Chương 145
Lôi Hòa Nghi đọc kịch bản phim mới, đạo diễn Trương Tụng lấy bối cảnh dân quốc viết lên quá trình giải oan cho gia tộc của nữ chính, trải qua trăm đắng ngàn cay, nằm gai nếm mật cuối cùng cũng đạt được ý nguyện, phá vỡ một âm mưu to lớn sau vụ án diệt môn. Là phim điện ảnh nên kịch bản không dài như truyền hình, Lôi Hòa Nghi rất nhanh đã hiểu được sơ lược nội dung. Một bộ phim nữ chủ xoay quanh quá trình từ thiên kim tư lệnh là đóa hoa cao quý vì gia tộc bị vu oán giá họa mà diệt môn rơi xuống bùn rồi lại vươn lên thành đóa hoa hồng đầy gai. Cuối cùng sau khi giải oan cho gia tộc thì rời khỏi cố hương đến vùng đất mới bắt đầu một cuộc đời mới.
«Thanh Yên truyện» - Điểm khó của bộ phim này chính là diễn biến tâm lý của nữ chính rất phức tạp và nhiều cung bậc, Lôi Hòa Nghi không chất thân chính quy cũng không qua trường lớp đào tạo càng không có thiên phú diễn xuất nên cô không nắm chắc mình có thể hoàn thành vai diễn một cách xuất sắc, đây là cơ hội cuối cùng để cô chinh chiến rồi, tương lai không còn nhiều thời gian để cô diễn xuất nữa cho nên bằng mọi giá lần này bắt buộc phải làm thật tốt.
Lúc Cung Huyền Thương về nhà thì Lôi Hòa Nghi vẫn còn đang nghiên cứu kịch bản, anh thay giày sau đó đi đến sau lưng đặt tay lên vai cô.
- Em đang nghiên cứu kịch bản sao?
- Dạ!
- Có thấy khúc mắc chỗ nào không hửm?
- Kịch bản do đạo diễn Trương chấp bút em làm sao dám chê, có điều dường như hơi quá sức với khả năng của em!
- Kịch bản quá đơn giản sẽ không đủ khả năng tranh giải, ngược lại kịch bản khó sẽ giúp em tìm được điểm đột phá, khiêu chiến giới hạn của bản thân, đây cũng là cơ hội để em rèn luyện.
- Vâng!
- Đây là một bộ phim nữ chủ cho nên anh sẽ không đảm nhiệm vai phụ nào trong đó hết nên có lẽ sẽ không có nhiều thời gian hỗ trợ em, nhưng anh sẽ thường xuyên đến thăm em!
- Dạ, việc ở Cung thị rất bận, anh cũng không cần vì em mà làm việc quá sức!
- Được rồi, anh nghe em! Anh trai em đã gửi lịch trình qua cho em rồi, tháng sau sẽ tổ chức họp báo công bố khởi quay «Thanh Yên truyện» sau đó sẽ bắt đầu bấm máy.
- Vâng, em sẽ sắp xếp.
Lôi Hòa Nghi nghiêng đầu nhìn Cung Huyền Thương, thấy gương mặt anh hiện rõ vẻ mệt mỏi thì đau lòng, đi ra sau lưng giúp anh matxa đầu, ngón tay mềm mại cọ xát khiến Cung Huyền Thương thoải mái không ít, gương mặt anh dần thả lỏng, vẻ mệt mỏi cũng không còn. Được một lúc Cung Huyền Thương cầm tay Lôi Hòa Nghi khẽ xoa nói với cô:
- Em không cần matxa cho anh nữa đâu, anh lên phòng thay đồ nhé!
- Vâng, vậy em vào bếp làm nóng đồ ăn sau đó chúng ta ăn tối.
- Được!
Lôi Hòa Nghi vào bếp hâm lại đồ ăn sau đó lấy hạt cho Bánh Bao và cà rốt cho thỏ con, làm xong mọi thứ đang đợi Cung Huyền Thương thì có điện thoại ở nhà gọi đến.
Lúc Cung Huyền Thương xuống nhà ăn thì thấy Lôi Hòa Nghi đang ngồi trên ghế cười.
- Có chuyện gì mà vui ỳ em?
- Mẹ vừa gọi cho em nói là anh trai và chị Kiều Nhan đã hóa giải hiểu lầm, làm lành rồi, mẹ gọi mai chúng ta về nhà ăn cơm xem như chúc mừng anh trai em khổ tận cam lai, được như ý nguyện.
- Chuyện tốt, vậy ngày mai anh sẽ về nhà cùng em!
- Dạ! Anh Lăng Quân và chị dâu cuối cùng cũng tu thành chính quả, ông nội có thể yên tâm một phần chỉ còn anh cả và anh Lăng Hàn thôi.
- Tình tự nhiên tới, muốn tránh cũng không tránh được, em đừng lo quá!
- Em hiểu!
Cung Huyền Thương kéo ghế cho Lôi Hòa Nghi, anh cũng ngồi xuống phía đối diện. Sau khi ăn tối xong thì Cung Huyền Thương rửa bát, Lôi Hòa Nghi về phòng tắm rửa sau đó lên mạng xem xem nên mua quà gì cho chị dâu tương lai.
Hôm sau Lôi Hòa Nghi đến Cung thị đợi Cung Huyền Thương tan làm rồi cùng nhau về Lôi gia!
Trong phòng khách tất cả mọi người đều có mặt đang trò chuyện rất vui vẻ, khác mọi ngày là hôm nay có thêm một thành viên mới - Cố Kiều Nhan.
Lôi Hòa Nghi chào người lớn trong nhà rồi đi đến ôm Cố Kiều Nhan, đưa quà trong tay cho cô ấy.
- Kiều Nhan, mừng chị trở lại!
- Lăng Quân đã kể mọi chuyện cho chị rồi, Nghi Nghi, lần này thật sự cảm ơn em!
- Việc nên làm!
Cung Huyền Thương đi đến ôm vai Lôi Hòa Nghi, ra hiệu cho cô ngồi xuống, Cố Kiều Nhan cũng quay lại ngồi bên cạnh Lôi Lăng Quân.
- Mẹ, nếu chuyện của anh hai và chị dâu đã được hóa giải thì có phải chúng ta nên chuẩn bị hôn lễ cho bọn họ rồi không?
Hai mắt mẹ Lôi sáng lên gật gật đầu, nhìn sang Lôi lão gia và ba Lôi.
- Bố và anh thấy thế nào ạ?
Lôi lão gia nhìn sang cặp tình nhân vừa làm lành rồi nhìn bố mẹ Lôi.
- Hai đứa tụi nó cũng không dễ dàng gì mới đi đến được hôm nay, quen biết nhiều năm tình cảm sâu đậm, tuổi của Lăng Quân cũng không còn nhỏ, nếu Kiều Nhan không có ý kiến gì thì quả thật nên tổ chức hôn lễ, đã lãng phí mấy năm rồi, không nên trì hoãn nữa.
Bố mẹ Lôi gật đầu, nhìn sang Lôi Lăng Quân và Cố Kiều Nhan.
- Ý kiến hai đứa thế nào?
Hai người bốn mắt nhìn nhau, từ ánh mắt Lôi Lăng Quân hiểu rõ cô không phản đối.
- Vậy tụi con nghe theo bố mẹ sắp xếp ạ!
- Mẹ biết rồi, bây giờ bắt tay vào chuẩn bị thì chậm nhất là ba tháng sau hôn lễ của tụi con có thể tiến hành rồi!
- Vâng!
Cuối cùng việc tổ chức hôn lễ được thông qua như vậy, ánh mắt ông nội Lôi như có như không nhìn Lôi Lăng Triệt và Lôi Lăng Hàn như muốn nói hai người các anh cũng nên lấy vợ rồi khiến bọn họ tận lực hạ thấp sự tồn tại của mình xuống, không dám nói gì!
Lôi Hòa Nghi nghe anh trai sắp kết hôn thì không khỏi vui mừng siết chặt tay Cung Huyền Thương, anh cũng vui thay người bạn thân của mình, cúi đầu nói với Lôi Hòa Nghi.
- Hôn lễ của Lôi Lăng Quân xong rồi vậy có phải nên đến lượt chúng ta không?
Lôi Hòa Nghi đỏ mặt lườm anh rồi quay đầu đi, nói nhỏ:
- Em không biết... không biết đâu!
Cung Huyền Thương còn chưa kịp trêu cô mấy câu thì người giúp việc đã ra báo bữa tối đã chuẩn bị xong nên cả nhà đi vào phòng ăn dùng bữa.
Ở một bên khác khi nghe được tin đạo diễn Trương Tụng chuẩn bị quay một bộ điện ảnh mới thì có rất nhiều minh tinh nóng lòng muốn tham gia, Chúc Lam cũng không ngoại lệ. Nhưng phía Trương Tụng vẫn chưa công bố dàn diễn viên cũng như chưa có thông tin gì về việc casting nên rất nhiều người mơ hồ không rõ.
Nhưng không bao lâu sau lại có thông tin về buổi họp báo ra mắt phim, có nghĩa là phần lớn dàn diễn viên đã được ấn định và thông qua. Phim của đạo diễn Trương Tụng là một cơ hội vàng hiếm hoi cho mọi diễn viên, Chúc Lam từ khi rời Lôi Phong giải trí đến Kha Thịnh mặc dù địa vị ở công ty mới rất cao nhưng tài nguyên của Kha Thịnh lại không nhiều và cao cấp như ở Lôi Phong. Mạng lưới cũng không rộng bằng Lôi Phong nên Chúc Lam muốn tìm tài nguyên tốt như khi còn ở công ty cũ cũng là một vấn đề nan giải.
Bộ phim lần này của Trương Tụng, Chúc Lam khó lòng mà bỏ qua. Bây giờ ở Kha Thịnh người có năng lực mà cô ta có thể tin tưởng nhất chỉ có Tô Tử Liên. Chúc Lam lập tức gọi Tô Tử Liên đến phòng làm việc.
- Đạo diễn Trương Tụng có một bộ phim sắp khởi quay, cô có nắm được thông tin nào hữu ích không?
Ánh mắt Tô Tử Liên lóe lên, đưa một tập văn kiện cho cô ta:
- Trùng hợp thật, tôi vừa nhận được lời mời tham gia đóng phim từ đạo diễn Trương. Nhưng mà... vai của cô không phải nữ chính.
Chúc Lam mím môi mở ra xem, vai của cô ta đất diễn không nhiều cũng không ít, miễn cưỡng được xem là nữ phụ số 3 số 4 gì đó, đến phản diện cũng không đúng hoàn toàn.
- Tại sao lại như vậy?
- Tôi không biết, «Thanh Yên truyện» là một bộ phim nữ chủ, kịch bản cũng rất tốt, nếu tìm được diễn viên phù hợp diễn xuất giỏi thì khả năng trở thành Ảnh hậu năm nay rất lớn, cũng không biết đạo diễn Trương đã tìm ai đóng nữ chính.
- Đến cả tôi còn không đóng được nữ phụ hay phản diện thì người đóng nữ chính rốt cuộc có thực lực cỡ nào?
Tô Tử Liên liếc nhìn Chúc Lam hỏi lại:
- Chúc Ảnh hậu, cô chưa đọc kỹ kịch bản ư?
- Cô có ý gì?
- Thiết lập của nữ chính là một cô gái trẻ 20 - 21 tuổi, bộ phim là quá trình cô ấy trưởng thành giải oan cho gia tộc, hình tượng của cô có chút không hợp, những nữ minh tinh có thực lực danh tiếng tốt hiện nay hầu hết đều trên dưới 30 tuổi, gần như không ai có thể phù hợp với vai diễn này.
Chúc Lam nhíu mày, diễn viên trẻ mà đạo diễn Trương muốn chọn rốt cuộc là ai?
- Có có điều tra được gì không?
- Lúc trước tôi làm ở WF, là một công ty về mảng thời trang có tiếng, địa vị cũng tương đối cao, giao thiệp với không ít người trong giới giải trí, mặc dù đã từ chức nhưng mối quan hệ với bọn họ cũng tạm được, tôi đã thăm dò rồi, hi vọng sẽ sớm có được thông tin hữu ích.
Chúc Lam siết chặt tay dường như vẫn chưa tiêu hóa được mọi chuyện, phòng làm việc chìm trong im lặng đột nhiên bị tiếng chuông điện thoại phá vỡ. Tô Tử Liên nhìn Chúc Lam rồi lấy điện thoại trong túi ra đưa lên tai.
- Tôi nghe đây!
- ...
- Chuyện này là thật sao? ... Tôi biết rồi, cảm ơn!
Tô Tử Liên tắt điện thoại nhìn Chúc Lam, đắn đo một hồi rồi nói:
- Người quen của tôi may mắn tham gia trong đội ngũ hậu cần của «Thanh Yên truyện» nên biết chút tin tức nội bộ. Đạo diễn Trương trước khi viết kịch bản đã chọn được nữ chính rồi, là Lôi... là Rachel hẳn là cô đã không còn xa lạ. Nói trắng ra vai nữ chính này là được đo ni đóng giày cho Rachel, Chúc Lam, cô không có cơ hội thay đổi đâu.
- Sao lại là cô ta?
- Tài nguyên tốt ở Lôi Phong giải trí rất nhiều, chỉ là Rachel có muốn hay không thôi! Lôi Lăng Quân có mối quan hệ rất tốt với đạo diễn Trương, lại không ít lần giúp đỡ ông ấy những chuyện lớn nhỏ, đạo diễn Trương đáp lễ bằng một kịch bản tốt cũng là điều dễ hiểu.
- Nếu đã nhiều tài nguyên như vậy cô ta còn giành với tôi làm gì, Tô Tử Liên, có cách nào khiến Rachel không thể tham gia bộ phim này không?
Chúc Lam mười phần muốn nằm lấy vai nữ chính này, thời gian vừa qua nghiệp diễn của cô ta mãi không có tiến triển gì, tham gia phim thì không bạo, đi gameshow nhiều thì dễ bị bão hòa, mấy đại ngôn trong tay đều kém trước kia, nếu nhận thì sẽ ảnh hưởng ít nhiều đến danh tiếng nên cô ta không hài lòng, nếu sắp tới sự nghiệp không có gì khởi sắc thì sớm muộn gì cô ta cũng sẽ chìm nghỉm trong cái showbiz không bao giờ thiếu hoa thơm cỏ lạ này.
Tô Tử Liên cũng nhìn ra một phần tâm tư của Chúc Lam, không đành lòng nói thẳng:
- Chúc Lam, cô phải chấp nhận sự thật là bộ phim này của đạo diễn Trương cô không có có duyên với vai nữ chính. Cho dù địa vị Rachel thấp hơn cô nhưng thực lực và tài nguyên cô ta không thiếu. Lôi Lăng Quân và Lôi Phong giải trí đều cật lực nâng đỡ cô ta, Cung Huyền Thương cũng ở phía sau làm chỗ dựa cho cô ta, Chúc Lam, Kha Thịnh không phải chỉ có một mình cô, không thể vì cô mà đối đầu với hai thế lực lớn như vậy được. Muốn Rachel không thể tham gia bộ phim này là điều không thể... trừ khi...
- Trừ khi cái gì?
- Trừ khi Rachel gặp vấn đề về sức khỏe không thể đóng phim nhưng sự thật bày ra trước mắt, vai diễn được đo ni đóng giày cho cô ta, không phải cô ta thì sẽ không là ai khác. Nếu sức khỏe Rachel không tốt đạo diễn Trương có thể dời lịch quay phim lại, sẽ không có chuyện tìm người thay vai đâu. Tôi nghĩ cô nên chấp nhận vai diễn mà đạo diễn Trương đã đề xuất đi, nếu cô biểu hiện tốt không chừng ông ấy sẽ tăng đất diễn cho cô, còn việc có thể hạ bệ Rachel không phải xem bản lĩnh của cô. Dù sao bọn họ viết ra kịch nản này 10 phần là muốn Rachel đoạt giải Ảnh hậu năm nay, cô nỗ lực một chút không chừng có thể làm bọn họ thất bại.
Chúc Lam mệt mỏi ngồi xuống ghế, từ từ suy ngẫm lại những gì Tô Tử Liên nói, sau cùng chán nản phất phất tay ra hiệu cho cô ta ra ngoài.
Chúc Lam không phải người hiền lành tốt tính gì nhưng cũng không phải kiểu người cực đoan cố chấp như Từ Mộng, bất chấp thủ đoạn để có được thứ mình muốn. Vai nữ chính của Lôi Hòa Nghi cô ta giành không nổi nhưng tranh thủ cơ hội cho bản thân có thêm đất diễn cũng không phải không được. Nghĩ thông suốt, Chúc Lam lấy điện thoại gọi cho người đại diện của mình.
- Về vai phụ sắp tới trong «Thanh Yên truyện» của đạo diễn Trương, chị nhận lời giúp em đi. Còn nữa, nghe nói vợ của đạo diễn Trương rất thích trang sức bằng ngọc, chị để ý xem có món nào tốt chúng ta mua về lấy lòng một phen.
- ...
- Tranh thủ càng sớm càng tốt!
Trao đổi một hồi thì Chúc Lam tắt điện thoại, cầm kịch bản lên xem lại.
Về phía Lôi Hòa Nghi, vì Lôi gia đã quyết định tổ chức hôn lễ cho Lôi Lăng Quân nên gần đây cô tương đối bận rộn chuẩn bị cùng với mẹ và cô dâu, thỉnh thoảng rảnh rỗi sẽ đến Cung thị với Cung Huyền Thương. Anh thấy cô vì hôn lễ anh trai mà bận rộn sẽ dành chút thời gian đưa cô đi xem gia đình gấu trúc mà anh nhận nuôi để giải khuây.
Thời gian tổ chức họp báo ra mắt phim mới cũng đã ấn định, Lôi Hòa Nghi sắp xếp thời gian để tham gia, bộ phim này Cung Huyền Thương không tham gia nên sẽ không đi cùng cô, chỉ có đoàn đội Lôi Lăng Quân chuẩn bị cho Lôi Hòa Nghi đi cùng, hôm đó nếu anh không bận sẽ đi cùng em gái nhưng Lôi Hòa Nghi lại lấy lý do anh sắp làm chú rể rồi còn nhiều việc phải làm nên không cho anh theo, dù sao cô cũng xử lý được, chỉ ra mắt phim mà thôi, có thể xảy ra chuyện gì chứ?
Đến ngày diễn ra họp báo, trước khi Lôi Hòa Nghi đi đến hội trường, Cung Huyền Thương đã dặn dò cô kỹ lưỡng những việc cần để ý, nếu gặp phóng viên cố tình gây sự thì cũng không cần cam chịu làm gì, Lôi Hòa Nghi cũng chăm chỉ lắng nghe không dám lơ là, rõ ràng cô mới là nhân vật chính nhưng Cung Huyền Thương trông còn căng thẳng hơn cả cô. Không kìm được, Lôi Hòa Nghi ôm lấy anh vỗ vỗ lưng.
- Anh yên tâm đi, đâu phải lần đầu tiên em tham gia những sự kiện này, ít nhiều gì cũng có kinh nghiệm, hơn nữa anh hai cũng đã cho Giám đốc bộ phận truyền thông của Lôi Phong giải trí đi với em rồi, sẽ không có chuyện gì đâu!
Cung Huyền Thương vuốt lại phần tóc mai bên trán cô nhắc nhở:
- Nếu có gì thì nhớ gọi cho anh nhé!
- Dạ! Anh mau đi làm đi, sắp muộn rồi!
- Hay là để anh đưa em đến đó!
- Địa điểm họp báo ngược đường đến Cung thị, anh đưa em đi lại lãng phí thời gian, xe đón em cũng sắp đến rồi!
- Thật sự không cần anh đưa đi sao?
Lôi Hòa Nghi lắc đầu ôm cánh tay anh đi ra:
- Không cần thật mà, anh đi làm đi, em tiễn anh!
- Vậy anh sẽ tranh thủ đến đón em lúc kết thúc!
Lôi Hòa Nghi sợ anh lại luyên thuyên trễ giờ làm nên gật đầu đồng ý rồi tiễn Cung Huyền Thương ra cửa, nhìn anh lên xe đi làm rồi mới thở ra một hơi, lấy điện thoại trong túi xách ra xem, thời gian vừa đúng lúc, một chiếc Maybach dừng trước mặt cô, tài xế đi xuống mở cửa cho cô:
- Cảm ơn chú, chúng ta đi thôi!
Buổi họp báo được tổ chức tại hội trường ở tầng hai của một khách sạn nổi tiếng trong thành phố, Lôi Hòa Nghi đến thì thời gian cũng sắp bắt đầu, các diễn viên đảm nhiệm vãi diễn có vai trò quan trọng đều có mặt bao gồm cả Chúc Lam có điều vị trí của hai người cũng không gần nhau. Lôi Hòa Nghi ngồi cạnh đạo diễn Trương và biên kịch, còn Chúc Lam ngồi cách cô 5 ghế.
Sau khi buổi họp báo bắt đầu, Lôi Hòa Nghi cũng nghiêm túc lắng nghe, phối hợp cùng đạo diễn trả lời câu hỏi của phóng viên.
Quá trình diễn ra thuận lợi ngoài sức tưởng tượng, cho đến khi kết thúc cũng không xảy ra vấn đề gì. Dù sao đạo diễn Trương cũng có địa vị rất cao trong giới lại giữ chức vụ trong Cục Điện ảnh, nhiều diễn viên gạo cội đều bước ra từ phim của ông ấy nên dù cánh phóng biên có không biết điều đến mấy cũng phải vuốt mặt nể mũi, không dám đắc tội với đạo diễn Trương.
Trong lúc đó Chúc Lam tranh thủ mọi người không để ý đến mình gọi cho Tô Tử Liên, bảo cô ta mang đồ đến!
Tô Tử Liên lúc này đang ở phòng chờ dưới sảnh khách sạn, sau khi nghe cuộc điện thoại của Chúc Lam thì đắn đo cuối cùng cô ta gọi cho một người khác, dùng tiếng anh nói chuyện:
- Thật sự phải làm vậy sao?
Đầu giây bên kia thấp giọng cười một tiếng, đáp lại:
- Cô sợ à?
- Hoa quốc... không giống Italy, tôi không có bất cứ thế lực nào để bảo vệ mình!
- Sau khi làm xong chuyện nếu cô đủ nhanh rời khỏi Hoa quốc, nửa đời về sau có thể an nhàn... Dù sao tôi cũng đâu bảo cô giết người, cùng lắm chỉ là tai nạn mà thôi, cô tốt xấu gì cũng tốt nghiệp đại học danh tiếng hàng đầu thế giới, sao lại kém như vậy. Thua kém Lôi Hòa Nghi lâu rồi nên vực dậy một lần đi chứ.
- Dường như cô còn căm ghét Lôi Hòa Nghi hơn tôi?
- Tôi chưa chắc đã ghét cô ta hơn cô nhưng tiếc là tính của tôi rất xấu nếu không muốn nói thẳng là độc ác, Lôi Hòa Nghi đắc tội tôi chỉ trách cô ta xui xẻo. Tôi chỉ mượn tay cô cho cô ta bài học mà thôi, sống được hay không phải xem mạng cô ta lớn cỡ nào? Nếu thành công, tôi sẽ không bạc đãi cô!
- Tôi biết rồi, Nancy!
Tô Tử Liên tắt điện thoại, nhìn vào món đồ trước mắt, đó là một sợi dây chuyền được xâu chuỗi từ hạt ngọc bích đỏ rất đẹp, là trang sức mà Chúc Lam đã đấy giá được chuẩn bị tặng cho vợ của Trương Tụng.
- Chúc Lam... thật xin lỗi, phải khiến cô chịu thiệt rồi!
Nói rồi Tô Tử Liên cầm lấy sợi dây chuyền rời khỏi phòng chờ đi lên hội trường từ cầu thang ở cửa sau.
Mà Lôi Hòa Nghi lúc này cũng ở trên hội trường trò chuyện với mọi người. Tô Tử Liên đã đi lên cầu thang, đứng sau rèm nhìn vào hội trường, vị trí của Lôi Hòa Nghi khá gần lối ra cầu thang. Đúng lúc này Lôi Lăng Quân gọi điện thoại đến xem tình hình, trong hội trường khá ồn ào nên Lôi Hòa Nghi xin phép mọi người ra ngoài nói chuyện.
Tô Tử Liên thấy thời cơ đã đến liền tìm một nhân viên khách sạn, nói gì đó với anh ta sau đó chỉ về phía Lôi Hòa Nghi, nhân viên đó nghĩ một hồi rồi gật đầu đi về phía Lôi Hòa Nghi.
Còn cô lúc này đang đứng trên cầu thang nói chuyện với Lôi Lăng Quân, nhân viên đó đi đến nhắc cô:
- Tiểu thư, dưới sảnh có người đang đợi cô?
Lôi Hòa Nghi mơ hồ nhìn người nhân viên xa lạ này hỏi lại:
- Đợi tôi, ai?
- Tôi không rõ, hình như họ Cung!
- À, tôi biết rồi, cảm ơn!
Nhân viên cúi đầu rời đi để lại mình Lôi Hòa Nghi, cô không biết có phải Cung Huyền Thương đến đón mình không, dù sao anh cũng biết rõ địa điểm họp báo, thời gian thì anh cũng có thể ước lượng được mà lúc sáng anh còn nói muốn đến đón cô, nói không chừng là anh đến thật. Thảm chống trượt lót cầu thang màu đỏ, Lôi Hòa Nghi vừa trò chuyện với Lôi Lăng Quân vừa đi xuống dưới hoàn toàn không nhìn thấy rất nhiều hạt ngọc bích đỏ nằm trên thảm chờ cô giẫm vào, ngọc bích và thảm tông màu gần như nhau mắt thường khó mà phân biệt được, giày cao gót chạm phải vật tròn dưới chân, Lôi Hòa Nghi bị mất đà, cơ thể ngã nhào va vào thừng bậc thang mà lăn xuống dưới sàn, theo đó là từng hạt ngọc bích đỏ cũng lăn lông lốc xuống. Điện thoại bị rơi bên cạnh Lôi Hòa Nghi vang lên giọng nói lo lắng của Lôi Lăng Quân, bảo an đứng ngoài cổng sau cũng nhận ra vấn đề lập tức vào xem, nhìn thấy Lôi Hòa Nghi ngã cầu thang, đầu không ngừng chảy máu thì hoảng hốt lập tức gọi cấp cứu. Động tĩnh không nhỏ lập tức thu hút mọi người trên hội trường tầng 2. Mọi người nhìn thấy Lôi Hòa Nghi được nhân viên y tế của khách sạn đưa đi sơ cứu trong khi chờ xe cứu thương thì đều không khỏi hoảng sợ, Chúc Lam cũng không ngoại lệ, trong lòng đột nhiên có dự cảm chẳng lành. Mà Giám đốc truyền thông của Lôi Phong giải trí được Lôi Lăng Quân cử đi tháp tùng Lôi Hòa Nghi cũng không tránh khỏi lo lắng gọi điện cho cho ông chủ của mình.
❊
Kiếp nạn thứ 82 của Nghi Nghi!
«Thanh Yên truyện» - Điểm khó của bộ phim này chính là diễn biến tâm lý của nữ chính rất phức tạp và nhiều cung bậc, Lôi Hòa Nghi không chất thân chính quy cũng không qua trường lớp đào tạo càng không có thiên phú diễn xuất nên cô không nắm chắc mình có thể hoàn thành vai diễn một cách xuất sắc, đây là cơ hội cuối cùng để cô chinh chiến rồi, tương lai không còn nhiều thời gian để cô diễn xuất nữa cho nên bằng mọi giá lần này bắt buộc phải làm thật tốt.
Lúc Cung Huyền Thương về nhà thì Lôi Hòa Nghi vẫn còn đang nghiên cứu kịch bản, anh thay giày sau đó đi đến sau lưng đặt tay lên vai cô.
- Em đang nghiên cứu kịch bản sao?
- Dạ!
- Có thấy khúc mắc chỗ nào không hửm?
- Kịch bản do đạo diễn Trương chấp bút em làm sao dám chê, có điều dường như hơi quá sức với khả năng của em!
- Kịch bản quá đơn giản sẽ không đủ khả năng tranh giải, ngược lại kịch bản khó sẽ giúp em tìm được điểm đột phá, khiêu chiến giới hạn của bản thân, đây cũng là cơ hội để em rèn luyện.
- Vâng!
- Đây là một bộ phim nữ chủ cho nên anh sẽ không đảm nhiệm vai phụ nào trong đó hết nên có lẽ sẽ không có nhiều thời gian hỗ trợ em, nhưng anh sẽ thường xuyên đến thăm em!
- Dạ, việc ở Cung thị rất bận, anh cũng không cần vì em mà làm việc quá sức!
- Được rồi, anh nghe em! Anh trai em đã gửi lịch trình qua cho em rồi, tháng sau sẽ tổ chức họp báo công bố khởi quay «Thanh Yên truyện» sau đó sẽ bắt đầu bấm máy.
- Vâng, em sẽ sắp xếp.
Lôi Hòa Nghi nghiêng đầu nhìn Cung Huyền Thương, thấy gương mặt anh hiện rõ vẻ mệt mỏi thì đau lòng, đi ra sau lưng giúp anh matxa đầu, ngón tay mềm mại cọ xát khiến Cung Huyền Thương thoải mái không ít, gương mặt anh dần thả lỏng, vẻ mệt mỏi cũng không còn. Được một lúc Cung Huyền Thương cầm tay Lôi Hòa Nghi khẽ xoa nói với cô:
- Em không cần matxa cho anh nữa đâu, anh lên phòng thay đồ nhé!
- Vâng, vậy em vào bếp làm nóng đồ ăn sau đó chúng ta ăn tối.
- Được!
Lôi Hòa Nghi vào bếp hâm lại đồ ăn sau đó lấy hạt cho Bánh Bao và cà rốt cho thỏ con, làm xong mọi thứ đang đợi Cung Huyền Thương thì có điện thoại ở nhà gọi đến.
Lúc Cung Huyền Thương xuống nhà ăn thì thấy Lôi Hòa Nghi đang ngồi trên ghế cười.
- Có chuyện gì mà vui ỳ em?
- Mẹ vừa gọi cho em nói là anh trai và chị Kiều Nhan đã hóa giải hiểu lầm, làm lành rồi, mẹ gọi mai chúng ta về nhà ăn cơm xem như chúc mừng anh trai em khổ tận cam lai, được như ý nguyện.
- Chuyện tốt, vậy ngày mai anh sẽ về nhà cùng em!
- Dạ! Anh Lăng Quân và chị dâu cuối cùng cũng tu thành chính quả, ông nội có thể yên tâm một phần chỉ còn anh cả và anh Lăng Hàn thôi.
- Tình tự nhiên tới, muốn tránh cũng không tránh được, em đừng lo quá!
- Em hiểu!
Cung Huyền Thương kéo ghế cho Lôi Hòa Nghi, anh cũng ngồi xuống phía đối diện. Sau khi ăn tối xong thì Cung Huyền Thương rửa bát, Lôi Hòa Nghi về phòng tắm rửa sau đó lên mạng xem xem nên mua quà gì cho chị dâu tương lai.
Hôm sau Lôi Hòa Nghi đến Cung thị đợi Cung Huyền Thương tan làm rồi cùng nhau về Lôi gia!
Trong phòng khách tất cả mọi người đều có mặt đang trò chuyện rất vui vẻ, khác mọi ngày là hôm nay có thêm một thành viên mới - Cố Kiều Nhan.
Lôi Hòa Nghi chào người lớn trong nhà rồi đi đến ôm Cố Kiều Nhan, đưa quà trong tay cho cô ấy.
- Kiều Nhan, mừng chị trở lại!
- Lăng Quân đã kể mọi chuyện cho chị rồi, Nghi Nghi, lần này thật sự cảm ơn em!
- Việc nên làm!
Cung Huyền Thương đi đến ôm vai Lôi Hòa Nghi, ra hiệu cho cô ngồi xuống, Cố Kiều Nhan cũng quay lại ngồi bên cạnh Lôi Lăng Quân.
- Mẹ, nếu chuyện của anh hai và chị dâu đã được hóa giải thì có phải chúng ta nên chuẩn bị hôn lễ cho bọn họ rồi không?
Hai mắt mẹ Lôi sáng lên gật gật đầu, nhìn sang Lôi lão gia và ba Lôi.
- Bố và anh thấy thế nào ạ?
Lôi lão gia nhìn sang cặp tình nhân vừa làm lành rồi nhìn bố mẹ Lôi.
- Hai đứa tụi nó cũng không dễ dàng gì mới đi đến được hôm nay, quen biết nhiều năm tình cảm sâu đậm, tuổi của Lăng Quân cũng không còn nhỏ, nếu Kiều Nhan không có ý kiến gì thì quả thật nên tổ chức hôn lễ, đã lãng phí mấy năm rồi, không nên trì hoãn nữa.
Bố mẹ Lôi gật đầu, nhìn sang Lôi Lăng Quân và Cố Kiều Nhan.
- Ý kiến hai đứa thế nào?
Hai người bốn mắt nhìn nhau, từ ánh mắt Lôi Lăng Quân hiểu rõ cô không phản đối.
- Vậy tụi con nghe theo bố mẹ sắp xếp ạ!
- Mẹ biết rồi, bây giờ bắt tay vào chuẩn bị thì chậm nhất là ba tháng sau hôn lễ của tụi con có thể tiến hành rồi!
- Vâng!
Cuối cùng việc tổ chức hôn lễ được thông qua như vậy, ánh mắt ông nội Lôi như có như không nhìn Lôi Lăng Triệt và Lôi Lăng Hàn như muốn nói hai người các anh cũng nên lấy vợ rồi khiến bọn họ tận lực hạ thấp sự tồn tại của mình xuống, không dám nói gì!
Lôi Hòa Nghi nghe anh trai sắp kết hôn thì không khỏi vui mừng siết chặt tay Cung Huyền Thương, anh cũng vui thay người bạn thân của mình, cúi đầu nói với Lôi Hòa Nghi.
- Hôn lễ của Lôi Lăng Quân xong rồi vậy có phải nên đến lượt chúng ta không?
Lôi Hòa Nghi đỏ mặt lườm anh rồi quay đầu đi, nói nhỏ:
- Em không biết... không biết đâu!
Cung Huyền Thương còn chưa kịp trêu cô mấy câu thì người giúp việc đã ra báo bữa tối đã chuẩn bị xong nên cả nhà đi vào phòng ăn dùng bữa.
Ở một bên khác khi nghe được tin đạo diễn Trương Tụng chuẩn bị quay một bộ điện ảnh mới thì có rất nhiều minh tinh nóng lòng muốn tham gia, Chúc Lam cũng không ngoại lệ. Nhưng phía Trương Tụng vẫn chưa công bố dàn diễn viên cũng như chưa có thông tin gì về việc casting nên rất nhiều người mơ hồ không rõ.
Nhưng không bao lâu sau lại có thông tin về buổi họp báo ra mắt phim, có nghĩa là phần lớn dàn diễn viên đã được ấn định và thông qua. Phim của đạo diễn Trương Tụng là một cơ hội vàng hiếm hoi cho mọi diễn viên, Chúc Lam từ khi rời Lôi Phong giải trí đến Kha Thịnh mặc dù địa vị ở công ty mới rất cao nhưng tài nguyên của Kha Thịnh lại không nhiều và cao cấp như ở Lôi Phong. Mạng lưới cũng không rộng bằng Lôi Phong nên Chúc Lam muốn tìm tài nguyên tốt như khi còn ở công ty cũ cũng là một vấn đề nan giải.
Bộ phim lần này của Trương Tụng, Chúc Lam khó lòng mà bỏ qua. Bây giờ ở Kha Thịnh người có năng lực mà cô ta có thể tin tưởng nhất chỉ có Tô Tử Liên. Chúc Lam lập tức gọi Tô Tử Liên đến phòng làm việc.
- Đạo diễn Trương Tụng có một bộ phim sắp khởi quay, cô có nắm được thông tin nào hữu ích không?
Ánh mắt Tô Tử Liên lóe lên, đưa một tập văn kiện cho cô ta:
- Trùng hợp thật, tôi vừa nhận được lời mời tham gia đóng phim từ đạo diễn Trương. Nhưng mà... vai của cô không phải nữ chính.
Chúc Lam mím môi mở ra xem, vai của cô ta đất diễn không nhiều cũng không ít, miễn cưỡng được xem là nữ phụ số 3 số 4 gì đó, đến phản diện cũng không đúng hoàn toàn.
- Tại sao lại như vậy?
- Tôi không biết, «Thanh Yên truyện» là một bộ phim nữ chủ, kịch bản cũng rất tốt, nếu tìm được diễn viên phù hợp diễn xuất giỏi thì khả năng trở thành Ảnh hậu năm nay rất lớn, cũng không biết đạo diễn Trương đã tìm ai đóng nữ chính.
- Đến cả tôi còn không đóng được nữ phụ hay phản diện thì người đóng nữ chính rốt cuộc có thực lực cỡ nào?
Tô Tử Liên liếc nhìn Chúc Lam hỏi lại:
- Chúc Ảnh hậu, cô chưa đọc kỹ kịch bản ư?
- Cô có ý gì?
- Thiết lập của nữ chính là một cô gái trẻ 20 - 21 tuổi, bộ phim là quá trình cô ấy trưởng thành giải oan cho gia tộc, hình tượng của cô có chút không hợp, những nữ minh tinh có thực lực danh tiếng tốt hiện nay hầu hết đều trên dưới 30 tuổi, gần như không ai có thể phù hợp với vai diễn này.
Chúc Lam nhíu mày, diễn viên trẻ mà đạo diễn Trương muốn chọn rốt cuộc là ai?
- Có có điều tra được gì không?
- Lúc trước tôi làm ở WF, là một công ty về mảng thời trang có tiếng, địa vị cũng tương đối cao, giao thiệp với không ít người trong giới giải trí, mặc dù đã từ chức nhưng mối quan hệ với bọn họ cũng tạm được, tôi đã thăm dò rồi, hi vọng sẽ sớm có được thông tin hữu ích.
Chúc Lam siết chặt tay dường như vẫn chưa tiêu hóa được mọi chuyện, phòng làm việc chìm trong im lặng đột nhiên bị tiếng chuông điện thoại phá vỡ. Tô Tử Liên nhìn Chúc Lam rồi lấy điện thoại trong túi ra đưa lên tai.
- Tôi nghe đây!
- ...
- Chuyện này là thật sao? ... Tôi biết rồi, cảm ơn!
Tô Tử Liên tắt điện thoại nhìn Chúc Lam, đắn đo một hồi rồi nói:
- Người quen của tôi may mắn tham gia trong đội ngũ hậu cần của «Thanh Yên truyện» nên biết chút tin tức nội bộ. Đạo diễn Trương trước khi viết kịch bản đã chọn được nữ chính rồi, là Lôi... là Rachel hẳn là cô đã không còn xa lạ. Nói trắng ra vai nữ chính này là được đo ni đóng giày cho Rachel, Chúc Lam, cô không có cơ hội thay đổi đâu.
- Sao lại là cô ta?
- Tài nguyên tốt ở Lôi Phong giải trí rất nhiều, chỉ là Rachel có muốn hay không thôi! Lôi Lăng Quân có mối quan hệ rất tốt với đạo diễn Trương, lại không ít lần giúp đỡ ông ấy những chuyện lớn nhỏ, đạo diễn Trương đáp lễ bằng một kịch bản tốt cũng là điều dễ hiểu.
- Nếu đã nhiều tài nguyên như vậy cô ta còn giành với tôi làm gì, Tô Tử Liên, có cách nào khiến Rachel không thể tham gia bộ phim này không?
Chúc Lam mười phần muốn nằm lấy vai nữ chính này, thời gian vừa qua nghiệp diễn của cô ta mãi không có tiến triển gì, tham gia phim thì không bạo, đi gameshow nhiều thì dễ bị bão hòa, mấy đại ngôn trong tay đều kém trước kia, nếu nhận thì sẽ ảnh hưởng ít nhiều đến danh tiếng nên cô ta không hài lòng, nếu sắp tới sự nghiệp không có gì khởi sắc thì sớm muộn gì cô ta cũng sẽ chìm nghỉm trong cái showbiz không bao giờ thiếu hoa thơm cỏ lạ này.
Tô Tử Liên cũng nhìn ra một phần tâm tư của Chúc Lam, không đành lòng nói thẳng:
- Chúc Lam, cô phải chấp nhận sự thật là bộ phim này của đạo diễn Trương cô không có có duyên với vai nữ chính. Cho dù địa vị Rachel thấp hơn cô nhưng thực lực và tài nguyên cô ta không thiếu. Lôi Lăng Quân và Lôi Phong giải trí đều cật lực nâng đỡ cô ta, Cung Huyền Thương cũng ở phía sau làm chỗ dựa cho cô ta, Chúc Lam, Kha Thịnh không phải chỉ có một mình cô, không thể vì cô mà đối đầu với hai thế lực lớn như vậy được. Muốn Rachel không thể tham gia bộ phim này là điều không thể... trừ khi...
- Trừ khi cái gì?
- Trừ khi Rachel gặp vấn đề về sức khỏe không thể đóng phim nhưng sự thật bày ra trước mắt, vai diễn được đo ni đóng giày cho cô ta, không phải cô ta thì sẽ không là ai khác. Nếu sức khỏe Rachel không tốt đạo diễn Trương có thể dời lịch quay phim lại, sẽ không có chuyện tìm người thay vai đâu. Tôi nghĩ cô nên chấp nhận vai diễn mà đạo diễn Trương đã đề xuất đi, nếu cô biểu hiện tốt không chừng ông ấy sẽ tăng đất diễn cho cô, còn việc có thể hạ bệ Rachel không phải xem bản lĩnh của cô. Dù sao bọn họ viết ra kịch nản này 10 phần là muốn Rachel đoạt giải Ảnh hậu năm nay, cô nỗ lực một chút không chừng có thể làm bọn họ thất bại.
Chúc Lam mệt mỏi ngồi xuống ghế, từ từ suy ngẫm lại những gì Tô Tử Liên nói, sau cùng chán nản phất phất tay ra hiệu cho cô ta ra ngoài.
Chúc Lam không phải người hiền lành tốt tính gì nhưng cũng không phải kiểu người cực đoan cố chấp như Từ Mộng, bất chấp thủ đoạn để có được thứ mình muốn. Vai nữ chính của Lôi Hòa Nghi cô ta giành không nổi nhưng tranh thủ cơ hội cho bản thân có thêm đất diễn cũng không phải không được. Nghĩ thông suốt, Chúc Lam lấy điện thoại gọi cho người đại diện của mình.
- Về vai phụ sắp tới trong «Thanh Yên truyện» của đạo diễn Trương, chị nhận lời giúp em đi. Còn nữa, nghe nói vợ của đạo diễn Trương rất thích trang sức bằng ngọc, chị để ý xem có món nào tốt chúng ta mua về lấy lòng một phen.
- ...
- Tranh thủ càng sớm càng tốt!
Trao đổi một hồi thì Chúc Lam tắt điện thoại, cầm kịch bản lên xem lại.
Về phía Lôi Hòa Nghi, vì Lôi gia đã quyết định tổ chức hôn lễ cho Lôi Lăng Quân nên gần đây cô tương đối bận rộn chuẩn bị cùng với mẹ và cô dâu, thỉnh thoảng rảnh rỗi sẽ đến Cung thị với Cung Huyền Thương. Anh thấy cô vì hôn lễ anh trai mà bận rộn sẽ dành chút thời gian đưa cô đi xem gia đình gấu trúc mà anh nhận nuôi để giải khuây.
Thời gian tổ chức họp báo ra mắt phim mới cũng đã ấn định, Lôi Hòa Nghi sắp xếp thời gian để tham gia, bộ phim này Cung Huyền Thương không tham gia nên sẽ không đi cùng cô, chỉ có đoàn đội Lôi Lăng Quân chuẩn bị cho Lôi Hòa Nghi đi cùng, hôm đó nếu anh không bận sẽ đi cùng em gái nhưng Lôi Hòa Nghi lại lấy lý do anh sắp làm chú rể rồi còn nhiều việc phải làm nên không cho anh theo, dù sao cô cũng xử lý được, chỉ ra mắt phim mà thôi, có thể xảy ra chuyện gì chứ?
Đến ngày diễn ra họp báo, trước khi Lôi Hòa Nghi đi đến hội trường, Cung Huyền Thương đã dặn dò cô kỹ lưỡng những việc cần để ý, nếu gặp phóng viên cố tình gây sự thì cũng không cần cam chịu làm gì, Lôi Hòa Nghi cũng chăm chỉ lắng nghe không dám lơ là, rõ ràng cô mới là nhân vật chính nhưng Cung Huyền Thương trông còn căng thẳng hơn cả cô. Không kìm được, Lôi Hòa Nghi ôm lấy anh vỗ vỗ lưng.
- Anh yên tâm đi, đâu phải lần đầu tiên em tham gia những sự kiện này, ít nhiều gì cũng có kinh nghiệm, hơn nữa anh hai cũng đã cho Giám đốc bộ phận truyền thông của Lôi Phong giải trí đi với em rồi, sẽ không có chuyện gì đâu!
Cung Huyền Thương vuốt lại phần tóc mai bên trán cô nhắc nhở:
- Nếu có gì thì nhớ gọi cho anh nhé!
- Dạ! Anh mau đi làm đi, sắp muộn rồi!
- Hay là để anh đưa em đến đó!
- Địa điểm họp báo ngược đường đến Cung thị, anh đưa em đi lại lãng phí thời gian, xe đón em cũng sắp đến rồi!
- Thật sự không cần anh đưa đi sao?
Lôi Hòa Nghi lắc đầu ôm cánh tay anh đi ra:
- Không cần thật mà, anh đi làm đi, em tiễn anh!
- Vậy anh sẽ tranh thủ đến đón em lúc kết thúc!
Lôi Hòa Nghi sợ anh lại luyên thuyên trễ giờ làm nên gật đầu đồng ý rồi tiễn Cung Huyền Thương ra cửa, nhìn anh lên xe đi làm rồi mới thở ra một hơi, lấy điện thoại trong túi xách ra xem, thời gian vừa đúng lúc, một chiếc Maybach dừng trước mặt cô, tài xế đi xuống mở cửa cho cô:
- Cảm ơn chú, chúng ta đi thôi!
Buổi họp báo được tổ chức tại hội trường ở tầng hai của một khách sạn nổi tiếng trong thành phố, Lôi Hòa Nghi đến thì thời gian cũng sắp bắt đầu, các diễn viên đảm nhiệm vãi diễn có vai trò quan trọng đều có mặt bao gồm cả Chúc Lam có điều vị trí của hai người cũng không gần nhau. Lôi Hòa Nghi ngồi cạnh đạo diễn Trương và biên kịch, còn Chúc Lam ngồi cách cô 5 ghế.
Sau khi buổi họp báo bắt đầu, Lôi Hòa Nghi cũng nghiêm túc lắng nghe, phối hợp cùng đạo diễn trả lời câu hỏi của phóng viên.
Quá trình diễn ra thuận lợi ngoài sức tưởng tượng, cho đến khi kết thúc cũng không xảy ra vấn đề gì. Dù sao đạo diễn Trương cũng có địa vị rất cao trong giới lại giữ chức vụ trong Cục Điện ảnh, nhiều diễn viên gạo cội đều bước ra từ phim của ông ấy nên dù cánh phóng biên có không biết điều đến mấy cũng phải vuốt mặt nể mũi, không dám đắc tội với đạo diễn Trương.
Trong lúc đó Chúc Lam tranh thủ mọi người không để ý đến mình gọi cho Tô Tử Liên, bảo cô ta mang đồ đến!
Tô Tử Liên lúc này đang ở phòng chờ dưới sảnh khách sạn, sau khi nghe cuộc điện thoại của Chúc Lam thì đắn đo cuối cùng cô ta gọi cho một người khác, dùng tiếng anh nói chuyện:
- Thật sự phải làm vậy sao?
Đầu giây bên kia thấp giọng cười một tiếng, đáp lại:
- Cô sợ à?
- Hoa quốc... không giống Italy, tôi không có bất cứ thế lực nào để bảo vệ mình!
- Sau khi làm xong chuyện nếu cô đủ nhanh rời khỏi Hoa quốc, nửa đời về sau có thể an nhàn... Dù sao tôi cũng đâu bảo cô giết người, cùng lắm chỉ là tai nạn mà thôi, cô tốt xấu gì cũng tốt nghiệp đại học danh tiếng hàng đầu thế giới, sao lại kém như vậy. Thua kém Lôi Hòa Nghi lâu rồi nên vực dậy một lần đi chứ.
- Dường như cô còn căm ghét Lôi Hòa Nghi hơn tôi?
- Tôi chưa chắc đã ghét cô ta hơn cô nhưng tiếc là tính của tôi rất xấu nếu không muốn nói thẳng là độc ác, Lôi Hòa Nghi đắc tội tôi chỉ trách cô ta xui xẻo. Tôi chỉ mượn tay cô cho cô ta bài học mà thôi, sống được hay không phải xem mạng cô ta lớn cỡ nào? Nếu thành công, tôi sẽ không bạc đãi cô!
- Tôi biết rồi, Nancy!
Tô Tử Liên tắt điện thoại, nhìn vào món đồ trước mắt, đó là một sợi dây chuyền được xâu chuỗi từ hạt ngọc bích đỏ rất đẹp, là trang sức mà Chúc Lam đã đấy giá được chuẩn bị tặng cho vợ của Trương Tụng.
- Chúc Lam... thật xin lỗi, phải khiến cô chịu thiệt rồi!
Nói rồi Tô Tử Liên cầm lấy sợi dây chuyền rời khỏi phòng chờ đi lên hội trường từ cầu thang ở cửa sau.
Mà Lôi Hòa Nghi lúc này cũng ở trên hội trường trò chuyện với mọi người. Tô Tử Liên đã đi lên cầu thang, đứng sau rèm nhìn vào hội trường, vị trí của Lôi Hòa Nghi khá gần lối ra cầu thang. Đúng lúc này Lôi Lăng Quân gọi điện thoại đến xem tình hình, trong hội trường khá ồn ào nên Lôi Hòa Nghi xin phép mọi người ra ngoài nói chuyện.
Tô Tử Liên thấy thời cơ đã đến liền tìm một nhân viên khách sạn, nói gì đó với anh ta sau đó chỉ về phía Lôi Hòa Nghi, nhân viên đó nghĩ một hồi rồi gật đầu đi về phía Lôi Hòa Nghi.
Còn cô lúc này đang đứng trên cầu thang nói chuyện với Lôi Lăng Quân, nhân viên đó đi đến nhắc cô:
- Tiểu thư, dưới sảnh có người đang đợi cô?
Lôi Hòa Nghi mơ hồ nhìn người nhân viên xa lạ này hỏi lại:
- Đợi tôi, ai?
- Tôi không rõ, hình như họ Cung!
- À, tôi biết rồi, cảm ơn!
Nhân viên cúi đầu rời đi để lại mình Lôi Hòa Nghi, cô không biết có phải Cung Huyền Thương đến đón mình không, dù sao anh cũng biết rõ địa điểm họp báo, thời gian thì anh cũng có thể ước lượng được mà lúc sáng anh còn nói muốn đến đón cô, nói không chừng là anh đến thật. Thảm chống trượt lót cầu thang màu đỏ, Lôi Hòa Nghi vừa trò chuyện với Lôi Lăng Quân vừa đi xuống dưới hoàn toàn không nhìn thấy rất nhiều hạt ngọc bích đỏ nằm trên thảm chờ cô giẫm vào, ngọc bích và thảm tông màu gần như nhau mắt thường khó mà phân biệt được, giày cao gót chạm phải vật tròn dưới chân, Lôi Hòa Nghi bị mất đà, cơ thể ngã nhào va vào thừng bậc thang mà lăn xuống dưới sàn, theo đó là từng hạt ngọc bích đỏ cũng lăn lông lốc xuống. Điện thoại bị rơi bên cạnh Lôi Hòa Nghi vang lên giọng nói lo lắng của Lôi Lăng Quân, bảo an đứng ngoài cổng sau cũng nhận ra vấn đề lập tức vào xem, nhìn thấy Lôi Hòa Nghi ngã cầu thang, đầu không ngừng chảy máu thì hoảng hốt lập tức gọi cấp cứu. Động tĩnh không nhỏ lập tức thu hút mọi người trên hội trường tầng 2. Mọi người nhìn thấy Lôi Hòa Nghi được nhân viên y tế của khách sạn đưa đi sơ cứu trong khi chờ xe cứu thương thì đều không khỏi hoảng sợ, Chúc Lam cũng không ngoại lệ, trong lòng đột nhiên có dự cảm chẳng lành. Mà Giám đốc truyền thông của Lôi Phong giải trí được Lôi Lăng Quân cử đi tháp tùng Lôi Hòa Nghi cũng không tránh khỏi lo lắng gọi điện cho cho ông chủ của mình.
❊
Kiếp nạn thứ 82 của Nghi Nghi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất