Xuyên Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Tán Tỉnh Quân Gia Trong Niên Đại Văn

Chương 29:

Trước Sau
Đây là lần thứ hai anh bước vào phòng Ninh Hòa, ngoài buổi sáng.

Kể từ khi Ninh Hòa dẫn Khiêm Lâm đến nương nhờ anh, anh và Ninh Hòa ngủ riêng phòng.

Trong đại viện quân khu, nhà nào nhà nấy được chia một căn nhà nhỏ như vậy, hai phòng ngủ, một phòng khách, một nhà vệ sinh, cộng thêm một phòng bếp.

Ninh Hòa vừa đến đại viện, đã một mình chiếm căn phòng ngủ lớn nhất.

Hạ Thiệu Xuyên chỉ có thể cùng Khiêm Lâm nằm trên chiếc giường nhỏ ngủ cùng nhau.

Ninh Hòa thậm chí không cho anh và Khiêm Lâm bước vào phòng cô.

Sáng nay, nếu không phải Ninh Hòa thu dọn hành lý, ầm ĩ đòi đi, anh cũng nóng nảy mới xông vào phòng cô.

Buổi sáng là vô tình xông vào, còn bây giờ là Ninh Hòa chủ động để anh vào.

Buổi sáng vào quá vội, Hạ Thiệu Xuyên thậm chí còn không kịp quan sát kỹ nơi này.

Bước vào lần nữa, Hạ Thiệu Xuyên nhìn quanh một lượt, lại một lần nữa làm mới ấn tượng đầu tiên của anh về Ninh Hòa.

Sạch sẽ, gọn gàng.

Đây là lời khen ngợi cao nhất mà một người lính có thể đưa ra.

Hạ Thiệu Xuyên vẫn luôn cho rằng, Ninh Hòa là con gái của trưởng thôn, về mặt tự lập hẳn không tốt lắm.

Nhưng anh đã nghĩ sai, giống như anh từng cho rằng Ninh Hòa không biết nấu cơm, nhưng hôm nay cô đã gói sủi cảo.

Môi trường sạch sẽ gọn gàng có thể khiến người ta tâm khoáng thần di, Hạ Thiệu Xuyên cũng không ngoại lệ.



Anh đi đến trước tủ quần áo, mở cửa tủ, lấy ra một bộ quần áo ngắn tay và quần đùi bằng vải cotton màu trắng.

Anh cầm quần áo vừa định rời đi thì đột nhiên dừng bước.

Ngoài quần áo, anh quên lấy đồ lót.

Hạ Thiệu Xuyên nói với Khiêm Lâm: "Con ra ngoài cửa đợi."

Khiêm Lâm vẫn còn hơi khó hiểu: "Tại sao? Ba không phải đã lấy quần áo rồi sao?"

Hạ Thiệu Xuyên không thể giải thích, chỉ nói với Khiêm Lâm: "Đây là phòng của phụ nữ, Khiêm Lâm có nên tránh đi không?"

Khiêm Lâm nhớ lại lời dạy của ba, không nói thêm lời nào, ngoan ngoãn đi ra cửa, quay lưng lại.

Hạ Thiệu Xuyên mở lại tủ quần áo, cẩn thận lục tìm, bên trong toàn là váy áo của Ninh Hòa, không thấy đồ lót của cô.

Cũng biết là đồ lót không thể treo bên trong, chỉ có thể để trong ngăn kéo, anh nhìn xuống, quả nhiên thấy hai ngăn kéo ở phía dưới tủ quần áo.

Hạ Thiệu Xuyên mở ngăn kéo, nhìn thấy mấy chiếc áo lót đủ màu sắc, miếng đệm mút to bằng cái bát nhỏ, anh tiện tay lấy một chiếc, nắm trong tay, cảm giác mềm mại khiến làn da màu lúa mạch của Hạ Thiệu Xuyên ửng hồng.

Anh lại với tay mở ngăn kéo bên kia, nhanh chóng lấy ra một chiếc quần lót vải rất ít.

Mặc dù Hạ Thiệu Xuyên và Ninh Hòa đã kết hôn hơn ba năm, nhưng đây là lần đầu tiên anh tiếp xúc trực quan với đồ dùng của phụ nữ như vậy.

Cảm giác này vừa xa lạ vừa kỳ quái.

Hạ Thiệu Xuyên không do dự, giấu hai thứ nhỏ này vào trong quần áo, đảm bảo Khiêm Lâm không nhìn thấy, anh cầm quần áo ra khỏi phòng Ninh Hòa.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau