Chương 8: Còn có thủ pháp gì khác, để bản cung nhìn một cái
Trưởng Công Chúa phủ tọa lạc ở Khang Lạc phường, nơi này tất cả đều là Phượng tử Long tôn, muốn qua cổng phường phải có phù bài đặc thù, người bình thường không được phép vào.
Để tránh Kim Ngô Vệ, Đường Kiến Vi đã ra ngoài trước bình minh, thuận lợi đi vào Khang Lạc phường.
Nàng muốn để Thủ Vệ Lang ổ cổng phường thay mặt nàng báo với Trưởng Công Chúa một tiếng, Thủ Vệ Lang lại giống như là không nghe thấy lời nàng nói, đứng đó như Trung Môn thần trong tranh, sừng sững bất động.
Được thôi......
Đường Kiến Vi chỉ có thể chờ đợi.
Đường Kiến Vi biết Trưởng Công Chúa thường xuyên rời Bác Lăng ra ngoài du sơn ngoạn thủy, nhưng trong tháng giêng nhất định phải về đón năm mới cùng Hoàng Thái Hậu.
Sau khi mở biệt phủ, nàng nhất định sẽ trở về Trưởng Công Chúa phủ.
Xung quanh Khang Lạc phường đều có thủ vệ tinh nhuệ phòng thủ, cùng Kim Ngô Vệ là hai nhóm người.
Đường Kiến Vi biết rằng Kim Ngô Vệ thường chỉ tuần tra xung quanh Khang Lạc phường vào giờ giới nghiêm lúc đêm, ngày thường họ cũng lười đến đây.
Cho nên nàng cũng không nóng nảy, chỉ chờ ở đây, tình huống xấu nhất là hôm nay nàng không thấy được Phượng Giá của Trưởng Công Chúa, ngày mai lại đến chờ.
Đường Kiến Vi vẫn đang chờ mặt trời lặn ở phía tây, nhưng thật sự không đợi được Trưởng Công Chúa.
Nàng đứng dậy toàn thân mỏi nhừ, hai tay trướng đến khó chịu, cảm thấy ủ rũ.
Khi nàng chuẩn bị ra về, bỗng nhiên nghe thấy âm thanh đội kỵ mã dần dần tới gần sau lưng.
"A? Vị này là Đường Gia Tam Nương Tử?"
Người đứng đầu kỵ mã nhận ra Đường Kiến Vi là một nữ tử khoảng hai mươi tuổi. Nàng cưỡi trên con ngựa màu đỏ với đôi mắt hạnh nhân xinh đẹp.
Đại Thương thịnh hành cưỡi ngựa, bất kể nam tử hay nữ tử, miễn là tay chân còn linh hoạt, hầu hết mọi người đều thích tự mình cưỡi ngựa thay vì ngồi trên những cỗ xe gập ghềnh, xóc nảy.
Có bảy tám đội kỵ mã trước mặt nàng, từng người đều có vật cưỡi riêng, một điểm giống nhau các nàng đều là những mỹ nữ mặc Hồ phục đơn giản.
Mang theo rất nhiều hành lý phía sau, túi ngựa của các nàng cũng phồng lên, còn có một số con nai không thể cử động được nữa đang bị buộc vào lưng ngựa.
Nếu lúc này là mùa thu thì có lẽ họ vừa mới đi săn về. Tháng giêng mà mang bộ dáng này, đương nhiên là đi mua nguyên liệu nấu ăn.
Đường Kiến Vi biết ở đầu ngựa kia là ai, nàng chính là "thuộc hạ" được sủng ái nhất bên Trưởng Công Chúa, Đào Vãn Chi.
Nàng và Đào Vãn Chi không biết nhau, nhưng vào ngày ba tháng ba năm ngoái, mọi người trong Bác Lăng đều ra ngoài tận hưởng lễ hội Đạp Thanh, nàng và Ngô Hiển Dung đang chờ các hảo hữu tại thành bờ sông Hộ thì đã nhìn thấy Trưởng Công Chúa cùng đoàn tùy tùng từ xa xa.
Khi đó Đào Vãn Chi đang ở cùng Trưởng Công Chúa, Trưởng Công Chúa nắm tay nàng, hai người cùng nhau rất thân mật.
Đào Vãn Chi xuất hiện ở đây còn chủ động bắt chuyện với Đường Kiến Vi, điều này khiến Đường Kiến Vi ấm áp sau khi uống gió lạnh cả một ngày.
Càng khiến Đường Kiến Vi vui mừng hơn là Đào Vãn Chi ở đây nên khả năng có Trưởng Công Chúa trong phủ càng tăng lên.
Hơn nữa lúc bọn họ ra ngoài mua nguyên liệu còn có đội kỵ mã, xem ra khẩu vị của Trưởng Công Chúa vẫn không hề suy giảm.
Đường Kiến Vi trong lòng mừng rỡ, cười với Đào Vãn Chi:
"Bái kiến Đào Nương Tử. Đào Nương Tử mua nhiều nguyên liệu như vậy, là vì nấu ăn Trưởng Công Chúa Điện Hạ?"
Đào Vãn Chi nói: "Bị Đường Tam Nương chê cười rồi, ta làm sao hiểu những môn đạo thâm ảo bên trong nhà bếp? Chỉ là dạo này yến tiệc lần lượt diễn ra, Thiên Tử không thể rời bỏ Điện Hạ. Cùng nàng giao lưu tất cả các yến tiệc, rượu còn chưa đủ, đồ ăn không nhiều, nhưng cũng không có món nào dễ ăn. Này là ta cũng muốn cho Điện Hạ thay đổi khẩu vị thôi."
Lời nói của Đào Vãn Chi quả thực khiêm tốn, Đường Kiến Vi đương nhiên biết nàng – đích nữ của Đào Thượng Thư rất giỏi nấu nướng, từng thể hiện tài nghệ của mình tại Thiêu Vĩ yến chúc mừng sĩ tử đăng khoa, lấy ra một đạo thịt cừu nướng "Cành Trượng Hồng Dương" mà thanh danh lan truyền rộng lớn.
Thiêu Vĩ yến: tiệc nướng lớn
Người ta nói rằng món "Cành Trượng Hồng Dương" của Đào Vãn Chi ướp gia vị cực kỳ ngon miệng, được nướng ở nhiệt độ vừa phải, da xốp giòn, bên trong mềm mà không có mùi hôi, bốn phía miếng thịt thơm và ngon, một ngụm xé mở, miệng chảy đầy mỡ.
Cành Trượng Hồng Dương: Có thể hiểu nôm na giống như những thanh thịt cừu được nướng đỏ.
A Nương Đường Kiến Vi cũng có mặt tại Thiêu Vĩ yến, ăn một miếng thịt cừu, sau khi trở về vẫn nhớ mãi không quên, làm Đường Kiến Vi nhất thời thèm thuồng.
Trưởng Công Chúa thiên vị Đào Vãn Chi, có lẽ trù nghệ tinh xảo của nàng là một trong những nguyên nhân đó.
Tuy nhiên, nghe A Nương mô tả về món thịt cừu nướng, từ mùi vị đến cách nướng, thực sự rất ngon, e rằng Trưởng Công Chúa đã chán rồi.
Đường Kiến Vi có thể mang đến cho Trưởng Công Chúa một thịnh yến với hương vị không thể tưởng tượng nổi.
Đào Vãn Chi nhìn thấy Đường Kiến Vi trong tay cầm một cái mâm gỗ, trên đó dùng bồn sắt nửa hình tròn chụp xuống, bên trong không nhìn rõ, nhưng nhìn thoáng qua cũng có thể biết đó là đồ ăn.
Đào Vãn Chi thông minh đến mức nhanh chóng hiểu ra: "Tam Nương đến đây để hiếu kính Điện Hạ sao?"
Đường Kiến Vi không giấu diếm, hào phóng trả lời: "Mấy ngày trước ta chợt học được một vài món ăn mới, nhưng lại không tìm được người nào có thể nếm thử. Nghĩ đến toàn bộ Bác Lăng người am hiểu ẩm thực, miệng lưỡi tốt nhất trừ Trưởng Công Chúa Điện Hạ ra không có thể là ai khác. Nếu như ta có thể được Điện Hạ thừa nhận hoặc là vài lời bình, Tam Nương vinh hạnh cực kỳ."
Không gặp được đích thân Trưởng Công Chúa, nhưng lại gặp được người nàng sủng ái, không biết là phúc hay là họa.
Nếu Đào Vãn Chi thực sự yêu Trưởng Công Chúa, đương nhiên sẽ biết Trưởng Công Chúa si mê đồ ăn ngon, sẽ không ngăn cản người có tài nghệ nấu nướng tiếng lành đồn xa Đường Kiến Vi, ngược lại tích cực dâng hiến nàng cho Trưởng Công Chúa.
Nhưng nếu Đào Vãn Chi là người hay ghen, hôm nay Đường Kiến Vi chỉ có thể dẹp đường về nhà, về sau muốn gặp lại Trưởng Công Chúa, khó càng thêm khó.
Đường Kiến Vi bình tĩnh nhìn Đào Vãn Chi, trong lòng tim đập thình thịch.
Đào Vãn Chi xuống ngựa đứng cạnh Đường Kiến Vi, mỉm cười như gió xuân tháng ba: "Hiếm có người có tâm như vậy. Người ngoài không được phép vào Khang Lạc phường. Ngươi ở đây đợi đã lâu chưa? Nào, theo ta vào trong. Hẳn là Điện Hạ lúc này đã rảnh."
Nhìn cận Đào Vãn Chi, làn da của nàng thanh tú như sứ trắng, không một tỳ vết, ngũ quan lại càng đẹp hơn.
Kỳ thực tay chân Đường Kiến Vi đã sớm đau nhức khó chịu, nhưng cơ hội tiếp cận Trưởng Công Chúa đang ở ngay trước mắt, nàng phải cố gắng rất nhiều.
Đào Vãn Chi không cưỡi ngựa nữa mà đi bộ vào Khang Lạc phường cùng Đường Kiến Vi để đến "Thừa Bình phủ".
Trưởng Công Chúa tên là Thừa Bình, đây là phủ đệ của nàng.
Đại môn không hề xa hoa sang trọng như trong tưởng tượng, nhìn qua tương đương với Đường phủ.
Đào Vãn Chi nhờ các tỷ muội bên người giúp nàng dắt ngựa đi, mang tất cả nguyên liệu vào bếp, chờ nàng trở lại rồi xử lý. Nàng dẫn Đường Kiến Vi đi qua tiểu viện có tiếng nước chảy róc rách, đi qua cây cầu dài đến tiền sảnh.
Thừa Bình phủ quả thực không có cảm giác kiêu sa, từ hành lang được chạm khắc tinh xảo đến các gian đình nghỉ mát trang nhã mỹ diệu, từ những vườn hoa được trồng tỉ mỉ bằng tay cho đến những người hầu cận đi lại mỉm cười và trò chuyện...
Toàn bộ Thừa Bình phủ thanh tao lịch sự, toát lên vẻ tao nhã và yên tĩnh của gia chủ, dường như không hề phù hợp với hình ảnh phù phiếm của Vệ Từ trong truyền thuyết.
Điều này khiến Đường Kiến Vi cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút.
"Điện Hạ."
Đào Vãn Chi đột nhiên kêu lên, Đường Kiến Vi lập tức thu hồi ánh mắt đánh xung quanh.
Tưởng còn lâu mới được gặp Trưởng Công Chúa nhưng không ngờ nàng đang ngồi trên chiếc ghế đá dưới gốc cây anh đào nối vườn với tiền sảnh, đánh cờ với một thiếu nữ.
Trên bàn đá bày biện một bàn cờ và một bình trà hoa thông, hương trà bay trong gió, Đường Kiến Vi ngửi được, thầm thở dài, mùi trà hoa thông rất thơm, người cũng vậy. Người pha trà rất cẩn thận.
Trưởng Công Chúa nghe thấy Đào Vãn Chi gọi mình, liền quay người lại, dang tay ra như muốn mời Đào Vãn Chi tới.
Đào Vãn Chi bước tới nắm tay nàng, nhẹ giọng nói: "Hôm nay Điện Hạ có lộc ăn."
Trưởng Công Chúa nhìn theo ánh mắt của nàng, phát hiện Đường Kiến Vi đang đứng ở một bên.
Đường Kiến Vi nâng chiếc mâm gỗ lên, cúi đầu hành lễ: "Thảo dân Đường Kiến Vi, bái kiến Trưởng Công Chúa Điện Hạ"
"Đường Kiến Vi?" Trưởng Công Chúa nhanh chóng nhận ra nàng. "Ta nhớ ra ngươi."
Đường Kiến Vi khẽ mỉm cười, đang định trả lời thì Trưởng Công Chúa lại nói tiếp: " Không phải Đường Tam Nương năm đó giả bệnh thoái thác, sống chết không muốn gặp bản cung sao?"
"..."
Đường Kiến Vi ánh mắt tối sầm, nhưng nụ cười không hề giảm bớt: "Năm đó thảo dân quả thực đã mắc phải một loại bệnh lạ, sợ lây cho Điện Hạ nên không dám gặp Điện Hạ."
Đường Kiến Vi khẽ cúi đầu, không nhìn thẳng vào Trưởng Công Chúa, mơ hồ nghe thấy nụ cười trầm thấp của Trưởng Công Chúa.
Một người thông minh như Trưởng Công Chúa hẳn là đã hiểu vì sao Đường Kiến Vi lại đến tìm nàng.
Đường Kiến Vi đến dâng món ngon nhưng Trưởng Công Chúa không đáp lại, vẫn nắm tay Đào Vãn Chi đi ra hậu viện.
Đường Kiến Vi lập tức bưng mâm gỗ theo sau.
Đến hậu viện, Trưởng Công Chúa và Đào Vãn Chi ngồi quỳ trên tấm đệm trên bàn trà, liếc nhìn Đường Kiến Vi, Đường Kiến Vi hiểu ý, nhanh chóng đặt mâm gỗ lên bàn.
Đào Vãn Chi nói với Trưởng Công Chúa: "Tiểu Nương Tử này đã đợi ở trước cửa Khang Lạc phường tỏ lòng hiếu kính với người bằng món ăn do chính nàng tự tay nấu nướng."
"Ồ?" Trưởng Công Chúa cười vui vẻ nói: "Chờ đợi cả ngày, món ngon nào cũng nguội hết rồi."
Đường Kiến Vi không hề cảm thấy khó chịu khi bị bắt nạt, biểu hiện trên mặt so với vừa rồi càng tươi đẹp ôn nhu mấy phần: "Điện Hạ xin chờ một lát, chỉ trong một nén nhang, thảo dân có thể hâm nóng những món ăn này."
Trưởng Công Chúa thậm chí còn không nhấc mí mắt lên, tỏ ý xem thường.
Đường Kiến Vi đương nhiên hiểu rằng Trưởng Công Chúa cao ngạo là có lý.
Trưởng Công Chúa lớn lên trong cung, không chỉ được hưởng thụ món ngon đến từ khắp nơi trên đất Đại Thương mà còn cả những đặc sản quý hiếm được đưa vào từ ven đường kinh thương mậu hành lang Hồ Quốc.
Đường Kiến Vi muốn ở trước mặt nàng dùng trù nghệ thể hiện giá trị của bản thân hoàn toàn không phải chuyện dễ dàng.
Đào Vãn Chi nói: "Thiên Tử thương yêu Điện Hạ đến mức Thượng Thực Cục Tư thiện cả ngày cúi đầu nghiên cứu khẩu vị Điện Hạ, tự hỏi phương pháp nấu ăn nào có thể khiến nàng hài lòng. Khẩu vị của Điện Hạ ngày càng khắt khe, đã ăn gần như tất cả những thứ mới trong thiên hạ, ta cũng đang lo lắng về thức ăn gần đây. Muội muội đến rất đúng lúc, để cho ta mở mang tầm mắt, học tập một chút."
Hàm ý trong lời nói của Đào Vãn Chi cũng rất rõ ràng: Ngươi có thể lợi hại hơn những đầu bếp đã thành thạo kỹ năng nấu nướng ở Thượng Thực Cục Tư thiện không?
Lúc này Đường Kiến Vi mới nhận ra rằng sự nhiệt tình của Đào Vãn Chi không phải là nhiệt tình thực sự mà nàng ấy thực sự rất tự tin vào trù nghệ phi thường của mình. Dẫn tiến Đường Kiến Vi chỉ là quyết định tài nấu nướng của Đường Kiến Vi không thể vượt qua chính nàng, chỉ là để Đường Kiến Vi tự làm xấu mặt mình, càng nâng cao giá trị của nàng đối với Trưởng Công Chúa mà thôi.
Dưới sự khinh thường của Trưởng Công Chúa và tính toán của Đào Vãn Chi, Đường Kiến Vi bình tĩnh nhấc chiếc vỏ sắt đã được khóa lại.
Trên mâm gỗ đặt một cái nồi đất, một bồn lưu ly đựng súp trắng, vài chiếc đĩa gỗ sơn mài hình quạt màu đen với nhiều nguyên liệu khác nhau, cùng hai chiếc bếp nhỏ tinh tế và một số bộ đồ ăn.
Những cục than được đặt trong bếp, xếp ngay ngắn thành hình tam giác rỗng, một cục sáp cắm vào hình tam giác.
Đường Kiến Vi xin Đào Vãn Chi một que củi, nhóm than, hai bếp nhỏ nhanh chóng nóng lên.
Đặt nồi thịt hầm lên một trong số chúng, chậm rãi làm nóng, đồng thời đặt bồn lưu ly lên chiếc kia.
Nồi thịt hầm và bồn lưu ly nóng lên cùng lúc, bồn lưu ly nóng lên nhanh hơn, nhanh nữa, bồn không lớn, nước súp trắng bên trong hình như chỉ nửa sâu ngón tay nên sôi rất nhanh.
Sau khi nước súp trắng sôi lên, mùi thơm của gạo tỏa ra.
Trưởng Công Chúa và Đào Vãn Chi ngửi thấy mùi thơm, hiển nhiên có chút hiếu kỳ.
Tưởng súp trắng là một loại súp cổ nào đó, nhưng không ngờ lại là cháo trắng nấu chín đến cực nát cực kỳ hấp dẫn.
Đường Kiến Vi dùng đũa gắp mấy miếng cá tươi cho vào nồi cháo đun sôi, chẳng mấy chốc cá đã chín, Đường Kiến Vi gắp cá vào bát, gật đầu hiến kính.
Nàng biết đối với một người có địa vị như Trưởng Công Chúa thì dù có thích ăn đến mấy cũng không thể trực tiếp ăn đồ ăn không rõ nguồn gốc, nhất định sẽ để người xung quanh thử độc trước, cho nên nàng không trực tiếp dâng cho Trưởng Công Chúa.
Đào Vãn Chi bưng bát đi, có chút nghi hoặc.
Chỉ đơn giản như vậy?
Sau khi cắn một miếng cá, sắc mặt Đào Vãn Chi khẽ thay đổi.
Thịt của con cá này rất ngon và mềm, lớp bên ngoài bao trùm lấy mùi thơm của gạo, Đào Vãn Chi đi theo Trưởng Công Chúa nếm qua không ít sơn trân hải vị, cố gắng đạt tới những tinh hoa mới. Tuy nhiên, ở Đại Thương cho tới bây giờ chưa có ai nấu như vậy, đây là lần đầu tiên nàng được nếm một hương vị nhẹ nhàng và độc đáo như vậy.
Đào Vãn Chi chân thành khen "Được", Trưởng Công Chúa nhìn nàng, vẻ mặt ban đầu cực kỳ lãnh đạm cũng thêm chút mong đợi.
Đường Kiến Vi nấu thêm một miếng cá nữa cho Trưởng Công Chúa.
Trưởng Công Chúa ăn xong mới nói: "Đây là cá mè."
Đường Kiến Vi cười nói: "Điện hạ anh minh. Bách tính Đại Thương thường thích ăn cá chép. Cá chép rất ngon, nhưng nếu nuôi trong hồ ít nước thì có mùi đất tanh, không đủ ngon. Loại cá mè này sinh trưởng ở hồ nước có cây rong, là loài cá ăn thịt, không có mùi tanh, thịt cực kỳ mềm ngọt. Hơn nữa loại cá mè này lẽ ra đã được Điện Hạ ăn rồi."
Trưởng Công Chúa: "Ồ? Ngươi nói cái gì?"
"Cá mè là thứ chỉ những 'Quý' nhân tài có thể ăn được."
Lời của Đường Kiến Vi có hai ý nghĩa.
Một là khen ngợi Đường Kiến Vi phú quý, hai là dùng cá mè để mong được Trưởng Công Chúa che chở, Trưởng Công Chúa đương nhiên là "quý nhân" của nàng.
Trưởng Công Chúa chắc cũng nghe được ý tứ của nàng, cũng không đáp lời nàng, nhắm mắt tiếp tục ăn cá mè: "Chọn đúng loại cá chỉ là những điều cơ bản, chi tiết trọng yếu vẫn nằm ở cháo. Hương vị cháo trắng có tầng tầng lớp lớp ẩn chứa tâm tư. Dùng xương heo làm nước súp, thêm hành lá, nước tương, đường, cẩu kỷ, táo đỏ, còn có chút vị tiêu Tứ Xuyên. Trừ cái đó ra, còn có cái gì?"
Đường Kiến Vi biết Trưởng Công Chúa miệng lưỡi rất mạnh, nhưng không ngờ nàng chỉ ăn một miếng cá mà suýt chút nữa ăn hết công thức trong nồi.
Đường Kiến Vi thành thật nói: "Còn thêm hoàng tửu Duyện Châu vào."
Hoàng tửu: rượu gạo
Trưởng Công Chúa mở to hai mắt ra, khóe miệng hiện lên một tia hài lòng rõ ràng: "Quả nhiên chỉ có hoàng tửu Duyện Châu mới có thể khiến người ta dư vị vô tận. Thủ pháp nấu nướng này của ngươi, bản cung chưa bao giờ thấy qua."
Đào Vãn Chi thấy Trưởng Công Chúa có hứng thú, thức thời rút lui.
Chỉ còn lại Trưởng Công Chúa và Đường Kiến Vi trong Nhã các.
"Còn có thủ pháp gì khác, để bản cung nhìn một cái."
Trưởng Công Chúa bắt đầu hứng thú đến đồ ăn của nàng.
Lúc này Đường Kiến Vi mới nhìn thẳng vào Trưởng Công Chúa.
Đường Kiến Vi biết Trưởng Công Chúa năm nay đã bốn mươi mốt tuổi, nhưng nếu nữ nhân trước mặt nói nàng chỉ mới ngoài ba mươi, đoán chừng sẽ không có người phản đối.
Trưởng Công Chúa mặc một chiếc khăn vấn đầu màu đen đơn giản, choàng một chiếc khố bào cổ bẻ màu xanh lá bằng tre, in những chiếc lông Phượng Linh tinh tế trên cổ áo. Phần ngoài cùng được bao phủ bởi một áo choàng dày, cổ áo lông hồ ly mềm mại, thỉnh thoảng bồng bềnh theo chuyển động của nàng.
Nàng có đôi lông mày xinh đẹp, đôi mắt lạnh lùng nhưng lại có đôi môi đỏ mọng phản chiếu ánh nắng khó quên.
Đôi lông mày vô cùng thanh tú càng tăng thêm vẻ thần tiên.
Khi bị đôi mắt đen như mực của Trưởng Công Chúa nhìn chằm chằm, Đường Kiến Vi bất giác cảm thấy có chút rụt rè.
Dường như không tiểu tâm tư nào có thể thoát khỏi đôi mắt điềm tĩnh của nàng.
Tấu chương thực phẩm:
[Cành Trượng Hồng Dương] Món thứ ba mươi chín trong Thiêu Vĩ yến thời nhà Đường tương tự như món "Cừu Nướng Nguyên Con" quen thuộc.
Món ăn này khi dọn ra, bốn móng cừu vẫn còn đỡ thân nên gọi là "Cành Trượng".
Xưa có câu "Hồng Dương Kiếp". Bách khoa toàn thư Baidu: "Người xưa cho rằng Bính Ngọ và Đinh Mùi là những năm xảy ra tai họa trong nước. Thiên can "Bính" và "Đinh" cùng địa chi "Ngọ" trong Ngũ Hành Âm Dương đều thuộc hỏa và có màu đỏ, trong khi địa chi "Mùi" cầm tinh con cừu, sáu mươi năm xuất hiện một lần "Tai Hoạ Bính Ngọ Đinh Mùi", sau này được gọi là "Hồng Dương Kiếp".
Tại sao trong Thiên Vĩ yến mừng thăng chức lại có một cành cừu đỏ? Có phải cầu sự may mắn, tương tự như ăn uống tai họa, mới được bình an, hạnh phúc.
[Lẩu đế cháo] Các bạn Quảng Đông chắc hẳn đã quen thuộc với món cháo có nguồn gốc từ Thuận Đức. Phần đế cháo sau khi rửa sạch nguyên liệu cũng thơm ngon.
[Do nhu cầu của cốt truyện, tất cả các món ăn được đề cập trong bài viết có thể hơi khác so với công thức thực sự của món ăn và sẽ không được đánh dấu từng cái một trong bài viết sau. 】
——————————————————————
Trưởng Công Chúa không phải nhân vật chính công quân haha ~ Đừng đứng về phía Đường Tam Nương và Trưởng Công Chúa ~
(Ý tác giả là đừng ủng hộ couple Đường Tam Nương x Trưởng Công Chúa:))))))
Để tránh Kim Ngô Vệ, Đường Kiến Vi đã ra ngoài trước bình minh, thuận lợi đi vào Khang Lạc phường.
Nàng muốn để Thủ Vệ Lang ổ cổng phường thay mặt nàng báo với Trưởng Công Chúa một tiếng, Thủ Vệ Lang lại giống như là không nghe thấy lời nàng nói, đứng đó như Trung Môn thần trong tranh, sừng sững bất động.
Được thôi......
Đường Kiến Vi chỉ có thể chờ đợi.
Đường Kiến Vi biết Trưởng Công Chúa thường xuyên rời Bác Lăng ra ngoài du sơn ngoạn thủy, nhưng trong tháng giêng nhất định phải về đón năm mới cùng Hoàng Thái Hậu.
Sau khi mở biệt phủ, nàng nhất định sẽ trở về Trưởng Công Chúa phủ.
Xung quanh Khang Lạc phường đều có thủ vệ tinh nhuệ phòng thủ, cùng Kim Ngô Vệ là hai nhóm người.
Đường Kiến Vi biết rằng Kim Ngô Vệ thường chỉ tuần tra xung quanh Khang Lạc phường vào giờ giới nghiêm lúc đêm, ngày thường họ cũng lười đến đây.
Cho nên nàng cũng không nóng nảy, chỉ chờ ở đây, tình huống xấu nhất là hôm nay nàng không thấy được Phượng Giá của Trưởng Công Chúa, ngày mai lại đến chờ.
Đường Kiến Vi vẫn đang chờ mặt trời lặn ở phía tây, nhưng thật sự không đợi được Trưởng Công Chúa.
Nàng đứng dậy toàn thân mỏi nhừ, hai tay trướng đến khó chịu, cảm thấy ủ rũ.
Khi nàng chuẩn bị ra về, bỗng nhiên nghe thấy âm thanh đội kỵ mã dần dần tới gần sau lưng.
"A? Vị này là Đường Gia Tam Nương Tử?"
Người đứng đầu kỵ mã nhận ra Đường Kiến Vi là một nữ tử khoảng hai mươi tuổi. Nàng cưỡi trên con ngựa màu đỏ với đôi mắt hạnh nhân xinh đẹp.
Đại Thương thịnh hành cưỡi ngựa, bất kể nam tử hay nữ tử, miễn là tay chân còn linh hoạt, hầu hết mọi người đều thích tự mình cưỡi ngựa thay vì ngồi trên những cỗ xe gập ghềnh, xóc nảy.
Có bảy tám đội kỵ mã trước mặt nàng, từng người đều có vật cưỡi riêng, một điểm giống nhau các nàng đều là những mỹ nữ mặc Hồ phục đơn giản.
Mang theo rất nhiều hành lý phía sau, túi ngựa của các nàng cũng phồng lên, còn có một số con nai không thể cử động được nữa đang bị buộc vào lưng ngựa.
Nếu lúc này là mùa thu thì có lẽ họ vừa mới đi săn về. Tháng giêng mà mang bộ dáng này, đương nhiên là đi mua nguyên liệu nấu ăn.
Đường Kiến Vi biết ở đầu ngựa kia là ai, nàng chính là "thuộc hạ" được sủng ái nhất bên Trưởng Công Chúa, Đào Vãn Chi.
Nàng và Đào Vãn Chi không biết nhau, nhưng vào ngày ba tháng ba năm ngoái, mọi người trong Bác Lăng đều ra ngoài tận hưởng lễ hội Đạp Thanh, nàng và Ngô Hiển Dung đang chờ các hảo hữu tại thành bờ sông Hộ thì đã nhìn thấy Trưởng Công Chúa cùng đoàn tùy tùng từ xa xa.
Khi đó Đào Vãn Chi đang ở cùng Trưởng Công Chúa, Trưởng Công Chúa nắm tay nàng, hai người cùng nhau rất thân mật.
Đào Vãn Chi xuất hiện ở đây còn chủ động bắt chuyện với Đường Kiến Vi, điều này khiến Đường Kiến Vi ấm áp sau khi uống gió lạnh cả một ngày.
Càng khiến Đường Kiến Vi vui mừng hơn là Đào Vãn Chi ở đây nên khả năng có Trưởng Công Chúa trong phủ càng tăng lên.
Hơn nữa lúc bọn họ ra ngoài mua nguyên liệu còn có đội kỵ mã, xem ra khẩu vị của Trưởng Công Chúa vẫn không hề suy giảm.
Đường Kiến Vi trong lòng mừng rỡ, cười với Đào Vãn Chi:
"Bái kiến Đào Nương Tử. Đào Nương Tử mua nhiều nguyên liệu như vậy, là vì nấu ăn Trưởng Công Chúa Điện Hạ?"
Đào Vãn Chi nói: "Bị Đường Tam Nương chê cười rồi, ta làm sao hiểu những môn đạo thâm ảo bên trong nhà bếp? Chỉ là dạo này yến tiệc lần lượt diễn ra, Thiên Tử không thể rời bỏ Điện Hạ. Cùng nàng giao lưu tất cả các yến tiệc, rượu còn chưa đủ, đồ ăn không nhiều, nhưng cũng không có món nào dễ ăn. Này là ta cũng muốn cho Điện Hạ thay đổi khẩu vị thôi."
Lời nói của Đào Vãn Chi quả thực khiêm tốn, Đường Kiến Vi đương nhiên biết nàng – đích nữ của Đào Thượng Thư rất giỏi nấu nướng, từng thể hiện tài nghệ của mình tại Thiêu Vĩ yến chúc mừng sĩ tử đăng khoa, lấy ra một đạo thịt cừu nướng "Cành Trượng Hồng Dương" mà thanh danh lan truyền rộng lớn.
Thiêu Vĩ yến: tiệc nướng lớn
Người ta nói rằng món "Cành Trượng Hồng Dương" của Đào Vãn Chi ướp gia vị cực kỳ ngon miệng, được nướng ở nhiệt độ vừa phải, da xốp giòn, bên trong mềm mà không có mùi hôi, bốn phía miếng thịt thơm và ngon, một ngụm xé mở, miệng chảy đầy mỡ.
Cành Trượng Hồng Dương: Có thể hiểu nôm na giống như những thanh thịt cừu được nướng đỏ.
A Nương Đường Kiến Vi cũng có mặt tại Thiêu Vĩ yến, ăn một miếng thịt cừu, sau khi trở về vẫn nhớ mãi không quên, làm Đường Kiến Vi nhất thời thèm thuồng.
Trưởng Công Chúa thiên vị Đào Vãn Chi, có lẽ trù nghệ tinh xảo của nàng là một trong những nguyên nhân đó.
Tuy nhiên, nghe A Nương mô tả về món thịt cừu nướng, từ mùi vị đến cách nướng, thực sự rất ngon, e rằng Trưởng Công Chúa đã chán rồi.
Đường Kiến Vi có thể mang đến cho Trưởng Công Chúa một thịnh yến với hương vị không thể tưởng tượng nổi.
Đào Vãn Chi nhìn thấy Đường Kiến Vi trong tay cầm một cái mâm gỗ, trên đó dùng bồn sắt nửa hình tròn chụp xuống, bên trong không nhìn rõ, nhưng nhìn thoáng qua cũng có thể biết đó là đồ ăn.
Đào Vãn Chi thông minh đến mức nhanh chóng hiểu ra: "Tam Nương đến đây để hiếu kính Điện Hạ sao?"
Đường Kiến Vi không giấu diếm, hào phóng trả lời: "Mấy ngày trước ta chợt học được một vài món ăn mới, nhưng lại không tìm được người nào có thể nếm thử. Nghĩ đến toàn bộ Bác Lăng người am hiểu ẩm thực, miệng lưỡi tốt nhất trừ Trưởng Công Chúa Điện Hạ ra không có thể là ai khác. Nếu như ta có thể được Điện Hạ thừa nhận hoặc là vài lời bình, Tam Nương vinh hạnh cực kỳ."
Không gặp được đích thân Trưởng Công Chúa, nhưng lại gặp được người nàng sủng ái, không biết là phúc hay là họa.
Nếu Đào Vãn Chi thực sự yêu Trưởng Công Chúa, đương nhiên sẽ biết Trưởng Công Chúa si mê đồ ăn ngon, sẽ không ngăn cản người có tài nghệ nấu nướng tiếng lành đồn xa Đường Kiến Vi, ngược lại tích cực dâng hiến nàng cho Trưởng Công Chúa.
Nhưng nếu Đào Vãn Chi là người hay ghen, hôm nay Đường Kiến Vi chỉ có thể dẹp đường về nhà, về sau muốn gặp lại Trưởng Công Chúa, khó càng thêm khó.
Đường Kiến Vi bình tĩnh nhìn Đào Vãn Chi, trong lòng tim đập thình thịch.
Đào Vãn Chi xuống ngựa đứng cạnh Đường Kiến Vi, mỉm cười như gió xuân tháng ba: "Hiếm có người có tâm như vậy. Người ngoài không được phép vào Khang Lạc phường. Ngươi ở đây đợi đã lâu chưa? Nào, theo ta vào trong. Hẳn là Điện Hạ lúc này đã rảnh."
Nhìn cận Đào Vãn Chi, làn da của nàng thanh tú như sứ trắng, không một tỳ vết, ngũ quan lại càng đẹp hơn.
Kỳ thực tay chân Đường Kiến Vi đã sớm đau nhức khó chịu, nhưng cơ hội tiếp cận Trưởng Công Chúa đang ở ngay trước mắt, nàng phải cố gắng rất nhiều.
Đào Vãn Chi không cưỡi ngựa nữa mà đi bộ vào Khang Lạc phường cùng Đường Kiến Vi để đến "Thừa Bình phủ".
Trưởng Công Chúa tên là Thừa Bình, đây là phủ đệ của nàng.
Đại môn không hề xa hoa sang trọng như trong tưởng tượng, nhìn qua tương đương với Đường phủ.
Đào Vãn Chi nhờ các tỷ muội bên người giúp nàng dắt ngựa đi, mang tất cả nguyên liệu vào bếp, chờ nàng trở lại rồi xử lý. Nàng dẫn Đường Kiến Vi đi qua tiểu viện có tiếng nước chảy róc rách, đi qua cây cầu dài đến tiền sảnh.
Thừa Bình phủ quả thực không có cảm giác kiêu sa, từ hành lang được chạm khắc tinh xảo đến các gian đình nghỉ mát trang nhã mỹ diệu, từ những vườn hoa được trồng tỉ mỉ bằng tay cho đến những người hầu cận đi lại mỉm cười và trò chuyện...
Toàn bộ Thừa Bình phủ thanh tao lịch sự, toát lên vẻ tao nhã và yên tĩnh của gia chủ, dường như không hề phù hợp với hình ảnh phù phiếm của Vệ Từ trong truyền thuyết.
Điều này khiến Đường Kiến Vi cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút.
"Điện Hạ."
Đào Vãn Chi đột nhiên kêu lên, Đường Kiến Vi lập tức thu hồi ánh mắt đánh xung quanh.
Tưởng còn lâu mới được gặp Trưởng Công Chúa nhưng không ngờ nàng đang ngồi trên chiếc ghế đá dưới gốc cây anh đào nối vườn với tiền sảnh, đánh cờ với một thiếu nữ.
Trên bàn đá bày biện một bàn cờ và một bình trà hoa thông, hương trà bay trong gió, Đường Kiến Vi ngửi được, thầm thở dài, mùi trà hoa thông rất thơm, người cũng vậy. Người pha trà rất cẩn thận.
Trưởng Công Chúa nghe thấy Đào Vãn Chi gọi mình, liền quay người lại, dang tay ra như muốn mời Đào Vãn Chi tới.
Đào Vãn Chi bước tới nắm tay nàng, nhẹ giọng nói: "Hôm nay Điện Hạ có lộc ăn."
Trưởng Công Chúa nhìn theo ánh mắt của nàng, phát hiện Đường Kiến Vi đang đứng ở một bên.
Đường Kiến Vi nâng chiếc mâm gỗ lên, cúi đầu hành lễ: "Thảo dân Đường Kiến Vi, bái kiến Trưởng Công Chúa Điện Hạ"
"Đường Kiến Vi?" Trưởng Công Chúa nhanh chóng nhận ra nàng. "Ta nhớ ra ngươi."
Đường Kiến Vi khẽ mỉm cười, đang định trả lời thì Trưởng Công Chúa lại nói tiếp: " Không phải Đường Tam Nương năm đó giả bệnh thoái thác, sống chết không muốn gặp bản cung sao?"
"..."
Đường Kiến Vi ánh mắt tối sầm, nhưng nụ cười không hề giảm bớt: "Năm đó thảo dân quả thực đã mắc phải một loại bệnh lạ, sợ lây cho Điện Hạ nên không dám gặp Điện Hạ."
Đường Kiến Vi khẽ cúi đầu, không nhìn thẳng vào Trưởng Công Chúa, mơ hồ nghe thấy nụ cười trầm thấp của Trưởng Công Chúa.
Một người thông minh như Trưởng Công Chúa hẳn là đã hiểu vì sao Đường Kiến Vi lại đến tìm nàng.
Đường Kiến Vi đến dâng món ngon nhưng Trưởng Công Chúa không đáp lại, vẫn nắm tay Đào Vãn Chi đi ra hậu viện.
Đường Kiến Vi lập tức bưng mâm gỗ theo sau.
Đến hậu viện, Trưởng Công Chúa và Đào Vãn Chi ngồi quỳ trên tấm đệm trên bàn trà, liếc nhìn Đường Kiến Vi, Đường Kiến Vi hiểu ý, nhanh chóng đặt mâm gỗ lên bàn.
Đào Vãn Chi nói với Trưởng Công Chúa: "Tiểu Nương Tử này đã đợi ở trước cửa Khang Lạc phường tỏ lòng hiếu kính với người bằng món ăn do chính nàng tự tay nấu nướng."
"Ồ?" Trưởng Công Chúa cười vui vẻ nói: "Chờ đợi cả ngày, món ngon nào cũng nguội hết rồi."
Đường Kiến Vi không hề cảm thấy khó chịu khi bị bắt nạt, biểu hiện trên mặt so với vừa rồi càng tươi đẹp ôn nhu mấy phần: "Điện Hạ xin chờ một lát, chỉ trong một nén nhang, thảo dân có thể hâm nóng những món ăn này."
Trưởng Công Chúa thậm chí còn không nhấc mí mắt lên, tỏ ý xem thường.
Đường Kiến Vi đương nhiên hiểu rằng Trưởng Công Chúa cao ngạo là có lý.
Trưởng Công Chúa lớn lên trong cung, không chỉ được hưởng thụ món ngon đến từ khắp nơi trên đất Đại Thương mà còn cả những đặc sản quý hiếm được đưa vào từ ven đường kinh thương mậu hành lang Hồ Quốc.
Đường Kiến Vi muốn ở trước mặt nàng dùng trù nghệ thể hiện giá trị của bản thân hoàn toàn không phải chuyện dễ dàng.
Đào Vãn Chi nói: "Thiên Tử thương yêu Điện Hạ đến mức Thượng Thực Cục Tư thiện cả ngày cúi đầu nghiên cứu khẩu vị Điện Hạ, tự hỏi phương pháp nấu ăn nào có thể khiến nàng hài lòng. Khẩu vị của Điện Hạ ngày càng khắt khe, đã ăn gần như tất cả những thứ mới trong thiên hạ, ta cũng đang lo lắng về thức ăn gần đây. Muội muội đến rất đúng lúc, để cho ta mở mang tầm mắt, học tập một chút."
Hàm ý trong lời nói của Đào Vãn Chi cũng rất rõ ràng: Ngươi có thể lợi hại hơn những đầu bếp đã thành thạo kỹ năng nấu nướng ở Thượng Thực Cục Tư thiện không?
Lúc này Đường Kiến Vi mới nhận ra rằng sự nhiệt tình của Đào Vãn Chi không phải là nhiệt tình thực sự mà nàng ấy thực sự rất tự tin vào trù nghệ phi thường của mình. Dẫn tiến Đường Kiến Vi chỉ là quyết định tài nấu nướng của Đường Kiến Vi không thể vượt qua chính nàng, chỉ là để Đường Kiến Vi tự làm xấu mặt mình, càng nâng cao giá trị của nàng đối với Trưởng Công Chúa mà thôi.
Dưới sự khinh thường của Trưởng Công Chúa và tính toán của Đào Vãn Chi, Đường Kiến Vi bình tĩnh nhấc chiếc vỏ sắt đã được khóa lại.
Trên mâm gỗ đặt một cái nồi đất, một bồn lưu ly đựng súp trắng, vài chiếc đĩa gỗ sơn mài hình quạt màu đen với nhiều nguyên liệu khác nhau, cùng hai chiếc bếp nhỏ tinh tế và một số bộ đồ ăn.
Những cục than được đặt trong bếp, xếp ngay ngắn thành hình tam giác rỗng, một cục sáp cắm vào hình tam giác.
Đường Kiến Vi xin Đào Vãn Chi một que củi, nhóm than, hai bếp nhỏ nhanh chóng nóng lên.
Đặt nồi thịt hầm lên một trong số chúng, chậm rãi làm nóng, đồng thời đặt bồn lưu ly lên chiếc kia.
Nồi thịt hầm và bồn lưu ly nóng lên cùng lúc, bồn lưu ly nóng lên nhanh hơn, nhanh nữa, bồn không lớn, nước súp trắng bên trong hình như chỉ nửa sâu ngón tay nên sôi rất nhanh.
Sau khi nước súp trắng sôi lên, mùi thơm của gạo tỏa ra.
Trưởng Công Chúa và Đào Vãn Chi ngửi thấy mùi thơm, hiển nhiên có chút hiếu kỳ.
Tưởng súp trắng là một loại súp cổ nào đó, nhưng không ngờ lại là cháo trắng nấu chín đến cực nát cực kỳ hấp dẫn.
Đường Kiến Vi dùng đũa gắp mấy miếng cá tươi cho vào nồi cháo đun sôi, chẳng mấy chốc cá đã chín, Đường Kiến Vi gắp cá vào bát, gật đầu hiến kính.
Nàng biết đối với một người có địa vị như Trưởng Công Chúa thì dù có thích ăn đến mấy cũng không thể trực tiếp ăn đồ ăn không rõ nguồn gốc, nhất định sẽ để người xung quanh thử độc trước, cho nên nàng không trực tiếp dâng cho Trưởng Công Chúa.
Đào Vãn Chi bưng bát đi, có chút nghi hoặc.
Chỉ đơn giản như vậy?
Sau khi cắn một miếng cá, sắc mặt Đào Vãn Chi khẽ thay đổi.
Thịt của con cá này rất ngon và mềm, lớp bên ngoài bao trùm lấy mùi thơm của gạo, Đào Vãn Chi đi theo Trưởng Công Chúa nếm qua không ít sơn trân hải vị, cố gắng đạt tới những tinh hoa mới. Tuy nhiên, ở Đại Thương cho tới bây giờ chưa có ai nấu như vậy, đây là lần đầu tiên nàng được nếm một hương vị nhẹ nhàng và độc đáo như vậy.
Đào Vãn Chi chân thành khen "Được", Trưởng Công Chúa nhìn nàng, vẻ mặt ban đầu cực kỳ lãnh đạm cũng thêm chút mong đợi.
Đường Kiến Vi nấu thêm một miếng cá nữa cho Trưởng Công Chúa.
Trưởng Công Chúa ăn xong mới nói: "Đây là cá mè."
Đường Kiến Vi cười nói: "Điện hạ anh minh. Bách tính Đại Thương thường thích ăn cá chép. Cá chép rất ngon, nhưng nếu nuôi trong hồ ít nước thì có mùi đất tanh, không đủ ngon. Loại cá mè này sinh trưởng ở hồ nước có cây rong, là loài cá ăn thịt, không có mùi tanh, thịt cực kỳ mềm ngọt. Hơn nữa loại cá mè này lẽ ra đã được Điện Hạ ăn rồi."
Trưởng Công Chúa: "Ồ? Ngươi nói cái gì?"
"Cá mè là thứ chỉ những 'Quý' nhân tài có thể ăn được."
Lời của Đường Kiến Vi có hai ý nghĩa.
Một là khen ngợi Đường Kiến Vi phú quý, hai là dùng cá mè để mong được Trưởng Công Chúa che chở, Trưởng Công Chúa đương nhiên là "quý nhân" của nàng.
Trưởng Công Chúa chắc cũng nghe được ý tứ của nàng, cũng không đáp lời nàng, nhắm mắt tiếp tục ăn cá mè: "Chọn đúng loại cá chỉ là những điều cơ bản, chi tiết trọng yếu vẫn nằm ở cháo. Hương vị cháo trắng có tầng tầng lớp lớp ẩn chứa tâm tư. Dùng xương heo làm nước súp, thêm hành lá, nước tương, đường, cẩu kỷ, táo đỏ, còn có chút vị tiêu Tứ Xuyên. Trừ cái đó ra, còn có cái gì?"
Đường Kiến Vi biết Trưởng Công Chúa miệng lưỡi rất mạnh, nhưng không ngờ nàng chỉ ăn một miếng cá mà suýt chút nữa ăn hết công thức trong nồi.
Đường Kiến Vi thành thật nói: "Còn thêm hoàng tửu Duyện Châu vào."
Hoàng tửu: rượu gạo
Trưởng Công Chúa mở to hai mắt ra, khóe miệng hiện lên một tia hài lòng rõ ràng: "Quả nhiên chỉ có hoàng tửu Duyện Châu mới có thể khiến người ta dư vị vô tận. Thủ pháp nấu nướng này của ngươi, bản cung chưa bao giờ thấy qua."
Đào Vãn Chi thấy Trưởng Công Chúa có hứng thú, thức thời rút lui.
Chỉ còn lại Trưởng Công Chúa và Đường Kiến Vi trong Nhã các.
"Còn có thủ pháp gì khác, để bản cung nhìn một cái."
Trưởng Công Chúa bắt đầu hứng thú đến đồ ăn của nàng.
Lúc này Đường Kiến Vi mới nhìn thẳng vào Trưởng Công Chúa.
Đường Kiến Vi biết Trưởng Công Chúa năm nay đã bốn mươi mốt tuổi, nhưng nếu nữ nhân trước mặt nói nàng chỉ mới ngoài ba mươi, đoán chừng sẽ không có người phản đối.
Trưởng Công Chúa mặc một chiếc khăn vấn đầu màu đen đơn giản, choàng một chiếc khố bào cổ bẻ màu xanh lá bằng tre, in những chiếc lông Phượng Linh tinh tế trên cổ áo. Phần ngoài cùng được bao phủ bởi một áo choàng dày, cổ áo lông hồ ly mềm mại, thỉnh thoảng bồng bềnh theo chuyển động của nàng.
Nàng có đôi lông mày xinh đẹp, đôi mắt lạnh lùng nhưng lại có đôi môi đỏ mọng phản chiếu ánh nắng khó quên.
Đôi lông mày vô cùng thanh tú càng tăng thêm vẻ thần tiên.
Khi bị đôi mắt đen như mực của Trưởng Công Chúa nhìn chằm chằm, Đường Kiến Vi bất giác cảm thấy có chút rụt rè.
Dường như không tiểu tâm tư nào có thể thoát khỏi đôi mắt điềm tĩnh của nàng.
Tấu chương thực phẩm:
[Cành Trượng Hồng Dương] Món thứ ba mươi chín trong Thiêu Vĩ yến thời nhà Đường tương tự như món "Cừu Nướng Nguyên Con" quen thuộc.
Món ăn này khi dọn ra, bốn móng cừu vẫn còn đỡ thân nên gọi là "Cành Trượng".
Xưa có câu "Hồng Dương Kiếp". Bách khoa toàn thư Baidu: "Người xưa cho rằng Bính Ngọ và Đinh Mùi là những năm xảy ra tai họa trong nước. Thiên can "Bính" và "Đinh" cùng địa chi "Ngọ" trong Ngũ Hành Âm Dương đều thuộc hỏa và có màu đỏ, trong khi địa chi "Mùi" cầm tinh con cừu, sáu mươi năm xuất hiện một lần "Tai Hoạ Bính Ngọ Đinh Mùi", sau này được gọi là "Hồng Dương Kiếp".
Tại sao trong Thiên Vĩ yến mừng thăng chức lại có một cành cừu đỏ? Có phải cầu sự may mắn, tương tự như ăn uống tai họa, mới được bình an, hạnh phúc.
[Lẩu đế cháo] Các bạn Quảng Đông chắc hẳn đã quen thuộc với món cháo có nguồn gốc từ Thuận Đức. Phần đế cháo sau khi rửa sạch nguyên liệu cũng thơm ngon.
[Do nhu cầu của cốt truyện, tất cả các món ăn được đề cập trong bài viết có thể hơi khác so với công thức thực sự của món ăn và sẽ không được đánh dấu từng cái một trong bài viết sau. 】
——————————————————————
Trưởng Công Chúa không phải nhân vật chính công quân haha ~ Đừng đứng về phía Đường Tam Nương và Trưởng Công Chúa ~
(Ý tác giả là đừng ủng hộ couple Đường Tam Nương x Trưởng Công Chúa:))))))
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất