Chương 96: Khách Không Mời Mà Đến.
"Đệ nhất quận Thiên Vũ? Ồ, ta muốn biết, ai cho ngươi cái danh hiệu này vậy?"
Từ Dương bình tĩnh cười nhạo Triệu Thiên Huân, ngữ điệu không hề cuồng loạn phát tiết, lời nói bình tĩnh như đang lảm nhảm việc nhà, nhưng mỗi chữ mỗi câu đều như dao nhọn sắc bén, đâm thẳng đến nơi mẫn cảm nhất trong lòng Triệu Thiên Huân.
Đối với một người đã sống mười vạn năm như Từ Dương mà nói, nghiền chết một Triệu Thiên Huân chẳng có gì thú vị, bắt hắn ta cảm nhận được bản thân mình thật nhỏ bé từ tận đáy lòng, ngược lại càng có tính khiêu chiến hơn.
Từ Dương gảy nhẹ ngón tay, thanh Vẫn Tinh Đao kia giống như nhận được triệu hoán của vận mệnh, bị cưỡng ép hút tới trong lòng bàn tay Từ Dương.
Cẩn thận thưởng thức thanh binh khí được xưng là đệ nhất thần binh của Thiên Vũ Quận, Từ Dương cũng chỉ bất đắc dĩ bĩu môi lắc đầu.
"Thứ này đặt ở vạn năm trước, ngay cả sài đao bổ củi của Thiên Lam Tông chúng ta cũng không bằng, thế mà bây giờ lại được các ngươi cung phụng thành chí bảo, thật buồn cười."
Từ Dương búng ngón tay, chỉ nghe được một tiếng vang giòn giã truyền ra từ bề mặt của thân đao, dưới nội lực chấn động, toàn bộ kết cấu bên trong và bên ngoài của thanh đao đều bị vỡ vụn.
Bùm!
Bảo đao đen thui cứ như vậy bị Từ Dương chơi đùa, chấn vỡ thành một đống lưỡi dao vụn, leng keng lạch cạch rơi xuống đất.
"Cái, cái gì!"
"Trong nháy mắt, tay không làm Vẫn Tinh Đao vỡ nát! Thực lực của người này thật sự khó mà tưởng tượng nổi!"
Một màn này diễn ra thật sự khiến Tam hoàng tử cùng Ngũ hoàng tử ở dưới sân rung động nói không ra lời.
"Ha ha ha! Thật không ngờ, năm gần đây Thiên Vũ Quận còn sinh ra một nhân vật kinh tài tuyệt diễm như thế, có hắn ở đây, e rằng Thiên Vũ Tông vang dội ngày trước sắp phải bị lật đổ rồi."
Bát hoàng tử cắn chặt răng siết chặt nắm đấm, hận không thể xé nát tên Trình Giảo Kim giữa chừng Từ Dương này ngay tại chỗ, đáng tiếc cho dù xảy ra chuyện gì, mang thân phận hoàng tử thì hắn ta chỉ có thể ẩn nhẫn, nhưng hắn ta cũng hiểu rõ, sau ngày hôm nay, Triệu Thiên Huân và Thiên Vũ Tông đã hoàn toàn biến thành một đống rác, cũng không thể dựa vào được nữa.
Thực ra thế lực tu luyện được ủng hộ cũng có mối liên hệ nội tại rất lớn với tranh đoạt hoàng quyền trong hoàng triều, cũng liên quan đến việc đứng vào phe cánh nào.
Xem tình thế trước mắt của Hoàng triều Đại Hạ, về cơ bản vị hoàng đế đời tiếp theo sẽ được chọn ra trong số ba đại hoàng tử này, bất kỳ hoàng tử nào đoạt vị thành công, thế lực tu luyện tương ứng đứng về phe hắn sẽ tự động thu được địa vị vượt trội, bởi vì thứ gọi là 'một người đắc đạo gà chó thăng thiên' chính là đạo lý này.
Tương tự, đối với phe thất bại, không chỉ thế lực dòng chính của hoàng tử sẽ sụp đổ mà liên minh thế lực tu luyện sau lưng cũng sẽ chịu ảnh hưởng rất lớn.
Nhưng mà quy tắc trò chơi như vậy là không thể tránh khỏi cho dù ở bất kỳ một quốc gia nào trong đại lục.
Bây giờ Từ Dương nhất minh kinh nhân*, thanh danh vang dội trong phạm vi Hoàng triều Đại Hạ, dĩ nhiên sẽ trở thành mục tiêu mà các hoàng tử tranh nhau lôi kéo.
*Nhất minh kinh nhân: bình thường không có gì đặc biệt, nhưng khi đã làm thì có thành tích khiến mọi người kinh ngạc.
Giờ phút này, ánh mắt Tam hoàng tử và Ngũ hoàng tử nhìn về phía Từ Dương đều không giống nhau, còn Bát hoàng tử người dựa vào Triệu Thiên Huân nhiều nhất, lúc này thật sự là cay đắng tới cực điểm.
"Ta phải thừa nhận, trước đây ta quả thực đã đánh giá thấp ngươi, Thiên Lam Tông không hổ là vạn năm truyền thừa, nội tình không thể đo lường."
Từ Dương nhếch môi tạo thành nụ cười như nghiền ngẫm chế nhạo, nhìn về phía Triệu Thiên Huân: "Thế nào, nhanh như vậy đã thay đổi lập trường bắt đầu nịnh bợ ta rồi sao? Xin lỗi, Thiên Lam Tông chúng ta coi như phải nuôi chó, cũng sẽ không nuôi loại phế vật không hề có lòng trung thành và ranh giới cuối như Thiên Vũ Tông các ngươi."
"Từ Dương, ngươi đừng khinh người quá đáng!"
Mấy lão giả Động Thiên cảnh của Thiên Vũ Tông ở dưới sân biểu thị không thể nhịn nổi, lập tức phát ra kháng nghị với câu nói lỗ mãng của Từ Dương, đáng tiếc lời nói của bọn họ thật sự không có ý nghĩa, căn bản không đủ thu hút Từ Dương để bụng chút nào.
"Nói không sai, hôm nay, ta phải khi dễ Thiên Vũ Tông các ngươi cho thật tốt. Đồng dạng, ta cũng sẽ khiến tất cả thế lực tu luyện trong quận Thiên Vũ hiểu rõ, ở trên vùng đất đại Tề này, Thiên Lam Tông ta không phải mà người mà bất kỳ một tông nào cũng có thể nhắm vào!"
Ầm ầm!
Giọng nói Từ Dương vừa rơi xuống, trong nháy mắt một đợt sóng ba động vô cùng mạnh mẽ nổ lan ra, linh lực cường đại ba động lần nữa đổi mới nhận thức của các cường giả ở hiện trường đối với thực lực của Từ Dương.
"Trời ạ, thực lực của người này thật là đáng sợ!"
Từ Dương độn không nhảy lên, lạnh lùng nhìn vào Triệu Thiên Huân, đã có ý định bắt đầu chính thức chà đạp đối thủ này.
"Bây giờ, ta cho ngươi một cơ hội cuối cùng, thả Lăng Thanh Thù, ngươi có thể miễn tội chết."
Giọng nói của Từ Dương giống như thần linh trên cửu thiên giáng xuống xét xử, xen lẫn quyết đoán cùng lạnh nhạt không cho phép nghi ngờ.
"Ha ha ha! Chỉ dựa vào ngươi, cũng muốn xét xử ta?"
Triệu Thiên Huân tất nhiên không theo, song quyền nắm chặt bộc phát ra một cỗ cương khí chấn động bá đạo giống vậy, trong tay còn huyễn hoá ra một thanh trường kiếm trong suốt chém về phía Từ Dương giữa không trung.
Kiếm mang phá không chém đến, xen lẫn trảm kích vô cùng mạnh mẽ, ngay cả trong không khí này cũng đều nghe được âm thanh vỡ nát sụp đổ.
Ánh mắt Từ Dương đảo qua, khóe miệng giương nhẹ, trong nháy mắt, một đạo linh lực càng cường đại hơn che chắn đè xuống, linh lực giống như một vòng xoáy cực lớn, ngay trước mặt của mọi người ở hiện trường, trực tiếp nuốt trọn sạch sẽ kiếm mang mà Triệu Thiên Huân đánh ra.
"Mau mau sử dụng chiêu mạnh nhất của Thiên Vũ Tông ngươi đi, loại công pháp như gãi ngứa thế này cũng đừng lấy ra làm mất mặt xấu hổ."
Từ Dương tràn ngập miệt thị đùa cợt Triệu Thiên Huân tên tiểu nhân hèn hạ này, khiến người vốn để mặt mũi ý nhất thịnh nộ tới cực điểm.
"Hôm nay nếu ta không chém ngươi thành muôn mảnh, ta thề sẽ không làm người!"
Triệu Thiên Huân nghiến chặt răng, ở trên không trung trực tiếp triệu hoán ra Nguyên Anh tà hoá của mình, một hồn thể hình dáng mơ hồ như màu mực nổi lên.
"Cái gì! Đây, đây thật sự là nguyên anh của tông chủ Thiên Vũ Tông ư? Vì sao lại tà ác như thế!"
"Trời ạ, chuyện này sao có thể? công pháp mà Thiên Vũ Tông nắm giữ có thuộc tính thuần dương cực bá đạo, vì sao nguyên anh này lại hoàn toàn trái ngược với công pháp?"
Tất cả các lãnh tụ của tông môn đứng xem cuộc chiến nhao nhao kinh hãi, giống như Triệu Thiên Huân ở trước mắt này, và lãnh tụ tu đạo mà bọn họ biết, người đệ nhất quận Thiên Vũ kia hoàn toàn khác biệt!
"A ha ha ha! Hiện tại các ngươi hiểu chưa? Tên Triệu Thiên Huân này căn bản là một ngụy quân tử đạo mạo nghiêm trang! Mười mấy cường giả Động Thiên cảnh của thế lực tu đạo ly kỳ mất mạng cũng là do nguyên anh của người này làm!"
Hoàng Thiên đột nhiên lên tiếng bổ sung một cách hoàn mỹ, cũng làm cho danh tiếng của Thiên Vũ Tông hoàn toàn sụp đổ, chỉ chừa lại cho Triệu Thiên Huân một đường lui duy nhất, đó chính là thằng được trận chiến sinh tử này! Nếu không, hắn ta sẽ cùng tông môn thế lực của hắn, cùng nhau đi về phía vạn kiếp bất phục!
"Thiên Ma Vũ!"
Ầm ầm!
Nguyên anh trên không bộc phát sức mạnh, đám mây màu đen đáng sợ cấp tốc bao phủ phía bầu trời, cũng làm cho trong mắt tất cả người quan sát chiến trường này dâng lên một loại cảm giác không rét mà run.
"Khí tức này......"
"Trời ạ! Triệu Thiên Huân hắn ta, vậy mà hoàn toàn ma hóa!"
Mái tóc đen dài tại lúc này đỏ như nhiễm màu máu, trong con mắt như có ngọn lửa đang tùy ý bốc lên, Triệu Thiên Huân sau khi ma hóa, thực lực đã đạt đến Động Thiên cảnh cực hạn!
Từ Dương bình tĩnh cười nhạo Triệu Thiên Huân, ngữ điệu không hề cuồng loạn phát tiết, lời nói bình tĩnh như đang lảm nhảm việc nhà, nhưng mỗi chữ mỗi câu đều như dao nhọn sắc bén, đâm thẳng đến nơi mẫn cảm nhất trong lòng Triệu Thiên Huân.
Đối với một người đã sống mười vạn năm như Từ Dương mà nói, nghiền chết một Triệu Thiên Huân chẳng có gì thú vị, bắt hắn ta cảm nhận được bản thân mình thật nhỏ bé từ tận đáy lòng, ngược lại càng có tính khiêu chiến hơn.
Từ Dương gảy nhẹ ngón tay, thanh Vẫn Tinh Đao kia giống như nhận được triệu hoán của vận mệnh, bị cưỡng ép hút tới trong lòng bàn tay Từ Dương.
Cẩn thận thưởng thức thanh binh khí được xưng là đệ nhất thần binh của Thiên Vũ Quận, Từ Dương cũng chỉ bất đắc dĩ bĩu môi lắc đầu.
"Thứ này đặt ở vạn năm trước, ngay cả sài đao bổ củi của Thiên Lam Tông chúng ta cũng không bằng, thế mà bây giờ lại được các ngươi cung phụng thành chí bảo, thật buồn cười."
Từ Dương búng ngón tay, chỉ nghe được một tiếng vang giòn giã truyền ra từ bề mặt của thân đao, dưới nội lực chấn động, toàn bộ kết cấu bên trong và bên ngoài của thanh đao đều bị vỡ vụn.
Bùm!
Bảo đao đen thui cứ như vậy bị Từ Dương chơi đùa, chấn vỡ thành một đống lưỡi dao vụn, leng keng lạch cạch rơi xuống đất.
"Cái, cái gì!"
"Trong nháy mắt, tay không làm Vẫn Tinh Đao vỡ nát! Thực lực của người này thật sự khó mà tưởng tượng nổi!"
Một màn này diễn ra thật sự khiến Tam hoàng tử cùng Ngũ hoàng tử ở dưới sân rung động nói không ra lời.
"Ha ha ha! Thật không ngờ, năm gần đây Thiên Vũ Quận còn sinh ra một nhân vật kinh tài tuyệt diễm như thế, có hắn ở đây, e rằng Thiên Vũ Tông vang dội ngày trước sắp phải bị lật đổ rồi."
Bát hoàng tử cắn chặt răng siết chặt nắm đấm, hận không thể xé nát tên Trình Giảo Kim giữa chừng Từ Dương này ngay tại chỗ, đáng tiếc cho dù xảy ra chuyện gì, mang thân phận hoàng tử thì hắn ta chỉ có thể ẩn nhẫn, nhưng hắn ta cũng hiểu rõ, sau ngày hôm nay, Triệu Thiên Huân và Thiên Vũ Tông đã hoàn toàn biến thành một đống rác, cũng không thể dựa vào được nữa.
Thực ra thế lực tu luyện được ủng hộ cũng có mối liên hệ nội tại rất lớn với tranh đoạt hoàng quyền trong hoàng triều, cũng liên quan đến việc đứng vào phe cánh nào.
Xem tình thế trước mắt của Hoàng triều Đại Hạ, về cơ bản vị hoàng đế đời tiếp theo sẽ được chọn ra trong số ba đại hoàng tử này, bất kỳ hoàng tử nào đoạt vị thành công, thế lực tu luyện tương ứng đứng về phe hắn sẽ tự động thu được địa vị vượt trội, bởi vì thứ gọi là 'một người đắc đạo gà chó thăng thiên' chính là đạo lý này.
Tương tự, đối với phe thất bại, không chỉ thế lực dòng chính của hoàng tử sẽ sụp đổ mà liên minh thế lực tu luyện sau lưng cũng sẽ chịu ảnh hưởng rất lớn.
Nhưng mà quy tắc trò chơi như vậy là không thể tránh khỏi cho dù ở bất kỳ một quốc gia nào trong đại lục.
Bây giờ Từ Dương nhất minh kinh nhân*, thanh danh vang dội trong phạm vi Hoàng triều Đại Hạ, dĩ nhiên sẽ trở thành mục tiêu mà các hoàng tử tranh nhau lôi kéo.
*Nhất minh kinh nhân: bình thường không có gì đặc biệt, nhưng khi đã làm thì có thành tích khiến mọi người kinh ngạc.
Giờ phút này, ánh mắt Tam hoàng tử và Ngũ hoàng tử nhìn về phía Từ Dương đều không giống nhau, còn Bát hoàng tử người dựa vào Triệu Thiên Huân nhiều nhất, lúc này thật sự là cay đắng tới cực điểm.
"Ta phải thừa nhận, trước đây ta quả thực đã đánh giá thấp ngươi, Thiên Lam Tông không hổ là vạn năm truyền thừa, nội tình không thể đo lường."
Từ Dương nhếch môi tạo thành nụ cười như nghiền ngẫm chế nhạo, nhìn về phía Triệu Thiên Huân: "Thế nào, nhanh như vậy đã thay đổi lập trường bắt đầu nịnh bợ ta rồi sao? Xin lỗi, Thiên Lam Tông chúng ta coi như phải nuôi chó, cũng sẽ không nuôi loại phế vật không hề có lòng trung thành và ranh giới cuối như Thiên Vũ Tông các ngươi."
"Từ Dương, ngươi đừng khinh người quá đáng!"
Mấy lão giả Động Thiên cảnh của Thiên Vũ Tông ở dưới sân biểu thị không thể nhịn nổi, lập tức phát ra kháng nghị với câu nói lỗ mãng của Từ Dương, đáng tiếc lời nói của bọn họ thật sự không có ý nghĩa, căn bản không đủ thu hút Từ Dương để bụng chút nào.
"Nói không sai, hôm nay, ta phải khi dễ Thiên Vũ Tông các ngươi cho thật tốt. Đồng dạng, ta cũng sẽ khiến tất cả thế lực tu luyện trong quận Thiên Vũ hiểu rõ, ở trên vùng đất đại Tề này, Thiên Lam Tông ta không phải mà người mà bất kỳ một tông nào cũng có thể nhắm vào!"
Ầm ầm!
Giọng nói Từ Dương vừa rơi xuống, trong nháy mắt một đợt sóng ba động vô cùng mạnh mẽ nổ lan ra, linh lực cường đại ba động lần nữa đổi mới nhận thức của các cường giả ở hiện trường đối với thực lực của Từ Dương.
"Trời ạ, thực lực của người này thật là đáng sợ!"
Từ Dương độn không nhảy lên, lạnh lùng nhìn vào Triệu Thiên Huân, đã có ý định bắt đầu chính thức chà đạp đối thủ này.
"Bây giờ, ta cho ngươi một cơ hội cuối cùng, thả Lăng Thanh Thù, ngươi có thể miễn tội chết."
Giọng nói của Từ Dương giống như thần linh trên cửu thiên giáng xuống xét xử, xen lẫn quyết đoán cùng lạnh nhạt không cho phép nghi ngờ.
"Ha ha ha! Chỉ dựa vào ngươi, cũng muốn xét xử ta?"
Triệu Thiên Huân tất nhiên không theo, song quyền nắm chặt bộc phát ra một cỗ cương khí chấn động bá đạo giống vậy, trong tay còn huyễn hoá ra một thanh trường kiếm trong suốt chém về phía Từ Dương giữa không trung.
Kiếm mang phá không chém đến, xen lẫn trảm kích vô cùng mạnh mẽ, ngay cả trong không khí này cũng đều nghe được âm thanh vỡ nát sụp đổ.
Ánh mắt Từ Dương đảo qua, khóe miệng giương nhẹ, trong nháy mắt, một đạo linh lực càng cường đại hơn che chắn đè xuống, linh lực giống như một vòng xoáy cực lớn, ngay trước mặt của mọi người ở hiện trường, trực tiếp nuốt trọn sạch sẽ kiếm mang mà Triệu Thiên Huân đánh ra.
"Mau mau sử dụng chiêu mạnh nhất của Thiên Vũ Tông ngươi đi, loại công pháp như gãi ngứa thế này cũng đừng lấy ra làm mất mặt xấu hổ."
Từ Dương tràn ngập miệt thị đùa cợt Triệu Thiên Huân tên tiểu nhân hèn hạ này, khiến người vốn để mặt mũi ý nhất thịnh nộ tới cực điểm.
"Hôm nay nếu ta không chém ngươi thành muôn mảnh, ta thề sẽ không làm người!"
Triệu Thiên Huân nghiến chặt răng, ở trên không trung trực tiếp triệu hoán ra Nguyên Anh tà hoá của mình, một hồn thể hình dáng mơ hồ như màu mực nổi lên.
"Cái gì! Đây, đây thật sự là nguyên anh của tông chủ Thiên Vũ Tông ư? Vì sao lại tà ác như thế!"
"Trời ạ, chuyện này sao có thể? công pháp mà Thiên Vũ Tông nắm giữ có thuộc tính thuần dương cực bá đạo, vì sao nguyên anh này lại hoàn toàn trái ngược với công pháp?"
Tất cả các lãnh tụ của tông môn đứng xem cuộc chiến nhao nhao kinh hãi, giống như Triệu Thiên Huân ở trước mắt này, và lãnh tụ tu đạo mà bọn họ biết, người đệ nhất quận Thiên Vũ kia hoàn toàn khác biệt!
"A ha ha ha! Hiện tại các ngươi hiểu chưa? Tên Triệu Thiên Huân này căn bản là một ngụy quân tử đạo mạo nghiêm trang! Mười mấy cường giả Động Thiên cảnh của thế lực tu đạo ly kỳ mất mạng cũng là do nguyên anh của người này làm!"
Hoàng Thiên đột nhiên lên tiếng bổ sung một cách hoàn mỹ, cũng làm cho danh tiếng của Thiên Vũ Tông hoàn toàn sụp đổ, chỉ chừa lại cho Triệu Thiên Huân một đường lui duy nhất, đó chính là thằng được trận chiến sinh tử này! Nếu không, hắn ta sẽ cùng tông môn thế lực của hắn, cùng nhau đi về phía vạn kiếp bất phục!
"Thiên Ma Vũ!"
Ầm ầm!
Nguyên anh trên không bộc phát sức mạnh, đám mây màu đen đáng sợ cấp tốc bao phủ phía bầu trời, cũng làm cho trong mắt tất cả người quan sát chiến trường này dâng lên một loại cảm giác không rét mà run.
"Khí tức này......"
"Trời ạ! Triệu Thiên Huân hắn ta, vậy mà hoàn toàn ma hóa!"
Mái tóc đen dài tại lúc này đỏ như nhiễm màu máu, trong con mắt như có ngọn lửa đang tùy ý bốc lên, Triệu Thiên Huân sau khi ma hóa, thực lực đã đạt đến Động Thiên cảnh cực hạn!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất