Trọng Sinh Về Trước Thiên Tai, Ta Tích Đầy Vật Tư Đi Chạy Nạn
Chương 8:
Miếng ngọc bội này là di vật của mẫu thân nàng.
Kiếp trước, khi Tần Vân Yên cướp đi giấy tờ địa khế thì miếng ngọc bội này cũng bị cướp đi cùng.
Kiếp trước, trước khi chết, Tần Vân Yên đã tiết lộ về sự tồn tại của không gian đặc biệt bên trong miếng ngọc bội này.
Tần Lăng Hàm dùng trâm cài đâm vào ngón tay mình, nhỏ máu lên miếng ngọc bội.
Miếng ngọc bội phát ra một tia sáng yếu ớt, biến thành một dấu hiệu, in trên cổ tay Tần Lăng Hàm.
Cùng lúc đó, bóng dáng Tần Lăng Hàm cũng biến mất trong sân.
Theo không gian mở ra, bóng dáng Tần Lăng Hàm xuất hiện trong một không gian rộng lớn.
Bên trong không gian, cỏ xanh mướt, ánh nắng ấm áp, gió nhẹ thổi qua có thể thoang thoảng ngửi thấy mùi đất ẩm lẫn với mùi cỏ xanh tươi mát.
Tần Lăng Hàm nhìn xung quanh, thấy một bên đất trống có một tấm biển được làm từ gỗ quý nguyên khối.
Tần Lăng Hàm tiến lên xem, phát hiện trên tấm biển có viết mấy dòng chữ nhỏ:
Không gian bích ngọc cấp độ hiện tại: Cấp 0 (Số ngọc tệ cần để nâng cấp: 1000 ngọc tệ)
Tổng số ngọc tệ hiện tại: 0 ngọc tệ
Số ngọc tệ cần để khai khẩn đất: 100 ngọc tệ
Số ngọc tệ cần để xây dựng nhà gỗ: 500 ngọc tệ
Tần Lăng Hàm nhìn vào nội dung bên trên, nhớ lại một số chuyện kiếp trước.
Thiên tai giáng xuống, nàng cùng người Tần gia cùng nhau chạy nạn.
Tần Vân Yên lúc đầu lục soát phòng nàng, cướp đi miếng ngọc bội truyền gia mà mẫu thân để lại cho nàng, nên vô tình phát hiện ra bí mật về không gian bên trong miếng ngọc bội.
Sau đó Tần Vân Yên nói cho cha nương biết về sự tồn tại của không gian.
Cha nương vốn đã rất thương yêu nàng ta, vì chuyện này mà trực tiếp nâng nàng ta lên tận trời.
Đường chạy nạn vốn đã gian nan nhưng sự đối xử đặc biệt của người Tần gia đối với Tần Vân Yên lại khiến Tần Vân Yên hoàn toàn có vẻ cao cao tại thượng.
Nàng ta coi nàng, vốn là đích nữ của Tần gia, như nô tì sai bảo. Không những giao hết mọi việc bẩn thỉu nặng nhọc cho nàng làm, mà trên đường còn không cho nàng ăn no.
Thời gian dài không được ăn no và làm việc nặng nhọc khiến nàng giữa đường không chịu nổi mà phát sốt.
Lúc đó, trong không gian của Tần Vân Yên rõ ràng đã trồng được thuốc bằng hạt giống cướp được trên đường.
Nhưng họ lại trơ mắt nhìn nàng sốt cao không hạ, không những không chịu lấy một chút thuốc nào ra cho nàng, mà còn vứt nàng đang hấp hối trong đêm đông giá rét.
Có lẽ là số mệnh chưa tận, Tần Lăng Hàm trước khi chết cóng đã được một đôi phu thê thợ săn cùng đường chạy nạn cứu, sau đó họ kết bạn cùng nhau gian nan sống sót trong thiên tai hai năm, cuối cùng vẫn không may chết vì bọn cướp.
Kiếp trước, khi Tần Vân Yên cướp đi giấy tờ địa khế thì miếng ngọc bội này cũng bị cướp đi cùng.
Kiếp trước, trước khi chết, Tần Vân Yên đã tiết lộ về sự tồn tại của không gian đặc biệt bên trong miếng ngọc bội này.
Tần Lăng Hàm dùng trâm cài đâm vào ngón tay mình, nhỏ máu lên miếng ngọc bội.
Miếng ngọc bội phát ra một tia sáng yếu ớt, biến thành một dấu hiệu, in trên cổ tay Tần Lăng Hàm.
Cùng lúc đó, bóng dáng Tần Lăng Hàm cũng biến mất trong sân.
Theo không gian mở ra, bóng dáng Tần Lăng Hàm xuất hiện trong một không gian rộng lớn.
Bên trong không gian, cỏ xanh mướt, ánh nắng ấm áp, gió nhẹ thổi qua có thể thoang thoảng ngửi thấy mùi đất ẩm lẫn với mùi cỏ xanh tươi mát.
Tần Lăng Hàm nhìn xung quanh, thấy một bên đất trống có một tấm biển được làm từ gỗ quý nguyên khối.
Tần Lăng Hàm tiến lên xem, phát hiện trên tấm biển có viết mấy dòng chữ nhỏ:
Không gian bích ngọc cấp độ hiện tại: Cấp 0 (Số ngọc tệ cần để nâng cấp: 1000 ngọc tệ)
Tổng số ngọc tệ hiện tại: 0 ngọc tệ
Số ngọc tệ cần để khai khẩn đất: 100 ngọc tệ
Số ngọc tệ cần để xây dựng nhà gỗ: 500 ngọc tệ
Tần Lăng Hàm nhìn vào nội dung bên trên, nhớ lại một số chuyện kiếp trước.
Thiên tai giáng xuống, nàng cùng người Tần gia cùng nhau chạy nạn.
Tần Vân Yên lúc đầu lục soát phòng nàng, cướp đi miếng ngọc bội truyền gia mà mẫu thân để lại cho nàng, nên vô tình phát hiện ra bí mật về không gian bên trong miếng ngọc bội.
Sau đó Tần Vân Yên nói cho cha nương biết về sự tồn tại của không gian.
Cha nương vốn đã rất thương yêu nàng ta, vì chuyện này mà trực tiếp nâng nàng ta lên tận trời.
Đường chạy nạn vốn đã gian nan nhưng sự đối xử đặc biệt của người Tần gia đối với Tần Vân Yên lại khiến Tần Vân Yên hoàn toàn có vẻ cao cao tại thượng.
Nàng ta coi nàng, vốn là đích nữ của Tần gia, như nô tì sai bảo. Không những giao hết mọi việc bẩn thỉu nặng nhọc cho nàng làm, mà trên đường còn không cho nàng ăn no.
Thời gian dài không được ăn no và làm việc nặng nhọc khiến nàng giữa đường không chịu nổi mà phát sốt.
Lúc đó, trong không gian của Tần Vân Yên rõ ràng đã trồng được thuốc bằng hạt giống cướp được trên đường.
Nhưng họ lại trơ mắt nhìn nàng sốt cao không hạ, không những không chịu lấy một chút thuốc nào ra cho nàng, mà còn vứt nàng đang hấp hối trong đêm đông giá rét.
Có lẽ là số mệnh chưa tận, Tần Lăng Hàm trước khi chết cóng đã được một đôi phu thê thợ săn cùng đường chạy nạn cứu, sau đó họ kết bạn cùng nhau gian nan sống sót trong thiên tai hai năm, cuối cùng vẫn không may chết vì bọn cướp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất