Chương 2: Thiên sứ báo thù
"Là cô ta?"
Kim Lũ Y!
Diệp Lâm nhìn người tới không khỏi căng thẳng, suy nghĩ của anh đột nhiên trở về 5 năm trước.
Vụ tai nạn giao thông thảm khốc tạo thành bi kịch một người chết và bảy người bị thương.
Mà Diệp Lâm bị người khác lừa gạt lại trở thành hung thủ.
Đối với sự việc này, lúc đó Diệp Lâm bị người chuốc say, không còn chút ấn tượng nào cả.
Nhưng sau đó, Diệp Lâm sẽ không bao giờ quên được ánh mắt đằng đằng sát khí của con gái người quá cố kia, hét thật to vào mặt anh: Trả mẹ tao lại đây! Tao sẽ giết mày!
Giống hệt người đến ở trước mặt.
Cô gái nhỏ bằng tuổi anh năm đó cũng đã trưởng thành một cô gái duyên dáng yêu kiều.
Vẻ trẻ con, ngây thơ năm đó đã bớt đi lại thêm mấy phần oai hùng, ngổ ngáo mà không hề thô tục.
Mặc quân phục, không thua kém gì đấng mày râu.
Cầm khẩu súng lục 92, giống như một thiên sứ báo thù, từng bước một tiếp cận.
"Đại nhân, đừng xúc động!" Nữ đội phó ở một bên nhanh chóng đuổi theo, đưa tay đè cánh tay của Kim Lũ Y xuống: "Vì loại rác rưởi này, không đáng!"
Nhóm người do nhà họ Diệp cử đến cũng bị kinh ngạc sau khi nhìn thấy Kim Lũ Y.
"Chỉ huy của đội cận vệ Yến Kinh, người đã đạt tới cấp ba, là Kim Lũ Y!"
"Nữ chỉ huy trẻ nhất và cũng là nữ chỉ huy duy nhất trong lịch sử đội cận vệ Yến Kinh!"
"Nghe nói sau chuyện năm đó, cô ta được Chiến Thần U Châu nhận làm con gái nuôi, cũng coi như nhờ hoạ được phúc mới có ngày hôm nay!"
Từ lời nhận xét của người khác, Diệp Lâm biết được con gái của người bị hại năm đó đã bỏ sách vở đi nhập ngũ.
Hiện tại, cô ta đã là chỉ huy toàn bộ đội cận vệ Yến Kinh, bảo vệ Yến Kinh, không thua kém gì đàn ông.
Vụ tai nạn ô tô đó đã thay đổi quỹ đạo cuộc đời của quá nhiều người.
"Tại sao? Kẻ sát nhân như mày có thể bắt đầu lại lần nữa chỉ sau 5 năm ngồi tù? Còn mẹ của tao sẽ không bao giờ sống lại được!"
"Tại sao, người tốt luôn bị tổn thương, còn kẻ ác như mày thì lại có thể ung dung ngoài vòng pháp luật! Dựa vào đâu!"
Kim Lũ Y gầm lên với Diệp Lâm, đôi mắt mở to như muốn nứt ra, bàn tay cầm súng vì giận dữ mà run lên.
Bản thân Diệp Lâm cũng là nạn nhân nên cũng rất muốn biết câu trả lời.
"Yên tâm, chính nghĩa sẽ không vắng mặt." Diệp Lâm nói với cô ta: "Nếu vắng mặt thì tôi sẽ bù đắp."
Lời nói của Diệp Lâm như chém đinh chặt sắt.
Bởi vào một giây khi bước ra khỏi nhà tù anh đã sẵn sàng để chiến đấu.
Máu đền máu, ăn miếng trả miếng!
“Thứ rác rưởi như mày mà cũng xứng nói đến chính nghĩa ư?”
Sau khi nghe Diệp Lâm nói xong, Kim Lũ Y càng tức giận hơn. Cô ta coi tất cả những điều này là sự khiêu khích của đối phương!
“Đừng tưởng rằng ra tù là mày sẽ được tự do!”
"Tao gia nhập đội cận vệ Yến Kinh chính là để xua đuổi những kẻ ác như mày!"
"Mày cứ chờ đấy cho tao! Tao sẽ theo dõi mày 24 giờ một ngày! Có thể bắt mày lại bất cứ lúc nào!"
Giữa những lời mắng chửi và nguyền rủa của Kim Lũ Y, Diệp Lâm lên xe rời đi.
"Ha ha, thật sự rất nguy hiểm. Vừa rồi tôi còn tưởng rằng chỉ huy sứ Kim thật sự muốn ra tay báo thù cho mẹ cô ta."
Người đàn ông lái xe có chút vui sướng khi người gặp hoạ nói.
Diệp Lâm không đáp lại, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Cùng lúc đó, anh từ từ buông tay ra, viên sỏi mà Kim Lũ Y ném đến lúc nãy đã biến thành bột mịn, phiêu tán khắp nơi.
Không lâu, sau một chặng đường gập ghềnh, xe đã tới một vùng núi hoang vắng.
"Diệp thiếu gia, xuống xe đi!"
Ngay khi cửa xe mở ra, đám đàn ông kia dẫn đầu xuống xe và đợi bên ngoài.
“Nhanh như vậy đã về đến nhà sao?” Diệp Lâm chậm rãi mở mắt.
“Ha ha, cậu còn muốn về nhà sao?” Người cầm đầu cười lạnh một tiếng: “Một tên tù nhân đã ngồi tù 5 năm như cậu mà vẫn còn có mặt mũi quay về sao?”
Vừa nói, người đàn ông kia đã ném vào trong xe một quyển hộ chiếu và một tấm thẻ ngân hàng.
“Phu nhân có lệnh, cậu cầm số tiền này, rời khỏi đất nước và đừng bao giờ quay lại nữa”.
Diệp Lâm không trả lời mà hỏi: “Nếu tôi không đi thì sao?”
“Ha ha!” Những người bên ngoài đều cười lớn: “Vậy chúng tôi sẽ tiễn cậu lên đường ngay ở chỗ này!”
"Đã nhiều năm như vậy, người phụ nữ đó vẫn muốn đẩy tôi vào chỗ chết ư?"
Diệp Lâm cúi người, đi từ trên xe xuống.
"Kiếp sau đầu thai thì tìm một gia đình bình thường đi!" Đám vệ sĩ lần lượt rút gậy ra: "Cậu tự nhảy xuống hay để chúng tôi làm?"
"Ha ha..." Diệp Lâm đứng ở vách đá, lạnh lùng nhìn đám người: "Thật là một đám chó săn trung thành. Người phụ nữ kia cho các người bao nhiêu tiền? Khiến các người bán mạng như vậy?”
"Phu nhân có ơn trọng như núi với chúng tôi! Chúng tôi cam tâm tình nguyện làm bất cứ điều gì cho bà ấy!”
Đám người này vốn là những kẻ ngoài vòng pháp luật, Hứa Như Vân đã cho họ một thân phận hợp pháp, họ cũng nguyện ý bán mạng cho chủ nhân của mình.
"Dù sao cậu cũng sắp chết, tôi sẽ nói cho cậu một bí mật, để cậu có chết cũng được hiểu rõ!"
"Vụ tai nạn xe cộ 5 năm trước kia cũng là do chính chúng tôi đã lên kế hoạch sau đó đổ lỗi cho cậu!"
"Ha ha, thế nào, có phải rất kinh ngạc, có phải rất bất ngờ phải không?"
"Thật nực cười, vừa rồi cô bé Kim Lũ Y kia, kẻ thù giết mẹ cô ta đang ở ngay trước mặt. Cô ta thậm chí còn không thèm nhìn. Năm đó, chính ông đây đã lái xe đâm chết mẹ cô ta! Ha ha ha ha..."
Đám người đắc ý cười ha ha. Muốn thưởng thức vẻ mặt bất lực và tức giận của Diệp Lâm sau khi biết được sự thật.
"Dù cho các người không nói thì tôi cũng sẽ điều tra rõ năm đó xảy ra chuyện gì."
Vẻ mặt Diệp Lâm vẫn như thường lệ, bình tĩnh.
"Nhưng… Nếu các người đã không đánh mà khai thì tôi cũng không cần phải khách sáo."
Đối mặt với đám người đang từng bước ép sát này, Diệp Lâm chậm rãi lấy ra một con dao găm cổ xưa.
"Cửu sư phụ đã nói dao găm của ông ấy mỗi ngày đều phải nhìn thấy máu, nếu không sẽ bị rỉ sét." Diệp Lâm nói, dao găm trong tay đã đánh ra: "Hôm nay, sẽ bắt đầu từ các người!"
Lời còn chưa dứt, quét qua mây mù!
Nhìn đám vệ sĩ kia đều ôm lấy yết hầu của mình rồi lần lượt ngã xuống, vẻ mặt hoảng sợ.
Cho đến khi chết, họ thậm chí còn không kịp phản ứng lại rốt cuộc có chuyện gì vừa xảy ra.
Sau khi đối phó với những người này, Diệp Lâm chất thi thể của họ lên xe. Sau đó dùng một chân đá cả xe lẫn người xuống khỏi vách đá.
Sau đó anh quay người đi xuống núi.
Ngay sau đó, một chiếc xe địa hình của quân đội cũng vượt núi chạy đến hiện trường vụ việc.
"Là chiếc xe vừa rồi đón Diệp Lâm! Người bên trong đều chết!"
Nữ đội phó mở cửa xe, đếm thi thể bên trong, nhìn thấy ghê người.
"Thân thủ thật là tuyệt vời, một kích mất mạng!"
Kim Lũ Y liếc mắt một cái cũng không khỏi thầm sợ hãi.
Không biết khi nào lại có một cao thủ bí ẩn mạnh mẽ như vậy ở gần Yến Kinh?
Đây là đang giúp mình báo thù ư?
"Đáng tiếc ở đây không có thi thể của Diệp Lâm, để hắn tránh được một kiếp!" Nữ đội phó nghĩ đến tất cả mọi chuyện trước mắt, cho rằng những người này chết là vì bảo vệ Diệp Lâm, để cho Diệp Lâm nhân cơ hội chạy trốn.
"Không có là tốt nhất!" Kim Lũ Y hừ nhẹ một tiếng nói: "Mối thù giết mẹ tôi là không đội trời chung! Tôi sẽ tự tay lấy mạng tên đó!"
Thấy đội trưởng lại tức giận, nữ đội phó nhanh chóng đổi chủ đề, cười nói: "Xem ra những người giàu lòng chính nghĩa trong quần chúng nhân dân cũng đã bắt đầu hành động!"
"Tôi tin rằng không bao lâu nữa Diệp Lâm sẽ bị công lý trừng trị. Bất kể là thường dân ám sát hay là phía chúng ta đưa hắn ra trước công lý!"
"Một tháng!" Kim Lũ Y nghiến răng nghiến lợi: "Tôi nhất định sẽ bắt hắn về ngục giam một lần nữa!"
Kim Lũ Y!
Diệp Lâm nhìn người tới không khỏi căng thẳng, suy nghĩ của anh đột nhiên trở về 5 năm trước.
Vụ tai nạn giao thông thảm khốc tạo thành bi kịch một người chết và bảy người bị thương.
Mà Diệp Lâm bị người khác lừa gạt lại trở thành hung thủ.
Đối với sự việc này, lúc đó Diệp Lâm bị người chuốc say, không còn chút ấn tượng nào cả.
Nhưng sau đó, Diệp Lâm sẽ không bao giờ quên được ánh mắt đằng đằng sát khí của con gái người quá cố kia, hét thật to vào mặt anh: Trả mẹ tao lại đây! Tao sẽ giết mày!
Giống hệt người đến ở trước mặt.
Cô gái nhỏ bằng tuổi anh năm đó cũng đã trưởng thành một cô gái duyên dáng yêu kiều.
Vẻ trẻ con, ngây thơ năm đó đã bớt đi lại thêm mấy phần oai hùng, ngổ ngáo mà không hề thô tục.
Mặc quân phục, không thua kém gì đấng mày râu.
Cầm khẩu súng lục 92, giống như một thiên sứ báo thù, từng bước một tiếp cận.
"Đại nhân, đừng xúc động!" Nữ đội phó ở một bên nhanh chóng đuổi theo, đưa tay đè cánh tay của Kim Lũ Y xuống: "Vì loại rác rưởi này, không đáng!"
Nhóm người do nhà họ Diệp cử đến cũng bị kinh ngạc sau khi nhìn thấy Kim Lũ Y.
"Chỉ huy của đội cận vệ Yến Kinh, người đã đạt tới cấp ba, là Kim Lũ Y!"
"Nữ chỉ huy trẻ nhất và cũng là nữ chỉ huy duy nhất trong lịch sử đội cận vệ Yến Kinh!"
"Nghe nói sau chuyện năm đó, cô ta được Chiến Thần U Châu nhận làm con gái nuôi, cũng coi như nhờ hoạ được phúc mới có ngày hôm nay!"
Từ lời nhận xét của người khác, Diệp Lâm biết được con gái của người bị hại năm đó đã bỏ sách vở đi nhập ngũ.
Hiện tại, cô ta đã là chỉ huy toàn bộ đội cận vệ Yến Kinh, bảo vệ Yến Kinh, không thua kém gì đàn ông.
Vụ tai nạn ô tô đó đã thay đổi quỹ đạo cuộc đời của quá nhiều người.
"Tại sao? Kẻ sát nhân như mày có thể bắt đầu lại lần nữa chỉ sau 5 năm ngồi tù? Còn mẹ của tao sẽ không bao giờ sống lại được!"
"Tại sao, người tốt luôn bị tổn thương, còn kẻ ác như mày thì lại có thể ung dung ngoài vòng pháp luật! Dựa vào đâu!"
Kim Lũ Y gầm lên với Diệp Lâm, đôi mắt mở to như muốn nứt ra, bàn tay cầm súng vì giận dữ mà run lên.
Bản thân Diệp Lâm cũng là nạn nhân nên cũng rất muốn biết câu trả lời.
"Yên tâm, chính nghĩa sẽ không vắng mặt." Diệp Lâm nói với cô ta: "Nếu vắng mặt thì tôi sẽ bù đắp."
Lời nói của Diệp Lâm như chém đinh chặt sắt.
Bởi vào một giây khi bước ra khỏi nhà tù anh đã sẵn sàng để chiến đấu.
Máu đền máu, ăn miếng trả miếng!
“Thứ rác rưởi như mày mà cũng xứng nói đến chính nghĩa ư?”
Sau khi nghe Diệp Lâm nói xong, Kim Lũ Y càng tức giận hơn. Cô ta coi tất cả những điều này là sự khiêu khích của đối phương!
“Đừng tưởng rằng ra tù là mày sẽ được tự do!”
"Tao gia nhập đội cận vệ Yến Kinh chính là để xua đuổi những kẻ ác như mày!"
"Mày cứ chờ đấy cho tao! Tao sẽ theo dõi mày 24 giờ một ngày! Có thể bắt mày lại bất cứ lúc nào!"
Giữa những lời mắng chửi và nguyền rủa của Kim Lũ Y, Diệp Lâm lên xe rời đi.
"Ha ha, thật sự rất nguy hiểm. Vừa rồi tôi còn tưởng rằng chỉ huy sứ Kim thật sự muốn ra tay báo thù cho mẹ cô ta."
Người đàn ông lái xe có chút vui sướng khi người gặp hoạ nói.
Diệp Lâm không đáp lại, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Cùng lúc đó, anh từ từ buông tay ra, viên sỏi mà Kim Lũ Y ném đến lúc nãy đã biến thành bột mịn, phiêu tán khắp nơi.
Không lâu, sau một chặng đường gập ghềnh, xe đã tới một vùng núi hoang vắng.
"Diệp thiếu gia, xuống xe đi!"
Ngay khi cửa xe mở ra, đám đàn ông kia dẫn đầu xuống xe và đợi bên ngoài.
“Nhanh như vậy đã về đến nhà sao?” Diệp Lâm chậm rãi mở mắt.
“Ha ha, cậu còn muốn về nhà sao?” Người cầm đầu cười lạnh một tiếng: “Một tên tù nhân đã ngồi tù 5 năm như cậu mà vẫn còn có mặt mũi quay về sao?”
Vừa nói, người đàn ông kia đã ném vào trong xe một quyển hộ chiếu và một tấm thẻ ngân hàng.
“Phu nhân có lệnh, cậu cầm số tiền này, rời khỏi đất nước và đừng bao giờ quay lại nữa”.
Diệp Lâm không trả lời mà hỏi: “Nếu tôi không đi thì sao?”
“Ha ha!” Những người bên ngoài đều cười lớn: “Vậy chúng tôi sẽ tiễn cậu lên đường ngay ở chỗ này!”
"Đã nhiều năm như vậy, người phụ nữ đó vẫn muốn đẩy tôi vào chỗ chết ư?"
Diệp Lâm cúi người, đi từ trên xe xuống.
"Kiếp sau đầu thai thì tìm một gia đình bình thường đi!" Đám vệ sĩ lần lượt rút gậy ra: "Cậu tự nhảy xuống hay để chúng tôi làm?"
"Ha ha..." Diệp Lâm đứng ở vách đá, lạnh lùng nhìn đám người: "Thật là một đám chó săn trung thành. Người phụ nữ kia cho các người bao nhiêu tiền? Khiến các người bán mạng như vậy?”
"Phu nhân có ơn trọng như núi với chúng tôi! Chúng tôi cam tâm tình nguyện làm bất cứ điều gì cho bà ấy!”
Đám người này vốn là những kẻ ngoài vòng pháp luật, Hứa Như Vân đã cho họ một thân phận hợp pháp, họ cũng nguyện ý bán mạng cho chủ nhân của mình.
"Dù sao cậu cũng sắp chết, tôi sẽ nói cho cậu một bí mật, để cậu có chết cũng được hiểu rõ!"
"Vụ tai nạn xe cộ 5 năm trước kia cũng là do chính chúng tôi đã lên kế hoạch sau đó đổ lỗi cho cậu!"
"Ha ha, thế nào, có phải rất kinh ngạc, có phải rất bất ngờ phải không?"
"Thật nực cười, vừa rồi cô bé Kim Lũ Y kia, kẻ thù giết mẹ cô ta đang ở ngay trước mặt. Cô ta thậm chí còn không thèm nhìn. Năm đó, chính ông đây đã lái xe đâm chết mẹ cô ta! Ha ha ha ha..."
Đám người đắc ý cười ha ha. Muốn thưởng thức vẻ mặt bất lực và tức giận của Diệp Lâm sau khi biết được sự thật.
"Dù cho các người không nói thì tôi cũng sẽ điều tra rõ năm đó xảy ra chuyện gì."
Vẻ mặt Diệp Lâm vẫn như thường lệ, bình tĩnh.
"Nhưng… Nếu các người đã không đánh mà khai thì tôi cũng không cần phải khách sáo."
Đối mặt với đám người đang từng bước ép sát này, Diệp Lâm chậm rãi lấy ra một con dao găm cổ xưa.
"Cửu sư phụ đã nói dao găm của ông ấy mỗi ngày đều phải nhìn thấy máu, nếu không sẽ bị rỉ sét." Diệp Lâm nói, dao găm trong tay đã đánh ra: "Hôm nay, sẽ bắt đầu từ các người!"
Lời còn chưa dứt, quét qua mây mù!
Nhìn đám vệ sĩ kia đều ôm lấy yết hầu của mình rồi lần lượt ngã xuống, vẻ mặt hoảng sợ.
Cho đến khi chết, họ thậm chí còn không kịp phản ứng lại rốt cuộc có chuyện gì vừa xảy ra.
Sau khi đối phó với những người này, Diệp Lâm chất thi thể của họ lên xe. Sau đó dùng một chân đá cả xe lẫn người xuống khỏi vách đá.
Sau đó anh quay người đi xuống núi.
Ngay sau đó, một chiếc xe địa hình của quân đội cũng vượt núi chạy đến hiện trường vụ việc.
"Là chiếc xe vừa rồi đón Diệp Lâm! Người bên trong đều chết!"
Nữ đội phó mở cửa xe, đếm thi thể bên trong, nhìn thấy ghê người.
"Thân thủ thật là tuyệt vời, một kích mất mạng!"
Kim Lũ Y liếc mắt một cái cũng không khỏi thầm sợ hãi.
Không biết khi nào lại có một cao thủ bí ẩn mạnh mẽ như vậy ở gần Yến Kinh?
Đây là đang giúp mình báo thù ư?
"Đáng tiếc ở đây không có thi thể của Diệp Lâm, để hắn tránh được một kiếp!" Nữ đội phó nghĩ đến tất cả mọi chuyện trước mắt, cho rằng những người này chết là vì bảo vệ Diệp Lâm, để cho Diệp Lâm nhân cơ hội chạy trốn.
"Không có là tốt nhất!" Kim Lũ Y hừ nhẹ một tiếng nói: "Mối thù giết mẹ tôi là không đội trời chung! Tôi sẽ tự tay lấy mạng tên đó!"
Thấy đội trưởng lại tức giận, nữ đội phó nhanh chóng đổi chủ đề, cười nói: "Xem ra những người giàu lòng chính nghĩa trong quần chúng nhân dân cũng đã bắt đầu hành động!"
"Tôi tin rằng không bao lâu nữa Diệp Lâm sẽ bị công lý trừng trị. Bất kể là thường dân ám sát hay là phía chúng ta đưa hắn ra trước công lý!"
"Một tháng!" Kim Lũ Y nghiến răng nghiến lợi: "Tôi nhất định sẽ bắt hắn về ngục giam một lần nữa!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất