Chương 19: Không phải bản tính của hắn
Giang Thiệu Văn không hiểu, sao lại có nhiều tin đồn ác ý chĩa hướng vào Cố Y Thư. Thời gian ở bên nước ngoài, những chuyện trong nước anh sớm đã không nghe ngóng. Vậy mà giờ về lại quá nhiều thứ xảy ra. Chỉ nhiêu đó, cũng lờ mờ đoán được những gì Cố Y Thư phải chịu đựng suốt thời gian, nhưng cô gái nhỏ vẫn một bộ dáng gai góc như thế, chẳng mảy may quan tâm.
Không nghĩ nhiều, Giang Thiệu Văn rời đi. Bởi vì buổi tiệc do gia tộc tổ chức, khoảng thời gian đầu chính là công bố danh phận. Thời gian dự kiến kéo dài khá lâu, không hề liên quan đến các buổi tiệc nhỏ phía sau. Mà bản thân anh, cũng không muốn Cố Y Thư tham dự vào để gây áp lực.
Trên dãy hành lang dài chỉ còn lại Thẩm Triết Quân cùng Cố Nhã Hân. Cố Nhã Hân vẫn muốn đi theo, liền bắt gặp ánh mắt như lưỡi dao của người đàn ông. Cuối cùng cô ta oan ức lên tiếng.
“Em biết buổi tiệc này anh không có bạn dự tiệc, cho nên mới hiện diện cùng anh…”
Người đàn ông nhíu mày nhìn, ánh mắt như soi rõ hoàn toàn tâm tính lẫn ý đồ.
“Có thể về được rồi, khu vực phòng ở đây. Cô không đủ khả năng để bước vào.”
“Anh Triết Quân, em cũng là vợ chưa cưới của anh mà.”
“Vợ chưa cưới?”
Thẩm Triết Quân nghiền ngẫm lại ba chữ, chẳng qua người đàn ông chính vì tôn trọng ý kiến cha của hắn, nên việc hủy bỏ hôn lễ vẫn chưa thực thi. Hắn chỉ là kéo dài, xem xét xem người Cố gia biết điều chừng nào. Nhưng càng lúc, mọi thứ càng vượt quá mức.
Người đàn ông cao ngạo xoay người rời đi, Cố Nhã Hân muốn đi theo. Nhưng được một đoạn, người canh gác càng lúc càng nhiều. Cho dù có mang cái danh vợ chưa cưới của Thẩm Triết Quân, cô ta vẫn không được tí mặt mũi.
Vị trí Thẩm Triết Quân, chính là khoang hạng sang, phòng và vật dụng đều rất mới. Ngay khung cửa kính, cũng tiếp nối với khung cảnh biển khơi.
Người đàn ông rút điếu thuốc, lẳng lặng châm lửa, lưng dựa thành kính. Nhìn về hướng khung cảnh trăng vẫn đang treo vằng vặc.
Trong đầu vang vọng lại từng câu nói ban nãy của Giang Thiệu Văn bên tai.
“Cô ấy là bạn gái của cháu.”
Thẩm Triết Quân hắn quá coi thường cô, chỉ mới hơn một tuần không liên lạc. Liền trực tiếp có thể dụ dỗ được Giang Thiệu Văn.
Nhưng mà, nếu để mọi thứ yên lặng diễn ra. Đó đã vốn không phải bản tính của hắn.
…
Gần như hai tiếng sau, Giang Thiệu Văn mới hoàn thành được phần công việc.
Lúc Giang Thiệu Văn cùng với Cố Y Thư trở lại buổi tiệc, cách bày trí đã được thay đổi. Khán đài biểu diễn được dàn dựng đẹp mắt. Hàng người trong tay, hầu như đều là một đôi khi hiện diện.
Âm điệu du dương, một bản hợp tấu nhẹ nhàng từ dàn nhạc vang lên. Khu vực nơi đây, tất cả đều hòa mình vào âm nhạc, để cho tâm hồn đồng điệu theo từng thanh âm cất lên.
Cố Y Thư đi cùng với Giang Thiệu Văn, nhưng chỉ đơn giản là đi bên cạnh. Từ đầu đến cuối, anh đều không tiếp xúc quá thân cận.
Không lâu sau, phía trên bục, một vài người tiến lên. Người chủ trì buổi lễ ra hiệu, hàng loạt ánh đèn soi sáng đến loá mắt.
“Như các vị đã biết, đây chính là buổi tiệc công khai chào mừng thiếu gia của Giang thị vừa về nước. Cậu là người tuổi trẻ tài cao, hiện chỉ mới 26 tuổi nhưng đã đảm nhiệm vị trí và chuẩn bị bước vào vai trò chiếc ghế giám đốc nhiệm kỳ ở độ tuổi trẻ nhất.”
Vừa nói, ánh đèn tập trung rọi sáng về hướng Giang Thiệu Văn. Khiến Cố Y Thư đi bên cạnh, chỉ biết ngượng ngùng lập tức lách người sang một bên.
Cố Y Thư danh tiếng không mấy tốt, hiển nhiên không muốn cùng với anh xuất hiện. Điều đó chỉ càng thêm bôi nhọ. Thế là cô ngồi sang một góc, mặc cho Giang Thiệu Văn ngước nhìn cô.
Giang Thiệu Văn hơi cau mày, buổi tiệc hai tiếng trước đã công khai danh phận. Ở buổi tiệc này, không hề có màn chào giới thiệu. Đây căn bản chỉ là buổi tiệc giao lưu giữa các tầng lớp, từ khi nào lại xuất hiện những phần dư thừa mà ngay cả anh cũng không biết.
Đám đông ngước nhìn, ánh sáng rọi về hướng Giang Thiệu Văn. Dù cho có thắc mắc, cũng chỉ đành quy thuận bước lên.
Cố Y Thư ngồi trên chiếc bàn ở góc khuất, nhìn về hướng Giang Thiệu Văn với thân phận lớn vọng trọng. Càng lúc càng cảm thấy bản thân không xứng xuất hiện cùng. Một người tốt như thế, sao có thể để cô làm ảnh hưởng xấu đến danh tiếng.
Người phục vụ trong bữa tiệc, tay bưng từng hàng ly rượu được rót đầy. Bước đến cung kính mời hầu như gần hết những vị khách gian phòng tiệc. Cố Y Thư cũng không là ngoại lệ, cô không từ chối rượu nên đón lấy, bởi rượu là một thứ tốt. Khiến con người ta quên đi phiền muộn, quên cả việc bản thân mình hiện tại đang là ai. Cô thích uống rượu, dù cho tửu lượng không thuộc dạng cao.
Có lẽ, Cố Y Thư nên sớm rời khỏi buổi tiệc này.
Cô nhấp gần hết một hơi, sau đó chống tay nghiêng đầu trên chiếc bàn, vài lọn tóc lưa thưa buông thả xõa trên gương mặt trắng mịn, phô lên sự xinh đẹp của bản thân, nét ửng hồng mập mờ hiện nơi gò má, biểu thị rõ bản thân đã dính vào một chút men say. Ngẩng nhìn về hướng Giang Thiệu Văn đang tỏa sáng trên bục.
Có lẽ đây sẽ lần đầu cũng như lần cuối Cố Y Thư chấp nhận lời mời của Giang Thiệu Văn, một người ưu tú như thế, không nên vì cô mà để mọi người bàn tán.
Không nghĩ nhiều, Giang Thiệu Văn rời đi. Bởi vì buổi tiệc do gia tộc tổ chức, khoảng thời gian đầu chính là công bố danh phận. Thời gian dự kiến kéo dài khá lâu, không hề liên quan đến các buổi tiệc nhỏ phía sau. Mà bản thân anh, cũng không muốn Cố Y Thư tham dự vào để gây áp lực.
Trên dãy hành lang dài chỉ còn lại Thẩm Triết Quân cùng Cố Nhã Hân. Cố Nhã Hân vẫn muốn đi theo, liền bắt gặp ánh mắt như lưỡi dao của người đàn ông. Cuối cùng cô ta oan ức lên tiếng.
“Em biết buổi tiệc này anh không có bạn dự tiệc, cho nên mới hiện diện cùng anh…”
Người đàn ông nhíu mày nhìn, ánh mắt như soi rõ hoàn toàn tâm tính lẫn ý đồ.
“Có thể về được rồi, khu vực phòng ở đây. Cô không đủ khả năng để bước vào.”
“Anh Triết Quân, em cũng là vợ chưa cưới của anh mà.”
“Vợ chưa cưới?”
Thẩm Triết Quân nghiền ngẫm lại ba chữ, chẳng qua người đàn ông chính vì tôn trọng ý kiến cha của hắn, nên việc hủy bỏ hôn lễ vẫn chưa thực thi. Hắn chỉ là kéo dài, xem xét xem người Cố gia biết điều chừng nào. Nhưng càng lúc, mọi thứ càng vượt quá mức.
Người đàn ông cao ngạo xoay người rời đi, Cố Nhã Hân muốn đi theo. Nhưng được một đoạn, người canh gác càng lúc càng nhiều. Cho dù có mang cái danh vợ chưa cưới của Thẩm Triết Quân, cô ta vẫn không được tí mặt mũi.
Vị trí Thẩm Triết Quân, chính là khoang hạng sang, phòng và vật dụng đều rất mới. Ngay khung cửa kính, cũng tiếp nối với khung cảnh biển khơi.
Người đàn ông rút điếu thuốc, lẳng lặng châm lửa, lưng dựa thành kính. Nhìn về hướng khung cảnh trăng vẫn đang treo vằng vặc.
Trong đầu vang vọng lại từng câu nói ban nãy của Giang Thiệu Văn bên tai.
“Cô ấy là bạn gái của cháu.”
Thẩm Triết Quân hắn quá coi thường cô, chỉ mới hơn một tuần không liên lạc. Liền trực tiếp có thể dụ dỗ được Giang Thiệu Văn.
Nhưng mà, nếu để mọi thứ yên lặng diễn ra. Đó đã vốn không phải bản tính của hắn.
…
Gần như hai tiếng sau, Giang Thiệu Văn mới hoàn thành được phần công việc.
Lúc Giang Thiệu Văn cùng với Cố Y Thư trở lại buổi tiệc, cách bày trí đã được thay đổi. Khán đài biểu diễn được dàn dựng đẹp mắt. Hàng người trong tay, hầu như đều là một đôi khi hiện diện.
Âm điệu du dương, một bản hợp tấu nhẹ nhàng từ dàn nhạc vang lên. Khu vực nơi đây, tất cả đều hòa mình vào âm nhạc, để cho tâm hồn đồng điệu theo từng thanh âm cất lên.
Cố Y Thư đi cùng với Giang Thiệu Văn, nhưng chỉ đơn giản là đi bên cạnh. Từ đầu đến cuối, anh đều không tiếp xúc quá thân cận.
Không lâu sau, phía trên bục, một vài người tiến lên. Người chủ trì buổi lễ ra hiệu, hàng loạt ánh đèn soi sáng đến loá mắt.
“Như các vị đã biết, đây chính là buổi tiệc công khai chào mừng thiếu gia của Giang thị vừa về nước. Cậu là người tuổi trẻ tài cao, hiện chỉ mới 26 tuổi nhưng đã đảm nhiệm vị trí và chuẩn bị bước vào vai trò chiếc ghế giám đốc nhiệm kỳ ở độ tuổi trẻ nhất.”
Vừa nói, ánh đèn tập trung rọi sáng về hướng Giang Thiệu Văn. Khiến Cố Y Thư đi bên cạnh, chỉ biết ngượng ngùng lập tức lách người sang một bên.
Cố Y Thư danh tiếng không mấy tốt, hiển nhiên không muốn cùng với anh xuất hiện. Điều đó chỉ càng thêm bôi nhọ. Thế là cô ngồi sang một góc, mặc cho Giang Thiệu Văn ngước nhìn cô.
Giang Thiệu Văn hơi cau mày, buổi tiệc hai tiếng trước đã công khai danh phận. Ở buổi tiệc này, không hề có màn chào giới thiệu. Đây căn bản chỉ là buổi tiệc giao lưu giữa các tầng lớp, từ khi nào lại xuất hiện những phần dư thừa mà ngay cả anh cũng không biết.
Đám đông ngước nhìn, ánh sáng rọi về hướng Giang Thiệu Văn. Dù cho có thắc mắc, cũng chỉ đành quy thuận bước lên.
Cố Y Thư ngồi trên chiếc bàn ở góc khuất, nhìn về hướng Giang Thiệu Văn với thân phận lớn vọng trọng. Càng lúc càng cảm thấy bản thân không xứng xuất hiện cùng. Một người tốt như thế, sao có thể để cô làm ảnh hưởng xấu đến danh tiếng.
Người phục vụ trong bữa tiệc, tay bưng từng hàng ly rượu được rót đầy. Bước đến cung kính mời hầu như gần hết những vị khách gian phòng tiệc. Cố Y Thư cũng không là ngoại lệ, cô không từ chối rượu nên đón lấy, bởi rượu là một thứ tốt. Khiến con người ta quên đi phiền muộn, quên cả việc bản thân mình hiện tại đang là ai. Cô thích uống rượu, dù cho tửu lượng không thuộc dạng cao.
Có lẽ, Cố Y Thư nên sớm rời khỏi buổi tiệc này.
Cô nhấp gần hết một hơi, sau đó chống tay nghiêng đầu trên chiếc bàn, vài lọn tóc lưa thưa buông thả xõa trên gương mặt trắng mịn, phô lên sự xinh đẹp của bản thân, nét ửng hồng mập mờ hiện nơi gò má, biểu thị rõ bản thân đã dính vào một chút men say. Ngẩng nhìn về hướng Giang Thiệu Văn đang tỏa sáng trên bục.
Có lẽ đây sẽ lần đầu cũng như lần cuối Cố Y Thư chấp nhận lời mời của Giang Thiệu Văn, một người ưu tú như thế, không nên vì cô mà để mọi người bàn tán.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất