Cùng Lão Đàn Ông Nhà Giàu Kết Hôn Trước Yêu Sau
Chương 126: Phiên ngoại: NẢY LÒNG THAM (3)
#tien161099
Khán giả bên ngoài sân bóng rổ đa số toàn là học sinh năm nhất và năm hai, đa số là con gái, cũng có rất nhiều con trai. Trời rất nóng, mọi người đều mặc áo ngắn tay, còn có mấy cô gái thì đứng dưới bóng cây để xem.
Người đàn ông mặc một cái áo dơ mi màu trắng, quần tây, đứng lẫn trong đám học sinh rất ra dáng của một nhà lãnh đạo.
Có vài người lãnh đạo trường đứng bên cạnh nói chuyện với hắn, Tần Tư Hoán lâu lâu sẽ trả lời một câu, không khí cũng coi như là hòa hợp, rất có khí thế. Mấy cô gái đứng xung quanh đang bàn tán về hắn.
Mấy cô gái học cao trung này rất mẫn cảm đối với người khác phái, huống chi Tần Tư Hoán lớn lên đẹp trai như vậy, trên người còn có khí thế vàng thật không sợ lửa a.
Cho nên tuy rằng hắn là người không dễ chọc, nhưng vẫn có mấy cô gái nhỏ giọng nói về hắn.
“Anh ấy là ai a?”
“Chắc là lãnh đạo của thành phố đi, hình như tuổi cũng không lớn.”
“Thái độ của chủ nhiệm đối với anh ấy tốt như vậy, khẳng định không phải là một lãnh đạo bình thường?”
Có mấy người con trai khinh thường liếc mắt nhìn mấy cô gái, nhỏ giọng nói: “Lãnh đạo cái gì, đó là thái tử gia của Tuấn Thành, tên là Tần Tư Hoán, mọi người đều gọi là Tần thiếu.”
Tần Tư Hoán lấy điện thoại từ trong túi ra, thầy chủ nhiệm cho rằng hắn có văn kiện cần xem, liền không nói nữa, mà nói: “Tần thiếu ngài cứ làm việc trước.”
Tần Tư Hoán không lên tiếng, hắn mở khóa điện thoại ra, mở camera. Sau đó đem điện thoại giơ lên cao.
Mấy cô gái sôi nổi nhìn qua, “Anh ấy muốn làm gì nha?”
Có mấy cô gái cố ý lại gần để nhìn, quay đầu lại nói: “Tần thiếu người ta muốn chụp ảnh thôi.”
“Chụp ảnh, chụp cái gì?”
“Không biết.” Cô gái đó suy nghĩ một lát rồi nói: “Có thể là muốn chụp kiến trúc của chúng ta?”
Một người con trai lên tiếng: “Sau đó là đầu tư cho chúng ta sau? Quyên góp cho khu dạy học?”
Thầy chủ nhiệm nghe phong phanh, ông thanh giọng lên tiếng, thấp giọng dò hỏi: “Tần thiếu, ngài đây là?”
Tần Tư Hoán nhìn camera trong điện thoại, nhắm ngay người kia đang trên sân bóng rổ, đợi hình ảnh được rõ nét, hắn nhấn nút chụp một tấm: “Không có gì.”
Thầy chủ nhiệm hơi tò mò, không hiểu Tần Tư Hoán chụp ảnh để làm gì.
Ngay sau đó vị Tần thiếu này đem điện thoại đặt ngay trước mắt, nhìn tấm ảnh không được đẹp lắm trong điện thoại, đầu ngón tay hắn sờ sờ trên điện thoại, hầu kết lăn lăn, liếm liếm môi.
Thầy chủ nhiệm: “???”
Tần thiếu đây là muốn ăn luôn điện thoại hả?!
Trên sân bóng rổ hiện tại rất sôi nổi, điểm lớp 1 cao hơn điểm lớp 4 rất nhiều, Lộ Chỉ ném bóng rất chuẩn, hơn nữa lúc nhảy lên ném bóng cũng rất đẹp.
Lúc cậu nhảy lên để ném bóng, áo bóng rổ số 6 sẽ bị kéo lên trên, lộ ra một đoạn eo rắn chắc trắng mịn. Bởi vì giơ tay để nhảy lên, eo cũng sẽ cong lại, như một dây cung bị kéo căng.
Tần Tư Hoán nhìn chằm chằm eo của cậu, không dời mắt.
Hắn đem tay đút vào túi, bàn tay ở trong túi không nhịn được mà nắm thành quyền.
Đồng thời cũng nhịn không được nghĩ, eo của đứa nhỏ này đẹp như thế, có thể hay không nhéo một cái liền gẫy?
Đánh xong một trận bóng, trọng tài thổi còi, nghĩ ngơi giữa hiệp.
Lộ Chỉ tay vịn trên đầu gối, cong eo thở gấp mấy hơi, đồng đội tiến lại ôm lấy cổ cậu: “Lộ Chỉ, cậu đánh bóng cũng rất giỏi nha, tôi cũng không ngờ được dáng cậu nhỏ bé như thế mà nhảy cũng cao ghê.”
Lộ Chỉ: “……?”
Vóc dáng cậu nhỏ bé?!
Vóc dáng! Nhỏ bé!
Cậu cao 1m73!!!
Lộ Chỉ bỗng nhiên nhớ tới ngày hôm qua mình cũng bị người khác cười nhạo là lùn, tâm trạng không được tốt cho lắm, có hơi phiền nha.
Mấy người này, người nào người nấy đều cảm thấy là cậu lùn.
Nhưng mà mấy năm tới cậu cũng có thể cao!!!
Lộ Chỉ đẩy cánh tay của đồng đội mình ra, giơ tay lau mồ hôi trên trán, cậu chuẩn bị đi đến sân bên cạnh, để uống một ly nước.
Cậu theo thói quen mà vén áo của mình lên, cúi đầu xuống, lấy vạt áo lau khô mồ hôi trên trán, nghiêm túc mà lau rất chuyên chú.
Tần Tư Hoán đứng trên sân nhìn chằm chằm cậu, giơ tay che mũi mình lại.
Da cậu rất trắng, dưới ánh mặt trời càng trắng càng gợi cảm hơn, lúc cậu vén áo lên để lau mồ hôi, có một loại gợi cảm không thể tả được.
Cơ bắp trên bụng cậu cũng không có rõ ràng lắm, nhưng mà cũng có thể nhìn ra được hình dáng của hắn, khi cậu cúi đầu, cơ bụng sẽ hơi co lại, ngay cả rốn nhìn cũng đáng yêu nữa.
Trong đầu Tần Tư Hoán đột nhiên hiện ra một câu, rất nhiều năm về trước trong lúc đi học hắn đã nghe nói.
Biết háo sắc thì mộ thiếu ngải.¹
Hình dung một người thiếu niên vừa đẹp vừa gợi cảm.
Hắn không tiếng động nuốt nước miếng, cảm thấy mình khát nước đến sắp chết rồi.
Hắn muốn cắn một ngụm lên rốn của Lộ Chỉ.
Nếu có thể nắm đến gẫy eo cậu, cái rốn đó có thể còn đáng yêu hơn.
Lộ Chỉ lau khô mồ hôi từ trán cho đến cằm, cậu buông vạt áo ra, mồ hôi lướt qua cằm nhỏ rồi đến hầu kết, rồi lăn đến xương quai xanh.
Tần Tư Hoán có cảm giác rung động.
Chắc là do tuổi mới lớn, mọi người đối với tình yêu của mình, luôn có cảm giác run động và khát vọng.
Trong nhà Tần thiếu vừa có tiền vừa có quyền, hắn lớn lên cũng rất đẹp trai, năng lực cũng rất mạnh, từ nhỏ đến lớn không thiếu con gái muốn nhào vào trong lòng của hắn.
Lúc hắn học trung học tâm lý rất vững, cũng không hề có cảm giác khác thường đối với người khác phái.
Lúc đó hắn cũng không nghiêm túc quan tâm đến chuyện này cho lắm.
Nhưng mà ngay lúc này, lúc đó chỉ tùy tiện liếc mắt nhìn một cái mà vẫn còn nhớ đến bây giờ.
Hắn có phải là, đang trải qua quá trình như trong sách đã nói, cái gì mà rung động.
Nhưng mà, điểm khác duy nhất chính là Lộ Chỉ con trai, giống y như hắn a.
Có một cô gái đang chạy từ từ đến để đưa nước cho Lộ Chỉ.
Tần Tư Hoán nhăn mặt, lạnh lùng hừ một tiếng.
Hắn nghĩ thầm, Lộ Chỉ tuyệt đối sẽ không lấy chai nước này.
Bạn nhỏ chỉ uống nước mà hắn đưa thôi.
Tần Tư Hoán nghiêng đầu hỏi thầy chủ nhiệm đang đứng bên cạnh: “Có nước không?”
“Có có có.” Thầy chủ nhiệm vội vàng lấy chai nước đưa cho Tần thiếu: “Tần thiếu mời ngài uống.”
Tần Tư Hoán cầm lấy chai nước, nhưng không mở ra uống.
Hắn tiếp tục nhìn Lộ Chỉ và cô gái đưa nước kia.
Sắc mặt cậu hơi lạnh lùng, cậu lắc lắc tay, khi nói truyện trên người cũng có cảm giác ôn nhu, “Cảm ơn, không cần đâu.”
Cô gái không thuận theo: “Bạn học Lộ, nước mà tôi đưa, cậu không muốn uống sao.”
“Tôi tự mình ——”
“Cậu ấy sẽ không uống nước của cô đâu.”
Lời Lộ Chỉ tính nói bị người khác cắt ngang. Cậu lần theo âm thanh nhìn qua phía bên cạnh, thấy một người mặc áo sơ mi trắng, nhìn Tần Tư Hoán hoàn toàn khác xa so với mấy bạn học xung quanh.
Trong ngày hôm qua, người chế nhạo cậu lùn chính là người đàn ông này.
Ngay sau đó, Tần Tư Hoán đem nước đưa cho cậu, giọng nói hơi ôn hòa: “Đến, uống nước của chú.” Hắn nghiêng đầu liếc nhìn cô gái kia, giọng điệu không được tốt cho lắm: “Đừng uống của cô ta.”
Lộ Chỉ: “???”
Tần Tư Hoán mang thêm giầy vào là cao đến 1m90, cao hơn cô gái kia 30cm, cao hơn Lộ Chỉ mười mấy centimet, lúc Lộ Chỉ nhìn hắn không thể không ngẩng đầu.
Cô gái nghe hắn nói lùi về sau mấy bước, bộ dáng hình như có hơi sợ.
Tần Tư Hoán thấy cậu không cầm lấy chai nước của mình, lại giơ giơ tay, “Đến, uống nước.”
Lộ Chỉ ngẩng cổ, “Cháu có nước.”
Cô gái đem chai nước giấu ra phía sau, lại lùi về sau mấy bước, hé miệng thở dốc, nhưng không có lên tiếng.
Tần Tư Hoán giống như là giận dỗi với cậu, làm trò trước mặt Lộ Chỉ với cô gái kia, trực tiếp mở chai nước ra, hắn đem nắp chai vứt qua một bên, đưa chai nước đến trước mặt Lộ Chỉ: “Uống đi.”
Mặt trời tháng mười rất gắt, trời cũng rất nóng, trong khu nghỉ ngơi mấy bạn học kia nói chuyện rất lớn tiếng.
Lộ Chỉ rũ mắt, nhìn chai nước trong tay Tần Tư Hoán. Cậu vẫn không chịu cầm lấy chai nước, bởi vì người đến đưa nước cho cậu đa số đều là con gái, người ta đưa nước cho cậu, nếu cậu mà nhận lấy, mấy bạn học kia sẽ hiểu lầm.
Lúc cậu học sơ trung, có một đoạn thời gian tất cả các bạn học đều nhìn cậu với ánh mắt khác thường.
Cậu đã từng nghe lén mấy cô gái gọi cậu là tra nam, nói cậu từ tiểu học đã qua lại với rất nhiều cô gái, vừa đào hoa vừa dễ thay lòng.
Lộ Chỉ không biết tại sao mấy lời đồn này lại bị truyền ra, nhưng mà khi lên cao trung cậu vẫn luôn duy trì khoảng cách với con gái, cho dù có ra tay cũng sẽ không có vượt rào.
Tần Tư Hoán lại không phải là con gái, cậu có thể uống nước của hắn đưa a.
Nhưng mà người này hôm qua đã cười nhạo cậu nha.
Lộ Chỉ không nhận lấy chai nước của hắn, cậu xoay người, tự mình đi đến cái ghế bên cạnh sân bóng rỗ, khom lưng cầm lấy balo của mình, mở khóa, từ bên trong lấy ra một bình nước.
Trên ngón tay trắng nõn của cậu có hơi dơ, đầu ngón tay hiện đang mở nắp bình ra, một tay kia cầm lấy thân bình, ngửa đầu, uống một hơi.
Lúc cậu uống nước, hầu kết di chuyển lên xuống, bởi vì uống nước, khóe môi có nước bị chảy ra, lướt qua cằm, chảy xuống áo bóng rổ màu đỏ.
Tần Tư Hoán mặt bình tĩnh siết chặt chai nước trong tay, nước bên trong tràn ra thấm ướt cả tay của hắn.
Hắn đi vài bước, trực tiếp ném chai nước vào thùng rác.
Đồng thời, trong lòng cũng không kiềm chế được hơi tức giận.
Tại sao không uống nước của hắn?
Lộ Chỉ không thích hắn sao?
Tần Tư Hoán chớp mắt, vỗ hết nước trên tay, hắn quay đầu lại, vừa lúc đối diện với ánh mắt của Lộ Chỉ.
Đôi mắt của cậu rất trong, lúc hắn nhìn thấy trong lòng rất thoải mái, có một cảm giác, thế giới này rất ôn nhu.
Tần Tư Hoán liền quay đầu đi.
Còn không phải chỉ là một đứa nhỏ thôi sao?!
Lộ Chỉ không thích hắn, hắn cũng chướng mắt Lộ Chỉ vậy.
Tời gian nghỉ ngơi kết thúc, Tần Tư Hoán vẫn ở lại, muốn xem xong trận đấu.
Tần Tứ nghĩ thầm, hắn ở lại đây không phải vì Lộ Chỉ, mà là muốn xem cho hết trận đấu thôi, muốn biết kết quả.
Bởi vì trận đầu tiên điểm số của lớp 1 cao hơn lớp 4, nếu đem trận này so với trận đầu tiên, lớp 4 càng thêm liều mạng hơn.
Lộ Chỉ thương lượng với đồng đội, đánh nhanh thắng nhanh, dù sao điểm của lớp 1 cách lớp 4 rất nhiều.
Tiếp theo, khi đồng đội đem bóng chuyền cho Lộ Chỉ, Lộ Chỉ nhận lấy bóng, chuẩn bị ném vào rổ, có một người con trai cố ý chạy lại đụng Lộ Chỉ một cái, muốn giành bóng trong tay cậu.
Bả vai Lộ Chỉ đau nhói, bởi vì vừa mới chuẩn bị ném vào rổ, trọng lượng của cả người đều tập trung ở mũi chân, bị đụng một cái cả người lập tức liền ngã xuống.
Mặt sân bóng rổ rất cứng, đầu gối của Lộ Chỉ đụng đất, bàn tay lại chóng trên mặt đất, cọ xát một cái liền đi một đoạn.
Lòng bàn tay bị cọ xuống mặt đất, liền nóng lên. Đầu gối cũng truyền đến cảm giác đau đớn, ngay cả xương cũng đau.
Tần Tư Hoán đi lên một bước, nhìn về phía trọng tài la lên một tiếng: “Còn không chịu thổi còi?”
Tác giả có lời muốn nói:
- ----------*--------------
Edit: Truyện được dịch bởi Tiểu Miêu Miêu.
¹Tui không hiểu câu này lắm nên để nguyên QT ai biết cầu trợ giúp.
Truyện chưa rà lại chính tả, có sai ở đâu mong m.n cmt giúp mình nha.
Xin cảm ơn!
Khán giả bên ngoài sân bóng rổ đa số toàn là học sinh năm nhất và năm hai, đa số là con gái, cũng có rất nhiều con trai. Trời rất nóng, mọi người đều mặc áo ngắn tay, còn có mấy cô gái thì đứng dưới bóng cây để xem.
Người đàn ông mặc một cái áo dơ mi màu trắng, quần tây, đứng lẫn trong đám học sinh rất ra dáng của một nhà lãnh đạo.
Có vài người lãnh đạo trường đứng bên cạnh nói chuyện với hắn, Tần Tư Hoán lâu lâu sẽ trả lời một câu, không khí cũng coi như là hòa hợp, rất có khí thế. Mấy cô gái đứng xung quanh đang bàn tán về hắn.
Mấy cô gái học cao trung này rất mẫn cảm đối với người khác phái, huống chi Tần Tư Hoán lớn lên đẹp trai như vậy, trên người còn có khí thế vàng thật không sợ lửa a.
Cho nên tuy rằng hắn là người không dễ chọc, nhưng vẫn có mấy cô gái nhỏ giọng nói về hắn.
“Anh ấy là ai a?”
“Chắc là lãnh đạo của thành phố đi, hình như tuổi cũng không lớn.”
“Thái độ của chủ nhiệm đối với anh ấy tốt như vậy, khẳng định không phải là một lãnh đạo bình thường?”
Có mấy người con trai khinh thường liếc mắt nhìn mấy cô gái, nhỏ giọng nói: “Lãnh đạo cái gì, đó là thái tử gia của Tuấn Thành, tên là Tần Tư Hoán, mọi người đều gọi là Tần thiếu.”
Tần Tư Hoán lấy điện thoại từ trong túi ra, thầy chủ nhiệm cho rằng hắn có văn kiện cần xem, liền không nói nữa, mà nói: “Tần thiếu ngài cứ làm việc trước.”
Tần Tư Hoán không lên tiếng, hắn mở khóa điện thoại ra, mở camera. Sau đó đem điện thoại giơ lên cao.
Mấy cô gái sôi nổi nhìn qua, “Anh ấy muốn làm gì nha?”
Có mấy cô gái cố ý lại gần để nhìn, quay đầu lại nói: “Tần thiếu người ta muốn chụp ảnh thôi.”
“Chụp ảnh, chụp cái gì?”
“Không biết.” Cô gái đó suy nghĩ một lát rồi nói: “Có thể là muốn chụp kiến trúc của chúng ta?”
Một người con trai lên tiếng: “Sau đó là đầu tư cho chúng ta sau? Quyên góp cho khu dạy học?”
Thầy chủ nhiệm nghe phong phanh, ông thanh giọng lên tiếng, thấp giọng dò hỏi: “Tần thiếu, ngài đây là?”
Tần Tư Hoán nhìn camera trong điện thoại, nhắm ngay người kia đang trên sân bóng rổ, đợi hình ảnh được rõ nét, hắn nhấn nút chụp một tấm: “Không có gì.”
Thầy chủ nhiệm hơi tò mò, không hiểu Tần Tư Hoán chụp ảnh để làm gì.
Ngay sau đó vị Tần thiếu này đem điện thoại đặt ngay trước mắt, nhìn tấm ảnh không được đẹp lắm trong điện thoại, đầu ngón tay hắn sờ sờ trên điện thoại, hầu kết lăn lăn, liếm liếm môi.
Thầy chủ nhiệm: “???”
Tần thiếu đây là muốn ăn luôn điện thoại hả?!
Trên sân bóng rổ hiện tại rất sôi nổi, điểm lớp 1 cao hơn điểm lớp 4 rất nhiều, Lộ Chỉ ném bóng rất chuẩn, hơn nữa lúc nhảy lên ném bóng cũng rất đẹp.
Lúc cậu nhảy lên để ném bóng, áo bóng rổ số 6 sẽ bị kéo lên trên, lộ ra một đoạn eo rắn chắc trắng mịn. Bởi vì giơ tay để nhảy lên, eo cũng sẽ cong lại, như một dây cung bị kéo căng.
Tần Tư Hoán nhìn chằm chằm eo của cậu, không dời mắt.
Hắn đem tay đút vào túi, bàn tay ở trong túi không nhịn được mà nắm thành quyền.
Đồng thời cũng nhịn không được nghĩ, eo của đứa nhỏ này đẹp như thế, có thể hay không nhéo một cái liền gẫy?
Đánh xong một trận bóng, trọng tài thổi còi, nghĩ ngơi giữa hiệp.
Lộ Chỉ tay vịn trên đầu gối, cong eo thở gấp mấy hơi, đồng đội tiến lại ôm lấy cổ cậu: “Lộ Chỉ, cậu đánh bóng cũng rất giỏi nha, tôi cũng không ngờ được dáng cậu nhỏ bé như thế mà nhảy cũng cao ghê.”
Lộ Chỉ: “……?”
Vóc dáng cậu nhỏ bé?!
Vóc dáng! Nhỏ bé!
Cậu cao 1m73!!!
Lộ Chỉ bỗng nhiên nhớ tới ngày hôm qua mình cũng bị người khác cười nhạo là lùn, tâm trạng không được tốt cho lắm, có hơi phiền nha.
Mấy người này, người nào người nấy đều cảm thấy là cậu lùn.
Nhưng mà mấy năm tới cậu cũng có thể cao!!!
Lộ Chỉ đẩy cánh tay của đồng đội mình ra, giơ tay lau mồ hôi trên trán, cậu chuẩn bị đi đến sân bên cạnh, để uống một ly nước.
Cậu theo thói quen mà vén áo của mình lên, cúi đầu xuống, lấy vạt áo lau khô mồ hôi trên trán, nghiêm túc mà lau rất chuyên chú.
Tần Tư Hoán đứng trên sân nhìn chằm chằm cậu, giơ tay che mũi mình lại.
Da cậu rất trắng, dưới ánh mặt trời càng trắng càng gợi cảm hơn, lúc cậu vén áo lên để lau mồ hôi, có một loại gợi cảm không thể tả được.
Cơ bắp trên bụng cậu cũng không có rõ ràng lắm, nhưng mà cũng có thể nhìn ra được hình dáng của hắn, khi cậu cúi đầu, cơ bụng sẽ hơi co lại, ngay cả rốn nhìn cũng đáng yêu nữa.
Trong đầu Tần Tư Hoán đột nhiên hiện ra một câu, rất nhiều năm về trước trong lúc đi học hắn đã nghe nói.
Biết háo sắc thì mộ thiếu ngải.¹
Hình dung một người thiếu niên vừa đẹp vừa gợi cảm.
Hắn không tiếng động nuốt nước miếng, cảm thấy mình khát nước đến sắp chết rồi.
Hắn muốn cắn một ngụm lên rốn của Lộ Chỉ.
Nếu có thể nắm đến gẫy eo cậu, cái rốn đó có thể còn đáng yêu hơn.
Lộ Chỉ lau khô mồ hôi từ trán cho đến cằm, cậu buông vạt áo ra, mồ hôi lướt qua cằm nhỏ rồi đến hầu kết, rồi lăn đến xương quai xanh.
Tần Tư Hoán có cảm giác rung động.
Chắc là do tuổi mới lớn, mọi người đối với tình yêu của mình, luôn có cảm giác run động và khát vọng.
Trong nhà Tần thiếu vừa có tiền vừa có quyền, hắn lớn lên cũng rất đẹp trai, năng lực cũng rất mạnh, từ nhỏ đến lớn không thiếu con gái muốn nhào vào trong lòng của hắn.
Lúc hắn học trung học tâm lý rất vững, cũng không hề có cảm giác khác thường đối với người khác phái.
Lúc đó hắn cũng không nghiêm túc quan tâm đến chuyện này cho lắm.
Nhưng mà ngay lúc này, lúc đó chỉ tùy tiện liếc mắt nhìn một cái mà vẫn còn nhớ đến bây giờ.
Hắn có phải là, đang trải qua quá trình như trong sách đã nói, cái gì mà rung động.
Nhưng mà, điểm khác duy nhất chính là Lộ Chỉ con trai, giống y như hắn a.
Có một cô gái đang chạy từ từ đến để đưa nước cho Lộ Chỉ.
Tần Tư Hoán nhăn mặt, lạnh lùng hừ một tiếng.
Hắn nghĩ thầm, Lộ Chỉ tuyệt đối sẽ không lấy chai nước này.
Bạn nhỏ chỉ uống nước mà hắn đưa thôi.
Tần Tư Hoán nghiêng đầu hỏi thầy chủ nhiệm đang đứng bên cạnh: “Có nước không?”
“Có có có.” Thầy chủ nhiệm vội vàng lấy chai nước đưa cho Tần thiếu: “Tần thiếu mời ngài uống.”
Tần Tư Hoán cầm lấy chai nước, nhưng không mở ra uống.
Hắn tiếp tục nhìn Lộ Chỉ và cô gái đưa nước kia.
Sắc mặt cậu hơi lạnh lùng, cậu lắc lắc tay, khi nói truyện trên người cũng có cảm giác ôn nhu, “Cảm ơn, không cần đâu.”
Cô gái không thuận theo: “Bạn học Lộ, nước mà tôi đưa, cậu không muốn uống sao.”
“Tôi tự mình ——”
“Cậu ấy sẽ không uống nước của cô đâu.”
Lời Lộ Chỉ tính nói bị người khác cắt ngang. Cậu lần theo âm thanh nhìn qua phía bên cạnh, thấy một người mặc áo sơ mi trắng, nhìn Tần Tư Hoán hoàn toàn khác xa so với mấy bạn học xung quanh.
Trong ngày hôm qua, người chế nhạo cậu lùn chính là người đàn ông này.
Ngay sau đó, Tần Tư Hoán đem nước đưa cho cậu, giọng nói hơi ôn hòa: “Đến, uống nước của chú.” Hắn nghiêng đầu liếc nhìn cô gái kia, giọng điệu không được tốt cho lắm: “Đừng uống của cô ta.”
Lộ Chỉ: “???”
Tần Tư Hoán mang thêm giầy vào là cao đến 1m90, cao hơn cô gái kia 30cm, cao hơn Lộ Chỉ mười mấy centimet, lúc Lộ Chỉ nhìn hắn không thể không ngẩng đầu.
Cô gái nghe hắn nói lùi về sau mấy bước, bộ dáng hình như có hơi sợ.
Tần Tư Hoán thấy cậu không cầm lấy chai nước của mình, lại giơ giơ tay, “Đến, uống nước.”
Lộ Chỉ ngẩng cổ, “Cháu có nước.”
Cô gái đem chai nước giấu ra phía sau, lại lùi về sau mấy bước, hé miệng thở dốc, nhưng không có lên tiếng.
Tần Tư Hoán giống như là giận dỗi với cậu, làm trò trước mặt Lộ Chỉ với cô gái kia, trực tiếp mở chai nước ra, hắn đem nắp chai vứt qua một bên, đưa chai nước đến trước mặt Lộ Chỉ: “Uống đi.”
Mặt trời tháng mười rất gắt, trời cũng rất nóng, trong khu nghỉ ngơi mấy bạn học kia nói chuyện rất lớn tiếng.
Lộ Chỉ rũ mắt, nhìn chai nước trong tay Tần Tư Hoán. Cậu vẫn không chịu cầm lấy chai nước, bởi vì người đến đưa nước cho cậu đa số đều là con gái, người ta đưa nước cho cậu, nếu cậu mà nhận lấy, mấy bạn học kia sẽ hiểu lầm.
Lúc cậu học sơ trung, có một đoạn thời gian tất cả các bạn học đều nhìn cậu với ánh mắt khác thường.
Cậu đã từng nghe lén mấy cô gái gọi cậu là tra nam, nói cậu từ tiểu học đã qua lại với rất nhiều cô gái, vừa đào hoa vừa dễ thay lòng.
Lộ Chỉ không biết tại sao mấy lời đồn này lại bị truyền ra, nhưng mà khi lên cao trung cậu vẫn luôn duy trì khoảng cách với con gái, cho dù có ra tay cũng sẽ không có vượt rào.
Tần Tư Hoán lại không phải là con gái, cậu có thể uống nước của hắn đưa a.
Nhưng mà người này hôm qua đã cười nhạo cậu nha.
Lộ Chỉ không nhận lấy chai nước của hắn, cậu xoay người, tự mình đi đến cái ghế bên cạnh sân bóng rỗ, khom lưng cầm lấy balo của mình, mở khóa, từ bên trong lấy ra một bình nước.
Trên ngón tay trắng nõn của cậu có hơi dơ, đầu ngón tay hiện đang mở nắp bình ra, một tay kia cầm lấy thân bình, ngửa đầu, uống một hơi.
Lúc cậu uống nước, hầu kết di chuyển lên xuống, bởi vì uống nước, khóe môi có nước bị chảy ra, lướt qua cằm, chảy xuống áo bóng rổ màu đỏ.
Tần Tư Hoán mặt bình tĩnh siết chặt chai nước trong tay, nước bên trong tràn ra thấm ướt cả tay của hắn.
Hắn đi vài bước, trực tiếp ném chai nước vào thùng rác.
Đồng thời, trong lòng cũng không kiềm chế được hơi tức giận.
Tại sao không uống nước của hắn?
Lộ Chỉ không thích hắn sao?
Tần Tư Hoán chớp mắt, vỗ hết nước trên tay, hắn quay đầu lại, vừa lúc đối diện với ánh mắt của Lộ Chỉ.
Đôi mắt của cậu rất trong, lúc hắn nhìn thấy trong lòng rất thoải mái, có một cảm giác, thế giới này rất ôn nhu.
Tần Tư Hoán liền quay đầu đi.
Còn không phải chỉ là một đứa nhỏ thôi sao?!
Lộ Chỉ không thích hắn, hắn cũng chướng mắt Lộ Chỉ vậy.
Tời gian nghỉ ngơi kết thúc, Tần Tư Hoán vẫn ở lại, muốn xem xong trận đấu.
Tần Tứ nghĩ thầm, hắn ở lại đây không phải vì Lộ Chỉ, mà là muốn xem cho hết trận đấu thôi, muốn biết kết quả.
Bởi vì trận đầu tiên điểm số của lớp 1 cao hơn lớp 4, nếu đem trận này so với trận đầu tiên, lớp 4 càng thêm liều mạng hơn.
Lộ Chỉ thương lượng với đồng đội, đánh nhanh thắng nhanh, dù sao điểm của lớp 1 cách lớp 4 rất nhiều.
Tiếp theo, khi đồng đội đem bóng chuyền cho Lộ Chỉ, Lộ Chỉ nhận lấy bóng, chuẩn bị ném vào rổ, có một người con trai cố ý chạy lại đụng Lộ Chỉ một cái, muốn giành bóng trong tay cậu.
Bả vai Lộ Chỉ đau nhói, bởi vì vừa mới chuẩn bị ném vào rổ, trọng lượng của cả người đều tập trung ở mũi chân, bị đụng một cái cả người lập tức liền ngã xuống.
Mặt sân bóng rổ rất cứng, đầu gối của Lộ Chỉ đụng đất, bàn tay lại chóng trên mặt đất, cọ xát một cái liền đi một đoạn.
Lòng bàn tay bị cọ xuống mặt đất, liền nóng lên. Đầu gối cũng truyền đến cảm giác đau đớn, ngay cả xương cũng đau.
Tần Tư Hoán đi lên một bước, nhìn về phía trọng tài la lên một tiếng: “Còn không chịu thổi còi?”
Tác giả có lời muốn nói:
- ----------*--------------
Edit: Truyện được dịch bởi Tiểu Miêu Miêu.
¹Tui không hiểu câu này lắm nên để nguyên QT ai biết cầu trợ giúp.
Truyện chưa rà lại chính tả, có sai ở đâu mong m.n cmt giúp mình nha.
Xin cảm ơn!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất