Trọng Sinh Lên Như Diều Gặp Gió

Chương 4: Để Viên Đạn Bay Một Lát (1)

Trước Sau
Chớp mắt một cái, đã tới thứ hai.

Khi Tần Nghị đi vào văn phòng xây dựng thị trấn, liền nghe thấy tiếng xì xào bên trong.

Đi vào, một đám đồng nghiệp nhìn thấy Tần Nghị, đều ùn ùn dừng nói chuyện.

Một lần này, đám đồng nghiệp này không như ngày xưa, chủ động gọi Tần Nghị là chủ nhiệm.

Mà là ai cũng vẻ mặt lạnh nhạt, như muốn tạo khoảng cách với Tần Nghị, phân rõ giới hạn.

Xem ra, tin tức Tần Nghị đắc tội Trần Minh, nhắm chừng đã truyền bá ra rồi.

Tần Nghị cũng không để ý, mà là đi về phía văn phòng của mình.

“Tần Nghị là tự hủy tương lai nha!”

“Còn không phải vậy sao, vậy mà dám đắc tội lãnh đạo, nghe nói bây giờ lãnh đạo muốn nâng đỡ phó chủ nhiệm Lưu lên rồi!”

“Suỵt~ Bây giờ nên gọi là chủ nhiệm Lưu!”

“Dù sao về sau phải phân rõ giới hạn với Tần Nghị, bằng không đến lúc đó bị lãnh đạo biết, chúng ta xui xẻo theo.”

“Cái này là tất nhiên!”

Sau lưng, đám đồng nghiệp kia đang khe khẽ nói nhỏ.

Đi đến văn phòng của mình, Tần Nghị nhất thời liền nhíu mày!

“Chủ nhiệm Lưu, sao anh ngồi ở trong văn phòng của tôi?” Tần Nghị nhìn Lưu Khải bắt chéo chân, trầm giọng hỏi.

“Chủ nhiệm Tần, ồ không, Tần Nghị, vừa rồi lãnh đạo đã nói với tôi, kế tiếp công việc thôn trấn bên này do tôi phụ trách, cho nên văn phòng này tự nhiên là của tôi rồi, bắt đầu từ ngày mai, anh bắt đầu xuống nông thôn làm công tác thị sát thủy lợi đi.” Lưu Khải bộ dáng trêu tức nhìn Tần Nghị.

“Bây giờ tôi còn chưa thu được thư nhận đuổi, trước khi thu được, tôi vẫn là chủ nhiệm nơi này! Tôi mời anh ngay lập tức ra ngoài cho tôi!” Tần Nghị vỗ bàn, trầm giọng nói.



“Anh...” Lưu Khải bị thái độ này của Tần Nghị dọa giật mình.

“Anh cái gì mà anh, anh cho rằng anh sau khi trở thành chó săn của Trần Minh, thì có thể tùy tùy tiện tiện cưỡi ở trên đầu tôi ỉa đái rồi? Tôi nói cho anh, núi cao còn có núi cao hơn!”

“Ra ngoài cho tôi, tôi không hy vọng lặp lại lần nữa!”

Giờ này khắc này Lưu Khải bị loại khí phách tự tin, thong dong, có nắm chắc đó của Tần Nghị chấn nhiếp.

Chẳng lẽ Tần Nghị này có chỗ dựa mới?

Bằng không đối mặt Trần Minh muốn cách chức hắn đến cùng thế mà còn bình tĩnh như thế, hoàn toàn nhìn không ra một chút sợ hãi nào.

Nghĩ đến đây, hắn thế mà theo bản năng đứng lên, trong lòng nghĩ, tạm thời không nghiền ngẫm ra Tần Nghị rốt cuộc có hậu chiêu hay không, trong lòng hắn cũng bắt đầu có chút lo sợ bất an.

“Anh chờ đó, tôi phải báo cáo cho trấn trưởng Trần!” Lưu Khải buông lời hung ác, xám xịt chạy ra khỏi văn phòng của Tần Nghị.



Thành phố Giang Bắc, văn phòng ủy ban kỷ luật.

“Bí thư, đã xác nhận, Lưu Thiến đúng là người tình của Trần Minh.” Thư ký Tống Kiệt báo cáo với Vương Kiến Dũng.

“Hay cho một gã Trần Minh, hay cho một trưởng trấn của trấn Thanh Giang! Cặp kè khi đã có vợ không tính, còn vi phạm kỷ luật pháp luật nghiêm trọng!” Sắc mặt Vương Kiến Dũng âm trầm không thôi.

Nếu không phải thu được một phong thư tố cáo nặc danh này, bên trong còn kèm theo ảnh chụp còn có tên cùng địa chỉ của người tình kia, hắn quả thật không biết trấn Thanh Giang có một vị lãnh đạo thị trấn vi phạm kỷ luật pháp luật như vậy tồn tại!

“Tiểu Tống, lập tức phái người mời vị trấn trưởng Trần này đến uống trà cho tôi!” Vương Kiến Dũng nói.

“Vâng, bí thư!”

Nhìn Tống Kiệt rời khỏi, Vương Kiến Dũng đi đến trước cửa sổ, nhìn xuống toàn bộ thành phố Giang Bắc.

Hắn vừa mới nhận chức mấy tháng, đang lo chưa tìm được con cá lớn nào để giết gà dọa khỉ.



Trần Minh này, vừa vặn trở thành con cá đầu tiên của hắn!

Một cán bộ cấp khu vực, miễn cưỡng tính là một con cá.

...

Trấn Thanh Giang.

“Lãnh đạo, Tần Nghị kia quá kiêu ngạo rồi, hắn nói một ngày thư nhận đuổi chưa đến, hắn liền một ngày không từ nhậm, đây là miệt thị đối với ngài nha!” Lưu Khải đứng ở trước mặt Trần Minh, bắt đầu châm ngòi thổi gió.

“Hay cho một gã Tần Nghị!” Sắc mặt Trần Minh trở nên âm trầm.

Đúng vậy, thư nhận đuổi bãi miễn Tần Nghị còn cần vài ngày thời gian, dù sao lưu trình vẫn là phải đi một chút.

Nhưng hắn không ngờ, Tần Nghị lại dám kiêu ngạo như thế!

Gã chỉ là một nhân viên nho nhỏ mà thôi, dám chống đối lại hắn, quả thực muốn làm phản rồi!

Ở nơi này, từ trước tới giờ không có ai dám chính diện cãi nhau với hắn như thế!

Tần Nghị này là người đầu tiên!

“Gọi cậu ta tới đây cho tôi!” Trần Minh đầy một bụng lửa giận.

Công khai chống đối hắn, đây là đang tát vào mặt hắn!

Hắn nếu ngay cả một cấp dưới trước đây của mình cũng không dẹp yên được, ngày sau hắn làm sao ra ngoài gặp người?

“Tần Nghị, tôi nghe nói cậu không chịu dọn ra khỏi văn phòng? Tôi bây giờ chính thức nói cho cậu, chức chủ nhiệm xây dựng thôn trấn của cậu đã không còn! Bây giờ dọn ra ngoài cho tôi, công tác của cậu do Lưu Khải đến phụ trách!”

Tần Nghị nhìn Trần Minh vẻ mặt đầy tức giận, rất thoải mái vươn tay ra nói: “Thư nhận đuổi đâu?”

“Cậu!” Trần Minh giận quá mà bật cười!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau