Chương 71: Lục Khải Sơn Đã Chết
Tay Lục Khải Sơn vô lực buông xuống, trường đao rực lửa tuột khỏi tay, sau đó cả người sụp xuống, quỳ gối trước mặt Từ Dương, đã chết.
Nháy mắt, mặc kệ là binh lính dưới chân núi hay là đệ tử Thiên Lam Tông đều trợn tròn mắt.
Mấy chục tu sĩ Nguyên Anh kỳ hai mặt nhìn nhau, sắc mặt ngạc nhiên, trong khoảng thời gian ngắn không biết làm thế nào cho phải.
“Chuyện này…… Là như thế nào.” Một tu sĩ Nguyên Anh kỳ không thể tin được nói.
“Lục Khải Sơn đại nhân đã chết sao?” Tu sĩ Nguyên Anh kỳ khác cũng không thể tin được nói.
Lục Khải Sơn, chính là một cường giả Động Thiên cảnh. Ở trên chiến trường, không ai có thể địch lại.
Mà hôm nay không hiểu sao lại chết ở vùng đất hoang vu nghèo rách nát như Tề Châu này.
Việc này làm cho bọn họ cảm giác mình giống như đang nằm mơ.
“Chúng ta có nên tiến lên hay không, báo thù cho Lục Khải Sơn đại nhân.” Lúc này, một tu sĩ Nguyên Anh kỳ nói, trên mặt tràn đầy vẻ khó hiểu.
“Đánh cái rắm, Lục Khải Sơn chính là tu sĩ Động Thiên cảnh, Lục Khải Sơn cũng không phải đối thủ của hắn, chúng ta đi lên là tự tìm chết sao?” Một tu sĩ Nguyên Anh kỳ khác nói.
Vì thế, sau khi thảo luận vài câu, bọn họ liếc mắt nhìn nhau rồi nhanh chân bỏ chạy.
Thật giống như tiếng sấm to hạt mưa nhỏ, hơn mười phút phía trước bọn họ khí thế như hồng vây quanh Thiên Lam Tông.
Hơn mười phút sau, thống soái Lục Khải Sơn của bọn họ đã chết, bọn họ giống như chó nhà có tang chạy trốn.
Từ Dương chuyển mắt nhìn Thiên Lam Tông bị lửa cắn nuốt.
Cũng may cuối cùng, Từ Dương phân ra một ít linh khí, bảo hộ đệ tử Thiên Lam Tông. Tuy rằng lần này tổn thất nhìn qua khá lớn nhưng cũng may không có đệ tử Thiên Lam Tông tử thương.
Từ Dương vung tay lên, một đạo linh khí màu lam xông thẳng tận trời, giống như một tia chớp.
Oanh…
Linh khí nổ tung ở không trung, một đạo sóng xung kích màu trắng giống như gợn sóng tản ra.
Sau khi tầng mây đụng vào sóng xung kích nháy mắt bị đập thành từng mảnh.
Một lúc sau, dông tố đổ xuống tầm tã, dập tắt lửa lớn.
Nhưng lúc này, toàn bộ Thiên Lam Tông đã bị thiêu hủy, một mảnh đổ nát thê lương.
Sắc mặt Từ Dương tối sầm lại. Chỉ vì chút bất cẩn của hắn mà khiến cho Lục Khải Sơn tạo thành thương tổn lớn như vậy cho Thiên Lam Tông!
Nhìn những binh lính chạy trốn kia, Từ Dương nhảy dựng lên, nhảy tới trước mặt bọn họ, một đôi bàn tay to liên tục múa may, linh khí cuồng bạo bắn ra ngoài.
Tức khắc có một mảnh tu sĩ bị linh khí đánh nát.
“Các ngươi ở đây mà còn ảo tưởng có thể tùy tiện rời đi sao?” Từ Dương nhàn nhạt lên tiếng nói.
Ánh mắt Từ Dương đảo qua, đã thấy được mười mấy tu sĩ Nguyên Anh kỳ.
Từ Dương nháy mắt đã di động đến trước mặt bọn họ sau đó nói: “Hôm nay không cho ta một công đạo thì các ngươi không ai có thể rời đi.”
Những tu sĩ Nguyên Anh kỳ đó vừa thấy Từ Dương đến, thiếu chút nữa bị hù chết.
Vừa rồi một quyền của Từ Dương đã đánh chết Lục Khải Sơn tu sĩ Động Thiên cảnh, tư thế oai hùng kia vẫn còn ở trong óc bọn họ không thể xóa nhòa.
Từ Dương nháy mắt hạ gục Lục Khải Sơn, thì chuyện nháy mắt hạ gục bọn họ còn không phải dễ như trở bàn tay sao?
“Đều dừng lại cho ta, các ngươi nếu ai chạy thì ta sẽ đưa người đó đi gặp Diêm Vương!” Từ Dương há mồm nói, tuy rằng giọng hắn không lớn, nhưng tất cả mọi người đều nghe được.
Đặc biệt là những tu sĩ Nguyên Anh kỳ kia, ở trước mặt chính là Từ Dương, bị Từ Dương dùng ánh mắt âm trầm nhìn chằm chằm làm sao dám động.
“Đại nhân, tất cả chuyện này đều là hiểu lầm. Chúng ta tới đây cũng không phải là ý của chúng ta, là Lục Khải Sơn mang chúng ta tới.”
“Đúng vậy đúng vậy, vốn dĩ Hoàng Thượng là kêu chúng ta hồi hoàng thành, là Lục Khải Sơn tự mình mang chúng ta tới nơi này, chúng ta cũng không dám phản kháng hắn.”
Những tu sĩ Nguyên Anh kỳ kia sôi nổi đem toàn bộ chuyện xảy ra đều đẩy cho Lục Khải Sơn.
Từ Dương vẫn luôn lẳng lặng nghe, sau khi nghe xong mới nhàn nhạt nói: “Nói xong chưa? Nếu như nói xong thì mau tu sửa lại kiến trúc tổn hại thật tốt cho ta đi.” Những tu sĩ Nguyên Anh kỳ vẻ mặt ngây dại nhìn Từ Dương, không biết Từ Dương có ý gì.
Từ Dương chỉ chỉ vào Thiên Lam Tông đã bị thiêu cháy đến mức không thể nhận dạng, nói.
“Việc này là các ngươi làm, các ngươi phá hủy xong còn muốn đi sao? Mơ mộng hão huyền, nếu như các ngươi không thể tu sửa thật tốt lại cho ta thì các ngươi cũng không cần đi nữa.” Từ Dương nói, cười tủm tỉm nhìn những người này.
Kỳ thật, Thiên Lam Tông bởi vì năm tháng trôi qua đã trở nên cũ nát, lần này lửa thiêu đốt sạch sẽ cũng khá tốt.
Hơn nữa, thiêu đốt cũng không phải vô ích, nơi này còn có hơn mười nghìn người, chỉ cần để bọn họ trùng kiến Thiên Lam Tông thì rất nhanh có thể hoàn công.
Những tu sĩ Nguyên Anh kỳ nghe đến đó thì thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Chỉ cần không phải muốn mệnh bọn họ, còn lại cái gì cũng dễ nói.
……
Mấy chục tu sĩ Nguyên Anh kỳ, chịu sư uy hiếp của Từ Dương, chỉ có thể chạy tới uy hiếp tu sĩ Kim Đan kỳ phía dưới.
Tu sĩ Kim Đan kỳ, lại kéo binh lính bình thường khác.
Thực mau, một đạo quân hơn mười nghìn người khí thế ngất trời trùng kiến Thiên Lam Tông.
Binh lính kia tuy rằng chỉ là binh lính bình thường.
Nhưng binh lính kém cỏi nhất cũng có tu vi Trúc Cơ kỳ.
Lại thêm mấy trăm tu sĩ Kim Đan kỳ, cùng mấy chục tu sĩ Nguyên Anh kỳ, tốc độ trùng kiến phi thường mau.
Ngày đầu tiên đã trùng kiến ra hình dáng đại khái.
Ngày hôm sau, toàn bộ trùng kiến đã hoàn thành.
Toàn bộ Thiên Lam Tông, rực rỡ hẳn lên.
Còn về những người này, Từ Dương cảm thấy bọn họ nói cũng rất đúng, đều là do Lục Khải Sơn mang bọn họ đến, không liên quan gì đến bọn họ.
Cho nên, Từ Dương thả hết những người này ra.
Đương nhiên, trước khi thả bọn họ, Từ Dương còn cướp sạch bọn họ một lần, thu hoạch vô cùng phong phú.
Từ Dương nhìn các loại bảo vật chồng chất như núi, cảm giác có chút buồn cười.
Lục Khải Sơn thật là một người tốt. Ngàn dặm đưa đầu người còn chưa tính, còn đưa tới nhiều bảo vật như vậy.
…
Nghĩ đến đây, Từ Dương nhịn không được lắc lắc đầu, bật cười.
Đúng lúc này, bỗng nhiên, Từ Dương thấy ở một góc bên trong, một bóng dáng màu đen gần như trong suốt, cực nhanh lướt qua.
Trong mắt Từ Dương lóe lên tinh quang: “Không nghĩ tới, ngươi còn có thể trốn!”
Nói xong, Từ Dương liền đuổi theo hướng bóng dáng màu đen kia.
Bóng dáng kia giống như phát giác nguy hiểm, nhanh chóng hướng tới một phương hướng khác lướt đi.
“Quả nhiên là ngươi, tà pháp còn rất cao siêu, thiếu chút nữa đã không phát hiện ra ngươi.” Từ Dương nói xong, dùng tốc độ càng nhanh đuổi theo.
Bóng dáng màu đen mờ đó chính là một đạo thần thức của Lục Khải Sơn bay ra.
Tu sĩ ở Kim Đan kỳ có thể làm được việc thân thể tử vong, Kim Đan chạy thoát là có thể sống lại.
Mà lúc Nguyên Anh kỳ, thân thể tử vong, chỉ cần Nguyên Anh đào thoát là có thể trọng sinh, hơn nữa có thể bảo tồn đại bộ phận thực lực trước kia.
Nháy mắt, mặc kệ là binh lính dưới chân núi hay là đệ tử Thiên Lam Tông đều trợn tròn mắt.
Mấy chục tu sĩ Nguyên Anh kỳ hai mặt nhìn nhau, sắc mặt ngạc nhiên, trong khoảng thời gian ngắn không biết làm thế nào cho phải.
“Chuyện này…… Là như thế nào.” Một tu sĩ Nguyên Anh kỳ không thể tin được nói.
“Lục Khải Sơn đại nhân đã chết sao?” Tu sĩ Nguyên Anh kỳ khác cũng không thể tin được nói.
Lục Khải Sơn, chính là một cường giả Động Thiên cảnh. Ở trên chiến trường, không ai có thể địch lại.
Mà hôm nay không hiểu sao lại chết ở vùng đất hoang vu nghèo rách nát như Tề Châu này.
Việc này làm cho bọn họ cảm giác mình giống như đang nằm mơ.
“Chúng ta có nên tiến lên hay không, báo thù cho Lục Khải Sơn đại nhân.” Lúc này, một tu sĩ Nguyên Anh kỳ nói, trên mặt tràn đầy vẻ khó hiểu.
“Đánh cái rắm, Lục Khải Sơn chính là tu sĩ Động Thiên cảnh, Lục Khải Sơn cũng không phải đối thủ của hắn, chúng ta đi lên là tự tìm chết sao?” Một tu sĩ Nguyên Anh kỳ khác nói.
Vì thế, sau khi thảo luận vài câu, bọn họ liếc mắt nhìn nhau rồi nhanh chân bỏ chạy.
Thật giống như tiếng sấm to hạt mưa nhỏ, hơn mười phút phía trước bọn họ khí thế như hồng vây quanh Thiên Lam Tông.
Hơn mười phút sau, thống soái Lục Khải Sơn của bọn họ đã chết, bọn họ giống như chó nhà có tang chạy trốn.
Từ Dương chuyển mắt nhìn Thiên Lam Tông bị lửa cắn nuốt.
Cũng may cuối cùng, Từ Dương phân ra một ít linh khí, bảo hộ đệ tử Thiên Lam Tông. Tuy rằng lần này tổn thất nhìn qua khá lớn nhưng cũng may không có đệ tử Thiên Lam Tông tử thương.
Từ Dương vung tay lên, một đạo linh khí màu lam xông thẳng tận trời, giống như một tia chớp.
Oanh…
Linh khí nổ tung ở không trung, một đạo sóng xung kích màu trắng giống như gợn sóng tản ra.
Sau khi tầng mây đụng vào sóng xung kích nháy mắt bị đập thành từng mảnh.
Một lúc sau, dông tố đổ xuống tầm tã, dập tắt lửa lớn.
Nhưng lúc này, toàn bộ Thiên Lam Tông đã bị thiêu hủy, một mảnh đổ nát thê lương.
Sắc mặt Từ Dương tối sầm lại. Chỉ vì chút bất cẩn của hắn mà khiến cho Lục Khải Sơn tạo thành thương tổn lớn như vậy cho Thiên Lam Tông!
Nhìn những binh lính chạy trốn kia, Từ Dương nhảy dựng lên, nhảy tới trước mặt bọn họ, một đôi bàn tay to liên tục múa may, linh khí cuồng bạo bắn ra ngoài.
Tức khắc có một mảnh tu sĩ bị linh khí đánh nát.
“Các ngươi ở đây mà còn ảo tưởng có thể tùy tiện rời đi sao?” Từ Dương nhàn nhạt lên tiếng nói.
Ánh mắt Từ Dương đảo qua, đã thấy được mười mấy tu sĩ Nguyên Anh kỳ.
Từ Dương nháy mắt đã di động đến trước mặt bọn họ sau đó nói: “Hôm nay không cho ta một công đạo thì các ngươi không ai có thể rời đi.”
Những tu sĩ Nguyên Anh kỳ đó vừa thấy Từ Dương đến, thiếu chút nữa bị hù chết.
Vừa rồi một quyền của Từ Dương đã đánh chết Lục Khải Sơn tu sĩ Động Thiên cảnh, tư thế oai hùng kia vẫn còn ở trong óc bọn họ không thể xóa nhòa.
Từ Dương nháy mắt hạ gục Lục Khải Sơn, thì chuyện nháy mắt hạ gục bọn họ còn không phải dễ như trở bàn tay sao?
“Đều dừng lại cho ta, các ngươi nếu ai chạy thì ta sẽ đưa người đó đi gặp Diêm Vương!” Từ Dương há mồm nói, tuy rằng giọng hắn không lớn, nhưng tất cả mọi người đều nghe được.
Đặc biệt là những tu sĩ Nguyên Anh kỳ kia, ở trước mặt chính là Từ Dương, bị Từ Dương dùng ánh mắt âm trầm nhìn chằm chằm làm sao dám động.
“Đại nhân, tất cả chuyện này đều là hiểu lầm. Chúng ta tới đây cũng không phải là ý của chúng ta, là Lục Khải Sơn mang chúng ta tới.”
“Đúng vậy đúng vậy, vốn dĩ Hoàng Thượng là kêu chúng ta hồi hoàng thành, là Lục Khải Sơn tự mình mang chúng ta tới nơi này, chúng ta cũng không dám phản kháng hắn.”
Những tu sĩ Nguyên Anh kỳ kia sôi nổi đem toàn bộ chuyện xảy ra đều đẩy cho Lục Khải Sơn.
Từ Dương vẫn luôn lẳng lặng nghe, sau khi nghe xong mới nhàn nhạt nói: “Nói xong chưa? Nếu như nói xong thì mau tu sửa lại kiến trúc tổn hại thật tốt cho ta đi.” Những tu sĩ Nguyên Anh kỳ vẻ mặt ngây dại nhìn Từ Dương, không biết Từ Dương có ý gì.
Từ Dương chỉ chỉ vào Thiên Lam Tông đã bị thiêu cháy đến mức không thể nhận dạng, nói.
“Việc này là các ngươi làm, các ngươi phá hủy xong còn muốn đi sao? Mơ mộng hão huyền, nếu như các ngươi không thể tu sửa thật tốt lại cho ta thì các ngươi cũng không cần đi nữa.” Từ Dương nói, cười tủm tỉm nhìn những người này.
Kỳ thật, Thiên Lam Tông bởi vì năm tháng trôi qua đã trở nên cũ nát, lần này lửa thiêu đốt sạch sẽ cũng khá tốt.
Hơn nữa, thiêu đốt cũng không phải vô ích, nơi này còn có hơn mười nghìn người, chỉ cần để bọn họ trùng kiến Thiên Lam Tông thì rất nhanh có thể hoàn công.
Những tu sĩ Nguyên Anh kỳ nghe đến đó thì thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Chỉ cần không phải muốn mệnh bọn họ, còn lại cái gì cũng dễ nói.
……
Mấy chục tu sĩ Nguyên Anh kỳ, chịu sư uy hiếp của Từ Dương, chỉ có thể chạy tới uy hiếp tu sĩ Kim Đan kỳ phía dưới.
Tu sĩ Kim Đan kỳ, lại kéo binh lính bình thường khác.
Thực mau, một đạo quân hơn mười nghìn người khí thế ngất trời trùng kiến Thiên Lam Tông.
Binh lính kia tuy rằng chỉ là binh lính bình thường.
Nhưng binh lính kém cỏi nhất cũng có tu vi Trúc Cơ kỳ.
Lại thêm mấy trăm tu sĩ Kim Đan kỳ, cùng mấy chục tu sĩ Nguyên Anh kỳ, tốc độ trùng kiến phi thường mau.
Ngày đầu tiên đã trùng kiến ra hình dáng đại khái.
Ngày hôm sau, toàn bộ trùng kiến đã hoàn thành.
Toàn bộ Thiên Lam Tông, rực rỡ hẳn lên.
Còn về những người này, Từ Dương cảm thấy bọn họ nói cũng rất đúng, đều là do Lục Khải Sơn mang bọn họ đến, không liên quan gì đến bọn họ.
Cho nên, Từ Dương thả hết những người này ra.
Đương nhiên, trước khi thả bọn họ, Từ Dương còn cướp sạch bọn họ một lần, thu hoạch vô cùng phong phú.
Từ Dương nhìn các loại bảo vật chồng chất như núi, cảm giác có chút buồn cười.
Lục Khải Sơn thật là một người tốt. Ngàn dặm đưa đầu người còn chưa tính, còn đưa tới nhiều bảo vật như vậy.
…
Nghĩ đến đây, Từ Dương nhịn không được lắc lắc đầu, bật cười.
Đúng lúc này, bỗng nhiên, Từ Dương thấy ở một góc bên trong, một bóng dáng màu đen gần như trong suốt, cực nhanh lướt qua.
Trong mắt Từ Dương lóe lên tinh quang: “Không nghĩ tới, ngươi còn có thể trốn!”
Nói xong, Từ Dương liền đuổi theo hướng bóng dáng màu đen kia.
Bóng dáng kia giống như phát giác nguy hiểm, nhanh chóng hướng tới một phương hướng khác lướt đi.
“Quả nhiên là ngươi, tà pháp còn rất cao siêu, thiếu chút nữa đã không phát hiện ra ngươi.” Từ Dương nói xong, dùng tốc độ càng nhanh đuổi theo.
Bóng dáng màu đen mờ đó chính là một đạo thần thức của Lục Khải Sơn bay ra.
Tu sĩ ở Kim Đan kỳ có thể làm được việc thân thể tử vong, Kim Đan chạy thoát là có thể sống lại.
Mà lúc Nguyên Anh kỳ, thân thể tử vong, chỉ cần Nguyên Anh đào thoát là có thể trọng sinh, hơn nữa có thể bảo tồn đại bộ phận thực lực trước kia.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất