Luyện Khí Mười Vạn Năm(Dịch)

Chương 119: Nhập Hồn

Trước Sau
“Đây là lực lượng của Thập Lão sao? Thật là đáng sợ! Nội tình của sư phụ ở trước mặt Thập Lão bọn họ, thật sự không đáng để nhắc tới.”

Linh Dao cũng lần đầu tiên nhìn thấy Thập Lão, trước đó chỉ nghe nói Thập Lão đại biểu cho nội tình chí cường của thánh địa, hiện tại xem ra lời này không hề giả.

Kiếm thế cuồn cuộn như thế khiến Linh Dao vô thức bắt đầu cảm thấy lo lắng thay Từ Dương.

Hiện giờ Linh Dao, đã hoàn toàn đứng ở mặt đối lập với Thiên Kiếm Thánh Địa, nhìn đến những gương mặt này, Linh Dao chỉ cảm thấy truyền thừa nhất mạch này thật đáng ghê tởm. Lấy lại tất cả mọi thứ thuộc về mình, đi theo Từ Dương và Bạch Liên Tuyết rời khỏi nơi này, đã là chấp niệm duy nhất trong lòng Linh Dao.

Ầm ầm ầm!

Kiếm thế vô biên cuồn cuộn gầm rú khắp nơi, Từ Dương bị cỗ kiếm lực cuồng mãnh khóa lại ở trung tâm, rất nhanh những người khác bên ngoài đều biến mất khỏi tầm nhìn của Từ Dương.

“Ha ha ha! Tiểu tử, hiện tại biết uy lực của Thập Lão kiếm tiên chúng ta chưa? Chỉ bằng kẻ hèn phàm tục như ngươi, cũng dám tới khiêu chiến uy nghiêm thánh địa, không biết tự lượng sức mình!”

Dù Nộ Hải Kiếm tiên chỉ xếp hạng phía sau trong Thập Lão nhưng ở phương diện tạo nghệ kiếm đạo, hắn ta cũng tuyệt đối không phải là người mà người nào cũng có thể tùy tiện sánh vai.

Đáng tiếc, thực lực Nguyên Thần cảnh đỉnh phong ở trước mặt Từ Dương cũng chỉ như vậy.

“Theo ta thấy những lão gia hỏa các ngươi, hàng năm đều tránh ở trong núi bế quan, sợ là đã đánh mất đi cảm giác với thế giới bên ngoài, cảnh giới dù cao đến đâu, mất đi cảm giác về phương thiên địa này thì cũng chỉ uổng công.”

Lời này của Từ Dương rõ ràng là có ý gì đó. Lúc đầu Thập Lão vẫn chưa chú ý, mà ngay sau đó, khi Từ Dương được tuyết bay đầy trời bao quanh, cảnh tượng làm mọi người cảm thấy kinh ngạc cảm thán rốt cuộc xuất hiện.

“Tuyết phiêu nhân gian!”

Ầm ầm ầm!

Đột nhiên Từ Dương chắp tay lên trời cao hành lễ, dị tượng tuyết đêm cuồng phong vô cùng vô tận từ sau lưng thổi đến.

Chỉ trong thời gian ngắn, dị tượng sau lưng Từ Dương điên cuồng cắn nuốt Nộ Hải kiếm khí trước mặt, đem toàn bộ linh lực dao động xung quanh hoàn toàn biến thành thuộc tính gắn liền với mình.

Kẽo kẹt…

Từng đợt kiếm khí bị đóng băng hoàn toàn, cũng làm cho Nộ Hải Kiếm tiên hoàn toàn há hốc mồm. Xuất quan trận chiến đầu tiên đã chịu thiệt, lại còn bị một tên tu sĩ Luyện Khí kỳ vô danh dạy dỗ, thật là xấu hổ tới cực điểm.



“Cái gì! Ngươi, ngươi làm như thế nào được?”

“Chuyện này không có khả năng! Một tu sĩ Luyện Khí kỳ hèn mọn, làm sao có thể thông qua sức của một người thay đổi trạng thái hoàn cảnh xung quanh? Chuyện này không thể nào!”

Nộ Hải Kiếm tiên của Thiên Kiếm Thập Lão, cho dù như thế nào cũng không thể tưởng được, ngày mình xuất quan chính là ngày mất hết danh dự.

“Ha ha, không cần kinh ngạc như vậy, ta chỉ muốn nói cho ngươi biết không cần quá coi trọng mình. Thế nhân thổi phồng đối với các ngươi như thế nào, cũng không thay đổi được việc ngươi ở trước mắt ta cũng chỉ là phế vật thôi.”

Từ Dương nói lời châm chọc, bình tĩnh đạp lên trăm dặm băng cứng dưới chân bước đi, từng bước tới gần Nộ Hải Kiếm tiên.

Tranh……

Âm thanh kiếm minh cường đại còn đang tùy ý đấu tranh, đáng tiếc Từ Dương bằng vào linh lực siêu cường của mình đối với lực khống chế, đã hoàn mỹ áp chế Nộ Hải Kiếm tiên, làm hắn ta đóng băng tại đây, khó lòng thi triển bất kỳ kiếm kỹ gì, cứ như vậy lẻ loi một mình đối mặt với Từ Dương.

“Quỳ xuống!”

Từ Dương lạnh băng nói, trong ánh mắt phóng xuất ra ngang ngược cùng lạnh băng không thể nhìn gần. Đáng tiếc giờ khắc này, những người khác trong Thập Lão, không ai có thể cứu hắn ta!

Trận quyết đấu này là do bị trúng dị tượng tuyết phiêu nhân gian của Từ Dương, toàn bộ thế giới chỉ có ý chí của hai người bọn họ tồn tại, người ngoài không cách nào tiến vào.

“Còn không chịu từ bỏ cao ngạo của ngươi phải không? Không sao, ta tới giúp ngươi là được.”

Từ Dương không lưu tình chút nào, một cái tát chụp ở trên vai Nộ Hải Kiếm tiên, dưới lực lượng cường đại chấn động, Nộ Hải Kiếm tiên khó có thể chống cự lại cỗ lực lượng cực lớn này, nháy mắt hai đầu gối đã quỳ xuống đất, uy nghiêm chỉ thuộc về Thiên kiếm Thập Lão một khắc này cũng hoàn toàn sụp đổ…

“Từ hôm nay trở đi, ngươi không hề là kiếm tiên, uy danh Thập Lão đối với ngươi cũng chỉ là trò cười. Ta sẽ dùng phương thức giống vậy để chinh phục từng người bên cạnh ngươi, lấy việc này để rửa sạch tội nghiệt mà mấy năm nay các ngươi đã làm đối với Linh Dao!”

Ánh mắt Nộ Hải Kiếm tiên dại ra, quỳ gối trước mặt Từ Dương, bỗng nhiên một đạo trọng lực đánh vào cơ thể, cả người Nộ Hải Kiếm tiên giống như bao tải nát bay tứ tung ra ngoài, rốt cuộc bị dị tượng của Từ Dương đá ra.

Ầm ầm ầm!

Âm thanh lớp băng rách nát truyền ra, giữa nội cảnh thiên kiếm, đám người Thập Lão cùng Bạch Liên Tuyết và Linh Dao đều nhìn thấy Nộ Hải Kiếm tiên chật vật ngã xuống trên mặt đất như thế nào, mà Từ Dương lại giống như một vị thần minh cao cao tại thượng, mang theo ánh mắt lạnh băng cùng kiệt ngạo quân lâm nhìn xuống.

Lạch cạch……



Kiếm của Nộ Hải Kiếm tiên cũng xụi lơ vô lực nằm ở bên cạnh chủ nhân của nó, trông có vẻ cô tịch khác thường.

“Cửu sư đệ!”

Mấy người Thập Lão thấy thế, bên trong khiếp sợ cùng hỗn loạn còn thêm cả phẫn nộ, bọn họ không cho phép có người làm mất uy nghiêm của bọn họ. Trước mắt, bộ dáng lão cửu Nộ Hải Kiếm tiên tựa hồ bị đánh thực thảm, thân thể bị thương không tính là gì, chỉ có tinh thần bị chấn nát thành mảnh nhỏ mới là kích trí mạng nhất.

“Khốn kiếp! Tiểu tử, ngươi đã làm gì Cửu sư đệ của chúng ta?” Vẫn là nữ kiếm tu duy nhất bên trong Thập Lão, Vô Tình sư thái đứng hàng thứ năm lạnh lùng mở miệng.

“A, chính là dạy dỗ hắn ta làm người thôi, thái độ của tiểu tử này không coi ai ra gì khiến ta thực không thích. Mặt khác, cũng nhân tiện lấy về một chút lợi tức mà mấy năm nay hắn ta làm với Linh Dao mà thôi. Ngươi không cần khẩn trương như vậy, hắn ta không chết được. Hắn ta sẽ thống khổ mà tồn tại.”

Tranh!

Vô Tình sư thái lập tức rút kiếm, thân kiếm màu hồng nhạt lại phóng thích ra sát ý vô tận, kiếm mang mãnh liệt đâm tới, phóng xuất ra uy áp cường thế không gì sánh kịp.

Vô Tình sư thái, đạo hào vô tình, không phải là nói nàng ta làm người thật sự vô tình mà hoàn toàn tương phản, nàng từng là người chí tình chí nghĩa.

Nghe nói trước khi trở thành Thiên Kiếm Thập Lão, nàng từng vì người thương chém giết cả một hoàng triều ngoại vực! Thanh kiếm này, dính đầy thù hận cùng máu tươi! Sau lại được thánh địa che chở, những kẻ thù bên ngoài tất nhiên cũng không làm được gì nữa.

Từ Dương rất rõ quá khứ của nữ nhân này, một lóng tay dò ra, chỉ thẳng vào giữa mày của Vô Tình sư thái.

“Ngươi tìm đường chết!”

Sư thái thịnh nộ, nhất kiếm đâm thủng hình dáng của Từ Dương, mà khi kiếm mang nhập vào cơ thể, trong nháy mắt nàng ta mới hiểu được, đây không phải bản thể của Từ Dương.

“Cái gì!”

“Hối hận ư? Xin lỗi, đã không còn kịp rồi.”

Bản thể của Từ Dương hiện lên ở trước mặt sư thái, chỉ nhẹ nhàng một chỉ như vậy, nháy mắt đã kích hoạt quá khứ ở sâu trong đầu sư thái.

Lúc này đây, Từ Dương lựa chọn dùng thủ đoạn công pháp linh đạo nhập hồn, mạnh mẽ đi vào trong ký ức sâu thẳm của sư thái, thay đổi ký ức của nàng ta! Loại thủ đoạn này cùng loại với thuật sưu hồn, Từ Dương cũng mới khai phá ra trong lúc bế quan vạn năm gần đây nhất. Rốt cuộc uy lực như thế nào cũng không rõ lắm, sư thái là người đầu tiên Từ Dương sử dụng công pháp bồi luyện……

“Để cho ta tới bồi ngươi, cùng nhau thưởng thức một chút dư vị quá khứ bất kham kia của ngươi đi!”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau