Rể Nghèo Thành Tỷ Phú

Chương 250: Bắt cướp

Trước Sau
“Ừm, xem như thế đi”, Lâm Hàn xoa mũi nói.

“Là người bình thường thì được rồi”, Tiểu Trần nói: “Chương trình này của chúng tôi quả thật có mấy điều kiện. Thứ nhất, sau khi nhận tiền thì anh không được dùng số tiền đó làm gì vi phạm pháp luật như đánh bạc, cho vay nặng lãi...”

“Thứ hai, khi anh tiêu tiền, chúng tôi sẽ quay video lại. Đến lúc đó, tổ công tác bên tôi sẽ chỉnh sửa rồi chiếu lên đài truyền hình Đông Hải. Vì vậy, chúng tôi muốn giữ liên lạc với anh 24/24“.

Lâm Hàn gật đầu: “Tôi đồng ý“.

“Ừm, còn một cái nữa đó là nếu anh làm trái với hai điều trên, hay làm chuyện gì đó mà tổ công tác cho rằng vi phạm quy định, chúng tôi có quyền lấy lại số tiền kia. Đương nhiên, nếu anh tiêu hết 10 triệu, đồng thời video ấy có hiệu quả khiến khán giả thích, anh sẽ có được rất nhiều fan và được bên tôi cho thêm tiền“.

“Ví dụ như sẽ cho anh thêm 10 triệu, hay thậm chí là 20 triệu tệ!”

“Được“.

Lâm Hàn cũng không bất ngờ với việc được cho thêm.

Phải biết rằng, video càng có hiệu quả, càng có nhiều khán giả xem thì lượt view sẽ cao. Đến lúc đó, tổ công tác cũng có thể hốt được rất nhiều tiền.

“Nếu anh đồng ý thì chúng ta ký hợp đồng đi“.

Tiểu Trần lấy một bản hợp đồng ra rồi đưa cho anh cây bút.

Lâm Hàn nhìn sơ một lượt bèn ký tên mình vào.

“Lâm Hàn...”

Tiểu Trần nhận lấy bản hợp đồng đã ký nhìn, đọc tên anh một cái rồi nói:

“Anh Lâm, anh nói số tài khoản cho tôi biết đi, giờ tôi sẽ bảo tổ công tác chuyển 10 triệu kia cho anh. Nhớ là sau khi tiền được chuyển vào, chúng ta phải giữ liên lạc 24/24 đó. Lúc anh xài thì báo cho tôi biết với nhé“.

“Ừm“.

Lâm Hàn nói số tài khoản cho Tiểu Trần, chỉ một lát đã có thông báo được chuyển 10 triệu tệ.

Sau đó, hai người add wechat nhau để tiện liên lạc.

“Vậy anh Lâm à, tôi trở về tổ công tác đây, hy vọng 10 triệu kia có thể khiến cuộc sống của anh ngày càng trở nên tốt hơn và không còn là một người bình thường nữa!”

Thành phố Đông Hải có hơn 7 triệu dân, bỗng nhiên có 30 người trở thành người giàu, cũng sẽ chẳng ảnh hưởng gì tới nó.

Số tiền ấy trong một thành phố có nền kinh tế phát triển như Đồng Hải chỉ như muối bỏ biển thôi.

Nhưng mà, khi chương trình này phát sóng nhất định sẽ gây ra ảnh hưởng vô cùng rộng lớn. Những người suốt ngày mong ngóng mình phát tài chắc hẳn sẽ thích xem nó!

Đến lúc đó, chắc chắn sẽ lời cả mấy trăm triệu.

Dù tính thế nào thì tổ công tác cũng chẳng lỗ nổi.

“Hy vọng là thế“.

Ánh mắt Lâm Hàn bình tĩnh mở miệng nói, 10 triệu đối với anh chỉ như người bình thường nhặt được 1 tệ thôi, cũng chẳng ảnh hưởng gì nổi tới cuộc sống của anh.

Thấy ánh mắt ấy của Lâm Hàn, Tiểu Trần khó hiểu, trong thẻ bỗng có 10 triệu tệ mà chàng trai này vẫn bình tĩnh như không. Đây là điều mà cô ta không ngờ đến.

Có sự bình tĩnh đó, chàng trai ấy thật là người bình thường ư?

Trong lúc Tiểu Trần đang buồn bực khó hiểu.

“Ăn cướp! Bắt cướp!”

Một tiếng hét vang lên.



Lâm Hàn nhìn sang thì thấy trên đường có một thanh niên chạy như bay về phía anh.

Gã ta nhuộm tóc vàng, tay cầm một cái túi xinh đẹp lấp lánh ánh kim, vừa nhìn đã biết quý.

Sau lưng gã tta có một cô gái đang thở hồng hộc đuổi theo, vừa chạy vừa hét:

“Bắt cướp! Bắt cướp giúp tôi với! Gã giật túi của tôi!”

Trên đường, người đến người đi thấy cảnh ấy đều dừng lại nhìn và bàn tán, nhưng lại chẳng có ai dám đứng ra bắt cướp.

Dám to gan giật đồ trước công chúng, trên người chắc hẳn có mang theo vũ khí.

Xen vào việc của người khác bị thương còn may, lỡ nghiêm trọng hơn mất cả mạng thì lại chẳng đáng.

Cho nên, bọn họ chỉ nhìn mà không một ai bước ra giúp đỡ bắt cướp.

Mà lúc này, thanh niên kia đã đã chạy trước mặt Lâm Hàn.

Tiểu Trần bị dọa giật bắn mình, vội vàng nghiêng người, trốn ra xa.

Lâm Hàn nhếch mép, giơ chân phải ra.

Tên cướp kia lập tức bị vấp.

Bịch một tiếng!

Gã ta té nhào xuống đất.

“Á...”

Thanh niên hít ngược một hơi, đau nhe răng nhếch miệng. Gã ta đứng phắt dậy, một tay cầm túi, một tay rút con dao bấm ra nhấn một cái.

Tách!

Lưỡi đao sắc bén bắn ra.

“Nhóc con, thích chõ mõm vào việc của người khác à, muốn chết sao?”

Thanh niên hung hăng trừng mắt nhìn Lâm Hàn, múa may con dao như một con dã thú có thể nhào lên tấn công bất cứ lúc nào.

Lâm Hàn chẳng buồn nói nhiều, cánh tay trái trắng nõn giống như tia chớp chộp một phát.

Bộp!

Ngay sau đó, tay anh nắm lấy cổ tay gã ta.

Rắc!

Một tiếng giòn rụm lập tức vang lên.

“Á!”

Cơ thể thanh niên mềm nhũn, ngã bệt xuống đất, hét lên thảm thiết.

Cạch!

Con dao bấm cũng rớt xuống cùng với chiếc túi kia.

“Cút!”



Lâm Hàn quăng một cái, gã ta bị ném bay ra xa tận hơn 5m.

Lâm Hàn vươn tay ra, chiếc túi kia bị anh chụp gọn trong tay.

“Đau... Đau quá...”

Thanh niên ôm cổ tay, sợ hãi nhìn Lâm Hàn, ù té bỏ chạy.

“Hay!”

“Cậu nhóc giỏi võ ghê!”

“Thấy chuyện bất bình ra tay giúp đỡ, nể ghê luôn!”

“Đúng là đáng để làm gương!”

...

Đám người lập tức vang lên tiếng trầm trồ ca ngợi, có người còn giơ ngón tay cái, vỗ tay với Lâm Hàn.

Mọi người đều nhìn anh bằng ánh mắt khen ngợi.

“Anh Lâm giỏi ghê!”

Phóng viên Tiểu Trần bước tới, nhìn Lâm Hàn một lượt với vẻ bất ngờ. Cô ta không nghĩ rằng chàng trai này lại giỏi võ như thế.

Mới mấy đòn đã đánh cho tên cướp mang theo vũ khí kia bỏ chạy mất dép.

“Anh Lâm, tôi đã quay lại hành động thấy chuyện bất bình ra tay giúp đỡ ban nãy của anh rồi”, Tiểu Trần chỉ camera trong tay cười nói:

“Đợi đến khi chương trình tôi là triệu phú lên sóng, đoạn clip này chắc chắn sẽ được phát. Biết đâu anh có thể trở thành ngôi sao luôn đó!”

Lâm Hàn cười, anh không có hứng thú lắm với mấy thứ hào nhoáng.

Lúc này, cô gái bị cướp túi cũng chạy tới.

Cô ấy thở hồng hộc, mặt mày mồ hôi nhễ nhại, hiển nhiên là mệt muốn chết.

“Anh ơi, cảm ơn anh!”

Cô ấy nhìn chiếc túi trong tay Lâm Hàn, nói với vẻ đầy biết ơn.

“Chuyện nhỏ thôi“.

Lâm Hàn khẽ cười, trả túi lại cho cô ấy.

Chiếc túi này là bản giới hạn của Chanel, có giá khoảng 50 ngàn tệ. Cô gái đeo nó gia cảnh hẳn cũng chẳng đơn giản gì.

Cô ấy cao cỡ 1m65, da dẻ trắng nõn, đôi mắt to tròn, hai má bầu bĩnh như trẻ con trông vô cùng dễ thương.

“Tôi tên là Tống Ngọc, anh trai, anh tên gì thế?”, Tống Ngọc hỏi.

“Lâm Hàn“.

“Lâm Hàn à...”

Tống Ngọc lặp lại, cảm thấy hơi quen quen, nhưng nghĩ một lúc cũng không nhớ ra đã nghe ở đâu.

“Anh Lâm Hàn ơi, anh giúp tôi lấy lại túi, tôi mời anh một bữa để cảm ơn nhé. Anh chọn chỗ đi nè”, Tống Ngọc cười hì hì lộ ra hai lúm đồng tiền nói.

“Gọi tôi Lâm Hàn là được, không cần anh gì đó đâu. Còn ăn cơm thì khỏi đi, việc đó chỉ là chuyện nhỏ với tôi thôi”, Lâm Hàn cười nói.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau