Cùng Lão Đàn Ông Nhà Giàu Kết Hôn Trước Yêu Sau

Chương 124: Phiên ngoại: NẢY LÒNG THAM (1)

Trước Sau
#tien161099

Xung quanh trời đã tối đen, đã gần 10 giờ khuya số người đi trên sân trường hiện tại rất ít, ở khu dạy học hiện tại đã tắt đèn.

Lộ Chỉ quay đầu lại, nhìn Tần Tư Hoán.

Trên người người đàn ông đang mặc một cái áo sơ mi màu đen, cúc áo cài hơi cẩu thả, ánh đèn chiếu lên nữa gương mặt hắn, nữa còn lại bị chìm vào bóng tối, sóng mũi nhìn hơi cao, gương mặt góc cảnh rõ ràng.

Hiện tại, Tần Tư Hoán đang đứng trên bậc thang của hội trường, từ từ đi về phía Lộ Chỉ.

Cậu không biết vì sao Tần Tư Hoán lại hay nói những lời làm cho người khác nhìn không thấu được suy nghĩ của hắn, Lộ Chỉ ôm lấy vai của Lộ Dao, đem Lộ Dao kéo vào trong lòng mình, nói: “Dao Dao, gọi chú.”

Con ngươi Lộ Dao hơi xoay tròn, ngửa đầu nhìn anh trai của mình: “Chú?” Sao cô lại không có quen người chú này nha?

“Ừm, gọi chú Tần.” Lộ Chỉ nói.

“À,” Lộ Dao gật gật đầu, “Xin chào, chú Tần.”

Tần Tư Hoán rũ mắt nhìn cô một cái, gật đầu tượng trưng, ánh mắt lạnh nhạt. Hắn đi đến bên cạnh Lộ Chỉ, hỏi: “Đứa nhỏ này là ai?”

Lộ Chỉ lười nói với hắn, ngắn gọn trả lời: “Em gái cháu.”

“Hả?” Tần Tư Hoán lại hỏi: “Từ khi nào cháu có thêm một cô em gái? Ruột?”

Lộ Dao cảm thấy hình như đầu của ông chú này không được bình thường cho lắm.

Cô với anh trai của mình lớn lên rất giống nhau nha, đôi mắt hẹp dài nè, hơn nữa chỉ cần là người không bị mù, đều có thể nhìn ra được hai người họ là anh em nha.

“Chú Tần,” Lộ Dao hết sức chậm rãi nói ra suy nghĩ trong lòng mình: “Mắt chú có phải là bị cận nặng hay không? Nên nhìn không rõ?”

Tần Tư Hoán cúi đầu, lại nhìn cô thêm một lần nữa.

Lúc này Lộ Dao mới nhìn thấy rõ được bộ dáng của ông chú này.

Gương mặt rất hung dữ, tóc cắt ngắn, đôi mắt đen láy, hẹp dài, mày kiếm hơi nhướng lên, trên người tỏa ra sát khi tự cao tự đại, xung quanh còn tỏa ra hơi lạnh.

Lúc không nói lời nào, thật sự có thể hù chết người ta.

Nhưng mà khi mở miệng nói chuyện, liền cho người khác có cảm giác đầu óc không được bình thường.

Lộ Dao ở trong lòng mắt trợn trắng, cô nắm lấy tay Lộ Chỉ, nói: “Anh, chúng ta mau đi ra ngoài xe đi, trời khuya rồi, em hơi mệt.”

“Được.” Lộ Chỉ lên tiếng, hắn đi theo Lộ Dao ra cổng, trước khi đi còn tạm biệt với Tần Tư Hoán: “Chú Tần, chú có việc bận, nên chúng cháu đi trước.”

Tần Tư Hoán đem tay đút vào túi, hắn lạnh nhạt nói: “Lộ Chỉ.”

Lộ Chỉ lại quay đầu lại, khó hiểu nhìn về phía hắn: “Sao vậy?”

“Buổi văn nghệ tối hôm nay, chú giúp cháu lấy được hạng nhất.” Tần Tư Hoán ho nhẹ một tiếng, giống như con nít đi tìm người lớn tranh công, giọng nói cũng kêu ngạo: “Cháu làm sao để cảm ơn chú đây?”

Lộ Chỉ giật mình, không thể tin được hỏi: “Là chú? Sao lại là chú?”

“Tại sao không thể là chú? Chú vì muốn cháu có được điểm tốt nhất, nên đã mời tất cả các ban giám khảo đi ăn cơm.” Tần Tư Hoán lần đầu tiên nói mấy lời này với người khác, tay không tự giác giơ lên, gãi gãi đầu, “Cháu không muốn cảm ơn chú?”

Cảm ơn cái rắm!

Lộ Chỉ quả thật bị hắn làm cho tức chết rồi!

“Thì ra là chú!” Cả ngón tay Lộ Chỉ đều run lên, chỉ vào Tần Tư Hoán, thật sự rất muốn hỏi thăm mười tám đời tổ tông của nhà hắn, “Tại sao chú lại làm như vậy?”

Tần Tư Hoán cho rằng cậu là quá kích động, thử trấn an, nói: “Chuyện này cũng bình thường, chỉ cần nói mấy câu là được, cháu đừng vui đến nổi run lên như thế.” Hắn thanh giọng một cái, nói thêm, “Chú là người làm chuyện tốt chưa bao giờ để lại tên, cháu cũng đừng ——”

“Tôi vui cái rắm!”



Lời hắn tính nói bị tiếng rống đầy tức giận của cậu cắt ngang.

“Không phải,” Tần Tư Hoán hơi sững sờ, hoàn toàn nghĩ không ra tại sao lại như thế, bạn nhỏ thoạt nhìn rất mềm mại, không ngờ lúc rống người cũng rất hung dữ nha: “Cháu rống chú làm gì? Cháu không vui?”

Lộ Chỉ lười nói chuyện với hắn, cậu nói thẳng: “Chú Tần, tôi xin chú sau này đừng làm mấy chuyện như thế nữa được không, làm như thế là không đúng, đối với người khác là không công bằng. Từ đó đến giờ tôi chưa bao giờ nghĩ đến chuyện gian lận. Tôi đánh đàn cũng vậy, chỉ cần mắt giám khảo không mù thì sẽ không cho tôi 100 điểm, lúc đó tôi còn đang suy nghĩ, MC có phải công bố sai rồi không, kết quả thì ra là chú dùng thủ đoạn. Tôi không hề cảm thấy vui, tôi chỉ cảm thấy không xứng đáng. Với trình độ của tôi không xứng để được hạng nhất, chú làm như thế, đối với mấy bạn học nỗ lực hết mình kia thật sự không công bằng.”

Tần Tư Hoán không cảm thấy mình làm như thế thì có gì không đúng.

Nếu hắn không làm như thế, không phải Lộ Chỉ sẽ bị cô con gái của phó hiệu trưởng đè lên đầu sao, như thế thì có công bằng sao.

Hắn bị lời đứa nhỏ này nói đến giận rồi, xuy một tiếng: “Được, xem như chuyện hôm nay là ông đây xen vào chuyện của người khác.”

“Vốn dĩ làm thế là không đúng, chú nên nhìn ra điểm sai của mình đi.” Lộ Chỉ nói: “Trên thế giới này có rất nhiều chuyện không công bằng, bản thân mình muốn công bằng là một chuyện rất khó, như việc chú làm là hủy đi sự công bằng.”

Tần Tư Hoán nghe thế, đột nhiên tức giận vừa nãy lập tức không còn.

Hắn là người rất tôn trọng tính công bằng, ban đầu đầu nói gian lận cho Lộ Chỉ, chỉ là nói chơi với cậu, nếu không phải Kiều Định nói chuyện của con gái phó hiệu trưởng, hắn cũng sẽ không bao giờ nghĩ đến chuyện dùng quan hệ để giúp Lộ Chỉ.

Thay vào đó, lại tìm được một người tri âm, rất vui nha.

Bạn nhỏ lớn lên rất đáng yêu, con người lại ngay thẳng, hắn rất thích nha.

Hầu kết Tần Tư Hoán lăn lăn, bỗng nhiên rất muốn cười, giọng nói của hắn nhẹ nhàn lại, ôn hòa nói: “Chú đã biết.”

Lộ Chỉ nghi ngờ liếc hắn một cái, không biết hắn đã biết cái gì.

Cậu không muốn tiếp tục nói lý với Tần Tư Hoán nữa, vội vàng nắm tay Lộ Dao lôi đi.

Ra khỏi cổng, Lộ Dao hỏi: “Anh, có phải đầu óc của chú kia không được tốt lắm?”

“Dao Dao,” Lộ Chỉ dừng chân, cậu nắm lấy chùm tóc đuôi ngựa của Lộ Dao, nói: “Thật ra chú Tần cũng là một người rất tốt.”

“Nhưng mà em cảm thấy chú ấy giống như người ngốc a.” Cố bé nói, “Chú ấy không nhìn ra em là em gái của anh, hơn nữa chú ấy còn gian lận. Gian lận là không đúng, anh đánh đàn khó nghe như vậy, nếu em mà là giám khảo, cho anh 0 điểm thôi mà còn thấy nhiều.”

Lộ Chỉ: “…… Cũng không phải như vậy.”

Đứa nhỏ này mắng Tần Tư Hoán thì mắng đi, còn nói móc cậu làm cái gì?!

“Chú ấy là loại người gì?” Lộ Dao vẫn không buông tha.

Lộ Chỉ nghĩ nghĩ nói: “Gia đình của chú Tần dạy chú ấy không được tốt lắm, có tiền nhưng lại không biết nhìn, cho nên chúng ta phải dạy chú ấy, nói cho chú ấy biết gian lận là không đúng. Nhưng mà điểm xuất phát của chú ấy là có ý tốt, chú ấy muốn anh có được thứ hạng tốt, nhưng mà anh lại không có khả năng đó, cho nên anh mới tức giận.”

“Vậy anh quen chú Tần từ khi nào nha? Tại sao em chưa từng gặp qua chú ấy?”

Lộ Chỉ nhớ lại mấy chuyện lúc trước, “Hình như là lúc còn nhỏ, ưm, anh cũng không nhớ rõ nữa.”

“Bộ dáng của chú ấy rất cao a,” Lộ Dao tổng kết: “Còn rất hung dữ, em luôn cảm thấy chú ấy muốn đánh em.”

Hai đứa nhỏ cùng đi ra ngoài cổng.

Người đàn ông đi theo phía sau đến phòng bảo vệ thì ngừng lại, ánh trăng rất ôn nhu, hôn lên gương mặt của hắn. Trong lòng hắn có cảm giác rất kỳ lạ, cảm thấy rất mềm mại.

Hắn cho rằng cái gì Lộ Chỉ cũng không biết, nhưng mà đứa nhỏ lại nói, chú Tần là một người rất tốt, hơi không có mắt nhìn, cho nên chúng ta phải dạy chú ấy.

Hắn lấy tay che mặt, lần đầu tiên có cảm giác mình được người khác đối xử ôn nhu.

Rõ ràng bạn nhỏ là đang mắng hắn, nhưng tại sao hắn luôn cảm thấy, bạn nhỏ manh đến muốn lấy mạng người khác vậy.

*

Sau buổi văn nghệ, Tần Tư Hoán không có cố tình đến trường học tìm Lộ Chỉ nữa.



Hắn không biết hiện tại mình đang nghĩ cái gì, hắn rất muốn tới gần Lộ Chỉ, nhưng mà lại không có cảm giác như là người lớn yêu thích đứa nhỏ nhà mình.

Hắn cảm thấy hình như mình không được ổn cho lắm.

Một lần nữa nhìn thấy Lộ Chỉ, là cậu đến sân bay để tiễn người.

Bạn nhỏ ngồi xổm sau cây cột mà khóc, khóc xong còn không nhịn được mà tức giận, đôi mắt đào hoa ửng đỏ, giống như là thỏ con chịu ủy khuất vậy.

Thỏ con cố gắng cắn chặt môi, kiềm nén không cho tiếng khóc tràn ra.

Tần Tư Hoán đi qua, ngồi xổm xuống hỏi cậu khóc cái gì.

Thỏ con không thèm phân trắng đen, đã nắm lấy cổ tay hắn kéo đến bên môi, cúi đầu, cắn một cái ở trên cổ tay hắn, để lại một vòng dấu răng, Tần Tư Hoán bị đau đến hít sâu một hơi.

Nếu mà là ngày thường, với tính tình của Tần Tư Hoán, nếu ai mà dám cắn hắn, hắn thật sự sẽ giết chết người đó.

Nhưng hiện tại, đối mặt với thỏ con đang khóc nhè này, trên mặt đầy nước mắt, hiếm khi hắn không nổi giận.

Thỏ con khóc quá lợi hại, căn bản không nhìn hắn xem là ai, cho đến lúc đưa cậu về nhà, đứa nhỏ vẫn không có nói chuyện.

Tần Tư Hoán nhìn qua kính chiếu hậu, nhìn đứa nhỏ đang nhắm mắt dựa vào ghế, trái tim lại rất khó chịu. Chính là nhìn bộ dáng khóc nhè của cậu, sâu trong lòng hắn cảm thấy rất rung động.

Không thể hiểu được thấy vui vẻ.

Nhóc con quá đẹp, lúc khóc lên, như là muốn phá vỡ mọi thứ, lấy luôn cả mạng người ta.

Vô cùng động lòng người.

Hắn đột nhiên rất muốn đem Lộ Chỉ làm cho khóc lên, tốt nhất là khóc đến không thở nổi, nhưng mà vẫn luôn gọi tên hắn a.

Làm nũng cầu xin ở trong lòng của hắn.

Lúc Lộ Chỉ xuống xe, đứng bên xe lau hết nước mắt, mới đi theo con đường đá về nhà.

Tần Tư Hoán ngồi trong xe, nhìn theo bóng dáng cậu, ánh mắt ngày càng trầm.

Tần Tư Hoán chưa bao giờ quan tâm đến thứ gì, nhưng hắn lại nghĩ không ra, tại sao Lộ Chỉ lại khóc.

Hắn chưa bao giờ nhận được tình thương, từ nhỏ đã sống trong môi trường rất khắc nghiệt, chỉ có một người duy nhất nói “Chúng ta phải dạy chú ấy”, chính là nhóc con, dáng người mảnh khảnh mềm mại kia.

Hắn rất muốn, có thể độc chiếm được phần ôn nhu đấy.

Tần Tư Hoán dám nghĩ dám làm, tuy rằng hắn không biết cảm giác mình đối với Lộ chỉ là gì, nhưng mà hắn biết hắn muốn chiếm hữu Lộ Chỉ.

Hắn bắt đầu thường xuyên đưa Lộ Chỉ về nhà, Lộ Mạnh Thịnh không ưa hắn lắm, mấy năm nay tính tình của Tần Tư Hoán cũng không được tốt cho lắm, không biết co biết duỗi, lần nào hắn đến Lộ gia, cũng không được bình thường.

Lộ Chỉ rất ham chơi, cũng không hay ở nhà, số lần Tần Tư Hoán gặp Lộ Chỉ cũng không được nhiều.

Lúc gặp mặt, bạn nhỏ cũng không nói với hắn lời nào, giống như là cố tình cách xa hắn vậy.

Tần Tư Hoán rất không thích cảm giác khi bị Lộ Chỉ đẩy ra xa, nhưng mà hắn lại không có lập trường để nói, chỉ có thể tự giận dỗi với mình, chứ không dám nổi giận với Lộ Chỉ.

Sơ trung Lộ Chỉ thi được thành tích rất tốt, vào được lớp trọng điểm của Nhất trung thành phố L.

Nhóc con mười sáu tuổi, mặt mày nẩy nở, dáng người cũng cao lên, đứng ở bên cạnh Tần Tư Hoán, không giống như cháu trai, mà giống như là em trai của hắn vậy.

Tần Tư Hoán hình như hơi hiểu ra, cảm giác xao động không kiềm chế được ở trong lòng mình là gì.

Tác giả có lời muốn nói: Là cây cổ thụ già nở hoa

- ----------*--------------

Edit: Truyện được dịch bởi Tiểu Miêu Miêu.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau