Chương 74: Xuất viện
Sáng sớm thứ Tư, Dư Đình Thu đã hoàn tất thủ tục xuất viện cho Dư Trừ.
"Thật sự không muốn đến chỗ dì ở sao?"
"Không ạ." Dư Trừ nhéo nhéo thịt trên mặt thở dài, "Dạo này cháu béo lên rồi."
Dư Đình Thu khởi động xe: "Quả dứa tròn trịa, mập mạp cũng rất đáng yêu."
Dư Trừ thuận miệng nói: "Cái này không được, làm cản trở việc cháu tìm đối tượng."
Dư Đình Thu: "Sao thế, cuối cùng cũng muốn tìm đối tượng rồi à, để dì hỏi giúp cháu nhé."
Dư Trừ: "...Không cần không cần!"
Cũng đừng hỏi đến người nào đó không nên hỏi.
Trở lại trường học, An Khả đang đợi ở dưới lầu ký túc xá, chạy tới giúp cô lấy hành lý, có chút tức giận nói: "Cậu không coi tớ là bạn à, sinh bệnh nằm viện mà không nói cho tớ biết!"
Dư Trừ cười: "Không có, chỉ là tớ thấy cậu ôn tập vất vả quá. Hơn nữa, tớ chỉ muốn thử xem một mình tớ có thể làm được hay không."
An Khả hừ một tiếng: "Cậu lợi hại, cậu là nhất."
Dư Trừ ôm cánh tay cô: "Đừng tức giận mà, Khả Khả, tí nữa tớ đãi cậu ăn bingsu nha!"
An Khả trắng mắt liếc cô một cái: "Cậu ăn được à?"
Dư Trừ: "Tớ nhìn cậu ăn!"
"Cái cậu này, lại để tớ tăng cân một mình à!"
Hai cô gái trò chuyện cười đùa rồi đi lên lầu, cất hành lý rồi lại quay xuống.
An Khả: "Tớ xin giáo viên môn tự chọn cho cậu nghỉ phép rồi, học kỳ sau có thể thi lại, không cần phải lo."
Dư Trừ: "Tớ không lo, Khả Khả của chúng ta là người đáng tin cậy nhất thế giới!"
An Khả thần bí nói: "Đúng rồi, còn có chuyện muốn nói cho cậu."
Dư Trừ: "Chuyện gì?"
"Có kết quả xử lý Lâm Tiêu rồi, bởi vì sau đó có nhiều nữ sinh tố cáo bị cậu ta quấy rối, cộng thêm hành vi sai trái trong học tập nên nhà trường đã đuổi học luôn!"
"Đuổi học?"
"Đúng vậy!" An Khả không khỏi bật cười, "Cậu không biết đâu, ngày đó hắn gào rú như lợn rừng ở ngay ngoài phòng hiệu trưởng, nói rằng nếu hắn bị đuổi học sẽ bị cha đánh chết."
Dư Trừ cười cười: "Tự làm tự chịu."
"Cậu nói chuyện vẫn khách khí như vậy," An Khả nói, "Suýt chút nữa thì hắn đã làm hại cậu. Đúng rồi, cô Trình của cậu có biết chuyện này không?"
"Có nói qua với chị ấy." Dư Trừ dừng một chút, "Còn nữa, chị ấy... không phải của tớ."
An Khả sửng sốt: "Sao vậy?"
Dư Trừ: "...Chúng tớ kết thúc rồi."
"Chuyện xảy ra khi nào?" An Khả không giấu được vẻ kinh ngạc, cô lo Dư Trừ trước đó đã động lòng, nhưng hiện giờ xem ra Dư Trừ lý trí hơn cô nghĩ rất nhiều.
Dư Trừ: "Mấy ngày trước thôi, không sao đâu, mọi chuyện đã qua rồi."
Cô quay đầu đi cười một cái, tia nắng chiếu lên đôi má còn hơi nhợt nhạt sau cơn bệnh, trong trẻo và thuần khiết như bầu trời trong xanh sau cơn mưa.
An Khả cảm thấy tiếc cho cô, cũng không nhắc tới nữa: "Được, được, đi thôi."
Dư Trừ đưa tay ra, ánh nắng rơi vào lòng bàn tay, cô nắm lấy một nắm ánh nắng nhảy múa, tâm tình trở nên tươi sáng hơn: "Được rồi, đi về phía trước thôi!"
*
"Trình Trình, đọc tư liệu tôi gửi chưa?"
"Vẫn đang đọc, chưa xong."
Trình Khuynh nhẹ nhàng đẩy kính lên, ôm lấy con mèo lười nằm trên bàn phím: "Lát nữa đọc xong tôi sẽ liên lạc lại với cậu."
Dư Đình Thu: "Được, không vội. Đúng rồi, cậu có thấy tư liệu mà Tiểu La của chúng ta thu thập được không?"
Trình Khuynh: "Ừ."
Dư Đình Thu: "Ý cậu là gì? Con bé làm tốt thế mà."
Trình Khuynh không tiếng động mỉm cười: "Cũng được."
Trên máy tính đang mở một bản vẽ, cô đánh dấu hai chỗ cần thay đổi, tạo thêm một bản sao của tập tin rồi đặt riêng trên màn hình.
"Cái gì mà cũng được? Sao mà khó nghe được một lời tốt đẹp từ miệng cậu thế," Dư Đình Thu bất mãn nói, "Đứa nhỏ này kiên định thật, mấy ngày nay rõ ràng không rảnh rỗi thế mà vẫn bỏ thời gian ra ngoài để tìm tư liệu."
Trình Khuynh: "Không rảnh sao?"
Dư Đình Thu: "Đúng vậy, con bé không được khỏe. Tôi đưa đứa bé hư này ra ngoài ăn cơm đã, để nó không ở trong trường ăn qua loa vớ vẩn nữa. Đừng quên cuối tuần đến quán cà phê phía Tây trường học để bàn hạng mục nhé. Tôi cúp máy trước đây."
"Đình Thu!"
Trình Khuynh gọi tên cô nhưng không kịp, chỉ nghe thấy âm thanh tút tút vội vã.
Có vẻ hơi lạ lùng nếu gọi lại cho cô ấy chỉ để hỏi về cháu gái của cô ấy.
Trình Khuynh đặt điện thoại xuống, nhìn lịch, vẫn chưa đến lúc tiêm phòng cho A Bạch.
Nhưng A Bạch dạo gần đây ăn không nhiều, đột nhiên không thích ăn thức ăn cho mèo nữa. Trình Nhạc nghe được chuyện này cũng không yên tâm, gần đây cô bé đang ở Vĩnh Châu tham gia huấn luyện Olympic, nói trễ một chút sẽ qua xem thử.
Xử lý xong công việc lúc 6 giờ, Trình Khuynh lái xe đến đón em gái, cùng cô mang A Bạch đi kiểm tra nhưng không phát hiện ra vấn đề gì.
Về đến nhà, A Bạch nhảy ra khỏi vòng tay của Trình Nhạc, quay về ổ nhỏ của mình nằm xuống, vẫn còn buồn ngủ.
Trình Nhạc đi tới trêu chọc, đột nhiên hỏi: "Lâu rồi không thấy chị Tiểu Dư nhỉ?"
Trình Khuynh rót một cốc nước, phớt lờ cô bé.
Trình Nhạc trong lòng trầm xuống: "Chị, chị và chị Tiểu Dư chia tay rồi à?"
Trình Khuynh không nói gì, coi như là đồng ý.
Trình Nhạc: "Aish!"
Cô bé nhìn vào điện thoại của mình, rồi lại nhìn chị gái một lúc, lại thở dài thườn thượt, aishhh.
Trình Khuynh: "Có chuyện gì thì cứ nói đi, thở dài cái gì?"
Trình Nhạc tỏ vẻ bất lực: "Em không biết nói gì ngoài thở dài nữa rồi. Chị à, chị gái ruột của em à, chị Tiểu Dư tốt như vậy, sao chị có thể chia tay với chị ấy được chứ?"
Thấy Trình Khuynh không lên tiếng, cô bé lại giơ ngón tay lên đếm từng ngón một: "Chị xem, chị ấy trẻ trung, dịu dàng, xinh đẹp, có học thức cao, có năng lực và hiền lành với mọi người. Đối với chị càng không cần phải nói, có khi nào mà chị nghe thấy chị ấy nói 'không' với chị chưa?"
Trình Khuynh mím môi dưới.
Các đốt ngón tay của cô gõ nhẹ lên mặt bàn, cũng không biết cô đang nghĩ gì.
Nhìn thấy cô như vậy, Trình Nhạc tức giận nói: "Ngày sinh nhật của chị cũng là em nói cho chị ấy biết. Chị ấy đến đây làm bánh cho chị, ở bên chị. Chị ấy đối với chị còn chưa đủ tốt sao? Sao chị không đối xử với chị ấy tốt một chút?"
Nhiều năm như vậy, hiếm khi thấy chị gái có người bầu bạn bên cạnh, cô bé không biết trong lòng vui sướng đến nhường nào. Kết quả bây giờ thì hay rồi. Người ta chạy mất, làm cô tức chết đi được, cô thực sự hao tâm tổn sức không hợp với lứa tuổi của mình chút nào.
Trình Khuynh gật đầu: "Chị hiểu rồi."
Trình Nhạc: "Chị hiểu cái gì?"
"Đã đến giờ em đến lớp vũ đạo buổi tối rồi," Trình Khuynh đứng dậy mở cửa cho cô, "Đi thôi, sắp muộn rồi."
"Oái! Suýt nữa em quên mất!"
"Đi thôi, đi thôi." Trình Nhạc chạy ra, đi được vài bước lại quay lại, "Chị, chị phải đem chị Tiểu Dư về bằng được, hiểu chưa?"
Trình Khuynh chưa kịp phản ứng, cô đã vội vàng bỏ đi.
Trong nhà xem như an tĩnh lại.
A Bạch đi tới rúc vào cô, sau đó có chút thất vọng rời đi.
Trình Khuynh tắt máy tính đã là đêm khuya, sau khi tắm rửa xong, cô ngồi trước bàn trang điểm, nhẹ nhàng nghịch nghịch tai, dái tai có chút viêm tấy, có chút khó chịu.
Cô soi gương một lúc cũng không tìm được tư thế thích hợp.
Vừa lúc trong phòng bếp truyền đến một tiếng động không lớn không nhỏ.
Trình Khuynh vô thức gọi: "Dư Trừ, giúp tôi thay khuyên tai với."
Trong phòng vẫn yên tĩnh như cũ.
Yên tĩnh đến nỗi tiếng vang duy nhất là giọng nói của chính cô.
Sau đó lại một tiếng "meo" nữa, hóa ra là A Bạch đang chơi đồ chơi cho mèo trong phòng khách.
Dư Trừ không có ở đây.
Trình Khuynh cười một cái, giơ tay sờ lên vành tai.
Động tác tiếp theo của cô có chút thô bạo, cô không quan tâm có đau hay không, giật khuyên tai ra, quả nhiên có máu, cũng có chút đau.
Nhìn vào gương, cô có chút xuất thần.
Cô nhớ người có đầu ngón tay mềm mại, thở vào tai cô, giúp cô thay khuyên tai.
Nhớ có người từng nói rằng sau này mỗi khi tai chị đau, đều phải nhớ đến em.
Cuối cùng đã thay xong khuyên tai.
Cô giơ tay lên, lại chạm vào chóp tai mình theo thói quen.
*
Quán bar Như Bạc.
Ngồi trên quầy bar là một người phụ nữ mặc áo sơ mi màu tuyết, chỉ cài cúc đến xương quai xanh, ngón tay thon dài cầm chiếc cốc, nhìn rượu xoáy tròn trong ánh đèn.
"Thêm một ly nữa chứ?"
"Cảm ơn."
Ninh tỷ là một phụ nữ trung niên độc thân, sở hữu ba quán bar ở Vĩnh Châu, gần đây cô rất ít khi đến Như Bạc, thậm chí còn hiếm khi gặp Trình Khuynh: "Sao thế? Có chuyện gì có thể làm phiền lòng Trình đại giáo sư của chúng ta?"
Trình Khuynh im lặng vài giây mới mở miệng: "Cậu đã từng thích người kém hơn mình cả chục tuổi chưa?"
Ninh tỷ: "Có chứ, mấy ngày trước tôi vừa ngủ với một người mẫu tiểu thịt tươi, mới vừa đôi mươi."
Trình Khuynh: "..."
Ninh tỷ sửng sốt: "Ý cậu là thật sự động tâm sao?"
Trình Khuynh không nói gì, lông mi hơi rũ xuống.
"Không phải chứ? Cậu thích mấy đứa trẻ tuổi làm gì? Hầu như đứa nào cũng đều vòi tiền của cậu. Hơn nữa, người trẻ ham vui, thích chốn phồn hoa, không quá mấy ngày đã bỏ rơi cậu."
"Em ấy không phải người như vậy."
Ninh tỷ kéo ghế lại gần nói: "Cậu đã cân nhắc chuyện này lâu rồi phải không?"
Trình Khuynh bật cười: "Cậu nói nhảm gì vậy."
"Tôi còn không hiểu cậu sao." Ninh tỷ tặc lưỡi, "Nếu không ngẫm nghĩ thật lâu thì cậu đã không hỏi tới tôi."
Hơn nữa đêm nay đã uống xong rượu, nếu không uống rượu, ai đó 'muộn tao' phỏng chừng sẽ không nói nửa lời.
Ninh tỷ thở dài: "Nếu thật sự thích thì cũng không phải là không thể. Dù có bị lừa thì hãy coi đó là một bài học."
"Đó không phải là vấn đề."
"Vậy vấn đề là gì?"
"Quên đi, không tiện nói cho cậu."
"Là ai? Chẳng lẽ là cô gái lúc trước tôi giới thiệu cho cậu? Đúng rồi không phải cô ấy chỉ mới ngoài hai mươi thôi sao!"
"Cậu sẽ không muốn biết em ấy là ai đâu."
Ninh tỷ khó hiểu: "Tại sao?"
Trình Khuynh chỉ cười, không nói.
Nếu bị Đình Thu phát hiện ra... Cậu ấy sẽ quậy cái quán bar Như Bạc này long trời lở đất mất.
Ánh sáng từ quán bar lưu chuyển, chiếu xuống khuôn mặt lạnh lùng của cô, nét mặt sâu thẳm giữa ánh sáng và bóng tối, duyên dáng và cô đơn.
Đôi hoa tai kim cương mỏng phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo.
Trình Khuynh ngẩng đầu, hơi nheo mắt, hơi hé đôi môi đỏ mọng, nhấp một ngụm rượu.
Cô vô thức lại nghịch nghịch dái tai mình.
Cô gửi hai tin nhắn cho Dư Đình Thu:
"Hạng mục của thứ Bảy ngày mai bàn nhé."
"Có việc muốn hỏi cậu."
"Thật sự không muốn đến chỗ dì ở sao?"
"Không ạ." Dư Trừ nhéo nhéo thịt trên mặt thở dài, "Dạo này cháu béo lên rồi."
Dư Đình Thu khởi động xe: "Quả dứa tròn trịa, mập mạp cũng rất đáng yêu."
Dư Trừ thuận miệng nói: "Cái này không được, làm cản trở việc cháu tìm đối tượng."
Dư Đình Thu: "Sao thế, cuối cùng cũng muốn tìm đối tượng rồi à, để dì hỏi giúp cháu nhé."
Dư Trừ: "...Không cần không cần!"
Cũng đừng hỏi đến người nào đó không nên hỏi.
Trở lại trường học, An Khả đang đợi ở dưới lầu ký túc xá, chạy tới giúp cô lấy hành lý, có chút tức giận nói: "Cậu không coi tớ là bạn à, sinh bệnh nằm viện mà không nói cho tớ biết!"
Dư Trừ cười: "Không có, chỉ là tớ thấy cậu ôn tập vất vả quá. Hơn nữa, tớ chỉ muốn thử xem một mình tớ có thể làm được hay không."
An Khả hừ một tiếng: "Cậu lợi hại, cậu là nhất."
Dư Trừ ôm cánh tay cô: "Đừng tức giận mà, Khả Khả, tí nữa tớ đãi cậu ăn bingsu nha!"
An Khả trắng mắt liếc cô một cái: "Cậu ăn được à?"
Dư Trừ: "Tớ nhìn cậu ăn!"
"Cái cậu này, lại để tớ tăng cân một mình à!"
Hai cô gái trò chuyện cười đùa rồi đi lên lầu, cất hành lý rồi lại quay xuống.
An Khả: "Tớ xin giáo viên môn tự chọn cho cậu nghỉ phép rồi, học kỳ sau có thể thi lại, không cần phải lo."
Dư Trừ: "Tớ không lo, Khả Khả của chúng ta là người đáng tin cậy nhất thế giới!"
An Khả thần bí nói: "Đúng rồi, còn có chuyện muốn nói cho cậu."
Dư Trừ: "Chuyện gì?"
"Có kết quả xử lý Lâm Tiêu rồi, bởi vì sau đó có nhiều nữ sinh tố cáo bị cậu ta quấy rối, cộng thêm hành vi sai trái trong học tập nên nhà trường đã đuổi học luôn!"
"Đuổi học?"
"Đúng vậy!" An Khả không khỏi bật cười, "Cậu không biết đâu, ngày đó hắn gào rú như lợn rừng ở ngay ngoài phòng hiệu trưởng, nói rằng nếu hắn bị đuổi học sẽ bị cha đánh chết."
Dư Trừ cười cười: "Tự làm tự chịu."
"Cậu nói chuyện vẫn khách khí như vậy," An Khả nói, "Suýt chút nữa thì hắn đã làm hại cậu. Đúng rồi, cô Trình của cậu có biết chuyện này không?"
"Có nói qua với chị ấy." Dư Trừ dừng một chút, "Còn nữa, chị ấy... không phải của tớ."
An Khả sửng sốt: "Sao vậy?"
Dư Trừ: "...Chúng tớ kết thúc rồi."
"Chuyện xảy ra khi nào?" An Khả không giấu được vẻ kinh ngạc, cô lo Dư Trừ trước đó đã động lòng, nhưng hiện giờ xem ra Dư Trừ lý trí hơn cô nghĩ rất nhiều.
Dư Trừ: "Mấy ngày trước thôi, không sao đâu, mọi chuyện đã qua rồi."
Cô quay đầu đi cười một cái, tia nắng chiếu lên đôi má còn hơi nhợt nhạt sau cơn bệnh, trong trẻo và thuần khiết như bầu trời trong xanh sau cơn mưa.
An Khả cảm thấy tiếc cho cô, cũng không nhắc tới nữa: "Được, được, đi thôi."
Dư Trừ đưa tay ra, ánh nắng rơi vào lòng bàn tay, cô nắm lấy một nắm ánh nắng nhảy múa, tâm tình trở nên tươi sáng hơn: "Được rồi, đi về phía trước thôi!"
*
"Trình Trình, đọc tư liệu tôi gửi chưa?"
"Vẫn đang đọc, chưa xong."
Trình Khuynh nhẹ nhàng đẩy kính lên, ôm lấy con mèo lười nằm trên bàn phím: "Lát nữa đọc xong tôi sẽ liên lạc lại với cậu."
Dư Đình Thu: "Được, không vội. Đúng rồi, cậu có thấy tư liệu mà Tiểu La của chúng ta thu thập được không?"
Trình Khuynh: "Ừ."
Dư Đình Thu: "Ý cậu là gì? Con bé làm tốt thế mà."
Trình Khuynh không tiếng động mỉm cười: "Cũng được."
Trên máy tính đang mở một bản vẽ, cô đánh dấu hai chỗ cần thay đổi, tạo thêm một bản sao của tập tin rồi đặt riêng trên màn hình.
"Cái gì mà cũng được? Sao mà khó nghe được một lời tốt đẹp từ miệng cậu thế," Dư Đình Thu bất mãn nói, "Đứa nhỏ này kiên định thật, mấy ngày nay rõ ràng không rảnh rỗi thế mà vẫn bỏ thời gian ra ngoài để tìm tư liệu."
Trình Khuynh: "Không rảnh sao?"
Dư Đình Thu: "Đúng vậy, con bé không được khỏe. Tôi đưa đứa bé hư này ra ngoài ăn cơm đã, để nó không ở trong trường ăn qua loa vớ vẩn nữa. Đừng quên cuối tuần đến quán cà phê phía Tây trường học để bàn hạng mục nhé. Tôi cúp máy trước đây."
"Đình Thu!"
Trình Khuynh gọi tên cô nhưng không kịp, chỉ nghe thấy âm thanh tút tút vội vã.
Có vẻ hơi lạ lùng nếu gọi lại cho cô ấy chỉ để hỏi về cháu gái của cô ấy.
Trình Khuynh đặt điện thoại xuống, nhìn lịch, vẫn chưa đến lúc tiêm phòng cho A Bạch.
Nhưng A Bạch dạo gần đây ăn không nhiều, đột nhiên không thích ăn thức ăn cho mèo nữa. Trình Nhạc nghe được chuyện này cũng không yên tâm, gần đây cô bé đang ở Vĩnh Châu tham gia huấn luyện Olympic, nói trễ một chút sẽ qua xem thử.
Xử lý xong công việc lúc 6 giờ, Trình Khuynh lái xe đến đón em gái, cùng cô mang A Bạch đi kiểm tra nhưng không phát hiện ra vấn đề gì.
Về đến nhà, A Bạch nhảy ra khỏi vòng tay của Trình Nhạc, quay về ổ nhỏ của mình nằm xuống, vẫn còn buồn ngủ.
Trình Nhạc đi tới trêu chọc, đột nhiên hỏi: "Lâu rồi không thấy chị Tiểu Dư nhỉ?"
Trình Khuynh rót một cốc nước, phớt lờ cô bé.
Trình Nhạc trong lòng trầm xuống: "Chị, chị và chị Tiểu Dư chia tay rồi à?"
Trình Khuynh không nói gì, coi như là đồng ý.
Trình Nhạc: "Aish!"
Cô bé nhìn vào điện thoại của mình, rồi lại nhìn chị gái một lúc, lại thở dài thườn thượt, aishhh.
Trình Khuynh: "Có chuyện gì thì cứ nói đi, thở dài cái gì?"
Trình Nhạc tỏ vẻ bất lực: "Em không biết nói gì ngoài thở dài nữa rồi. Chị à, chị gái ruột của em à, chị Tiểu Dư tốt như vậy, sao chị có thể chia tay với chị ấy được chứ?"
Thấy Trình Khuynh không lên tiếng, cô bé lại giơ ngón tay lên đếm từng ngón một: "Chị xem, chị ấy trẻ trung, dịu dàng, xinh đẹp, có học thức cao, có năng lực và hiền lành với mọi người. Đối với chị càng không cần phải nói, có khi nào mà chị nghe thấy chị ấy nói 'không' với chị chưa?"
Trình Khuynh mím môi dưới.
Các đốt ngón tay của cô gõ nhẹ lên mặt bàn, cũng không biết cô đang nghĩ gì.
Nhìn thấy cô như vậy, Trình Nhạc tức giận nói: "Ngày sinh nhật của chị cũng là em nói cho chị ấy biết. Chị ấy đến đây làm bánh cho chị, ở bên chị. Chị ấy đối với chị còn chưa đủ tốt sao? Sao chị không đối xử với chị ấy tốt một chút?"
Nhiều năm như vậy, hiếm khi thấy chị gái có người bầu bạn bên cạnh, cô bé không biết trong lòng vui sướng đến nhường nào. Kết quả bây giờ thì hay rồi. Người ta chạy mất, làm cô tức chết đi được, cô thực sự hao tâm tổn sức không hợp với lứa tuổi của mình chút nào.
Trình Khuynh gật đầu: "Chị hiểu rồi."
Trình Nhạc: "Chị hiểu cái gì?"
"Đã đến giờ em đến lớp vũ đạo buổi tối rồi," Trình Khuynh đứng dậy mở cửa cho cô, "Đi thôi, sắp muộn rồi."
"Oái! Suýt nữa em quên mất!"
"Đi thôi, đi thôi." Trình Nhạc chạy ra, đi được vài bước lại quay lại, "Chị, chị phải đem chị Tiểu Dư về bằng được, hiểu chưa?"
Trình Khuynh chưa kịp phản ứng, cô đã vội vàng bỏ đi.
Trong nhà xem như an tĩnh lại.
A Bạch đi tới rúc vào cô, sau đó có chút thất vọng rời đi.
Trình Khuynh tắt máy tính đã là đêm khuya, sau khi tắm rửa xong, cô ngồi trước bàn trang điểm, nhẹ nhàng nghịch nghịch tai, dái tai có chút viêm tấy, có chút khó chịu.
Cô soi gương một lúc cũng không tìm được tư thế thích hợp.
Vừa lúc trong phòng bếp truyền đến một tiếng động không lớn không nhỏ.
Trình Khuynh vô thức gọi: "Dư Trừ, giúp tôi thay khuyên tai với."
Trong phòng vẫn yên tĩnh như cũ.
Yên tĩnh đến nỗi tiếng vang duy nhất là giọng nói của chính cô.
Sau đó lại một tiếng "meo" nữa, hóa ra là A Bạch đang chơi đồ chơi cho mèo trong phòng khách.
Dư Trừ không có ở đây.
Trình Khuynh cười một cái, giơ tay sờ lên vành tai.
Động tác tiếp theo của cô có chút thô bạo, cô không quan tâm có đau hay không, giật khuyên tai ra, quả nhiên có máu, cũng có chút đau.
Nhìn vào gương, cô có chút xuất thần.
Cô nhớ người có đầu ngón tay mềm mại, thở vào tai cô, giúp cô thay khuyên tai.
Nhớ có người từng nói rằng sau này mỗi khi tai chị đau, đều phải nhớ đến em.
Cuối cùng đã thay xong khuyên tai.
Cô giơ tay lên, lại chạm vào chóp tai mình theo thói quen.
*
Quán bar Như Bạc.
Ngồi trên quầy bar là một người phụ nữ mặc áo sơ mi màu tuyết, chỉ cài cúc đến xương quai xanh, ngón tay thon dài cầm chiếc cốc, nhìn rượu xoáy tròn trong ánh đèn.
"Thêm một ly nữa chứ?"
"Cảm ơn."
Ninh tỷ là một phụ nữ trung niên độc thân, sở hữu ba quán bar ở Vĩnh Châu, gần đây cô rất ít khi đến Như Bạc, thậm chí còn hiếm khi gặp Trình Khuynh: "Sao thế? Có chuyện gì có thể làm phiền lòng Trình đại giáo sư của chúng ta?"
Trình Khuynh im lặng vài giây mới mở miệng: "Cậu đã từng thích người kém hơn mình cả chục tuổi chưa?"
Ninh tỷ: "Có chứ, mấy ngày trước tôi vừa ngủ với một người mẫu tiểu thịt tươi, mới vừa đôi mươi."
Trình Khuynh: "..."
Ninh tỷ sửng sốt: "Ý cậu là thật sự động tâm sao?"
Trình Khuynh không nói gì, lông mi hơi rũ xuống.
"Không phải chứ? Cậu thích mấy đứa trẻ tuổi làm gì? Hầu như đứa nào cũng đều vòi tiền của cậu. Hơn nữa, người trẻ ham vui, thích chốn phồn hoa, không quá mấy ngày đã bỏ rơi cậu."
"Em ấy không phải người như vậy."
Ninh tỷ kéo ghế lại gần nói: "Cậu đã cân nhắc chuyện này lâu rồi phải không?"
Trình Khuynh bật cười: "Cậu nói nhảm gì vậy."
"Tôi còn không hiểu cậu sao." Ninh tỷ tặc lưỡi, "Nếu không ngẫm nghĩ thật lâu thì cậu đã không hỏi tới tôi."
Hơn nữa đêm nay đã uống xong rượu, nếu không uống rượu, ai đó 'muộn tao' phỏng chừng sẽ không nói nửa lời.
Ninh tỷ thở dài: "Nếu thật sự thích thì cũng không phải là không thể. Dù có bị lừa thì hãy coi đó là một bài học."
"Đó không phải là vấn đề."
"Vậy vấn đề là gì?"
"Quên đi, không tiện nói cho cậu."
"Là ai? Chẳng lẽ là cô gái lúc trước tôi giới thiệu cho cậu? Đúng rồi không phải cô ấy chỉ mới ngoài hai mươi thôi sao!"
"Cậu sẽ không muốn biết em ấy là ai đâu."
Ninh tỷ khó hiểu: "Tại sao?"
Trình Khuynh chỉ cười, không nói.
Nếu bị Đình Thu phát hiện ra... Cậu ấy sẽ quậy cái quán bar Như Bạc này long trời lở đất mất.
Ánh sáng từ quán bar lưu chuyển, chiếu xuống khuôn mặt lạnh lùng của cô, nét mặt sâu thẳm giữa ánh sáng và bóng tối, duyên dáng và cô đơn.
Đôi hoa tai kim cương mỏng phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo.
Trình Khuynh ngẩng đầu, hơi nheo mắt, hơi hé đôi môi đỏ mọng, nhấp một ngụm rượu.
Cô vô thức lại nghịch nghịch dái tai mình.
Cô gửi hai tin nhắn cho Dư Đình Thu:
"Hạng mục của thứ Bảy ngày mai bàn nhé."
"Có việc muốn hỏi cậu."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất