.

“Nhân loại quả nhiên không đáng tin, đều là một lũ đáng chết.” Ma Thiên Cuồng Giao miệng nói tiếng người, âm thanh cực lớn, phảng phất như cửu thiên kinh lôi, làm cho núi đá xung quanh đều bị chấn cho phát run, vô số viên đá nhao nhao rơi xuống đất.

“Có ý gì, ta không hiểu.” Từ Dương không hiểu tại sao nó lại nói lời này.

Nhưng mà, điểm này cũng không trở ngại việc Từ Dương muốn giết Ma Thiên Cuồng Giao.

“Được rồi, đừng nói nhảm nữa, ngươi đã không muốn ngoan ngoãn nằm yên trong trận pháp, vậy chỉ cũng chỉ còn địa ngục mới chứa được ngươi thôi.” Từ Dương nói.

Ma Thiên Cuồng Giao phun từ trong lỗ mũi ra một luồng khí màu trắng, cười nhạo nói: “Nhân loại, là ai cho ngươi tự tin này, nhớ năm đó. . .”

Ma Thiên Cuồng Giao còn chưa nói hết, Từ Dương đã nhảy lên đầu Ma Thiên Cuồng Giao.

Trên đầu Ma Thiên Cuồng Giao có hai cái sừng thật dài, cũng thật lớn. Từ Dương vuốt ve cái sừng lớn, bỗng nhiên nghĩ tới, sừng Ma Thiên Cuồng Giao chính là linh dược hiếm gặp.

Có thể luyện chế không ít đan dược.

Nghĩ tới đây, Từ Dương lập tức cười lạnh một tay cầm cái sừng, sau đó rút mạnh ra.

Một dải máu dài từ trên đầu Ma Thiên Cuồng Giao chảy xuống, Ma Thiên Cuồng Giao cũng phát ra một tiếng hét thảm thê lương tê tâm liệt phế. Thanh âm này thông qua hẻm núi truyền ra ngoài, vang tận mây xanh.

Đệ tử Ma Vân Tông đều hoảng sợ nhìn lên trời, không biết tiếng gào thét kinh thiên từ đâu truyền tới.

Phương Ẩn đang ở bên trên hẻm núi thì suýt chút nữa bị tiếng gào thét này chấn cho điếc cả tai.

“Cái gì thế này, tiếng rống này nghe không đúng lắm.”

“Sao lại nghe có vẻ thê thảm thế.” Hắn ta tự mình lẩm bẩm.

Trong đầu hắn ta không khỏi hiện lên tình cảnh Ma Thiên Cuồng Giao bị Từ Dương treo lên đánh. . .

Phía dưới hẻm núi, Từ Dương đứng ngay trên đỉnh đầu Ma Thiên Cuồng Giao thì càng cảm thấy khó chịu màng nhĩ.

“Gào đi, gào tiếp đi, mẹ kiếp.” Từ Dương đột nhiên rút cái sừng còn lại lên, động tác dễ dàng như rút củ cải vậy.

Tiếp đó khi Ma Thiên Cuồng Giao còn chưa kịp phát ra tiếng kêu thảm, liền đột nhiên một cước đá vào bụng Ma Thiên Cuồng Giao.

Hình thể Ma Thiên Cuồng Giao vô cùng khổng lồ, Từ Dương có cảm giác bản thân mình còn không lớn được bằng một phần vạn Ma Thiên Cuồng Giao.



Một con kiến đá một con voi, tình cảnh ngược đời thật là nực cười.

Nhưng mà, Ma Thiên Cuồng Giao lại thật sự bị Từ Dương một cước đá lên thật cao.

Oanh. . .

Cơ thể cao chọc trời của Ma Thiên Cuồng Giao liên tục ma sát vào vách đá hai bên hẻm núi. Toàn bộ hẻm núi bị nó làm rộng ra thêm mấy lần.

Các đệ tử Ma Vân Tông đều hoảng sợ nhìn về phía hậu sơn.

Mặt đất Ma Vân Tông đang run rẩy, nhà cửa liên tục sụp đổ.

Trong tiếng nổ kinh thiên động địa, đầu của một sinh vật to lớn trồi lên.

“Cmn, đây là thứ gì.” Một người ngửa mặt hết cỡ nhìn lên bầu trời, không dám tin nói.

“Trông như là đầu một con đại xà.” Một người khác nói.

“Đây là đại xà? Ngươi chắc chứ, có con đại xà nào lớn như thế sao? Ta thấy đây là rồng mới đúng.”

Một đám đệ tử Ma Vân Tông không rõ chân tướng thì đầy ngạc nhiên nhìn lên bầu trời.

Phương Ẩn thì đang choáng váng đến há hốc mồm ra.

Hắn ta không phải đám tiểu đệ tử Ma Vân Tông cái gì cũng không biết kia, hắn ta biết đó là Ma Thiên Cuồng Giao.

Thế nhưng, vì sao Ma Thiên Cuồng Giao lại đột nhiên bay lên!

Ngay lúc này, từ trong hạp cốc cũng bay ra một bóng người. Bóng người này so với Ma Thiên Cuồng Giao thì không khác gì một hạt vừng so với một người trưởng thành.

Nhưng hạt vừng này nhảy lên đỉnh đầu Ma Thiên Cuồng Giao, một cước đạp mạnh xuống.

Ma Thiên Cuồng Giao vẫn còn đang trên đường bay lên lại bị ép mạnh xuống đất.

Oanh. . . Ma Thiên Cuồng Giao rơi vào một đỉnh núi, bụi mù bay tung tóe cả một khoảng không rộng lớn, đến cả ngọn núi cũng trực tiếp bị san phẳng.

Ma Thiên Cuồng Giao thì đã không còn nhúc nhích, chỉ còn có thể há to mồm thở dốc.

“Thực sự là nhẹ nhõm.” Từ Dương lắc đầu, đi đến bên miệng Ma Thiên Cuồng Giao.

“Tha mạng. . . tha cho ta. . . Từ nay về sau, ta nguyện nghe lệnh đại nhân!” Ma Thiên Cuồng Giao thấy Từ Dương tới liền phải cố dùng hết khí lực nói.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau