Làm Cá Mặn Ở Chương Trình Tạp Kỹ Yêu Đương Sau Ta Bạo Hồng
Chương 22:
Những thứ này nhìn như tùy ý nói ra một cách hài hước nhưng thực chất lại phản ánh sự nhận thức sắc bén của Lâm Tịch về vấn đề.
Đợi video chiếu xong, nhân viên công tác đứng một bên giải thích cho đạo diễn.
Thì ra video này là do một chủ Weibo nổi tiếng cắt ghép biên tập, đầu tiên là nó nổi tiếng ở một trang web nào đó, sau đó rất nhanh đã bị người ta truyền đến các nền tảng khác như Weibo, rất nhiều người chia sẻ, ở Weibo cũng trực tiếp xông lên hot search, nhìn những bình luận thì quả thật đã khiến cho rất nhiều người đồng cảm.
Từ chỉ số dữ liệu trên toàn mạng, đến độ truyền bá và độ thảo luận của video này đều rất cao.
Vì thế, trong thời gian một buổi chiều này, Lâm Tịch xem như đã hoàn toàn trở nên nổi tiếng, cũng như nhận được một danh hiệu mới là "người tỉnh táo trong nhân gian".
Mà nguyên nhân số người xem ở phòng truyền hình trực tiếp của Lâm Tịch đột nhiên tăng lên cũng đã tìm được, với xu thế trước mắt, nhân số phòng truyền hình trực tiếp còn có thể tiếp tục tăng lên, không chừng buổi tối sẽ đạt tới đỉnh cao.
Đạo diễn đưa ra quyết định thật nhanh: "Mọi người chuẩn bị đi, phỏng vấn khách mời động tâm sớm, sau bữa tối sẽ bắt đầu."
Mọi người sửng sốt, lập tức hiểu được ý đồ của đạo diễn, đây là muốn thừa dịp nhiệt độ đang lên cao để thay bọn họ làm một đợt tuyên truyền, vì thế cũng không nói nhảm nữa, xoay người chuẩn bị đi chuẩn bị.
"Chờ một chút." Đạo diễn dường như nghĩ ra cái gì, sau đó nói: "Vấn đề của Lâm Tịch các cậu không cần quan tâm, để tôi chuẩn bị."
——
Lại nói đến Lâm Tịch bên này, cô không biết có phải giẫm phải vận cứt chó hay không, đi dạo không có mục đích vậy mà thật đúng là để cho cô tìm được người có thể cùng nhau hoàn thành nhiệm vụ.
Trên đảo trùng hợp có một đoàn du lịch cao tuổi trong nước tới, một đơn vị nào đó tổ chức du lịch tập thể cho các cán bộ về hưu, đều là người yêu thích múa quảng trường có thâm niên.
"Cô gái nhỏ à, cháu cứ nói đi, là bài múa quảng trường nào?" Một bác gái nhiệt tình hỏi.
Lâm Tịch cười ha hả trả lời: "Chính là bài này, tên là "Đứng trên thảo nguyên ngắm Bắc Kinh"."
Dứt lời, cô sợ động tác vũ đạo không giống nhau, còn mở nhạc tự mình làm mẫu một lần.
Tuy rằng Lâm Tịch nhảy không chuẩn, nhưng bác gái liếc mắt một cái đã nhìn ra: "Đúng, chính là điệu nhảy này, yên tâm đi, chúng ta đều biết nhảy."
Lâm Tịch vừa nghe đã cảm thấy vui vẻ, vận may này của cô đúng là đỉnh quá, nhưng khi cô bắt đầu đếm người cô lại phát hiện ra mình vui vẻ quá quá sớm rồi.
"Dì à, nhóm của hai người chỉ có tám người thôi sao, nhiệm vụ này của chúng ta phải mười người mới được." Lâm Tịch buồn rầu nói.
Bác gái chỉ vào cậu bé bên cạnh nói: "Chín người mà, cả Tiểu Bảo cũng tính, thêm thằng bé vào nữa là vừa vặn mười người."
Lâm Tịch kinh ngạc nói: "Cậu bé nhỏ như vậy, cũng biết nhảy sao?"
Cậu bé này nhìn cũng chỉ bốn năm tuổi, sợ là ngay cả động tác cũng không nhớ được.
Nhưng mà Lâm Tịch lại quên mất một chuyện, đây cũng không phải là đứa trẻ bình thường, đây là đứa trẻ được ông bà nội nuôi lớn, đã được ông bà mang theo đến quảng trường nhảy múa đấy.
Nghe thấy mình bị nghi ngờ, cậu bé vui vẻ chạy tới, ngẩng đầu lên, tức giận bất bình nói: "Chị xinh đẹp, chị đừng xem thường em nha, Tiểu Bảo rất lợi hại!"
Cậu bé trông rất xinh đẹp, cực kỳ đáng yêu, đặc biệt là dáng vẻ tức giận này, Lâm Tịch nhịn không được muốn trêu chọc cậu bé một chút.
"Ồ, lợi hại đến mức nào?"
Cậu bé bĩu môi trả lời: "Dù sao cũng nhảy tốt hơn so với chị, chị vừa nãy nhảy xấu quá nha."
Lâm Tịch: "..."
Cô đây là đang bị một cậu bé ghét bỏ sao?
[Ha ha ha, thật không trách cậu bé ghét bỏ Lâm Tịch, vừa nãy cô ấy nhảy động tác đó đúng là rất xấu.]
Đợi video chiếu xong, nhân viên công tác đứng một bên giải thích cho đạo diễn.
Thì ra video này là do một chủ Weibo nổi tiếng cắt ghép biên tập, đầu tiên là nó nổi tiếng ở một trang web nào đó, sau đó rất nhanh đã bị người ta truyền đến các nền tảng khác như Weibo, rất nhiều người chia sẻ, ở Weibo cũng trực tiếp xông lên hot search, nhìn những bình luận thì quả thật đã khiến cho rất nhiều người đồng cảm.
Từ chỉ số dữ liệu trên toàn mạng, đến độ truyền bá và độ thảo luận của video này đều rất cao.
Vì thế, trong thời gian một buổi chiều này, Lâm Tịch xem như đã hoàn toàn trở nên nổi tiếng, cũng như nhận được một danh hiệu mới là "người tỉnh táo trong nhân gian".
Mà nguyên nhân số người xem ở phòng truyền hình trực tiếp của Lâm Tịch đột nhiên tăng lên cũng đã tìm được, với xu thế trước mắt, nhân số phòng truyền hình trực tiếp còn có thể tiếp tục tăng lên, không chừng buổi tối sẽ đạt tới đỉnh cao.
Đạo diễn đưa ra quyết định thật nhanh: "Mọi người chuẩn bị đi, phỏng vấn khách mời động tâm sớm, sau bữa tối sẽ bắt đầu."
Mọi người sửng sốt, lập tức hiểu được ý đồ của đạo diễn, đây là muốn thừa dịp nhiệt độ đang lên cao để thay bọn họ làm một đợt tuyên truyền, vì thế cũng không nói nhảm nữa, xoay người chuẩn bị đi chuẩn bị.
"Chờ một chút." Đạo diễn dường như nghĩ ra cái gì, sau đó nói: "Vấn đề của Lâm Tịch các cậu không cần quan tâm, để tôi chuẩn bị."
——
Lại nói đến Lâm Tịch bên này, cô không biết có phải giẫm phải vận cứt chó hay không, đi dạo không có mục đích vậy mà thật đúng là để cho cô tìm được người có thể cùng nhau hoàn thành nhiệm vụ.
Trên đảo trùng hợp có một đoàn du lịch cao tuổi trong nước tới, một đơn vị nào đó tổ chức du lịch tập thể cho các cán bộ về hưu, đều là người yêu thích múa quảng trường có thâm niên.
"Cô gái nhỏ à, cháu cứ nói đi, là bài múa quảng trường nào?" Một bác gái nhiệt tình hỏi.
Lâm Tịch cười ha hả trả lời: "Chính là bài này, tên là "Đứng trên thảo nguyên ngắm Bắc Kinh"."
Dứt lời, cô sợ động tác vũ đạo không giống nhau, còn mở nhạc tự mình làm mẫu một lần.
Tuy rằng Lâm Tịch nhảy không chuẩn, nhưng bác gái liếc mắt một cái đã nhìn ra: "Đúng, chính là điệu nhảy này, yên tâm đi, chúng ta đều biết nhảy."
Lâm Tịch vừa nghe đã cảm thấy vui vẻ, vận may này của cô đúng là đỉnh quá, nhưng khi cô bắt đầu đếm người cô lại phát hiện ra mình vui vẻ quá quá sớm rồi.
"Dì à, nhóm của hai người chỉ có tám người thôi sao, nhiệm vụ này của chúng ta phải mười người mới được." Lâm Tịch buồn rầu nói.
Bác gái chỉ vào cậu bé bên cạnh nói: "Chín người mà, cả Tiểu Bảo cũng tính, thêm thằng bé vào nữa là vừa vặn mười người."
Lâm Tịch kinh ngạc nói: "Cậu bé nhỏ như vậy, cũng biết nhảy sao?"
Cậu bé này nhìn cũng chỉ bốn năm tuổi, sợ là ngay cả động tác cũng không nhớ được.
Nhưng mà Lâm Tịch lại quên mất một chuyện, đây cũng không phải là đứa trẻ bình thường, đây là đứa trẻ được ông bà nội nuôi lớn, đã được ông bà mang theo đến quảng trường nhảy múa đấy.
Nghe thấy mình bị nghi ngờ, cậu bé vui vẻ chạy tới, ngẩng đầu lên, tức giận bất bình nói: "Chị xinh đẹp, chị đừng xem thường em nha, Tiểu Bảo rất lợi hại!"
Cậu bé trông rất xinh đẹp, cực kỳ đáng yêu, đặc biệt là dáng vẻ tức giận này, Lâm Tịch nhịn không được muốn trêu chọc cậu bé một chút.
"Ồ, lợi hại đến mức nào?"
Cậu bé bĩu môi trả lời: "Dù sao cũng nhảy tốt hơn so với chị, chị vừa nãy nhảy xấu quá nha."
Lâm Tịch: "..."
Cô đây là đang bị một cậu bé ghét bỏ sao?
[Ha ha ha, thật không trách cậu bé ghét bỏ Lâm Tịch, vừa nãy cô ấy nhảy động tác đó đúng là rất xấu.]
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất