Ước Định Trăng Tròn: Xà Vương Biết Yêu
Chương 56: Ngăn cản
Ngay khi tựa đầu vào người của Mạc Phi, dường như có một nguồn năng lượng nào đó từ cô truyền sang Lục Tây, khiến chiếc đuôi rắn của anh dần dần biến mất, hồi phục lại dáng vẻ con người.
Mạc Phi có chút ngượng ngùng khi bị đối phương liên tục dùng răng trêu đùa nơi nhũ hoa gợi cảm. Đột nhiên, cô cảm thấy có chút gì kì lạ mà lập tức lên tiếng nói với người trước mặt hiện giờ đã trở nên đắm chìm với cặp đào mềm mại của cô.
- “Lục Tây, em cảm thấy, dường như có thứ gì đó không ngừng cọ cọ bụng mình.”
Lục Tây chẳng hề để tâm mà say sưa hôn lên khắp cơ thể người con gái, cất giọng gỏn gọn nói:
- “Anh chẳng để vật lạ gì ở trên giường cả.”
Mỗi lần Lục Tây ôm chặt cô vào lòng thì thứ đó lại cọ vào liên tục khiến Mạc Phi vô cùng tò mò, lập tức cúi người nhìn xuống thì phát hiện thân dưới của Lục Tây lúc này sớm đã trở lại bình thường. Thứ mà cô cảm nhận được, chính là cậu nhỏ bên dưới của Lục Tây. Tận mắt nhìn rõ kích thước với khoảng cách gần này càng khiến Mạc Phi trở nên xấu hổ. Cô lập tức đưa tay che mắt, lắp bắp nói cho người đối diện biết.
- “Lục Tây, anh…anh trở lại thành người rồi.”
- “Thật sao?”
Nghe đến đây, động tác hôn lấy bầu ngực thiếu nữ của Lục Tây lập tức dừng lại mà hướng mắt nhìn xuống. Quả thật, chiếc đuôi bên dưới của anh hiện đã biến mất hoàn toàn mà không giấu nổi sự vui mừng, lập tức đứng lên trên giường, nhún chân nhảy liên tục, dõng dạc nói:
- “Mạc Phi, em nhìn xem. Anh khôi phục hình dạng lại được rồi.”
Trái ngược với biểu cảm vui mừng này của anh, Mạc Phi lại tỏ ra ngượng ngùng mà lấy tay bịt mắt lại. Hành động này của cô khiến Lục Tây có chút khó hiểu mà nhẹ nhàng ngồi lại xuống giường, trầm giọng thắc mắc hỏi:
- “Mạc Phi, em làm sao thế? Tại sao cứ lấy tay che mặt. Anh trở lại thành người hoàn toàn rồi, không đáng sợ như dáng vẻ nửa người nửa rắn lúc nãy nữa đâu.”
Nghe hỏi, khóe môi Mạc Phi lúc này khẽ mấp máy mà ngượng ngùng đáp:
- “Không…em không phải vì chiếc đuôi rắn mà bịt mắt. Thực ra thì, thứ bên dưới của anh đang phơi bày trước mắt em.”
Nghe đến đây, Lục Tây lập tức cúi người nhìn xuống. Hóa ra là cự long của anh vốn đang được thả rông bên dưới, không nhịn được mà cười lớn nói:
- “Em sợ cái này sao? Nó đáng yêu mà. Dù sao thì anh đã nhìn hết mọi thứ trên cơ thể em, nên bây giờ cũng là lúc anh nên cho em thấy những gì vốn có trên người anh. Kể cả dáng vẻ đáng sợ khi nãy, em cũng đều nhìn thấy rồi, có phải không?”
Mạc Phi vẫn nhắm nghiền mắt. Toàn thân cô cảm thấy có chút lành lạnh mà vội vàng mở bừng mắt thì đã thấy đôi tay ranh mãnh của Lục Tây trượt hết chiếc váy lụa đang mặc ra khỏi người cô, thẳng thừng ném mạnh xuống đất.
- “Lục Tây, anh muốn làm gì?
Cô chưa nói dứt câu thì đã bị người đàn ông đẩy ngã xuống giường. Lục Tây dùng cơ thể cường tráng của mình áp trụ lên trên dáng người mảnh mai của thiếu nữ, trầm giọng mị hoặc nói:
- “Anh muốn dùng cơ thể mình để sởi ấm cho em. Mạc Phi, mở mắt ra nhìn anh đi. Anh thực sự rất vui vì bây giờ không cần phải che giấu em bất cứ điều gì nữa.”
Cốc…Cốc…Cốc…
Ngay khi Lục Tây định cúi người hôn lấy Mạc Phi thì phía ngoài truyền đến giọng nói của gia nhân:
- “Lục thiếu gia, Lục phu nhân có chuyện quan trọng muốn nói riêng với ngài.”
Vẻ mặt đang tươi tắn của Lục Tây lập tức sa sầm xuống ngay khi nghe những lời này. Anh nhanh chóng bước xuống giường, mặc lại quần áo chỉnh chu. Trước khi rời đi, Lục Tây không quên đưa mắt trìu mến nhìn người con gái đang ở phía giường mà cất giọng ôn nhu nói:
- “Anh đi gặp mẹ, lát sau sẽ quay trở về phòng với em.”
- “Ừm.”
Mạc Phi vội vàng lấy chăn che chắn lại cơ thể. Vẻ mặt cô có chút ngượng ngùng mà gật đầu đồng ý. Ngay khi người đàn ông đóng chặt cửa lại, cô lập tức thở phào nhẹ nhõm, khẽ đưa tay đánh nhẹ vào đầu mình, lẩm bẩm nói:
- Mạc Phi ơi là Mạc Phi, sao mày lại trở nên dễ dãi đến thế hả. Suýt chút nữa thì, giữa mình và anh ấy, chẳng phải sẽ diễn ra chuyện đó sao.”
Phòng của Lục phu nhân…
Ngay khi Lục Tây vừa mở cửa bước vào đã nhìn thấy Lục phu nhân đã đứng chờ sẵn. Lúc lâu sau, bà chậm rãi xoay người lại. Đối diện với vẻ rạng rỡ vẫn còn đọng lại trên gương mặt của con trai mình mà lạnh giọng lên tiếng nói:
- “Cũng may là mẹ đã xem trước được một quẻ rằng con sắp chìm sâu vào ái tình với cô gái đó, nên đã kịp thời cho người đến gọi con. Dù thế nào đi nữa, mẹ cũng không bao giờ tán thành việc con có tình cảm nam nữ với vị cứu tinh của mình.”
Mạc Phi có chút ngượng ngùng khi bị đối phương liên tục dùng răng trêu đùa nơi nhũ hoa gợi cảm. Đột nhiên, cô cảm thấy có chút gì kì lạ mà lập tức lên tiếng nói với người trước mặt hiện giờ đã trở nên đắm chìm với cặp đào mềm mại của cô.
- “Lục Tây, em cảm thấy, dường như có thứ gì đó không ngừng cọ cọ bụng mình.”
Lục Tây chẳng hề để tâm mà say sưa hôn lên khắp cơ thể người con gái, cất giọng gỏn gọn nói:
- “Anh chẳng để vật lạ gì ở trên giường cả.”
Mỗi lần Lục Tây ôm chặt cô vào lòng thì thứ đó lại cọ vào liên tục khiến Mạc Phi vô cùng tò mò, lập tức cúi người nhìn xuống thì phát hiện thân dưới của Lục Tây lúc này sớm đã trở lại bình thường. Thứ mà cô cảm nhận được, chính là cậu nhỏ bên dưới của Lục Tây. Tận mắt nhìn rõ kích thước với khoảng cách gần này càng khiến Mạc Phi trở nên xấu hổ. Cô lập tức đưa tay che mắt, lắp bắp nói cho người đối diện biết.
- “Lục Tây, anh…anh trở lại thành người rồi.”
- “Thật sao?”
Nghe đến đây, động tác hôn lấy bầu ngực thiếu nữ của Lục Tây lập tức dừng lại mà hướng mắt nhìn xuống. Quả thật, chiếc đuôi bên dưới của anh hiện đã biến mất hoàn toàn mà không giấu nổi sự vui mừng, lập tức đứng lên trên giường, nhún chân nhảy liên tục, dõng dạc nói:
- “Mạc Phi, em nhìn xem. Anh khôi phục hình dạng lại được rồi.”
Trái ngược với biểu cảm vui mừng này của anh, Mạc Phi lại tỏ ra ngượng ngùng mà lấy tay bịt mắt lại. Hành động này của cô khiến Lục Tây có chút khó hiểu mà nhẹ nhàng ngồi lại xuống giường, trầm giọng thắc mắc hỏi:
- “Mạc Phi, em làm sao thế? Tại sao cứ lấy tay che mặt. Anh trở lại thành người hoàn toàn rồi, không đáng sợ như dáng vẻ nửa người nửa rắn lúc nãy nữa đâu.”
Nghe hỏi, khóe môi Mạc Phi lúc này khẽ mấp máy mà ngượng ngùng đáp:
- “Không…em không phải vì chiếc đuôi rắn mà bịt mắt. Thực ra thì, thứ bên dưới của anh đang phơi bày trước mắt em.”
Nghe đến đây, Lục Tây lập tức cúi người nhìn xuống. Hóa ra là cự long của anh vốn đang được thả rông bên dưới, không nhịn được mà cười lớn nói:
- “Em sợ cái này sao? Nó đáng yêu mà. Dù sao thì anh đã nhìn hết mọi thứ trên cơ thể em, nên bây giờ cũng là lúc anh nên cho em thấy những gì vốn có trên người anh. Kể cả dáng vẻ đáng sợ khi nãy, em cũng đều nhìn thấy rồi, có phải không?”
Mạc Phi vẫn nhắm nghiền mắt. Toàn thân cô cảm thấy có chút lành lạnh mà vội vàng mở bừng mắt thì đã thấy đôi tay ranh mãnh của Lục Tây trượt hết chiếc váy lụa đang mặc ra khỏi người cô, thẳng thừng ném mạnh xuống đất.
- “Lục Tây, anh muốn làm gì?
Cô chưa nói dứt câu thì đã bị người đàn ông đẩy ngã xuống giường. Lục Tây dùng cơ thể cường tráng của mình áp trụ lên trên dáng người mảnh mai của thiếu nữ, trầm giọng mị hoặc nói:
- “Anh muốn dùng cơ thể mình để sởi ấm cho em. Mạc Phi, mở mắt ra nhìn anh đi. Anh thực sự rất vui vì bây giờ không cần phải che giấu em bất cứ điều gì nữa.”
Cốc…Cốc…Cốc…
Ngay khi Lục Tây định cúi người hôn lấy Mạc Phi thì phía ngoài truyền đến giọng nói của gia nhân:
- “Lục thiếu gia, Lục phu nhân có chuyện quan trọng muốn nói riêng với ngài.”
Vẻ mặt đang tươi tắn của Lục Tây lập tức sa sầm xuống ngay khi nghe những lời này. Anh nhanh chóng bước xuống giường, mặc lại quần áo chỉnh chu. Trước khi rời đi, Lục Tây không quên đưa mắt trìu mến nhìn người con gái đang ở phía giường mà cất giọng ôn nhu nói:
- “Anh đi gặp mẹ, lát sau sẽ quay trở về phòng với em.”
- “Ừm.”
Mạc Phi vội vàng lấy chăn che chắn lại cơ thể. Vẻ mặt cô có chút ngượng ngùng mà gật đầu đồng ý. Ngay khi người đàn ông đóng chặt cửa lại, cô lập tức thở phào nhẹ nhõm, khẽ đưa tay đánh nhẹ vào đầu mình, lẩm bẩm nói:
- Mạc Phi ơi là Mạc Phi, sao mày lại trở nên dễ dãi đến thế hả. Suýt chút nữa thì, giữa mình và anh ấy, chẳng phải sẽ diễn ra chuyện đó sao.”
Phòng của Lục phu nhân…
Ngay khi Lục Tây vừa mở cửa bước vào đã nhìn thấy Lục phu nhân đã đứng chờ sẵn. Lúc lâu sau, bà chậm rãi xoay người lại. Đối diện với vẻ rạng rỡ vẫn còn đọng lại trên gương mặt của con trai mình mà lạnh giọng lên tiếng nói:
- “Cũng may là mẹ đã xem trước được một quẻ rằng con sắp chìm sâu vào ái tình với cô gái đó, nên đã kịp thời cho người đến gọi con. Dù thế nào đi nữa, mẹ cũng không bao giờ tán thành việc con có tình cảm nam nữ với vị cứu tinh của mình.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất