Cá Mặn Xuyên Vào Truyện Mạt Thế
Chương 34: Đào Đất Trồng Đậu
Giang Diệu Diệu nghe xong liền quả quyết lắc đầu.
"Không được."
"Cô không muốn có hạt đậu tương à?"
"Muốn chứ, nhưng cũng phải có cái mạng để ăn nữa."
Lục khải Minh không nói nên lời: "Sự chú ý của zombie đều sẽ đổ dồn vào tôi, chính tôi là mới người gặp nguy hiểm. Cô sẽ không lo lắng bất cứ điều gì về tính mạng, có hiểu không?
Giang Diệu Diệu gật đầu.
Sắc mặt Lục Khải Minh lúc này mới ôn hoà một chút.
"Thế cô có đi không?"
"Đi, đợi tôi về phòng thay quần áo."
Nói xong, cô bước về phòng khóa cửa lại, ngay sau khi vào phòng, hét lên với bên ngoài: "Tôi còn lâu mới đi chết."
Bên ngoài có bao nhiêu là zombie, Lục Khải Minh đủ cho chúng cắn mấy miếng chứ? Ăn hết rồi không phải là sẽ bắt cô hay sao.
Cô chạy chậm, ít sức lực, đến lúc đó cô chỉ còn có con đường chết.
Không trồng đậu nữa, có giá đồ ăn là cô đã mãn nguyện lắm rồi.
Giang Diệu Diệu ở trong phòng ngủ cả buổi sáng không ra ngoài, buổi trưa Lục Khải Minh tới gõ cửa.
"Cô thật sự không đi à? Thế tôi đi nhé.”
Tiếng của Giang Diệu Diệu vọng qua vách ngăn truyền ra ngoài.
"Một mình anh đi, vừa dẫn dụ đám zombie, vừa phải đào đất, liệu có làm được không?"
Anh cười cười: “Nếu may mắn thì chắc sẽ có cơ hội."
Giang Diệu Diệu không nói gì nữa, anh nhìn ra cửa như đang nói chuyện với chính mình.
"Nếu như tôi xui xẻo không quay trở lại nữa, cô có thể tự mình ăn chỗ lương thực đó.”
"Không cần phải lấy lại thân thể cho tôi đâu. Nếu tôi cũng trở thành zombie, thì đừng có đặt cho tôi cái tên xấu xí giống như Gold Half-Butt đấy."
"Sau khi chính phủ trở về lấy lại thành phố, hãy nhớ nói với họ rằng tôi đã hy sinh vì một chậu mầm đậu tương."
Giang Diệu Diệu chịu không nổi nữa mà mở cửa phòng ra: "Tôi đi, tôi đi là được chứ gì?"
Lục Khải Minh đem xô và xẻng được chuẩn bị nhét vào tay cô, rồi đẩy cô xuống cầu thang.
Trước khi mở cửa, Giang Diệu Diệu liên tục hỏi đi hỏi lại.
"Anh có chắc mình có cơ hội sống sót trở về không? Nếu anh bị cắn, tôi sẽ không bao giờ quan tâm đến anh đâu đấy."
Lục Khải Minh nắm lấy mấy cái chân bàn sắc nhọn, dỡ bỏ rào chắn cuối cùng sau cánh cửa, khi định mở cửa, anh nắm vai cô nói: "Nhắm mắt lại, đếm thầm năm giây, sau đó đi ra ngoài."
Giang Diệu Diệu hít một hơi thật sâu làm theo lời anh, sau khi nhắm mắt lại, cô nghe thấy nhịp tim mình đang đập thình thịch.
Năm
Bốn
Ba
Hai
Một
Xông ra!
Giang Diệu Diệu lao ra với cái xô nhỏ và cái xẻng, ngồi xổm xuống để đào nơi có đất, không dám lãng phí thời gian nhìn lại, tiếng la hét và tiếng gầm rú của zombie không ngừng phát ra từ phía sau.
Cô không biết mình đã đào được bao lâu, có thể chỉ là chục giây, hoặc cũng có thể là vài phút. Vì quá hồi hộp và gấp gáp nên cô không thể biết được thời gian trôi qua.
Cuối cùng, giọng nói của Lục Khải Minh vang lên.
"Quay lại!"
Cô như bị ngựa đâm vào mông, lập tức bật dậy, xách xô chạy đi.
Chạy được nửa đường, Giang Diệu Diệu không kìm chế được tò mò, lén lút nhìn lại.
Không nhìn cũng không sao, vừa nhìn thấy đã kinh ngạc, chậu máu của Gold Half-Butt cách cô chưa tới nửa thước! Mùi hôi thối xộc thẳng vào mặt, cô gần như ngất đi.
Với cú sốc này, cô bước chậm hơn một bước, Gold Half-Butt duỗi thẳng bàn tay trái mập mạp và thối rữa của mình ra, nắm lấy vai cô.
Giang Diệu Diệu hét lên, tưởng rằng mình chết chắc rồi.
Bỗng nhiên, một mũi giáo bay từ phía sau và xuyên qua cánh tay trái của Gold Half-Butt với độ chính xác tuyệt vời, từ vai đến cổ tay, mũi nhọn sắc như dao, cọ xát vào da của Giang Diệu Diệu.
Gold Half-Butt theo phản xạ buông tay và hét ầm lên.
Giang Diệu Diệu ép bản thân mình phải tỉnh táo, nắm bắt cơ hội chạy vào nhà, sau khi vào nhà lập tức quay đầu lại gọi Lục Khải Minh nhanh lên.
Cơ thể của Lục Khải Minh bị nhấn chìm bởi đám zombie theo sau, giọng nói từ xa vọng lại.
"Đóng cửa lại nhanh!”
"Không được."
"Cô không muốn có hạt đậu tương à?"
"Muốn chứ, nhưng cũng phải có cái mạng để ăn nữa."
Lục khải Minh không nói nên lời: "Sự chú ý của zombie đều sẽ đổ dồn vào tôi, chính tôi là mới người gặp nguy hiểm. Cô sẽ không lo lắng bất cứ điều gì về tính mạng, có hiểu không?
Giang Diệu Diệu gật đầu.
Sắc mặt Lục Khải Minh lúc này mới ôn hoà một chút.
"Thế cô có đi không?"
"Đi, đợi tôi về phòng thay quần áo."
Nói xong, cô bước về phòng khóa cửa lại, ngay sau khi vào phòng, hét lên với bên ngoài: "Tôi còn lâu mới đi chết."
Bên ngoài có bao nhiêu là zombie, Lục Khải Minh đủ cho chúng cắn mấy miếng chứ? Ăn hết rồi không phải là sẽ bắt cô hay sao.
Cô chạy chậm, ít sức lực, đến lúc đó cô chỉ còn có con đường chết.
Không trồng đậu nữa, có giá đồ ăn là cô đã mãn nguyện lắm rồi.
Giang Diệu Diệu ở trong phòng ngủ cả buổi sáng không ra ngoài, buổi trưa Lục Khải Minh tới gõ cửa.
"Cô thật sự không đi à? Thế tôi đi nhé.”
Tiếng của Giang Diệu Diệu vọng qua vách ngăn truyền ra ngoài.
"Một mình anh đi, vừa dẫn dụ đám zombie, vừa phải đào đất, liệu có làm được không?"
Anh cười cười: “Nếu may mắn thì chắc sẽ có cơ hội."
Giang Diệu Diệu không nói gì nữa, anh nhìn ra cửa như đang nói chuyện với chính mình.
"Nếu như tôi xui xẻo không quay trở lại nữa, cô có thể tự mình ăn chỗ lương thực đó.”
"Không cần phải lấy lại thân thể cho tôi đâu. Nếu tôi cũng trở thành zombie, thì đừng có đặt cho tôi cái tên xấu xí giống như Gold Half-Butt đấy."
"Sau khi chính phủ trở về lấy lại thành phố, hãy nhớ nói với họ rằng tôi đã hy sinh vì một chậu mầm đậu tương."
Giang Diệu Diệu chịu không nổi nữa mà mở cửa phòng ra: "Tôi đi, tôi đi là được chứ gì?"
Lục Khải Minh đem xô và xẻng được chuẩn bị nhét vào tay cô, rồi đẩy cô xuống cầu thang.
Trước khi mở cửa, Giang Diệu Diệu liên tục hỏi đi hỏi lại.
"Anh có chắc mình có cơ hội sống sót trở về không? Nếu anh bị cắn, tôi sẽ không bao giờ quan tâm đến anh đâu đấy."
Lục Khải Minh nắm lấy mấy cái chân bàn sắc nhọn, dỡ bỏ rào chắn cuối cùng sau cánh cửa, khi định mở cửa, anh nắm vai cô nói: "Nhắm mắt lại, đếm thầm năm giây, sau đó đi ra ngoài."
Giang Diệu Diệu hít một hơi thật sâu làm theo lời anh, sau khi nhắm mắt lại, cô nghe thấy nhịp tim mình đang đập thình thịch.
Năm
Bốn
Ba
Hai
Một
Xông ra!
Giang Diệu Diệu lao ra với cái xô nhỏ và cái xẻng, ngồi xổm xuống để đào nơi có đất, không dám lãng phí thời gian nhìn lại, tiếng la hét và tiếng gầm rú của zombie không ngừng phát ra từ phía sau.
Cô không biết mình đã đào được bao lâu, có thể chỉ là chục giây, hoặc cũng có thể là vài phút. Vì quá hồi hộp và gấp gáp nên cô không thể biết được thời gian trôi qua.
Cuối cùng, giọng nói của Lục Khải Minh vang lên.
"Quay lại!"
Cô như bị ngựa đâm vào mông, lập tức bật dậy, xách xô chạy đi.
Chạy được nửa đường, Giang Diệu Diệu không kìm chế được tò mò, lén lút nhìn lại.
Không nhìn cũng không sao, vừa nhìn thấy đã kinh ngạc, chậu máu của Gold Half-Butt cách cô chưa tới nửa thước! Mùi hôi thối xộc thẳng vào mặt, cô gần như ngất đi.
Với cú sốc này, cô bước chậm hơn một bước, Gold Half-Butt duỗi thẳng bàn tay trái mập mạp và thối rữa của mình ra, nắm lấy vai cô.
Giang Diệu Diệu hét lên, tưởng rằng mình chết chắc rồi.
Bỗng nhiên, một mũi giáo bay từ phía sau và xuyên qua cánh tay trái của Gold Half-Butt với độ chính xác tuyệt vời, từ vai đến cổ tay, mũi nhọn sắc như dao, cọ xát vào da của Giang Diệu Diệu.
Gold Half-Butt theo phản xạ buông tay và hét ầm lên.
Giang Diệu Diệu ép bản thân mình phải tỉnh táo, nắm bắt cơ hội chạy vào nhà, sau khi vào nhà lập tức quay đầu lại gọi Lục Khải Minh nhanh lên.
Cơ thể của Lục Khải Minh bị nhấn chìm bởi đám zombie theo sau, giọng nói từ xa vọng lại.
"Đóng cửa lại nhanh!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất