Chương 158: Làm gì vậy?
Không biết là do không lo lắng cho bản thân, hay là do tin tưởng tuyệt đối vào Tô Vũ, Mã Hiểu Lộ vỗ ngực nói: "Không cần phải đợi đến Yến Kinh tìm thần y kia nữa, có anh ấy là được rồi."
Nói xong, Mã Hiểu Lộ chỉ tay về phía Tô Vũ.
Trước đó Tô Vũ đã nói, muốn trừ khử cổ trùng trong người cô ta không khó, nhưng lúc đó Triệu Mộng Nhã thực sự không hy vọng nhiều, nghĩ rằng Tô Vũ chỉ nói cho oai thôi.
Adv
Nhưng bây giờ Mã Hiểu Lộ lại nói lại điều đó, không khỏi khiến Triệu Mộng Nhã tin tưởng hơn vài phần.
"Ý cô là anh ấy thực sự có cách à?" Rõ ràng Triệu Mộng Nhã vẫn còn hoài nghi, chuyện như vậy quả thực khó tin nếu không nhìn thấy tận mắt.
Dù sao vì căn bệnh này mà cô ta đã đi khắp các bệnh viện lớn trong nước mà vẫn không tìm ra nguyên nhân.
Adv
Sau cùng mới biết đó là Băng Linh Hàn Tàm từ Thân Diễm Hà ở Yến Kinh, nhưng Thân Diễm Hà cũng không có cách, chỉ nói sẽ cố gắng hết sức thôi.
"Anh ấy chắc chắn có cách mà, tôi nói cho cô biết, anh ấy là thần đấy, cô cứ yên tâm, nếu anh ấy không cứu được cô thì tôi nhất định sẽ xử lý anh ấy." Mã Hiểu Lộ cam đoan với Triệu Mộng Nhã.
Ban đầu năm người ngồi cùng một ghế sofa dài, vừa nói đến chủ đề này, Mã Hiểu Lộ lại dịch sát về phía Tô Vũ, kéo cánh tay anh kéo anh lại gần.
"Làm gì vậy? Có chuyện gì bí mật muốn nói với anh à?" Tô Vũ nhìn Mã Hiểu Lộ làm ra vẻ chăm chú lắng nghe.
"Anh nói đi, anh biết bệnh của cô ấy phải không?"
Tô Vũ gật gật đầu không phủ nhận.
Mã Hiểu Lộ tiếp tục hỏi: "Vậy anh có cách chữa trị cho cô ấy phải không?"
Tô Vũ lại gật đầu.
Mã Hiểu Lộ giật mạnh cánh tay Tô Vũ: "Thế thì mau chữa cho cô ấy đi chứ."
Tô Vũ cười cười, quay sang nhìn Mã Hiểu Lộ nói: "Em tưởng bệnh nhân nào anh cũng chữa à, vậy thì anh mệt chết mất, hơn nữa anh chữa bệnh rất đắt đấy."
Bên này, Triệu Mộng Nhã thấy có hy vọng, định mở miệng nói dù bao nhiêu tiền cũng đồng ý thử, miễn là chữa được bệnh, nếu trong phạm vi mà cô ta có thể chịu được thì cô ta đều chấp nhận. Dù sao thì bao năm qua cũng để dành được không ít tiền.
Chỉ có điều Triệu Mộng Nhã chưa kịp nói gì thì đã thấy toàn bộ khuôn mặt của Tô Vũ dần dần vặn vẹo.
Bởi vì Mã Hiểu Lộ đã đặt tay lên eo anh và đang cười uy hiếp anh.
“Bây giờ cứu không? Anh muốn bao nhiêu tiền hả?” Mã Hiểu Lộ nhìn Tô Vũ nói.
“Cứu... Cứu, em buông tay ra trước đi.” Mã Hiểu Lộ buông tay ra, Tô Vũ xoa xoa hông mình.
Sau đó thấy Triệu Mộng Nhã giơ ngón tay cái lên: "Cô giỏi thật!”
Đúng lúc này, Tần Thiên Nam từ trên một chiếc xe du lịch đi xuống, đi theo phía sau đương nhiên chính là gia đình bà ngoại Tô Vũ.
Trương Cầm đang cẩn thận dìu Lương Dịch Phương từ trên xe xuống, Tô Vũ vội vàng đứng dậy đi ra ngoài.
Hai đứa nhỏ vừa xuống xe đã hưng phấn nhảy lên nhảy xuống, Tần Thiên Nam liên tục kêu bọn chúng chú ý an toàn.
"Anh Tô, tôi đã mời người nhà của ngài tới đây, ngài xem bây giờ chúng ta vào ngồi xuống đi." Tần Thiên Nam đi tới bên cạnh Tô Vũ cúi đầu thật sâu nói.
Tô Vũ gật đầu, đi theo người phục vụ cùng hai đứa nhỏ vào một căn phòng riêng rộng lớn.
Mã Hiểu Lộ kéo Triệu Mộng Nhã có chút sầu lo nói: "Cô cứ yên tâm đi, anh ấy nhất định sẽ có cách.”
Sau khi ngồi xuống, Tần Thiên Nam tự mình rót rượu cho mọi người, rót đồ uống và phục vụ tận tình chu đáo.
"Các vị, mọi người đều là bạn của Tần Thiên Nam tôi, người xưa vẫn nói có bạn bè từ phương xa tới là chuyện vui, hôm nay tôi thật sự rất vinh hạnh, một ly rượu nhạt bày tỏ lòng thành, hi vọng về sau các vị còn có thể đến trang viên của tôi làm khách nhiều hơn."
Tần Thiên Nam Nam bưng ly rượu nói với mọi người có mặt, sau đó ngửa đầu uống một hơi cạn sạch.
Từ Thiên Thành đã giải thích rõ ràng cho ông ta về những chuyện xảy ra trong trang viên ngày hôm này, vì không để cho người nhà họ Lâm lo lắng, cho nên đương nhiên Tần Thiên Nam không dám nói một lời.
Lâm Quân cũng bưng ly rượu lên, hướng về phía Từ Thiên Thành nói: "Ông chủ Từ, tôi đây cũng mượn hoa hiến phật, những chuyện ở trên công trường ngày hôm nay, anh đã giúp tôi một việc lớn, không chỉ giúp chúng tôi lấy lại tiền công, còn..."
Lâm Quân còn chưa nói xong, Từ Thiên Thành đã đứng lên, nâng ly rượu trước mặt mình lên chạm vào ly của Lâm Quân nói: "Anh Lâm, anh nói cái gì thế, tất cả mọi người là bạn bè mà đúng không, giúp đỡ lẫn nhau là chuyện rất bình thường, về sau nếu tôi có chuyện gì, tôi tin anh cũng sẽ không chối từ mà. Nói cảm ơn như vậy thì quá khách sáo rồi. Đừng quên nhân vật chính hôm nay là chị Lâm, chúng ta cùng nhau nâng ly chúc chị ấy sinh nhật vui vẻ, được không!"
Nói xong, Mã Hiểu Lộ chỉ tay về phía Tô Vũ.
Trước đó Tô Vũ đã nói, muốn trừ khử cổ trùng trong người cô ta không khó, nhưng lúc đó Triệu Mộng Nhã thực sự không hy vọng nhiều, nghĩ rằng Tô Vũ chỉ nói cho oai thôi.
Adv
Nhưng bây giờ Mã Hiểu Lộ lại nói lại điều đó, không khỏi khiến Triệu Mộng Nhã tin tưởng hơn vài phần.
"Ý cô là anh ấy thực sự có cách à?" Rõ ràng Triệu Mộng Nhã vẫn còn hoài nghi, chuyện như vậy quả thực khó tin nếu không nhìn thấy tận mắt.
Dù sao vì căn bệnh này mà cô ta đã đi khắp các bệnh viện lớn trong nước mà vẫn không tìm ra nguyên nhân.
Adv
Sau cùng mới biết đó là Băng Linh Hàn Tàm từ Thân Diễm Hà ở Yến Kinh, nhưng Thân Diễm Hà cũng không có cách, chỉ nói sẽ cố gắng hết sức thôi.
"Anh ấy chắc chắn có cách mà, tôi nói cho cô biết, anh ấy là thần đấy, cô cứ yên tâm, nếu anh ấy không cứu được cô thì tôi nhất định sẽ xử lý anh ấy." Mã Hiểu Lộ cam đoan với Triệu Mộng Nhã.
Ban đầu năm người ngồi cùng một ghế sofa dài, vừa nói đến chủ đề này, Mã Hiểu Lộ lại dịch sát về phía Tô Vũ, kéo cánh tay anh kéo anh lại gần.
"Làm gì vậy? Có chuyện gì bí mật muốn nói với anh à?" Tô Vũ nhìn Mã Hiểu Lộ làm ra vẻ chăm chú lắng nghe.
"Anh nói đi, anh biết bệnh của cô ấy phải không?"
Tô Vũ gật gật đầu không phủ nhận.
Mã Hiểu Lộ tiếp tục hỏi: "Vậy anh có cách chữa trị cho cô ấy phải không?"
Tô Vũ lại gật đầu.
Mã Hiểu Lộ giật mạnh cánh tay Tô Vũ: "Thế thì mau chữa cho cô ấy đi chứ."
Tô Vũ cười cười, quay sang nhìn Mã Hiểu Lộ nói: "Em tưởng bệnh nhân nào anh cũng chữa à, vậy thì anh mệt chết mất, hơn nữa anh chữa bệnh rất đắt đấy."
Bên này, Triệu Mộng Nhã thấy có hy vọng, định mở miệng nói dù bao nhiêu tiền cũng đồng ý thử, miễn là chữa được bệnh, nếu trong phạm vi mà cô ta có thể chịu được thì cô ta đều chấp nhận. Dù sao thì bao năm qua cũng để dành được không ít tiền.
Chỉ có điều Triệu Mộng Nhã chưa kịp nói gì thì đã thấy toàn bộ khuôn mặt của Tô Vũ dần dần vặn vẹo.
Bởi vì Mã Hiểu Lộ đã đặt tay lên eo anh và đang cười uy hiếp anh.
“Bây giờ cứu không? Anh muốn bao nhiêu tiền hả?” Mã Hiểu Lộ nhìn Tô Vũ nói.
“Cứu... Cứu, em buông tay ra trước đi.” Mã Hiểu Lộ buông tay ra, Tô Vũ xoa xoa hông mình.
Sau đó thấy Triệu Mộng Nhã giơ ngón tay cái lên: "Cô giỏi thật!”
Đúng lúc này, Tần Thiên Nam từ trên một chiếc xe du lịch đi xuống, đi theo phía sau đương nhiên chính là gia đình bà ngoại Tô Vũ.
Trương Cầm đang cẩn thận dìu Lương Dịch Phương từ trên xe xuống, Tô Vũ vội vàng đứng dậy đi ra ngoài.
Hai đứa nhỏ vừa xuống xe đã hưng phấn nhảy lên nhảy xuống, Tần Thiên Nam liên tục kêu bọn chúng chú ý an toàn.
"Anh Tô, tôi đã mời người nhà của ngài tới đây, ngài xem bây giờ chúng ta vào ngồi xuống đi." Tần Thiên Nam đi tới bên cạnh Tô Vũ cúi đầu thật sâu nói.
Tô Vũ gật đầu, đi theo người phục vụ cùng hai đứa nhỏ vào một căn phòng riêng rộng lớn.
Mã Hiểu Lộ kéo Triệu Mộng Nhã có chút sầu lo nói: "Cô cứ yên tâm đi, anh ấy nhất định sẽ có cách.”
Sau khi ngồi xuống, Tần Thiên Nam tự mình rót rượu cho mọi người, rót đồ uống và phục vụ tận tình chu đáo.
"Các vị, mọi người đều là bạn của Tần Thiên Nam tôi, người xưa vẫn nói có bạn bè từ phương xa tới là chuyện vui, hôm nay tôi thật sự rất vinh hạnh, một ly rượu nhạt bày tỏ lòng thành, hi vọng về sau các vị còn có thể đến trang viên của tôi làm khách nhiều hơn."
Tần Thiên Nam Nam bưng ly rượu nói với mọi người có mặt, sau đó ngửa đầu uống một hơi cạn sạch.
Từ Thiên Thành đã giải thích rõ ràng cho ông ta về những chuyện xảy ra trong trang viên ngày hôm này, vì không để cho người nhà họ Lâm lo lắng, cho nên đương nhiên Tần Thiên Nam không dám nói một lời.
Lâm Quân cũng bưng ly rượu lên, hướng về phía Từ Thiên Thành nói: "Ông chủ Từ, tôi đây cũng mượn hoa hiến phật, những chuyện ở trên công trường ngày hôm nay, anh đã giúp tôi một việc lớn, không chỉ giúp chúng tôi lấy lại tiền công, còn..."
Lâm Quân còn chưa nói xong, Từ Thiên Thành đã đứng lên, nâng ly rượu trước mặt mình lên chạm vào ly của Lâm Quân nói: "Anh Lâm, anh nói cái gì thế, tất cả mọi người là bạn bè mà đúng không, giúp đỡ lẫn nhau là chuyện rất bình thường, về sau nếu tôi có chuyện gì, tôi tin anh cũng sẽ không chối từ mà. Nói cảm ơn như vậy thì quá khách sáo rồi. Đừng quên nhân vật chính hôm nay là chị Lâm, chúng ta cùng nhau nâng ly chúc chị ấy sinh nhật vui vẻ, được không!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất