[80] Mỹ Nhân Đáng Thương Xuyên Thành Nữ Phụ Nông Gia Độc Ác

Chương 7:

Trước Sau
Cô thề rằng mình tuyệt đối không có ý định tìm đến cái chết, một người bình tĩnh và lạnh lùng như cô, có sự nghiệp thành công, độc thân vui vẻ, tuyệt đối không thể tìm đến cái chết lãng nhách như thế được.

Cô chết oan.

Có lẽ ông trời cũng nghĩ như vậy, đợi cô tỉnh lại thì đã biến thành một cô bé xinh đẹp, nhỏ nhắn, trắng trẻo, đôi mắt long lanh.

Chết rồi xuyên không trọng sinh, đáng lẽ phải mang ơn nhưng Tô Doanh lại thấy buồn.

Một là nguyên thân cũ chết trẻ như vậy thật đáng thương.

Những ngày đó, nguyên thân cũ luôn bị đau đầu, đã nói với mẹ mình là Lương Mỹ Anh nhưng Lương Mỹ Anh không để tâm.

Chỉ xoa bóp và hôn cô bé, hoặc hứa suông là sẽ đưa cô bé đến trạm y tế xã vào ngày nào đó.

Kết quả là tối hôm đó, sau khi đi ngủ, cơ thể nguyên thân bắt đầu sốt, cộng với gió lạnh thổi qua cửa sổ, chăn quá mỏng, em gái ngủ không ngoan còn giật chăn, cô bé lạnh đến chết vào nửa đêm.

Dù sao thì khoảnh khắc Tô Doanh xuyên không đến, cô cũng cảm thấy lạnh như đang ở dưới nước.

Hai là bản thân đã lớn tuổi lại biến thành một đứa trẻ nhỏ như vậy, có cảm giác như bị người ta nhét vào một cái hộp, cảm thấy khó chịu và không thoải mái chút nào.



Cô hoàn toàn không biết làm thế nào để làm một đứa trẻ.

Cô rất sợ mắc lỗi bị người khác nghi ngờ, vì vậy mấy ngày nay cô nghe nhiều, chỉ quan sát và, ít nói.

May mắn thay, chủ nhân cũ vốn đã ngoan ngoãn, không ồn ào, hơn nữa mấy ngày trước bị ốm, bây giờ chưa khỏi hẳn nên không thích nói chuyện cũng có thể hiểu được, người nhà không nghi ngờ gì.

Tô Doanh vừa nghĩ lung tung vừa cùng anh chị em cãi nhau, họ đã đến nhà họ Tô.

Nhà họ Tô là một trong những hộ nghèo nhất làng, tường nhà thì nứt toác, cổng chỉ có hai cánh cửa mục nát, mái cổng phủ rơm đã trọc lộ ra lớp bùn vàng dày, cỏ tranh mọc ra đã khô héo, đung đưa trong gió bắc.

Vào trong cổng là một bức tường rào tróc vữa, đi vào là một cái sân nhỏ.

Góc tây nam là chuồng lợn, bên trong không có lợn, phía bắc chuồng lợn là chuồng gà nuôi bốn con gà, bên cạnh là một đống cỏ và một đống cành cây khô. Ngoài ra còn chất đống một số thứ lộn xộn, khiến cho cái sân nhỏ trở nên chật chội.

Phía bắc có ba gian nhà chính, cửa sổ rất nhỏ, nhà chỉ có chân tường và dưới mái hiên có mấy hàng gạch xanh, còn lại đều là đất sét, vôi trát tường đã bong tróc nhiều, lộ ra bức tường đất vàng rơm bên trong.

Trên mái nhà vẫn là rơm mục đen, trên đó mọc đầy cỏ tranh khô héo, trông thật... Tô Doanh cũng không biết nên miêu tả thế nào cho phải.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau