Luyện Khí Mười Vạn Năm(Dịch)

Chương 104: Thiên Kiếm Thánh Địa

Trước Sau
“Hơn ba mươi môn phái Bắc hoang, trong vòng bảy ngày đều bị một cường giả đỉnh cao hủy diệt? Lại còn là một cao thủ kiếm đạo?”

“Khởi bẩm đại trưởng lão, tin tức chính xác là như vậy, người của vương tộc đã tự mình chứng thực. Mặt khác, Hoàng triều Đại Hạ cũng đã phát 30 vạn binh tiến đánh Bắc hoang, lần này Hùng Duệ sợ là thật sự đã chọc giận hoàng đế Hoàng triều Đại Hạ rồi.”

Đại trưởng lão dạo bước trong nội đường, trong đầu đang suy nghĩ đối sách.

Thiên Kiếm Thánh Địa từ trước tới nay luôn là chỗ dựa lớn nhất cho cả Bắc hoang, cũng là nguyên nhân căn bản làm cho cả Bắc hoang có thể đứng ngạo nghễ một góc Tề Châu tới mấy ngàn năm. Phải biết, toàn bộ đại lục chỉ có thập phương Thánh Địa, mỗi một Thánh Địa đều có nội tình vài vạn năm truyền thế, quy mô và thực lực hoàn toàn không phải tiểu môn tiểu phái tầm thường có thể so sánh.

Nhưng hôm nay, Bắc hoang và Hoàng triều Đại Hạ khai chiến, mang ý nghĩa hoàng triều đã chẳng thèm nể mặt Thiên Kiếm Thánh Địa nữa, khiến Thánh Địa rất khó chịu.

Phải biết, mạnh như Hoàng triều Đại Hạ, đối đầu một phương Thánh Địa cũng không đáng chú ý, nhưng hôm nay Hạ Hoàng không thể nhịn được nữa, muốn hoàn toàn thanh trừ lũ Bắc hoang xâm phạm biên giới, một hồi ác chiến là điều không thể tránh né.

“Đại trưởng lão. Theo ta thấy, Hoàng triều Đại Hạ tự thấy lông cánh đã đầy đủ cho nên mới dám làm vậy, có cần phái chút nhân thủ đến phang cho phát cho bọn chúng nhớ đời hay không?” Đang đi trên đường, một lão giả áo xám mở miệng nói, đây cũng là một trong những trưởng lão của Thiên Kiếm Thánh Địa.

“Không sai, ta cũng có ý này. Bây giờ mặc dù thập lão Thánh Địa ta đều đang bế quan, nhưng chỉ cần chúng ta cũng đủ khiến Hoàng triều Đại Hạ phải quỳ gối rồi, phái ra một kiếm đoàn trăm tu sĩ Động Thiên cảnh, lại thêm mấy trưởng lão Nguyên Thần cảnh, cho bọn chúng biết tay!”

Phải biết, thập đại Thánh Địa có địa vị siêu nhiên trên đại lục, cũng đều có uy nghiêm không thể kháng cự thuộc về mình, hoàng triều có thể được coi là một phương cự phách của phàm thế, nhưng trong mắt những Thánh Địa tu luyện này, bọn họ cùng lắm chỉ là một bầy kiến hôi, tuyệt đối không có tư cách đối đầu các Thánh Địa, càng không thể ngỗ nghịch uy nghiêm của Thánh Địa, bằng không chỉ có kết cục diệt vong.

Đại trưởng lão chắp hai tay sau lưng, sau một lúc lâu cũng chỉ có thể gật đầu nói: “Chỉ một Hoàng triều Đại Hạ còn chưa đủ lọt vào mắt ta. Điều duy nhất khiến ta phải lo nghĩ là cường giả có thể trong ngắn ngủi mấy ngày, liên tiếp diệt sạch mấy chục môn phái Bắc hoang ta, rốt cuộc là thần thánh phương nào. Nếu như người này vì Hoàng triều Đại Hạ mà chống lại chúng ta, vậy chúng ta nhất định phải có chỗ đề phòng.”

“Linh Dao đâu?” Đại trưởng lão gọi lớn một tiếng, từ trong nội đường, một nữ tử một thân y phục trắng, sắc mặt thanh lãnh như sương đột nhiên xuất hiện.

Người này chính là một trong Thất kiếm linh đồng, thế hệ tuổi trẻ đứng đầu của Thiên Kiếm Thánh Địa, Linh Dao, cũng là đệ tử đắc ý nhất của đại trưởng lão, bằng chừng ấy tuổi đã có thành tựu trên kiếm đạo, tu vi cũng là Nguyên Thần cảnh.

Chỉ từ điểm này đã đủ thấy nội tình Thánh Địa cực kỳ kinh người!

Chỉ trong thế hệ trẻ thôi, cường giả Nguyên Thần cảnh đã không phải hiếm thấy, chớ đừng nhắc tới những trưởng lão này và những “hóa thạch sống” luôn bảo vệ Thánh Địa. . .

“Sư tôn, người có gì phân phó?”



“Ta lệnh cho ngươi lập tức xuất phát, lẻn vào hoàng thất Hoàng triều Đại Hạ, tùy thời tiếp ứng sứ giả Thánh Địa, đồng thời điều tra thân phận của cường giả bí ẩn kia.”

Linh Dao liền đáp: “tuân lệnh!”

Trên không trung, một đạo thân ảnh màu hồng lóe lên, Linh Dao ngự kiếm vụt nhanh đi.

“Tam trưởng lão, ngũ trưởng lão, hai vị sư đệ, các ngươi mang theo một kiếm đoàn trăm người ba ngày sau lên đường, đại biểu Thiên Kiếm Thánh Địa, ân cần thăm hỏi Hoàng triều Đại Hạ, đặc biệt là tên hoàng đế tự cho là đúng kia. Ta thật sự muốn xem đến cùng là ai cho hắn ta can đảm dám tiến công Bắc hoang ta!”

“Tuân lệnh!”

. . .

Trong lúc nhất thời, tất cả Bắc hoang gió nổi mây phun!

Ánh mắt vô số người hội tụ về đây.

Tin tức Thánh Địa có hành động lan truyền nhanh chóng, thiên hạ xôn xao, tất nhiên cũng truyền đến Hoàng triều Đại Hạ.

Hoàng đế sau khi lấy được tin tức này, tuy biểu hiện ra ngoài còn bình tĩnh, nhưng ông ta cũng biết, Thánh Địa đã quả quyết đưa ra phản hồi như thế, mang ý nghĩa sớm muộn gì mâu thuẫn cũng sẽ trở nên gay gắt.

Nếu đã quyết định diệt đi Bắc Man, sớm muộn gì Thiên Kiếm Thánh Địa cũng là địch nhân.

Là địch nhân thì cũng sớm phải tiêu diệt!

“Các hoàng nhi, đối với thái độ của Thánh Địa, các ngươi thấy sao?”

Ngũ hoàng tử và Bát hoàng tử liếc nhau, sắc mặt lộ ra vẻ ngưng trọng.

“Phụ hoàng, Thiên Kiếm Thánh Địa đã che chở Bắc hoang ngàn năm, cũng bởi vì có ngọn núi lớn này, Bắc hoang mới dám nhiều lần không chút kiêng kỵ xâm phạm biên cương ta. Dù cho Thánh Địa nội tình thâm hậu, nhưng nếu cứ bỏ mặc bọn chúng tùy ý làm bậy, vậy uy nghiêm Đại Hạ ta còn đâu?”



Bát hoàng tử không sợ khai chiến, tính tình của tiểu tử này đúng là giống người mẫu thân mỹ mạo khuynh thành của hắn ta, nóng nảy quả quyết. Sớm muộn cũng phải trở thành đối thủ, không bằng thừa cơ đại chiến một trận.

So sánh ra, Ngũ hoàng tử bảo thủ hơn một chút.

Là vị hoàng tử do chính hoàng hậu sinh ra, góc độ suy nghĩ của Ngũ hoàng tử luôn xuất phát từ lợi và hại đối với hoàng triều.

“Bẩm phụ hoàng, nhi thần cho là không thể tùy tiện động binh với Thánh Địa. Thực lực của Thánh Địa không giống như Hùng Duệ, vạch mặt với bọn họ không có bất kỳ chỗ tốt gì với chúng ta. Nhưng Hùng Duệ tất nhiên không thể không trừ, nhi thần cảm thấy, chúng ta có thể thay thế Bắc hoang, hợp tác với Thiên Kiếm Thánh Địa, khi đó cả hai đều có lợi.”

Vừa nghe vậy, Bát hoàng tử liền tức giận phản bác: “Ngũ ca! Ngươi muốn Hoàng triều Đại Hạ chúng ta làm cẩu cho Thiên Kiếm Thánh Địa sao?”

“Lời của Bát đệ tuy có hơi khó nghe chút, nhưng ngươi cũng phải hiểu, dù là làm cẩu, ít nhất cũng có một cái ổ chó che gió che mưa, ít nhất cũng có khối xương mà gặm. Nhưng nếu công nhiên đối đầu một trong thập đại Thánh Địa đại lục, ngươi có thể tưởng tượng ra hậu quả không?”

“Ngươi!”

Hai huynh đệ trợn mắt nhìn nhau, cuối cùng hoàng đế chán nản mở miệng: “Đều bớt tranh cãi đi.”

“Hai người các ngươi có ý như nào, trẫm biết. Quốc uy không thể mất, nhưng chúng ta cũng không thể chống lại Thiên Kiếm Thánh Địa, thật là tình cảnh lưỡng nan, cần tìm được một điểm tựa thích hợp để hóa giải.”

“Điểm tựa. . .”

Hoàng đế nói tới đây, giống như chỉ điểm hai vị Hoàng Tử.

“Phụ hoàng! Ngài nói điểm tựa, ta có một người muốn đề cử.” Ngũ hoàng tử vừa mới mở miệng, Bát hoàng tử cũng lập tức có phản ứng, nhưng chung quy là chậm một bước.

Bây giờ hai vị Hoàng Tử đều có một cơ hội thỉnh cầu Từ Dương, nếu có thể lấy danh nghĩa của mình giúp Đại Hạ giải đi nguy cơ lần này, vậy thì cơ hội kế vị cũng sẽ gia tăng thật lớn.

“Ai?”

“Đệ nhất cường giả quận Thiên Vũ, lãnh tụ đời trước của Thiên Lam Tông, Từ Dương!”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau