Chương 13: Thật đúng là ông cụ ấy
"Cô có bằng cấp gì? Có kinh nghiệm làm việc liên quan không? Cô có muốn làm việc trong công ty chúng tôi không?"
Triệu Uyển Đình hỏi ngắn gọn vài câu hỏi.
Susan đều trả lời tất cả.
"Được rồi, ngày mai cô có thể đến công ty báo danh."
Triệu Uyển Đình đồng ý với yêu cầu của Diệp Lâm và lấy lại thẻ ngân hàng.
Không phải cô ấy không bỏ được một triệu này, mà cô ấy biết nguyên tắc làm việc của Diệp Lâm. Nếu anh đã trả lại thẻ thì anh sẽ không bao giờ nhận nữa.
“Vì anh Diệp là người lên tiếng nên việc nhỏ này đương nhiên không thành vấn đề gì.”
"Cám ơn." Diệp Lâm ra tù, cuối cùng có thể giúp đỡ Susan một chút, cũng coi như là một nỗ lực nhỏ.
Sau đó, hai người lại trò chuyện thêm vài câu nữa, Triệu Uyển Đình lại quay lên tầng.
Mãi đến khi Triệu Uyển Đình rời đi, trong đại sảnh yên lặng mới nghe được tiếng động nào đó.
Mọi người liên tục quay lại nhìn Diệp Lâm, vẫn có chút khó tin.
"Đại thiếu gia nhà họ Diệp thật sự đã bị đuổi ra khỏi nhà rồi sao? Sao vẫn cảm thấy trâu bò như vậy! Ngay cả đại tiểu thư nhà họ Triệu cũng phải nể mặt anh ta."
"Thật sự là không thể tin được, chỉ một câu nói đã có thể khiến Tạ thiếu gia bị đuổi việc? Tạ thiếu gia còn đang tưởng rằng mình đang bóp quả hồng mềm, không ngờ lần này lại đụng phải tấm sắt rồi!"
"Mấu chốt là, vừa rồi Triệu đại tiểu thư mời thằng nhãi kia lên tầng dự tiệc đại thọ của ông cụ nhưng anh ta lại từ chối thẳng thừng đấy? Thật là làm cao!"
Các vị khách chụm đầu ghé tai, tấm tắc lấy làm lạ.
"Diệp Lâm, cậu... Sao cậu lại quen biết Triệu đại tiểu thư thế?" Susan cũng có chút kinh ngạc, cô ấy cười toe toét: "Hai người rất thân à? Cô ấy nói ngày mai bảo tôi đến công ty báo danh, không phải là nói đùa chứ?”
Diệp Lâm cười nói: "Nếu là công ty của nhà họ Triệu thì đương nhiên cô ấy sẽ không nói đùa. Ngày mai cậu cứ việc đi thôi."
Trong khi bọn họ đang nói chuyện, những người phục vụ đã lần lượt bưng ra những món ăn ngon, rất nhiều món trong đó Diệp Lâm đều chưa hề gọi, hiển nhiên là do Triệu Uyển Đình đặc biệt sắp xếp.
Hai người vừa dùng bữa vừa trò chuyện, ôn lại chuyện xưa.
Đột nhiên lúc này lại có một loạt tiếng động huyên náo truyền đến.
"Ôi trời ơi? Nhìn xem ai đến này?"
"Là gia chủ của nhà họ Triệu... Ông cụ Triệu?"
"Thật đúng là ông cụ ấy!"
Diệp Lâm ngẩng đầu nhìn.
Chỉ thấy một nhóm người đang đi từ tầng hai xuống.
Người cầm đầu là một ông cụ tóc trắng, khuôn mặt hồng hào, tinh thần quắc thước, cầm ly rượu vang đỏ dẫn đầu đám người đi về phía Diệp Lâm.
"Cậu chính là Diệp Lâm à?"
"Cảm ơn cậu hôm nay đã cứu cháu gái nhỏ của tôi."
“Tôi đến để mời cậu một ly rượu, bày tỏ lòng biết ơn.”
Ông cụ nhà họ Triệu lại đích thân xuống tầng để kính rượu Diệp Lâm sao?
Cảnh tượng này ngay lập tức khiến tất cả những người có mặt ở đó kinh ngạc, cằm gần như rớt xuống đất.
Triệu Uyển Đình hỏi ngắn gọn vài câu hỏi.
Susan đều trả lời tất cả.
"Được rồi, ngày mai cô có thể đến công ty báo danh."
Triệu Uyển Đình đồng ý với yêu cầu của Diệp Lâm và lấy lại thẻ ngân hàng.
Không phải cô ấy không bỏ được một triệu này, mà cô ấy biết nguyên tắc làm việc của Diệp Lâm. Nếu anh đã trả lại thẻ thì anh sẽ không bao giờ nhận nữa.
“Vì anh Diệp là người lên tiếng nên việc nhỏ này đương nhiên không thành vấn đề gì.”
"Cám ơn." Diệp Lâm ra tù, cuối cùng có thể giúp đỡ Susan một chút, cũng coi như là một nỗ lực nhỏ.
Sau đó, hai người lại trò chuyện thêm vài câu nữa, Triệu Uyển Đình lại quay lên tầng.
Mãi đến khi Triệu Uyển Đình rời đi, trong đại sảnh yên lặng mới nghe được tiếng động nào đó.
Mọi người liên tục quay lại nhìn Diệp Lâm, vẫn có chút khó tin.
"Đại thiếu gia nhà họ Diệp thật sự đã bị đuổi ra khỏi nhà rồi sao? Sao vẫn cảm thấy trâu bò như vậy! Ngay cả đại tiểu thư nhà họ Triệu cũng phải nể mặt anh ta."
"Thật sự là không thể tin được, chỉ một câu nói đã có thể khiến Tạ thiếu gia bị đuổi việc? Tạ thiếu gia còn đang tưởng rằng mình đang bóp quả hồng mềm, không ngờ lần này lại đụng phải tấm sắt rồi!"
"Mấu chốt là, vừa rồi Triệu đại tiểu thư mời thằng nhãi kia lên tầng dự tiệc đại thọ của ông cụ nhưng anh ta lại từ chối thẳng thừng đấy? Thật là làm cao!"
Các vị khách chụm đầu ghé tai, tấm tắc lấy làm lạ.
"Diệp Lâm, cậu... Sao cậu lại quen biết Triệu đại tiểu thư thế?" Susan cũng có chút kinh ngạc, cô ấy cười toe toét: "Hai người rất thân à? Cô ấy nói ngày mai bảo tôi đến công ty báo danh, không phải là nói đùa chứ?”
Diệp Lâm cười nói: "Nếu là công ty của nhà họ Triệu thì đương nhiên cô ấy sẽ không nói đùa. Ngày mai cậu cứ việc đi thôi."
Trong khi bọn họ đang nói chuyện, những người phục vụ đã lần lượt bưng ra những món ăn ngon, rất nhiều món trong đó Diệp Lâm đều chưa hề gọi, hiển nhiên là do Triệu Uyển Đình đặc biệt sắp xếp.
Hai người vừa dùng bữa vừa trò chuyện, ôn lại chuyện xưa.
Đột nhiên lúc này lại có một loạt tiếng động huyên náo truyền đến.
"Ôi trời ơi? Nhìn xem ai đến này?"
"Là gia chủ của nhà họ Triệu... Ông cụ Triệu?"
"Thật đúng là ông cụ ấy!"
Diệp Lâm ngẩng đầu nhìn.
Chỉ thấy một nhóm người đang đi từ tầng hai xuống.
Người cầm đầu là một ông cụ tóc trắng, khuôn mặt hồng hào, tinh thần quắc thước, cầm ly rượu vang đỏ dẫn đầu đám người đi về phía Diệp Lâm.
"Cậu chính là Diệp Lâm à?"
"Cảm ơn cậu hôm nay đã cứu cháu gái nhỏ của tôi."
“Tôi đến để mời cậu một ly rượu, bày tỏ lòng biết ơn.”
Ông cụ nhà họ Triệu lại đích thân xuống tầng để kính rượu Diệp Lâm sao?
Cảnh tượng này ngay lập tức khiến tất cả những người có mặt ở đó kinh ngạc, cằm gần như rớt xuống đất.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất