Chỉ Tâm Như Thủy

Chương 17

Trước Sau
Sáng hôm sau, Trục Phong thay quân trang, tư thế oai hùng đi đến Nam Uyển hoàng cung. An Nhi cưỡi trên lưng một tiểu mã, con ngựa kia tuổi còn nhỏ, bốn chân đạp tuyết, là ngựa quý khó gặp. An Nhi nhìn thấy Trục Phong, lúc này tựa như thời gian ngừng lại, An Nhi ngơ ngác nhìn thân ảnh quen thuộc kia, hốc mắt không nhịn được ửng hồng.

“An Nhi khỏe!” Trục Phong ôm y xuống, đem y ôm thật chặc, một người luôn hoạt bát dẻo miệng như hắn lần đầu tiên cảm thấy không nói nên lời.

“Trục Phong ca ca, ta thật nhớ ngươi.”

“Ta cũng nhớ An Nhi.” Trục Phong ôm lấy An Nhi thật chặc, chặc đến nổi như muốn khảm y vào cơ thể mình.

Bên trong Nam Uyển, bên trong tiết lạnh mùa xuân còn nhiều thêm một mảnh nhu tình.

Tống Lăng đứng ở xa , hình ảnh nhu tình của hai người hắn đều thu vào mắt, ‘rắc’ một tiếng, hắn bẻ gảy nhánh cây trong tay, ngay cả trên mu bàn tay cũng nổi đầy gân xanh.

Ngay cả Như Tuyết bọc cả người trong áo lông bạch hồ thật dày, cả người tựa như tiên tử không dính khói lửa nhân gian, hắn nhẹ nhàng nhếch môi mỏng cười lạnh.

“Ngươi cười cái gì!” Tống Lăng không vui nhìn hắn.

“Ta đang nghĩ, nếu như có thể ép Tần vương gia tạo phản, đó không phải là một chuyện thú vị sao?”

“Ngươi có ý gì?” Tống Lăng nhíu mày nói.

“Vi thần không có ý gì.”

“Ta lặp lại lần nữa, ta mặc kệ ngươi muốn làm gì nhưng vạn lần cũng không thể tổn thương đến An Nhi, không cần phụ hoàng ngay cả ta cũng là người đầu tiên không tha cho ngươi!” Tống Lăng hung ác nói.



“Điện hạ.” Như Tuyết ngẩng đầu, đôi mắt xinh đẹp âm u không thấy đáy: “Rốt cuộc điện hạ đối với Thất hoàng tử là loại tâm tư gì? Như Tuyết rất hiếu kỳ.”

“Không có tâm tư gì! Ngươi nói thêm câu nào nữa, ta lập tức giết ngươi.”

Như Tuyết ha ha cười to, thanh âm cuồng ngạo làm quạ trên cây sợ đến bay loạn: ” Đã vậy Như Tuyết ta càng muốn nói! Người người đều nói hoàng tộc Tống gia các ngươi khí phách phi phàm, nhưng đối với ta, chẳng qua chỉ là đám hỗn trướng nhát gan hèn yếu!”

Tống Lăng nheo mắt lại: “Chỉ bằng những lời này của ngươi, đã đủ để ngươi chết mười lần!”

“Ta nói sai sao? Đã vậy Như Tuyết còn muốn nói thêm một câu, ngàu yêu An Nhi, Như Tuyết thấy rõ nhưng ngày nhát gan hèn yếu, không dám cướp người cùng Thánh Vũ đế. Giống như Lý Bạch Băng chỉ cầu giữ được ngôi vị thái tử, ngươi hận Thánh Vũ đế, tình nguyện đem An Nhi đẩy cho Trục Phong cái gì cũng không biết! Ngươi giúp Trục Phong không phải vì trả ân, mà do ngươi tiểu nhân không dám biểu đạt tình cảm của mình. Cho nên, nguyện ý tác thành cho bọn họ, xem Trục Phong như thế thân của mình! Ngươi đem tình cảm của mình đối với An Nhi ký thác vào trên người Trục Phong, thật đáng thương cũng thật buồn cười!”

“Hỗn trướng!” Tống Lăng tức giận đến khó thở, đột nhiên rút kiếm đánh về phía Như Tuyết, Như Tuyết là một văn nhân sao có thể tránh được? Chỉ thấy thanh phong chợt lóe, Như Tuyết tựa tiên tử trong nháy mắt phải bỏ mạng dưới kiếm, đột nhiên một bóng đen chợt lóe đẩy Như Tuyết qua một bên, kiếm kia đánh về phía bóng đen nhất thời máu chảy như suối.

“Đàm Ảnh!” Như Tuyết bị dọa sợ đến hoa dung thất sắc.

Tống Lăng sắc mặc âm trầm.

“Điện hạ, Liên đại nhân trẻ người dốt nát, mong ngời thứ tội.” Sắc mặt Đàm Ảnh ảm đạm, máu thấm ướt xiêm áo nhưng hắn vẫn quỳ thẳng tắp.

Tống Lăng tra kiếm vào vỏ, cười lạnh nói: “Hắn dốt nát? Chỉ sợ ngay cả ta và ngươi hợp lại cũng không địch lại tâm tư của hắn!”

Đàm ảnh không dám nói lời nào, thành thật quỳ.



“Đứng lên, trở về chữa thương đi.” Tống Lăng quay đầu sang hướng khác, phân phó nói.

“Vâng.”

Tông Lâm có chút chua, Đàm Ảnh vốn là tâm phúc của hắn, năm đó trên chiến trường cùng hắn sống chết có nhau, mưa gió cùng thuyền, đối với mình trung thành tận tâm, hôn nay lại vì Liên Như Tuyết năm lần bảy lượt làm nghịch ý mình, không khỏi bật thốt lên nói: “Nếu ngươi còn dám bảo vệ hắn, ta nhất định không buông tha ngươi!” Dứt lời, cảm thấy mình như một hài tử sinh khí, phụng phịu mím môi không nói nữa, gương mặt vì tức giận mà đỏ bừng, thạn quá thành giận phất tay áo rời đi.

Đàm Ảnh kinh ngạc nhìn bóng lưng Tống Lăng rời đi, trên gương mặt tái nhợt nổi lên một mạt đỏ thắm.

Như Tuyết lạnh lùng nhìn Đàm Ảnh: “Nên phụ vụ thái tử nhà ngươi cho tốt đi! Tội gì phải nhiều chuyện!”

Đàm ảnh thở dài: “Như Tuyết, đừng chọc giận điện hạ nữa.”

“Chuyện của ta, ngươi quản không được!”

“Như Tuyết, đừng tùy hứng….”

Như Tuyết thẹn quá thành giận, đẩy Đàm Ảnh ra, trên gương mặt tuyệt đẹp có chút thê lương, cuồng loạn nói: “Đi tifmt hái tử tốt của ngươi đi! Còn quản ta sống chết làm gì!” Gào thét xong hắn che mặt khóc thút thít.

Cả ngày hôm nay, lòng Thánh Vũ đế cũng không cách nào bình tĩnh. Khó khăn lắm mới bãi triều lại bị đám lão thần ngăn lại, nước mắt nước mũi chảy dài, khóc thê lương kể lại chuyện Hoàng Hà gặp thiên tai, Thánh Vũ đế không thể không cưỡng chế quý tốc  kinh thành quyên góp, tiết kiệm tuyệt đối, dùng tiền đó xoay xở giúp nạn thiên tai. Khó khăn lắm mói tiễn đám lão thần kia đi, Thánh Vũ đế lập tức phân phó đại thái giám lấy Lông Đạm quả lần trước Nam Cương tiến cống trở về Ân Chu các. Vừa vào cửa liền lớn tiếng gọi An Nhi, kêu mấy tiếng mà vẫn không nghe thấy người đáp, lúc này mới nhớ đến An Nhi hôm nay đi theo thái phó ở Nam Uyển học cỡi ngựa bắn cung.

Vừa đến Nam Uyển đã nghe thấy tiếng cười tựa chuông bạc của Anh Nhi, Trục Phong ôm An Nhi cưỡi trên lưng ngựa, tay nắm tay dạy An Nhi nắm lấy giây cương, Tiểu An cũng tựa vào trong ngực hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên, biểu tình vui vẻ như vậy Thánh Vũ đến chưa từng nhìn thấy.

Thánh Vũ đế trầm mặc chốc lát, xoay người chậm rãi rời đi. Biểu tình trên mặt trở nên âm trầm đến đáng sợ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau